Diệp Phong mặc áo giáp hộ thân, nhằm phía bên trái sơn khâu xông lên, tay phải cầm Hắc Ám ma kiếm liên tiếp xuất Thiên Kiếm Quyết, đệ nhất thức Vô Ảnh Đoạn Hồn, đệ nhị thức Ngạo Thế Nhất Chiêu, đệ tam thức Kiếm Khí cuồng phong. Tay trái sử dụng chân khí Toàn long chỉ, Thiên địa phách hoàng quyền, Như lai thiên phật thủ, Kim cương quyền, Truy phong cuồng long toản, Như ảnh tùy hình thối, các tuyệt chiêu, làm phần đông địa tinh ngây ngốc, không thể nghĩ Ma tộc này ngoại trừ đấu khí Hắc Ám, lại còn có thể sử dụng Quang Minh đấu khí, hơn nữa chiêu thế lại vô cùng kỳ diệu.
Những tiếng nổ mạnh liên miên không ngừng vang lên, Liệt Diễm, linh ngưu, bạch sa, bốn trung đội thân mặc khải giáp hộ thân, đứng tại phía trên của sơn khẩu đang tung tạc đạn. Trung đội kỵ sĩ cùng ma sủng ma pháp lao ra phía bên ngoài, chắn ngay bên trên của sơn khẩu, tấn công nhóm địa tinh thương thủ đang không có khả năng chống lại!
"Mẹ kiếp, Khải Đặc, các ngươi chú ý, phải chú ý, không được ném vào địa tinh hỏa pháo, đó đều là bảo bối a!" Diệp Phong tại phía trên sơn khẩu, đang chém giết cùng địa tinh đồng thời nhìn thấy một địa tinh hỏa pháo ném trúng, trong lòng một trận đau đớn, hét lên nhắc nhở đối với bọn Khải Đặc đang tạc đạn.
Như thế nào có thể chú ý a... Bọn Khải Đặc nghe đoàn trưởng nhắc nhở xong, tất nhiên biết trong lòng hắn rất là đau lòng, chiến lợi phẩm bị vỡ nát. Không có biện pháp a, bọn họ chỉ không nhằm địa tinh pháo thủ công kích, chuyển qua công kích địa tinh thương thủ.
Đáng ghét, Ma tộc đáng chết kia giữa lúc chúng ta đang đánh nhau tự nhiên có ý đồ với hỏa pháo của chúng ta… Địa tinh đội trưởng Ba La Tư nghe Diệp Phong nói, trong lòng thất kinh trước sự mạnh mẽ của bọn họ, tràn ngập lửa giận thầm mắng.
Quan sát kỹ tình huống, khẳng định không thể đứng vững trước thế công này, Ba La Tư vốn là kẻ ham sống sợ chết, bất kể bộ hạ hiện tại đang liều mạng, lặng lẽ hướng về phía sau núi. Chuẩn bị lái cương thiết chiến xa, quay lại bắn nát quân xâm lược vạn ác!
Địa tinh chỉ biết dựa vào hỏa khí chiến đấu, phổ biến đều có tính cách khinh yếu sợ mạnh. Địa tinh giờ phút này đều cố nén sợ hãi cùng thành viên Tư Lược đoàn liều mạng, vốn không có thời gian chú ý đến đội trưởng đã chạy trốn, nếu không khẳng định là toàn bộ đã ôm đầu bỏ chạy theo!
Tạc đạn như trước được ném ra một cách điên cuồng. Tiếng pháo càng lúc càng thưa thớt, tiếng địa tinh kêu rên tại sơn khẩu cơ hồ truyền khắp cả dãy núi, nơi nơi đều là xác chết không còn nguyên vẹn, mùi lưu huỳnh thuốc súng làm cay mũi phát tán chung quanh, nơi đây có vẻ thảm thiết một cách dị thường!
