Chương 5: Câm Thú Phát Uy, Mỹ Nam Cật ...


Tây Lạp Nhĩ- Khoa Đức, tóc đỏ râu rậm, mặt mày đoan chính, một trong tứ đại thân vệ của Lạc Khắc, thất giai liệt diễm chiến sĩ. Chính là theo lệnh của Lạc Khắc bí mật theo bảo vệ thiếu gia, vừa rồi ẩn trong đám người do thấy Phỉ Long muốn động thủ nên hiện thân bảo vệ thiếu chủ.

Thực lực của cường giả không phải mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ có chính thức động thủ mới có thể lãnh hội. Phỉ Long nhìn Tây Lạp Nhĩ, sớm nhận ra y, cũng biết thực lực của y, trên mặt lộ ra thần sắc nghiêm chỉnh, nhìn Diệp Phong cười nhạo nói: “Thì ra là có dẫn theo trợ thủ, khó trách hôm nay ngươi khoa trương tự đắc như vậy!”

“Phỉ Long, hôm nay bổn thiếu gia không cần bất cứ kẻ nào hỗ trợ, tự thân ta sẽ lãnh giáo thực lực của ngươi!” Diệp Phong khinh thường hừ nhẹ, quay sang Tây Lạp Nhĩ nói: “Ngươi lùi lại phía sau!”

"Thiếu gia, ngài thực sự không đánh lại hắn, hãy để cho ta!”. Tây Lạp Nhĩ quả thực không tưởng tượng được thiếu gia lại muốn động thủ, lại còn lớn mật đến thế, cứ như hắn trước đây thì đã để y động thủ mới đúng chứ?

“Lui ra phía sau, ta tự mình đến!” Diệp Phong trừng mắt nhìn Tây Lạp Nhĩ quát nhẹ, ánh mắt lộ ra thần sắc bất mãn.

Tây Lạp Nhĩ lập tức khó xử, không biết làm thế nào cho đúng. Phỉ Long cũng không để hắn có thời gian tự hỏi, mở miệng quát khẽ muốn cả hai cùng tiến lên. Tay phải y nắm lại thành quyền, ngưng tụ quang minh đấu khí, cất bước tiến về phía hai người.

Tây Lạp Nhĩ thấy vậy đang muốn nghênh tiếp Phỉ Long, đột nhiên cảm thấy mắt hoa lên, Diệp Phong đã xuất hiện phía trước y, nhanh chóng nhắm về phía Phỉ Long.

Phỉ Long cũng không thấy rõ DIệp Phong bằng cách nào chiếm lấy vị trí phía trước Tây Lạp Nhĩ. Nhưng mà y không thể nghĩ nhiều. lập duỗi quyền đang mang quang cầu quang minh đấu khí ra, quát khẽ một tiếng, dưới chân tăng tốc, tiếp tục vận dụng đấu khí.

Quang cầu trên hữu quyền nhất thời tăng mạnh, lấy bản thân y làm trung tâm hóa thành một quang cầu từ quang minh đấu khí lớn hơn cả thân người, cùng cả người y vọt tới trước. Quang cầu cùng với kình phong chạm nhau làm mặt đất sinh ra nứt vỡ, uy thế thật kinh người!

Diệp Phong chỉ nhìn thấy tình trạng của Phỉ Long lúc này như đồng nhất với quang cầu nhằm thẳng vào người hắn, còn bóng dáng của chính Phỉ Long đã không thấy đâu

Trong đầu mau chóng suy nghĩ nhằm tìm ra tuyệt học thích hợp, Diệp Phong nhún mình nhảy lên, vượt lên hẳn ba trượng khỏi mặt đất, chân trái gập lại một nửa, chân phải vươn ra nhằm vào Phỉ Long ở dưới, vận hành chính khí trong thể nội, thân hình đột nhiên xoay tròn cực nhanh trong không trung.

“Truy Phong Cuồng Long toản!”

