Chương 17: Bà Chị Mê Người


“Đính đong, đính đong” Chuông cửa vang lên, đánh thức Trần Thiên Minh từ trong luyện công trở lại. Hắn nhìn đồng hồ mới chỉ tám giờ. Người nào mà lại tới sớm như vậy nhỉ.

Hắn đứng lên quan sát thì phát hiện ra ông bác đã đi từ khi nào.

Tìm toàn bộ căn phòng cũng không thấy, cái ông bác này, cứ như vậy mà biến mất, đến tạm biệt cũng không nói với hắn một câu. Đúng là tác phong cao nhân thế ngoại.

Trần Thiên Minh vừa lẩm nhẩm một mình vừa mở cửa thì thấy bên ngoài chính là một cô gái xinh đẹp, áo liền quần, bộ ngực trong như hai tòa núi trong tranh, phía dưới là cặp đùi trắng hoàn mỹ, làm cho ngươi ta chỉ muốn sờ thử.

“Thiên Minh, tại sao bây giờ em mới mở cửa, ngủ gì mà như chết vậy” Mỹ nhân bên ngoài thấy hắn liền mắng.

“Chị Yến, hàng xóm còn đang ngủ mà, hôm nay là cuối tuần, em còn có thể bò ra mở cửa là tốt lắm rồi đấy. Mà không phải chị cũng có chìa khóa sao? Sao không tự mở?” Trần Thiên Minh vừa thấy bà chị bác sỹ của mình liền trả lời.

Bà chị này là bác sỹ của bệnh viện nhân dân số 3, bởi vì cha mẹ của chỉ đã qua đời từ nhỏ, nên mẹ hắn đem chỉ về ở cùng rồi nhận làm con nuôi, chị Yến từ nhỏ đã cùng học, cùng chơi với hắn.

Nhiều khi hắn còn cảm thấy mẹ còn thích bà chị này hơn cả hắn. Mà cũng chẳng có gì ngạc nhiên, bởi vì bình thường chỉ có hai người ở nhà với nhau, hắn đa số thời gian đều ở trường lúc về nhà thì cũng cùng tụi bạn học đi chơi, thời gian ở nhà quả thực rất ít.

“Chìa khóa để ở ký túc xá bệnh viện, quên mang về rồi. Em ăn sáng chưa?” Chị Yến quan tâm hỏi, ánh mắt đầy tình cảm.

“Bữa sáng à? Còn chưa ăn nữa” Hắn trả lời. Nói chi bữa sáng, cả ngày hôm qua mình có ăn gì đâu, bất quá, chuyện đó cũng không thể nói với bà chị được.

“Vậy em nhanh đi tắm đi rồi còn ra ăn sáng” Thấy hắn cầm lấy bịch đồ ăn, nàng liền đẩy hắn vào toilet.

Trần Thiên Minh thuận tiện tẩy rửa một trận, cả ngày hôm qua không tắm rửa, chỉ luyện công, thân thể đầy mồ hôi.

“Thật thoải mái” Vừa tắm xong, hắn đã kêu lên sảng khoái, “Chị Yến, bây giờ ăn sáng được chưa?”

“Thiên Minh, hôm nay nhìn em có vẻ lạ quá, so với trước kia hình như có gì khác khác thì phải?” Chị Yến phát hiện ra hôm nay hắn có một khí chất khác trước, nhưng rốt cuộc là cái gì nàng cũng quả thật không biết.

"Có phải so với trước kia càng đẹp trai hơn không?" Trần Thiên Minh biết đó là tác dụng của Hương Ba Công, vì muốn che dấu, hắn liền phi sát tới trước mặt nàng.

Một luồn khí nam nhân xộc thẳng tới mũi nàng, làm cho tim nàng nhảy lên, vội lấy tay ngăn trước ngực hắn, mặt ửng đỏ nói: “Không đứng đắn gì cả, em xấu quá”.

Trần Thiên Minh thấy mặt chị Yến đỏ bừng lên, vô cùng đáng yêu, không khỏi ngẩn ngơ. Đôi bạch thỏ vì khẩn trương cứ liên tục phập phồng như muốn thoát áo mà ra, làm cho bên dưới của hắn lại một trận xúc động. Trần Thiên Minh bắt lấy bàn tay mềm mại của nàng, hắn cười nói: “Chị Yến, em xấu lắm hả?”

Chị Yến là đối tượng của hắn từ lâu, trước kia muốn xuống tay nhưng không dám, hôm nay không biết tại sao lá gan của hắn chợt lớn lên nhiều.

Chị Yến vốn đang đỏ mặt, bàn tay lại bị hắn cầm, càng hồng thêm, dường như sắp chảy cả máu ra. Nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, phản đối: “Xấu, phi thường xấu”.

Trần Thiên Minh ngửi được mùi thơm nữ nhân từ chị hắn, liếc nhìn lại đôi bạch thỏ đang phập phồng lần nữa, trong lòng quả vô cùng muốn đưa tay sờ lên đó. Hắn đưa đầu nhích tới, có thể thấy được mấp mé đôi bạch thỏ lộ ra, càng làm cho hắn thêm hưng phấn.

“Thiên, Thiên Minh, em ngồi xuống” Chị Yến chợt phát hiện ra thằng em đang ngày càng tiến tới gần hơn, vội vàng đẩy hắn ra. Mặc dù hồi bé hai ngươi vẫn hay đùa giỡn như vậy nhưng bây giờ đã lớn cả rồi.

Bị nàng đẩy ra, Trần Thiên Minh chợt nhận ra hắn có chút đi quá xa, nàng dù sao cũng là chị mình mà, có gì đi nữa cũng không thể làm trò xằng bậy được. Vì sao hôm nay lại xúc động như thế nhỉ? Hay là do luyện Hương Ba Công. Bất quá chị Yến cũng thật xinh đẹp mê người, may là hắn lực khống chế đặc biệt mạnh mẽ, nếu như là thằng khác, đã sớm xảy ra chuyện.

Hắn liền vội giải khai: “Chị ơi, đồ ăn của em đâu?”

Chị Yến cũng có chút không muốn rời đi: “Ở trên bàn, ăn nhanh lên”.

Trần Thiên Minh quả thật cũng đang đói, ngày hôm qua hắn không ăn gì cả, chỉ vì luyện công nên không cảm thấy, bây giờ thấy thức ăn, liền như hổ xuống đồng bằng, lập tức giải quyết nhanh gọn trong chốc lát.

Trần Thiên Minh miệng nhồm nhoàm hỏi: “Chị, hôm nay không phải đi làm à?”

“Hôm nay không có ca, hôm qua dì gọi điện cho chị bảo chị nhất định phải tới đây xem em ăn ở thế nào, sợ em chỉ có một mình, không biết sống như thế nào?” Thì ra là mẹ nhờ chị chiếu cố mình. Thảo nào chị Yến sau khi làm ở Bệnh viện, cũng được cấp một phòng, nhưng thường về nhà.

“Vậy hôm nay chị giúp em trông coi cửa hàng nhá, em có chút việc ở trường cần lo” Vừa nghĩ tới việc hôm nay chị Yến tới, nàng có thể hỗ trợ mình trông của hàng để mình tranh thủ luyện công, luyện thêm vài chu thiên nữa, để tăng cường thêm công lực.

“Mệt chết mất”, luyện công một ngày hắn mới từ phòng bước ra, đã nghe tiếng kêu của chị Yến.

“Không biết hôm nay là ngày gì, mà sao đông khách thế, muốn ngơi tay một lúc cũng không được” Chị Yến bây giờ mồ hôi đã chảy đầm đìa.

“Chị, chị đi tắm đi, em nấu cơm cho” Để cho chị Yến hôm nay mệt mỏi như vậy, hắn cũng cảm thấy ngượng.

“Tốt, bây giờ em nấu cơm trước đi, lát nữa chị xong sẽ làm thức ăn sau” Yến cũng biết trình độ nấu ăn của thằng em, nếu để cho nó tự làm, thì coi như là tự mình chịu khổ rồi.

