Chương 31: Hội Họp


“Lâm Quốc, cậu mang sổ sách tháng qua cho tôi xem. Nhân tiện bảo Quản lý Trương cùng tới đây gặp tôi” Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc ở trong phòng Tổng giám đốc

“Lão đại, Lệ Linh quản lý khách sạn Không Thiên rất tốt. Doanh thu tăng mạnh, lãi ròng hai tháng qua ước đạt gần trăm vạn. Các đầu bếp khách sạn và các chuyên gia sắc đẹp của Thẩm mỹ viện đều do đích thân Lệ Linh mời từ thành phố về. Trong địa bàn tỉnh ta, đầu bếp của khách sạn chúng ta thuộc đẳng cấp cao nhất, khách sạn có những món ăn mang bản sắc riêng, rất đặc sắc, đáp ứng thị hiếu của khách hàng, phù hợp với khẩu vị của họ do đó thu hút được nhiều khách hàng. Thẩm mỹ viện cũng phát triển tốt, các nhân viên ở đây làm việc rất hiệu quả. Kiểu tóc mới của họ đã tạo ra một trào lưu mới. Nhờ kiểu tóc này, những phụ nữ kém nhan sắc cũng có thể trở nên xinh đẹp, quyến rũ. Hiện nay, những người bình thường cũng thích đến khách sạn chúng ta làm tóc. Danh tiếng của khách sạn Không Thiên chúng ta đã bay xa, nếu không có cô ta tôi thật sự không dám xuống tay” Lâm Quốc đem sổ sách tháng này cho Trần Thiên Minh. Hắn cảm thấy tự hào khi nói về em họ của mình

Trần Thiên Minh xem qua sổ sách. Hắn phát hiện ra rằng Lâm Quốc cũng không có nói điều gì sai.Lệ Linh thực sự làm việc rất tốt. Khách sạn giờ đây đã mang một diện mạo mới.

“Lão đại, Lệ Linh tới rồi” Lâm Quốc dẫn Lệ Linh tiến vào phòng

“Tốt, tôi muốn mở một cuộc họp với hai người tại đây” Trần Thiên Minh nhấp một ngụm nước “Khách sạn Không Thiên dưới sự quản lý của hai người phát triển tốt, đã đạt được một số thành tựu nhất định. Vì vậy để ghi nhận công lao của hai người trong hai tháng qua, ta quyết định thưởng cho mỗi người năm nghìn. Các nhân viên khác trong khách sạn sẽ nhận được tiền thưởng dựa vào sức đóng góp của mình”.

“Xem ra anh vẫn còn chút lương tâm, không giống lưu manh, bỉ ổi” Trương Lệ Linh liếc nhìn Trần Thiên Minh nói. Hai tháng vừa qua, căn bản mà nói nàng ăn, ngủ tại khách sạn, lao tâm khổ tứ, dành tâm huyết cho khách sạn. Ông trời quả cũng không phụ lòng người. lúc này đây công việc kinh doanh của khách sạn đã ổn định, cũng gọi là có chút máu mặt với thiên hạ. Mồ hôi công sức bỏ ra cũng không có bỏ phí.

“Tôi vốn không phải là loại người đó mà” Trần Thiên Minh ngắm nhìn thân hình đầy đặn của Lệ Linh, phảng phất nét gầy mòn, xanh xao. Xem ra nàng đã đem hết tâm lực vì khách sạn

“Hừ”, Trương Lệ Linh phát hiện Trần Thiên Minh đang nhìn mình,nhưng nàng cũng không làm gì để ngăn cản hắn bởi vì ngắm nhìn người khác đâu có phạm pháp.

“Hôm nay, chúng ta mở cuộc họp tại đây” Trần Thiên Minh bỗng nhiên nói tiếp “Là vì tôi muốn tiếp tục mở rộng hoạt động kinh doanh. Lâm Quốc, có còn nhớ lần trước tôi đưa cho anh hai trăm vạn mua khu đất bên cạnh công viên đó không?”