Diệp Phong mắt thấy thế cục đã hoàn toàn trong tầm tay, lập tức đón Kiệt Nã Tư bay trở về Truyện Tống Trận, báo cho cự giải trung đội cùng cự nhân tiểu đội đến, nhằm hướng địa tinh làm thế công kích càng thêm mạnh mẽ.
"Thiên nột! Cự nhân cùng cự giải tới!"
"Như vậy chúng ta sao có thể là đối thủ a? Ba La Tư đội trưởng a?”
"Đội trưởng, đội trưởng? thiên nột, đội trưởng sẽ không bỏ lại chúng ta mà chạy trốn một mình đâu?”
Kì Lạp Tư cự nhân đang tới sơn khẩu và cự thạch đều có thể sử dụng yểm nguyệt đao, cùng với cự giải chiến sĩ có trường thương sắc bén, giống như tử thần sử dụng liêm đao, dễ dàng có thể giết chết địa tinh. Địa tinh vốn đã sợ hãi cực độ giờ càng thêm sợ hãi, tất cả kêu gào tìm kiếm đội trưởng Ba La Tư, kết quả tìm không có thấy hình bóng của gã.
Cũng không biết ai hô lớn một câu “Chạy mau”. Tất cả địa tinh đều vất hết hỏa thương cùng hỏa pháo, hoảng sợ chạy trốn tứ tán. Bọn họ vốn sợ chết, nếu không có người chỉ huy, căn bản là không có can đảm đối mặt với kẻ địch cường đại như thế.
“Ha ha ha… đình chỉ oanh tạc, sự sống đã nằm trong tay lão tử, địa tinh bị thương cũng không cần giết, sống càng nhiều càng tốt!” Diệp Phong nhìn địa tinh bỏ chạy chung quanh. Nhất thời cao hứng ha ha cười lớn, ý bảo thành viên Tư Lược đoàn bắt lấy những kẻ còn sống.
Một địa tinh sợ chết trong tay không có hỏa khí nay cả loại nông phu bình thường cũng không bằng. Phần đông thành viên Tư Lược đoàn cười to đồng thời lao ra. Không lâu sau như con gà con bình thường, bọn họ toàn bộ được đưa tới khoảng đất trống trước mặt Diệp Phong, ý bảo bọn họ ôm đầu ngồi xổm xuống, không được phép lộn xộn.
Hắc Ám ma kiếm cùng trọng trang khải giáp của Diệp Phong tự động thu hồi, miệng ngậm cây Thanh sản tiêu hồn, hít một ngụm, nhìn ba trăm địa tinh trên mặt đất, đang muốn mở miệng nói chuyện, phía bắc cũng chính là dãy núi phía sau, đột nhiên truyền lại một trận đá vụn bị nghiền nát, cùng với âm thanh di chuyển một cách nặng nề.
“Tới rồi, cương thiết chiến xa tới rồi, nhất định bắn nát quân xâm lược, chúng ta được cứu rồi.” Mấy địa tinh lá gan hơi lớn một chút, nghe được âm thanh, nhỏ giọng bàn tán.
“Con mẹ nhà ngươi, xì xào cái gì, muốn đánh bại chúng ta, bọn chó các ngươi nằm mơ à!”
Tên bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc nghe tiếng của địa tinh, liền bước qua, vừa giậm mạnh chân vừa lầm bầm chửi. Tên bại hoại này mới đây còn ở trong khu đạn pháo oanh tạc nên trong đầu cứ oong oong mãi, toàn thân đau nhức, đang chuẩn bị đồ sát mấy tên địa tinh để trút hận thì nghe lão đại bảo chừa mạng sống của bọn chúng lại, nên đành phải thôi. Giờ đây lại thấy có cơ hội trút giận bọn địa tinh, tất nhiên là gã không bỏ qua.