Diệp Phong thét lên một tiếng lớn, chân khí cuồn cuộn tuôn ra khỏi cơ thể, bao bọc quanh người hắn rồi cũng xoay theo hướng xoay của hắn. Cả thân hình hắn trông như một đầu rồng bạch sắc đang xoay tròn, tập kích cực nhanh thẳng xuống vòng tròn màu trắng của Phỉ Long!

“Oanh…”

‘Đầu rồng’ ấy va chạm cùng với vòng tròn màu trắng, bạo phát ra tiếng ầm ầm, kình phong nổi lên, cát bụi bay mù mịt, mặt đất bị vỡ ra vì không chịu nỗi. Đám người chung quanh bị làm cho hoảng hốt phải lùi về phía sau sợ kình phong quét trúng.

Cát bụi tạm lắng xuống, Diệp Phong và Phỉ Long đứng cách nhau không quá năm thước, không nói gì chỉ dừng lại nhìu đối phương.

Diệp Phong thấy cánh tay áo bên phải của Phỉ Long rách tơi tả, vẻ mặt đắc ý vô cùng

Phỉ Long dĩ nhiên có vẻ mặt như không tin được. Căn bản y không thể tưởng tượng được cái tên trong mắt hắn là phế vật này lại có khả năng xuất ra chiêu thức kỳ diệu như thế.

Quan trong nhất là Quang Minh trùng kích đạn của y lại có thể bị long hình kình ký của Diệp Phong dễ dàng hóa giải. Nếu không có đấu khí hộ thể thì một kích vừa rồi, cả cánh tay phải của hắn sẽ bị phế đi!

“Quang minh nữ thần tại thương, Phỉ Long đoàn trưởng lại bị bại trong tay của tên nam tước cầm thú này, sao lại có thể như thế được? Chưa từng nghe qua tên nam tước cầm thú này biết võ công. Hơn nữa hắn vừa mới sử dụng chiêu gì mà xuất hiện cả một đầu của một con cự long?”

“Đúng, đúng, chuyện này sao lại xảy ra? Hắn mà biết võ công, chẳn phải cả cư dân trong thành đều không còn đường sống với hắn nữa sao?”

Đám người chung quanh nhìn hai người bọn họ đang đứng giữa sân, vẫn như không có gì, đều đều bình luận.

Tây Lạp Nhĩ và Ba Nhĩ chăm chăm nhìn vào thiếu gia. Trên mặt họ lộ vẻ không thể tin được. Bọn họ ở trong phủ đã nhiều năm rồi, chưa từng thấy thiếu gia họ sử dụng võ công. Khí lực của thiếu gia ngay cả một hạ nhân cũng không bằng. Vậy mà bây giờ lại có thể đột ngột xuất chiêu?

“Không ngờ tên phế vật ngươi lại ẩn tàng thực lực!” Phỉ Long nhìn Diệp Phong rồi cười lạnh. Hắn bắt đầu vận hành đấu khí, chuẩn bị toàn lực đánh bại Diệp Phong, để lấy lại mặt mũi!

“Hắc hắc, ta cũng không ngờ ngươi ngụy quân tử đến mức như vậy !”Diệp Phong đắc ý cười nhạo, vừa rồi uy lực của Truy Phong Cuồng Phong Toản làm hắn thập phần hài long. Vì không muốn Quang Minh giáo đình gây phiền toái, hắn vẫn chưa có sử dụng ma khí.

Kì thật hắn biết rất rõ vừa rồi làm sao có thể phá được quang cầu của Phỉ Long. Tất cả bởi vì Truy Phong Cuồng Long Toản này xoay tròn như hình đầu rồng công kích chỉ nhằm vào một điểm nên đã thắng lợi.

Nếu như chỉ so sánh về khí, hắn căn bản không thể mạnh mẽ bằng Phỉ Long. Mặc dù đấu khí có nhiều thì uy lực cũng không bằng chân khí, mà hắn vẫn chưa xuất ma khí.Bất quá đấu khí của Phỉ Long rất thâm hậu, hơn nữa còn là kỵ sĩ, vẫn chưa dùng tới Thần Tốc Chi Thương và ma sủng ”Quang Minh độc giác thú”. Thật sự mà nói thắng bại vẫn chưa xác định được.