“Thiên Minh, em đi tắm đi, một hồi ra là ăn được” Yến đã đi ra, nàng mặc một cái áo cổ xẻ, hai bên ngực lộ ra, chiếc áo con bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy được.

Trần Thiên Minh vừa thấy, trong lòng kêu to: “Chị à, không phải chị đang khảo nhiệm em đấy chứ? Ăn mặc gợi cảm như thế này, ài, chết mình rồi”.

Trần Thiên Minh tiến vào phòng tằm, trong đầu vẫn con hình ảnh gợi cảm của chị vài giây trước. Đột nhiên hắn phát hiện chậu quần áo của chị Yến vừa thay ra đang đặt ở dưới, bởi vì chị Yến quá mệt, cùng phải vội ra làm đồ ăn, nên chưa kịp giặt.

Trần Thiên Minh thú tính không nhịn được hướng tới xem thử, hắn liền phát hiện ra nội y của nàng. Màu đỏ đúng là loại đắt tiền, hắn thật không hiểu tại sao thứ mỏng manh này lại có thể che chắn hai ngọn núi của chỉ được chứ, hắn đưa lên mũi ngửi, một cỗ nhu hương bốc lên, lại nhìn về chiếc tiểu y bằng lụa có hoa văn, che vừa vặn vùng đất bí mật, hắn cầm lên, đưa lên mũi ngửi, một mùi vị lạ lùng làm cho phía dưới của hắn trở nên cứng phi thường, như muốn phá quần mà ra.

Trần Thiên Minh nhịn không được, đưa chiếc tiểu y lụa đó đến bộ phận cứng rắn của mình, không tự chủ được, di động lên xuống.

A! Cao trào như thủy triều vọt tới tiểu y lụa kia.

Chính lúc này, cảm giác hai ngày luyện công nóng hừng hực hoàn toàn biến mất, mà trở nên dịu mát, toàn thân thư sướng dễ chịu vô cùng. Nhưng hiện giờ hắn chẳng còn thời gian để nghĩ tới vấn đề đó nữa, vấn đề chính là ở dưới, nếu nàng phát hiện ra thì hắn chết chắc.

“Thiên Minh, em làm gì mà lâu thế? Thức ăn sặp nguội rồi” Chị Yến thấy hắn tắm lâu như vậy mà chưa ra, không khỏi trách hỏi.

“Thời tiết thật là nóng cho nên em tắm từ từ” Trần Thiên Minh không dám nhìn vào mắt của chị Yến, hắn bây giờ như đứa bé ăn vụng bị người lớn bắt quả tang.

“Mau ăn cơm, cơm canh nguội hết bây giờ” Chị Yến bắt đầu giục hắn.

“Chị à, chị có bạn trai chưa?” Trần Thiên Minh vừa ăn vừa lén nhìn nàng, hắn cũng thấy thật là lạ, chị đã lớn hơn hắn một tuổi mà sao vẫn chưa có bạn trai, địa vị tốt, lại là một cô gái quyến rũ, chẳng lẽ đàn ông cả nước đều mù hết sao.

“Không có, chị già rồi, lại không hấp dẫn, không ai để ý cả” Chị Yến cười nói.

“Ai nói là chị già, em sẽ đánh hắn” Trần Thiên Minh vừa nói vừa dơ nắm đấm lên.

“Không sao, nếu không ai muốn chị, chị sẻ ở đây, có sợ không?” Chị Yến nói.

“Không sợ, nếu một ngày chị không có bạn trai, em sẽ chiếu cố chị” Trần Thiên Minh vỗ ngực nói.

“Em nói rồi đó nha, không được đổi ý đâu đó! Nếu một ngày chị không có bạn trai, thì ngày đó em phải lo cho chị” Chị Yến cao hứng nói.

“ Em nói rồi, em thề” Hắn thực sự không phát hiện vẻ mặt giảo hoạt của nàng, tựa như một tên ngốc, vỗ ngực mà thề.

Lưu Manh Lão Sư - Chương #17