Chương 62: Cầm Thú Nam Tước Trọng Hồi Đế ...


Sáng sớm, các vùng phụ cận của trung tâm đế đô Mạt La đế quốc vừa trải qua một cơn mưa phùn, lúc này sắc trời hôn ám, trong làn không khí trong lành có pha lẫn mùi bùn đất, chợt một làn gió nhẹ thổi qua, khiến cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Cư dân đế đô đang lục tục bày biện hàng quán ra để bắt đầu buôn bán. Hôm nay bọn họ có kẻ vừa nghe hoặc thấy được nam nhân khiến cho bọn họ sợ nhất, Cầm Thú Nam Tước.

Đúng vậy, chính là Cầm Thú Nam Tước. Hắn đã về tới đế đô và còn mang theo Bạch Lang nhân, ải nhân, cùng với tinh linh mỹ nữ. Với tác phong cố hữu hàng ngày của Cầm Thú Nam Tước, những lang nhân, ải nhân và tinh linh mỹ nữ này hẳn đều là những người vô tội bị hắn bắt về làm ** lệ.

Người nhiều thì lời tạp cũng nhiều, thật có nhiều người không thể tưởng rằng Cầm Thú Nam Tước vừa về đến đế đô thì cư dân đã hoảng sợ mà đồn đãi ầm cả lên, khiến cho sự việc này cứ như là sóng thủy triều, nhanh chóng lan ra khắp nơi.

Trái ngược lại với sự kinh hoảng của cư dân, Lạc Khắc tể tướng ngày hôm nay thật đúng là cười không ngậm miệng lại được. Ông ta đã đích thân ra cửa nghênh đón tôn tử của mình hồi phủ, rồi kéo hắn vào thẳng đại sảnh hỏi này hỏi nọ không ngớt, khiến cho Diệp Phong phải trả lời bở hơi tai.

Hồ Tĩnh Ba cách đế đô không xa, đêm hôm qua Diệp Phong dung hợp Hắc Ám ma kiếm khiến cho Thiên Địa Chí Tôn công có sự đột phá, vì tránh cho việc kiêm tu nhị khí hấp dẫn sự chú ý của ngoại nhân nên hắn đã hạ nghiêm lệnh không cho thành viên của Tư Lược đoàn tiết lộ ra ngoài. Rồi ngay trong đêm liền thống lĩnh mọi người rời khỏi Tĩnh Ba hồ mà chạy về đế đô.

Tể tướng phủ chính là nơi chốn của mình, Ba Nhĩ là người rất quen thộc địa hình ở đây nên lãnh mệnh của Diệp Phong mà đi an bài cho bọn người của Lạp Phỉ Nhĩ, Lạc Tư, và Mộng Hinh đến ở những khu phụ cận bên cạnh thiếu gia biệt viện. Còn Ai Đức thì đã sớm về gặp song thân.

“Ha ha, quai tôn, con quả thật là có bản lãnh, đã thu hoạch được hơn ba trăm ma sủng, tương đương với một khoảng tài phú khá lớn đấy!”

Sau khi Lạc Khắc nghe Diệp Phong kể lại mọi việc, hiểu được sự thu hoạch trong thời gian gần đây của hắn thì trong lòng rất lấy làm tự hào.

“Lão đầu tử, gia gia hiện nay có bao nhiêu kim tệ? Sự chi dụng của Tư Lược đoàn khá là tốn kém, tiểu tôn bây giờ chỉ có một trăm vạn, nhưng sẽ phải cống nộp lên cho quốc vương một nửa. Nếu lấy ma sủng để thay thế kim tệ thì thật là uổng phí, chi bằng cứ cho hộ vệ trong phủ sử dụng chúng, như vậy sẽ có thể tăng cường thực lực bảo vệ an toàn cho gia gia.” Diệp Phong trong lòng thấy khoan khoái vui vẻ, nghiêng đầu nói nhỏ với Lạc Khắc.

“Không có vấn đề gì, việc đó ngươi không cần phải quan tâm, gia gia sẽ xuất ra cho ngươi ngay hai trăm vạn kim tệ.” Lạc Khắc thấy quai tôn biết quan tâm đến mình, trong lòng lão rất an ủi, nên thập phần cao hứng nói tiếp: “Được rồi, lần này rời khỏi Hỗn Loạn hoang nguyên, ngươi định phát triển Tư Lược đoàn thế nào?”