Lâm Quốc gật đầu, hắn nhớ lúc đó đã thấy rất kỳ quái sao lại bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua khu đất đó

“Hiện nay, có một người buôn bán bất động sản gặp tôi, hắn muốn tôi chuyển nhượng lại khu đất đó cho hắn với gía ba trăm vạn. Tuy nhiên giá cả cuối cùng vẫn có thể tăng lên. Tôi muốn tham khảo ý kiến của hai người về vấn đề này. Hai người nghĩ sao?” Trần Thiên Minh bỗng phát hiện ánh mắt sáng ngời của Lệ Linh. Nàng cũng thật là, lúc trước vẻ xanh xao, tiều tụy của nàng làm người ta phải đau lòng, thế mà giờ đây lộ phát ra mị lực kinh người, tràn ngập quyến rũ

“Ôi, mẹ ta ơi! Lão đại vẫn là lão đại. Chỉ có hai tháng trời mà kiếm được một trăm vạn, mà có khi còn có thể tăng giá lên bốn trăm vạn, phát tài rồi” Nghĩ tới việc chỉ kinh doanh cỏn con mà kiếm nhiều tiền như vậy Lâm Quốc không khỏi cảm thấy cao hứng

“Ông chủ, có đúng là anh muốn nghe ý kiến của tôi không?” Trương Lệ Linh thật không thể nghĩ một gã giống như hoa hoa công tử, đại sắc lang lại có con mắt tinh đời thế, sao hắn có thể biết cái khu đất gần công viên đó là một mỏ vàng, ra tay mua trước vậy?

“Đúng vậy, tôi muốn nghe ý kiến của cô” Trần Thiên Minh gật đầu. Hắn muốn nhìn xem mỹ nữ thông minh này lại nghĩ ra biện pháp nào hay đây.

“Cái khu đất đó nếu anh ra giá năm trăm vạn, người buôn bán địa ốc đó cũng đồng ý trả cho anh” Trương Lệ Linh nói

Lúc này Lâm Quốc đã muốn té xỉu, lại tăng thêm một trăm vạn nữa.

“Ý cô muốn ta ra giá năm trăm vạn bán khu đất đó cho họ” Trần Thiên Minh cũng cảm thấy ánh mắt Trương Lệ Linh độc đáo, có thể nhìn ra giá trị của khu đất này.

“Ý tôi không phải là thế. Anh nghĩ xem nếu chúng ta bỏ hoang khu đất đó thì nó cũng chỉ bình thường, giá trị không cao lắm. nhưng hiện nay giá thuê nhà ở chỗ chúng ta khá cao, khoảng hai ngàn mốt một mét vuông. Khu đất của chúng lại nằm cạnh khu công viên, mà khu công viên lại là trung tâm của Huyền Thành. Nếu chúng ta xây khu cao ốc ở cạnh khu công viên giải trí đó, bên phải giáp trường học, phía sau là chợ, đằng trước là siêu thị. Cao ốc của chúng ta sẽ là trung tâm của thành phố, gần công viên, trường học, chợ và siêu thị như vậy, anh nói xem thả ra tầng nào khẳng định là sẽ có người thuê ngay tầng ấy, với giá hai ngàn mốt một mét vuông, anh thử tính xem không chỉ là ba trăm vạn mà là ba trăm nghìn vạn, thậm chí có thể hơn nữa” Trương Lệ Linh nói liền một hơi những gì nàng muốn nói.

Trần Thiên Minh mới nhận ra mỹ nữ trước mắt mình thật không đơn giản, cái nhìn sắc sảo, suy nghĩ nhạy cảm, đặc biệt có tài năng kinh doanh. Nàng chính là nhân tài cho hắn sử dụng. Nàng đã nói ra suy nghĩ của hắn, “Có phải ý cô muốn bảo tôi phát triển kinh doanh cao ốc không?”