Diệp Phong nghe thấy tiếng lầm bầm của Khải Đặc, chỉ khẽ liếc gã, rồi quay sang ra hiệu cho Kiệt Nã Tư thống lĩnh tinh linh trung đội lên không trung dọ thám tình hình.
“Đoàn trưởng, ở hướng bắc có một cương thiết xa luân thật lớn đang tiến tới đây. Mặt trước lại còn có hỏa pháo nữa.” Kiệt Nã Tư ở trên không trung đang quan sát tình huống ở hướng bắc, chợt kinh hô thông tri cho đoàn trưởng đại nhân.
Dám đem tới cự đại cương thiết xa luân? Lại còn có hỏa pháo? Diệp Phong nghe vậy thì nhíu mày, vội chạy lên một đỉnh đồi, theo lời thông tri của Kiệt Nã Tư mà nhìn về hướng bắc, hai mắt nhất thời trợn to lên, thần tình đại chấn: “Mẹ kiếp, con bà nó, chuyện gì đây? Là địa tinh bản trang giáp xa?”
“Khốn kiếp, đây là ý gì chứ?” Bọn người Khải Đặc cũng vừa đuổi tới liền phát hiện ra tình huống khó khăn trước mắt, nhất thời không biết giải thích thế nào.
Phương bắc, một khối sắt có chiều dài tám thước, cao sáu thước, rộng bốn thước, bốn bề xung quanh có mười ba ô cửa cho hỏa pháo, phía sau là một ống thiết phun khói đen mù mịt, thật là một chiếc cương thiết chiến xa cổ quái, đang nhắm hướng bọn Diệp Phong mà tiến tới. Từ xa xa nhìn đến, tựa như một chiếc tương tử cổ quái thật lớn có sáu bánh xe, bốn bên thì có trang bị mười hai nòng pháo, phía trên cũng có cài đặt những tấm thiết chống hỏa pháo.
“Mau nói cho ta biết cái vật đang di chuyển ở hướng bắc đó là cái gì? Vì sao lại có khói đen? Nó có công năng thế nào?” Diệp Phong lúc này đại khái cũng nắm được tình hình, liền đi tới trước mặt một tên tù binh địa tinh, hắn khẽ nheo mắt rồi lạnh giọng hỏi, “Đừng hòng qua mắt lão tử, nếu không thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là khiếu bác bì sách cốt, muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong!”
Lời nói của Diệp bại hoại tràn ngập sát ý, lại thêm Khải Đặc và Ai Đức đang đứng một bên cười lạnh, khiến cho đám Địa tinh vốn đã sợ hãi, nay lại càng thêm sợ hãi, vội vàng mồm năm miệng mười trả lời câu hỏi của Diệp Phong, khiến cho hắn cũng hiểu sơ qua tình hình.
Thì ra sau mười năm nghiên cứu động cơ hơi nước, địa tinh đã chế tạo ra được cương thiết chiến xa. Cùng với các cao khoa kỹ sản vật, toàn bộ chiến xa này đòi hỏi phải có ít nhất là ba mươi người địa tinh để điều khiển, vừa quan sát để lái xe, vừa để khai pháo, cùng với các công tác như gia thiêm nhiên liệu. Có thể nói, ngành quân sự của địa tinh đã phát minh ra đệ nhất kiệt tác. Bởi vì địa tinh đại đội phụ trách việc trấn thủ cấm địa là cửa ra vào Truyện Tống Trận, nên bọn chúng đã được cấp một chiếc chiến xa để hoàn thành công việc.
Lúc này, chiếc cương thiết chiến xa ở hướng bắc đã dần dần tiến vào tầm nhìn của mọi người, hai mắt Diệp Phong nhìn chiếc chiến xa ấy rồi nhanh chóng quay lại hỏi tên tù binh Địa tinh: “Các ngươi đã chế tạo ra được bao nhiêu chiếc chiến xa loại này?”
“Cái này…..cái này….”
“Con bà ngươi, dám do dự với lão tử? Nếu không muốn chết thì nói mau.”