“Tạm thời, tiểu tôn vẫn chưa nghĩ đến việc phát triển của Tư Lược đoàn về sau này. Trước tiên hãy nghỉ ngơi vài ngày nữa đã!” Diệp Phong nghe Lạc Khắc nói có tiền thì lập tức cao hứng ứng thanh, đưa tay nhận lấy kim tệ, nói thêm vài câu nữa rồi cáo từ. Hắn đến gặp Lộ Lộ và Mộng Hinh rồi đưa các nàng đến nơi nhốt giữ ma thú, lựa ra hai con Quang Minh bạch vũ điêu, rồi để cho các nàng tiến hành việc ký nhận chủ.

Mộng Hinh tự nhiên có được một con phi hành ma sủng, trong lòng thập phần cao hứng, nên nở nụ cười rất tươi. Diệp Phong thấy thế liền nhân cơ hội này mà châm chọc hai nàng, khiến cả hai đều bật cười khúc khích rất đáng yêu.

Quang Minh bạch vũ điêu mặc dù chỉ là lục giai ma sủng, nhưng chúng có thể chở chủ nhân bay trên không. Diệp Phong để cho hai nàng thu nhận loại ma sủng này, vốn là có hai chủ ý, thứ nhất là sẽ giúp cho hai nàng có phương tiện giao thông, thứ hai là khi cần thiết tất chúng sẽ có thể cứu mạng các nàng. Sở dĩ hắn chưa ký nhận với loại ma sủng này là bởi vì cấp bậc của lục giai ma sủng còn quá kém, hắn chưa vừa nhãn.

Lần này trở về đế đô, tất phải đi bái kiến quốc vương và dâng nộp thu nhập. Diệp Phong vui đùa cùng hai nàng một lúc, rồi rời phủ đệ để nhập cung. Trên đường đi, cư dân gặp được hắn thì đều hoảng sợ, cúi mặt xuống không dám nhìn hắn, nhưng hắn cứ lờ đi mà tiến thẳng vào cung, cầu kiến quốc vương bệ hạ.

Lao Nhĩ đang bận rộn tại thư phòng, khi biết được Nam Tước Lôi Ân cầu kiến, y lập tức hạ lệnh cho thị vệ đưa hắn vào.

“Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ tham kiến quốc vương bệ hạ!” Diệp Phong vừa vào thư phòng, thấy Tả La đang đứng ở bên trái quốc vương, liền dùng nghi lễ của giới quý tộc, cúi người tham kiến.

“À, à, trẫm nghe Tĩnh Hương báo lại, gần đây Nam Tước Lôi Ân đã có thu hoạch rất phong phú!” Lao Nhĩ mỉm cười nhìn Diệp Phong nói.

“Đây đều là do bệ hạ ân tứ nên hạ thần mới có được ngày nay!” Diệp Phong trong lòng nghĩ đến Tĩnh Hương, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười trả lời, rồi sau đó dâng nộp lên hai trăm vạn kim tệ.

Vị quốc vương nào cũng ưa thích thần tử làm được việc. Đối với vị Đoàn Trưởng Tư Lược đoàn này chỉ trong năm đầu tiên mà đã có thể dâng nộp lên hai trăm vạn kim tệ, tất nhiên là Lao Nhĩ rất hân thưởng. Mặc dù tác phong sinh hoạt và phẩm tính của vị thần tử này không được tốt lành gì, nhưng chỉ cần hắn hữu dụng thì ông ta có thể tiếp tục sử dụng vị thần tử này, để hắn mang đến thêm nhiều điều ích lợi cho ông ta.

“Lôi Ân, ngươi đối với việc ma thú tàn phá Hỗn Loạn hoang nguyên thì có cái nhìn thế nào?” Lao Nhĩ hỏi Diệp Phong.

“Bệ hạ, thần còn suy nghĩ kỹ càng về vấn đề này, nhưng có lẽ việc ma thú đột nhiên lại có nhiều hành động quái dị hẳn là có nguyên nhân.” Diệp Phong mỉm cười trả lời.

“Thật là đáng tiếc, không ai có thể biết nguyên nhân mà ma thú tàn phá Hỗn Loạn hoang nguyên. Chỉ việc phòng bị chúng nó cũng đã khiến ta rất nhất đầu rồi a!” Lao Nhĩ lắc đầu cảm khái nói, rồi không nhắc đến đề tài đó nữa, thấy Diệp Phong vô sự thì cùng hắn nói vài câu chuyện phiếm nữa rồi cho hắn lui ra.

“Tiểu tử này e rằng khó có thể kiềm chế sự khoa trương được. Vốn tưởng rằng hắn là người có đầu óc, thật không ngờ hắn lại không hề nghĩ tới vấn đề ma thú quậy phá.” Tả La lắc đầu cảm khái nói.

“Đúng vậy, việc đại sự như thế mà không thấy hắn cẩn thận nghĩ tới….” Lao Nhĩ phì cười ứng tiếng, trong mắt lóe lên nét trầm tư.