“Nếu nói về mặt tài chính, thì cách này kiếm tiền cũng không tệ. Tất nhiên đây chỉ là ý kiến của tôi, rốt cuộc thực hiện một vụ giao dịch kiếm ba trăm vạn hay mạo hiểm để kiếm về ba trăm nghìn vạn cái này đều dựa vào bản lĩnh của ông chủ là anh” Trương Lệ Linh muốn xem ông chủ này thực sự có tham vọng hay không

Nếu một thương nhân không có tham vọng chỉ muốn có một cuộc sống tĩnh lặng, yên ổn chắc chắn đó không phải là thương nhân xuất chúng. Lúc đó nàng sẽ phải suy nghĩ về việc thay đổi chỗ làm. Một cuộc sống thanh bình, tĩnh lặng không phải là điều nàng muốn, cái nàng muốn đó một ông chủ biết cách để nàng có thể phát huy hết năng lực của mình. Đối với nàng thách thức càng lớn thì nàng càng đặt nhiều tham vọng

“Vậy dự án của cô cần bao nhiêu tiền vậy?” Đây là cái Trần Thiên Minh muốn biết, mặc dù đồng tiền không quyết định mọi việc nhưng không có tiền thì không thể làm gì

“Bắt đầu khởi công dự án cần khoảng hai, ba trăm vạn. Hiện nay, nguyên vật liệu để thi công cũng chưa phải trả tiền ngay, có thể trả chậm từ một tháng đến vài tháng. Chúng ta cũng có thể thế chấp lô đất để vay tiền ngân hàng, hoặc chúng ta có thể phát hành cổ phiếu để thu hút thêm vốn. Sau đó khi dự án phát triển tốt, chúng ta lại thế chấp nó để huy động vốn. Sau cùng kế hoạch lâu dài của dự án như sau: nếu người nào muốn mua căn hộ của chúng ta thì phải có tiền đặt cọc khoảng hai vạn. Cái này cũng là nguồn vốn bổ sung quan trọng cho chúng ta. Hơn nữa chúng ta cũng còn nguồn vốn từ khách sạn. Căn cứ vào tình hình hiện nay của khách sạn mà nói, chỉ trong vòng vài tháng chúng ta cũng có thể thu lợi nhuận vài trăm vạn bổ sung cho dự án” Trương Lệ Linh nói liền một mạch về cái kế hoạch mà nàng đã suy nghĩ, hiện tại chỉ cần trình bày mà thôi.

Trần Thiên Minh mở to hai mắt nghĩ: “Tại sao một nhân tài kinh doanh như cô giờ tôi mới phát hiện ra!Nhưng dù sao muộn vẫn còn hơn không” Trần Thiên Minh mỉm cười gian xảo.

“Hiện tại toàn bộ số vốn của chúng ta chỉ là ba trăm vạn, thêm lợi nhuận hai tháng của khách sạn là một trăm vạn tổng có bốn trăm vạn, tôi cho cô hai ngày, cô đi đăng ký mở một công ty kinh doanh bất động sản. Về sau, cô phải vất vả rồi” Trần Thiên Minh nói là làm, một thương nhân giỏi là một thương nhân phải biết kiếm tiền.

“Tốt” Trương Lệ Linh cảm thấy gã sắc lang trước mặt mình cũng không ngốc nghếch lắm, nếu không thì nàng sẽ từ chức ngay ngày mai

Trần Thiên Minh cũng không biết rằng nếu hắn từ chối kế hoạch của nàng, hắn sẽ mất đi Trương Lệ Linh.

“Hiện tại công việc qua nhiều. Tôi nghĩ mình tôi không thể nào vừa quản lý khách sạn vừa thực hiện dự án đó. Tôi đề xuất tìm thêm người trợ giúp. Cô ấy là bạn cùng trường đại học với tôi, cũng học chuyên ngành quản lý khách sạn, năng lực của cô ấy cũng rất tốt. Tôi đề xuất tiền lương của cô ấy là hai ngàn rưỡi không kể tiền thưởng, ông chủ nghĩ thế nào?”

Lưu Manh Lão Sư - Chương #31