“Chỉ có hai mươi chiếc.” Tên tù binh địa tinh còn đang do dự chợt thấy Diệp Phong trừng mắt tức giận, liền lập tức mở miệng đáp lời hắn.
“Mẹ ngươi, dám gạt lão tử à? Làm sao chỉ có ít như vậy chứ?” Diệp Phong tức giận, trừng mắt nhìn đám người địa tinh hỏi. Hắn căn bản là không tin bọn họ chỉ có hai mươi chiếc chiến xa.
“Đó là sự thật, chúng ta chỉ có hai mươi chiếc thôi. Khoáng mạch kim loại vốn không có nhiều. Hơn nữa, những năm gần đây, chúng ta còn bị các chủng tộc ở hải ngoại đến cướp đi một nửa lãnh thổ, nếu muốn chế tạo thêm các chiến xa loại này thì vốn không có đủ tài nguyên.” Địa tinh trông thấy ánh mắt muốn giết người của Diệp Phong, vội vàng trả lời hắn.
“Mẹ kiếp, chỉ có hai mươi chiếc siêu cấp bảo bối thôi à…….” Diệp Phong nhìn tên địa tinh, thấy hắn không có vẻ dối trá, liền quay về nhìn chiếc cương thiết chiến xa đang càng lúc càng tiến đến gần, hai mắt của hắn đảo nhanh một vòng rồi nhìn về phía Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, và lôi đình năm đại địa trung đội, quát: “Lập tức đi bao vây chiếc chiến xa đó cho lão tử, rồi xông vào bắt mấy tên điểu nhi ngu ngốc đó!”
“Vâng!” Thành viên của năm trung đội đó vừa nghe lệnh của đoàn trưởng, lại hiểu được hắn đã để mắt vào chiếc chiến xa ấy, nên cùng kêu lên lĩnh mệnh, rồi phóng đi về hướng chiếc chiến xa. Cái loại chiến xa hảo hạng này không chỉ có mỗi đoàn trưởng là thích mà thôi, mà bọn họ cũng rất thích nó.
Tổ bà nó, chiếc đại chiến xa này không cần dùng tới hỏa pháo, chỉ việc mang ra chiến trường khơi khơi thế này cũng có thể ủi chết địch nhân rồi. Đám địa tinh tộc này con mẹ nó, thật là lợi hại. Hắc hắc, động cơ hơi nước, ý tưởng này cũng hay đó chứ, sau này hẳn sẽ có chỗ dùng tới nói đây. Ta nhất định phải bắt mấy tên địa tinh thẩm vấn một phen mới được…..Diệp Phong nhìn theo hướng Khải Đặc lúc này đang tiến về gần chiếc chiến xa, thần tình rất đắc ý, bất tiếng cười lớn. Trong đầu hắn lúc này toàn chứa đựng ý nghĩa đen tối, quyết định sẽ tìm hiểu tình hình ở đây, tra xét xem địa tinh tộc còn có thứ bảo bối gì nữa không, nếu được thì có thể dùng nơi đây để xây dựng nên một trú địa bí mật khác cho Tư Lược đoàn.
Ở hướng bắc, tên đội trưởng vừa bỏ trốn là Ba La Tư sớm đã chui vào chiến xa, chỉ huy ba mươi tên địa tinh điều khiển chiến xa tiến về hướng này. Giờ đây thấy những trận chiến đấu ở phía trước đã không còn nữa, người phe mình đã bị bắt làm tù binh hết, mà phe địch lại phái người xông tới hướng chiến xa, khiến gã không khỏi khinh thường mà buông tràng cười đắc ý, rồi hạ lệnh khai pháo. Gã tuyệt không tin rằng với cương thiết chiến xa cứng rắn thế này mà kẻ địch có thể xông vào bắt gã. Dù hôm nay không thể báo thù thì cũng phải cứu ra đám thủ hạ hiện bây giờ đang là tù binh, nếu không thì thật không biết phải báo lại với thượng cấp thế nào.