Ta phải mau chóng đến thăm Tĩnh Hương mới phải chứ nhỉ? Diệp Phong rời khỏi hoàng cung, vừa đi trên đường vừa suy nghĩ. Hắn muốn sớm đến thăm Tĩnh Hương, nhưng lại không tìm được lý do.

“Hê, đấy chẳng phải là Lôi Ân Đoàn Trưởng sao?” Tam hoàng tử Đan Ni – Mạt La, cùng với Phỉ Long và Liên Na công chúa vừa đi dạo phố, đang trên đường hồi cung, thấy Diệp Phong từ hướng hoàng cung đi tới nên mỉm cười chào hỏi.

“- Hừ!” Mạt La đệ nhất mỹ nam tử, Phỉ Long, nhìn Diệp Phong với hai mắt tràn đầy hận ý. Ánh mắt của Liên Na công chúa cũng đầy vẻ bất thiện. Hai người đồng thời hừ nhẹ một tiếng nhưng không nói gì.

Phỉ Long gần đây cũng không hề thay đổi chút nào, vẫn là cái dáng vẻ anh hùng đạo mạo đó. Diệp Phong nhìn ba người đối diện, khách khí thi lễ với Đan Ni hoàng tử và Liên Na công chúa, nhưng hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Phỉ Long.

“Ta nghe nói Tư Lược đoàn lần này từ Hỗn Loạn hoang nguyên trở về, thì có một ít kiếm sĩ, tinh linh mỹ nữ, ải nhân và lang nhân phụ nữ và thiếu niên cùng với một số Liệt Diễm kỵ sĩ không trở về chung. Có phải bọn họ đều là do Đoàn Trưởng hại chết không?” Phỉ Long khinh khỉnh nhìn Diệp Phong rồi nói với giọng mỉa mai.

“Có kẻ lần trước muốn làm một bạch mã vương tử mà không thành, lại trở thành hắc tiêu thán. Ngươi có muốn thử lại không?” Diệp Phong hung hăng thách thức Phỉ Long, rất muốn tái đấu với hắn.

“Hừ, bọn ta chờ ngày này đã lâu rồi!” Phỉ Long cười lạnh, nói. Trải qua một thời gian tu luyện, hắn từ thất giai Quang Minh kỵ sĩ, nay đã tăng lên tới bát giai, nên có thể nắm chắc sẽ rửa được nhục.

“Ha, sắc trời không còn sớm nữa. Phỉ Long Đoàn Trưởng, ngươi còn phải thi hành nhiệm vụ nữa. Hãy theo chúng ta hồi cung đã, không cần thiết phải lãng phí thời gian!” Đan Ni hoàng tử không muốn thấy Lôi Ân và Phỉ Long lại xảy ra ẩu đả ngay ở trên đường đi nên lúc này phải lên tiếng nhắc nhở Phỉ Long.

Phỉ Long thấy hoàng tử điện hạ lên tiếng, chỉ đành bất đắc dĩ phải lĩnh mệnh, hai mắt oán hận nhìn Diệp Phong, đang định ước hẹn thời gian quyết đấu tại kỹ trường để tỷ thí thì Diệp Phong đã giành nói: “Ngươi đừng có tính dùng cái gì danh dự của kỵ sĩ mà khiêu chiến với ta đó, ta không có lòng thượng đài mà đùa giỡn với ngươi. Nếu có gan thì tìm một nơi vắng người, rồi đến báo cho ta biết thời gian để tỷ thí!”

Hắn nói đến đây liền thi lễ với Đan Ni hoàng tử và Liên Na công chúa, rồi tiêu sái bỏ đi.

Phỉ Long một lòng muốn giết Diệp Phong, nay thấy hắn đề nghị ước hẹn thời gian và muốn tìm đến địa điểm vắng người mà tỷ thí, nên trong lòng có vẻ đắc ý, thầm nghĩ có lẽ đây chính là cơ hội để tống hắn đi gặp Minh thần mà cũng không lưu lại dấu tích cho quốc vương nắm được mà trách tội.

“Hai người này làm sao mà từ nhỏ đến lớn vẫn không bao giờ hòa thuận với nhau được nhỉ?” Đan Ni hoàng tử nhìn Diệp Phong rời khỏi và Phỉ Long đang đứng bên cạnh mà trong lòng không khỏi cảm khái.

Liên Na công chúa vốn muốn hỏi Diệp Phong đã làm gì mà khiến cho Tĩnh Hương đạo sư tức giận đến mức phải từ bỏ chức vị Tư Lược đoàn Phó Đoàn Trưởng, nhưng vì nàng ngại sự có mặt của ca ca và Phỉ Long nên tạm thời phải nhẫn nại.

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương #62