Chương 1: Dã Ngoại Thâu Tình


Chiếc xe buýt rống lên một hơi, rồi như con trâu già chậm rãi lết đi trên đường.

Do khi nãy vừa mới đi uống rượu với đám bạn về, nên Trần Thiên Minh vẫn còn đang khá xỉn, nhưng khi lên xe hắn lại phải đứng vì đã hết chỗ ngồi.

Vừa rồi hắn tại bàn tiệc có uống hơi quá, nên cũng đã khá say khi tiệc rượu kết thúc, giờ phải chạy về trường học, vì xế chiều còn có một cuộc họp cái gì gì đó giáo viên.

Chớp mắt một cái, đã ba năm trôi qua, từ lúc tốt nghiệp đại học cho đến khi trở thành lão sư trong trấn, cũng đã ba năm. Bản thân hắn nhận thấy không hợp với nghề thầy giáo, đây là cái nghề rất vinh quang nhưng lại nghèo khó, tính tình hắn như vậy, đối với những việc cao cả thế này, thì không thể đảm nhiệm được.

Nếu bây giờ mà không về họp, chắc chắn sẽ bị lão hiệu trưởng phê bình, thậm chí còn cắt tiền thưởng. Mà với tình cảnh của hắn bây giờ, còn cần cái quái gì tiền thưởng nữa.

“Tài xế, dừng xe!” Trần Thiên Minh ôm bụng, hét lên một cách điên cuồng.

Có thể khi nãy do ăn hơi nhiều, nên bây giờ cảm thấy đau bụng. Cái loại đau này, chẳng phải bệnh tật gì, mà là muốn đi thăm W.C ấy mà. Trần Thiên Minh kẹp chặt hai chân lại, hắn sợ trong lúc vô tình, không nín nỗi thì ở trong lại phọt ra những thứ không nên ra lúc này.

Nếu mấy món trưa nay mà đi ra theo đường kia, thì chắc những người trên xe, kể cả tài xế cũng phải nhảy từ cửa kính xe ra để thoát thân.

Cho nên, vì sự an toàn của bản thân lẫn những người trên xe, Trần Thiên Minh cảm thấy phải xuống xe đi trút bầu tâm sự gấp, nếu không thì, cái hình tượng huy hoàng của hắn sẽ sụp đổ chẳng còn gì.

“Tài xế, nếu ông không dừng lại, tôi sẽ nhảy xuống!” Trần Thiên Minh lại hét lên.

Tài xế nghe bên trong có người nói vậy, vội vàng giảm tốc độ, cho xe dừng lại bên đường, mở cửa xe, rồi quay đầu lại nhìn xem thằng điên nào muốn xuống xe giữ cái nơi khỉ ho cò gáy này.

Trần Thiên Minh thấy xe dừng lại, một tay ôm bụng, tay kia che mông, bắn ra với tốc độ nhanh nhất xuống xe, vừa chạy vừa hét: “Tài xế, tôi muốn đi giải quyết, chờ tôi năm phút, năm phút thôi!”

Trần Thiên Minh còn chưa kịp chạy đến năm giây thì chiếc xe buýt đã lăn bánh bỏ chạy.

“Mẹ kiếp, thằng khốn nạn, coi chừng sanh con không có lỗ đít” Trần Thiên Minh mắng.

Nhưng hiện tại hắn cũng không có thời gian để chửi mắng mười tám đời tổ tông của thằng cha tài xế không có lương tâm kia, mà vấn đề mấu chốt bây giờ là phải tìm ra một chỗ để đại tiện.

Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, cách đường lộ khoảng mười thước là một khoảng rừng cây lớn, thoạt nhìn có vẻ hoang vu, chắc là không có ai.

Không nói hai lời, Trần Thiên Minh cắm đầu chạy, chui vào trong một cái bụi cỏ, cởi bỏ cái quần dài, giang chân ra và …

“A… Cường ca, nhanh lên, mạnh lên… a…” Từng đợt âm thanh khêu gợi hướng đến chỗ Trần Thiên Minh, mà hắn vốn cũng không xa lạ gì với những tiếng động này, bởi vì khi còn học đại học, hắn sẽ xem rất nhiều phim sex, nên cũng rõ nhưng lòng bàn tay. Động tác bên trong cùng âm thanh như sấm bên tai.

Hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhướn cổ về phía trước, nhìn thấy một đôi nam nữ khoảng ba mươi tuổi đang tiến hành vận động thân thể trong trạng thái da và thịt, người phụ nữ kia cặp ngực tuy đã xệ xuống nhưng vẫn khá trắng, lúc này cũng còn đang tung ta tung tăng, làm Trần Thiên Minh lúc nãy chưa có gì bây giờ đã bắt đầu đã có thứ bắt đầu cứng lên.

“Tam muội, ta so với cái ông chồng của em như thế nào?” Người đàn ông kia vừa nói vừa chuyển động phần dưới ra vào càng lúc càng nhanh.

“Đừng nhắc đến lão già đó, anh nhìn hắn bề ngoài rất dũng mãnh, nhưng trên giường lại là một kẻ bất lực, cái của hắn vừa cứng được một chút, đút vào bên trong em chưa đến ba phút đã mềm nhũn ra. Làm hại người ta tâm lý bất ổn, trong lòng khó chịu vô cùng. Nếu không, người ta cũng không tìm đến Cường ca đâu” Người đàn bà được gọi là Tam muội nở một nụ cười dâm đãng, vuốt ve cơ ngực rắn chắc của Cường ca, nàng giang rộng bắp đùi ra, cặp hai chân vào eo của hắn.

“Ha ha, em tìm đúng người rồi” Người đàn ông kia cười một cách cao hứng, rồi tiếp tục đẩy mạnh mông vào.

Thì ra là một cặp đang thâu tình, Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ, tại cái địa phương người không có mà quỷ cũng không thấy này nên bọn họ mới lớn gan tại đây thâu tình. Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ có kẻ vì đau bụng giữa chừng nên đang xuống xe vào đây giải quyết rồi rình trộm.

“Mạnh lên, đúng rồi, phải như thế, mạnh mẽ lên, động tác phải dứt khoát một chút” Trần Thiên Minh được truyền hình trực tiếp, trong lòng phấn chấn, hắn hận mình sao không phải là cái tên Cường ca kia, nếu đã không được như thế, hắn cũng âm thầm ủng hộ cho tên Cường ca kia.

“Thằng ngu, động tác như vậy sao vào hết được? Nên dùng chiêu ‘lão hán đẩy xe’ cho đã, mày hiểu không?” Trần Thiên Minh lại thầm chửi, bây giờ hắn đã toàn tâm toàn ý vào việc này, cứ như một người có thâm niên trong nghề, đứng ở hiện trường chỉ đạo người khác biểu diễn, hình như hắn quên mất còn cái bụng chưa giải quyết.

Mặc dù Trần Thiên Minh đã đem thân trai tân ủ ấp mười tám năm cho một mỹ nữ hai mươi hai tuổi, nhưng theo kinh nghiệm coi phim sex từ rất lâu của hắn, biết được cái động tác của tên Cường ca này còn kém rất nhiều, xem ra, nông dân thì vẫn mãi là nông dân, lúc hành sự cũng không có gì đặc sắc. Có thể nói bản thân làm trong ngàng giáo dục cũng không phải là thứ vứt đi.

Lúc này, một con vật, thoạt nhìn thì giống con kiến, nhưng nhìn kỹ thì chả giống tí nào, thân màu vàng, các đốt chân to nhìn như một con tiểu trùng đang chậm rãi bò lại hướng chỗ Trần Thiên Minh.

Bởi vì Trần Thiên Minh đang tập trung coi phim trực tiếp, nên không thể để ý tới phía dưới của hắn. Vì thế con trùng kia từ từ bò cũng đã đến được cái chỗ “Nhất trụ kình thiên” của hắn.

Đột nhiên, con trùng nhảy lên, cắn một phát vào thằng em nhỏ đang thả lủng lẳng của Trần Thiên Minh.

“Ấy daaaaa!” Trần Thiên Minh thất thanh kêu to, hắn cúi đầu xuống vẫn thấy con trùng kia đang cắn vào bảo bối của hắn, dường như muốn cắn nát nó. Cái phía dưới của hắn bây giờ đau như là bị người khác đá trúng, bây giờ thì lại sưng lên. Nếu như bình thường mình mà được lớn như vậy, thế nào cũng được xem là “may mắn”!

“Có người !” Cường ca đột nhiên nhảy dựng lên, chụp lấy đống quần áo, mặc loạn vào. Nhưng cây gậy thịt của hắn vẫn chưa mềm nên làm cho việc mặc đồ có chút khó khăn.

Tam muội cũng chụp lấy đống quần áo bên cạnh mặc vào, vội vàng đứng dậy.

Trần Thiên Minh đã cảm giác được cơn đau tê tái, cũng không để ý đến cặp nam nữ kia đang bỏ chạy. Hắn chụp lấy cái khăn tay lau vài cái, sau đó cúi đầu nhìn xuống xem đã xảy ra chuyện gì ?

Chẳng biết vì sao, khi Trần Thiên Minh cúi đầu, cảm thấy máu chạy lên đến não, toàn thân tê đi, hai mắt chợt tối sầm, chân mềm nhũn, thoáng ngất đi trên mặt đất.

Qua một lúc lâu, Trần Thiên Minh dần tỉnh lại, hắn phát hiện ra mình còn chưa kéo quần lên, mà con trùng kia cũng đã nằm chết bên cạnh, còn cái chỗ bị cắn cũng không phát sinh ra hiện trạng dị thường gì, một chút dấu vết cũng không nhìn thấy.

Chẳng có một chút máu, hoặc có thể là do miệng vết thương quá nhỏ, nếu bản thân không phải chưa kéo quần lên, thì Trần Thiên Minh còn tưởng là đang nằm mơ !

Hắn vội vàng kéo quần lên, nhìn đồng hồ, đã ba giờ ba mươi. Trời ạ, bốn giờ là phải họp, Trần Thiên Minh cũng không kịp suy nghĩ đến việc phát sinh khi nãy, tại sao con sâu kia lại chết, còn bản thân thì vô sự?

Hắn lắc lắc đầu, đứng dậy, từ từ đi ra hướng đường lộ.

“Dừng xe, dừng xe” Tại cái trạm xe buýt, Trần Thiên Minh đã đợi gần nửa giờ vẫn không có một chiếc xe nào dừng lại. Bây giờ hắn không thể làm gì khác ngoài việc khoát tay gọi một chiếc xe đi đường cho quá giang một đoạn. Nhưng gọi đến mấy lần cũng chẳng có ma nào dừng lại.

Đám người này bị gì vậy, hay do mặt mình xấu quá? Khoát tay để dừng xe cũng không chịu. Xem ra phải đứng giữa đường may ra mới đón xe được, Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa lết ra giữa đường đứng. Nếu như không đi họp, thì toàn bộ tiền thưởng của tháng sẽ đi như bọt biển.

“Đến đây, phía trước có xe” Trần Thiên Minh bắt đầu quơ tay, muốn ra hiệu cho chiếc xe phía trước.

Nhưng chiếc xe này đến gần Trần Thiên Minh, rồi chậm chậm đi qua, lúc gần đi, tài xế còn nói: “Bây giờ nhiều thằng điên thật, khóa quần cũng không kéo lên”.

“ Không kéo khóa?” Trần Thiên Minh nhìn xuống quần mình, quả thật, khóa chưa kéo. Trời, hai mươi năm qua chưa từng có ai nhìn thấy bên trong, hôm nay lại lộ hàng ra thế này, mà lại để cho một thằng đàn ông nhìn thấy.

Hắn cúi đầu, vừa kéo vừa đi vào trong lề. Bây giờ hắn có chút bực mình, vốn định trở lại lề nhưng chẳng hiểu sao lại lết ra đến đường lớn.

Một chiếc xe tải phóng như điên, thật không ngờ lúc Trần Thiên Minh đang đi vào, trong tình huống cấp bách đó, tài xế không dừng xe được nên đụng vào Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cứ như cái bao cát bay vèo lên không trung khi bị xe tải đụng, thân hình hắn lơ lửng trên không khoảng 0.1 giây, rồi mới rớt xuống đất, văng vào bên mép đường, cách xe tải khoảng hai chục mét.

Lưu Manh Lão Sư - Chương #1