Phía trên của cương thiết chiến xa có hảo pháo, chuyển động liên tục, có thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ để công kích, bất quá là nó cần phải có người điều khiển. Bởi vì bây giờ căn bản là không có ai điều khiển, đội pháo thủ bên trong đang khống chế phía trước, ba đội hảo pháo bên trong liên tục triển khai công kích về hướng địch nhân định vọt lên.
Đáng tiếc là bọn người Khải Đặc đềo có áo giáp được đặc chế bằng tinh thiết, chỉ cần có thể né tránh đạn pháo công kích phía trước là được, không cần để ý tới xạ thủ, không bao lâu đã có thể tiếp cân chiến xa, bắt đầu phân phân tán bao vây.
Hừ! đối với cương thiết chiến xa bao vậy là vô dụng a. Ba La Tư đứng ở cứ điểm bí mật quan sát, thấy tình huống bên ngoài, không khỏi khinh thường cười lạnh, ra lệnh mười hai đội hỏa pháo bắt đầu nhằm địch nhân triển khai toàn lực công kích.
“Mẹ nó, ta nói cho bọn người các ngươi đang bắn đạn kia, hay xem lão tử sẽ xử lý các ngươi như thế nào.” Khải Đặc vừa né đạn pháo, vừa nhanh chân chạy chới phía trước, trong miệng thì thầm hung ác.
Chiến xa hỏa pháo chỉ có thể công kích tầm xa. Một khi địch nhân chạy đến gần, thì nó lập tức trở nên vô dụng. Tốc độ chạy của bọn bạch lang chiến sĩ Kiệt Khắc là nhanh nhất, cho nên đến gần chiến xa trước tiên. Bọn họ liền qua bên phải ở cái cửa bằng cương thiết của chiến xa, định vào trong bắt tên đoàn trưởng của địch nhân.
“Ba La Tư đội trưởng, khải giáp của địch nhân quá cứng rắng. Đạn pháo của tiên xạ không có hiệu quả với bọn chúng. Hay là chúng ta lui trước, nếu không bọn chúng tới gần được, chúng ta không chỉ mất tánh mạng, mà sẽ tổn thất cương thiết chiến xa. Trách nhiệm này chúng ta không thể gánh nổi!” Trong chiến xa, vài tên địa tinh pháo thủ trước sau mở miệng khuyên can Ba La Tư.
“Cái này.. Không thể rút lui. Chúng ta phải cứu đồng bọn chúng ta. Không cần để ý địch nhân quanh mình, cứ tiến tới phía trước nơi đám địch quân hỗn độn kia, để cứu đồng bọn của chúng ta, như thế chúng ta mới có cơ hội chạy trốn. Nếu giết được tên đầu lĩnh của địch quân, dĩ nhiên là điều tốt!” Ba La Tư khẳng định chắc chắn. Bởi vì gã không muốn trở thành một địa tinh tù binh. Nếu thế không chỉ một đại đội sẽ toàn bộ bị tiêu diệt, ngay cả cấm địa cũng phải dâng lên cho bọn chúng. Như vậy khi trở về hắn thì chỉ có con đường chết.
Địa tinh trong chiến xa mặc dù còn lo lắng, như thấy Ba La Tư nói vậy, chỉ có cách tiếp tục không để ý địch nhân chung quanh, rồi tiến về phía trước.
“Mẹ nó, cái thứ sắt này sao lại dày như vậy!” Để phòng địch nhân xâm nhập chiến xa, cửa bên trái được chế tạo rất dày. Ba trung đội Liệt Diễm, bạch lang, lôi đình mặc dù liên tục chém vào, nhưng do xa môn quá dày, chỉ làm hư hại đến vũ khí của bọn họ, lập tức có chút dao động.
“Lão đại, cái cửa này quá chắc, bọn ta không thể mở ra, người đến đây làm thử đi!” Tên bại hoại bàn tử( mập mạp) Ai Đức liền nghĩ đến biện pháp hữu hiệu nhất.
“Ha ha ha, các ngươi nghe không, bọn chúng đều nói là không thể mở cái cửa của chiến xa. Nhanh, tăng tốc về phía trước!” Ba La Tư nghe Ai Đức bên ngoài đang than thở, thập phần đắc ý. Hắn cho rằng vì chiến xa cứng chắc và cái cửa lại dày nên đối phương không thể mở ra được.
Cái cửa quá dày? Hắc hắc, càng dày càng tốt… Diệp Phong đang để ý tới cương thiết chiến xa, nghe Ai Đức nói xong, trong lòng mừng thầm, tay phải lấy ra Hắc Ám ma kiếm, dưới chân thi triển Tiêu Diêu kiền khôn bộ nhanh chóng phóng tới chiến xa. Ba La Tư thấy vậy, lập tức ra lệnh cho pháo thủ oanh tạc. Đáng tiếc, tốc độ của Diep Phong quá nhanh, đã tránh được hết đạn pháo, rồi chạy đến cửa bên trái của chiến xa.
“Ân, cắt chúng để mở ra, sau này sẽ tu sửa lại. Ta thật sự ưng ý!” Diệp Phong nhìn xa môn, lộ ra một nụ cười tà dị. Tay phải cầm Hắc Ám ma kiếm nhanh chóng chém ba nhát, dễ dàng phá vỡ cửa của cương thiết xa.
“Cái này, cái này sao lại có thể?? Hắn có thể dễ dàng chém vỡ cửa xe??” Cửa xe vừa ngã xuống, đã nghe được âm thanh của bọn địa tinh Bố Lỗ Tư, cũng vừa vặn nhìn Diệp Phong đang trong tư thế thu kiếm.
“Mẹ kiếp tên ải nê thu ( con cá trạch nhỏ bé) ngươi, lão tử xem ngươi còn hung hăng như thế nào!”
Khải Đặc sớm đã không nhẫn nại, mắt thấy xa môn vừa mở ra, lập tức dẫn mấy tên Liệt Diễm kỵ sĩ nhảy vào, bắt bọn địa tinh Ba La Tư, rồi đem bọn chúng ra khỏi chiến xa, nhập chung với đám tù binh địa tinh.
“Ha ha…Chúng ta lại thắng trận một lần nữa… cương thiết chiến xa… hỏa thương… hỏa pháo… nô lệ địa tinh… thật là thu hoạch lớn… ha ha…”
Trận chiến kết thúc, Diệp Phong thập phần cao hứng, tay giơ lên cao để ăn mừng thắng lợi, khiến cho tất cả thành viên Tư Lược đoàn đều phụ họa theo. Bọn địa tinh ngồi trên mặt đất thì rất khẩn trương, tạo thành một khối tương phản. Đặc biệt là Ba La Tư, trong lòng đang rất sợ hãi, thầm nghĩ đối phương sẽ giết người diệt khẩu. Gã là đội tưởng khẳng định là người thứ nhất bị giết.
Thành giả vương hầu, bại giả khấu ( Thắng thì làm vua, thua thì làm giặc). Chỉ cần tiếp tục củng cố Tư Lược đoàn, sau này lão tử không còn sợ mấy đế quốc hay giáo đình chó má kia. Dị thế giới a, chờ xem, lão tử sẽ hưởng thủ tất cả mĩ hảo… Diêp Phong nhìn dãy sơn lĩnh sắp thuộc về chính mình còn thêm chiến lợi phẩm là bọn tù binh địa tinh, trong lòng nổi lên nhiều cảm xúc. Sau đó hắn tra khảo đám tù binh địa tinh, đã hiểu rõ tình hình của đại lục này.