Phỉ Long bị Diệp Phong lăng nhục đến mất cả mặt mũi. Từ không gia giới chỉ ở cánh tay bên phải lấy ra Thần Tốc Chi Thương màu bạc dài ba thước, chỉ về phía Diệp Phong, không ngừng truy kích.

“Ha ha ha, ngụy quân tử, ngươi nên lần nữa chiêu xuất tọa kỵ của ngươi đi!”Diệp Phong thản nhiên mở miệng cười nhạo. Cùng lúc chân hắn sử dụng “Tiêu diêu càn khôn bộ”, đệ nhất giai “Tàn ảnh”, nhanh chóng lui ra sau hơn mười thước, để lại ba đạo tàn ảnh cho Phỉ Long phát tiết.

Hai ngón tay trỏ và ngón giữa chập lại, vận khởi chánh khí trong cơ thể nhắm về phía Phỉ Long. Chân khí Toàn Long Chỉ “ xuy xuy” điên cuồng bắn ra. Từng đạo chánh khí hình rồng màu trắng từ hai ngón tay khiến cho Phỉ Long tránh trái né phải vô phương phản kích.

"Thiên Nột, như thế nào lại có võ công đáng sợ như vậy? Hắn như thế nào có thể biến Quang Minh đấu khí thành hình dáng đầu rồng? Lại có thể vừa lớn vừa nhỏ, vừa dài vừa ngắn."

"Loại võ công này, ta xem giống ma pháp! Một loại võ công rất thần kỳ. Các ngươi không thấy được vừa rồi của hắn? Liên tục để lại ba cái bóng, thật đáng sợ!"

Đám người chung quanh nhìn thấy đã ngớ ngẩn. Thật sự khó có thể tưởng tượng, cầm thú nam tước lại lợi hại như vậy. Đoàn trưởng Liên Minh hoàng gia kỵ sĩ đoàn, thất giai Quang Minh kỵ sĩ, lại bị hắn làm cho không thể phản kích lại!

Chân khí Toàn Long Chỉ công kích cự li xa thật là bá đạo, tốc độ cực nhanh, kình lực mạnh, Diệp Phong liền đó liên tục phát ra. Bởi vì hắn không có biện pháp nào trực tiếp cương ngạnh với đối thủ, thêm nữa hắn còn có Tiêu Diêu Kiều Khôn bộ!

Đối với mọi người thì Trung Hoa võ học lại bị hiểu lầm là võ công của Quang Minh đại lục, Diệp Phong tâm trạng rất khinh thường, tỏ vẻ không để ý đến mọi người. Khi thực lực của hắn trở nên mạnh mẽ tuyệt đối, chính là lúc Trung Hoa võ học dương danh cả đại lục!

"Lọc cọc lọc cọc … lọc cọc lọc cọc … lọc cọc …"

Đang lúc Diệp Phong đánh chưa thoả mãn, Phỉ long vẫn còn chật vật, một đội toàn thân chiến mã đều mặc áo giáp màu bạc, cầm trong tay trường thương tam thước, đột nhiên phi tới. Tiếng vó ngựa lọc cọc càng ngày càng gần!

Ta khinh, thành viên của hoàng gia kỵ sĩ, thủ hạ của tên ngụy quân tử. Diệp phong nhìn đám kỵ sĩ tới gần, liền đình chỉ công kích, chuẩn bị xem bọn chúng đến làm để gì!

"Đoàn trưởng, bệ hạ ra lệnh cho ngài tức khắc vào cung!" Một gã kỵ sĩ xuống ngựa, với cặp mắt hung hăng nhìn Diệp Phong, rồi quay sang Phỉ Long thi lễ.

Phỉ Long nghe vậy nhíu mày, trừng mắt nhìn Diệp Phong, giọng căm hận nói: "Lôi Ân, bệ hạ triệu kiến ta không thể không đi, hôm nay việc này tạm bỏ qua. Đợi ta làm xong công vụ, chúng ta cùng đấu lại!"

"Tốt thôi, Mạt La đệ nhất ngụy quân tử, mĩ nam chó má, bổn thiếu gia tuỳ thời phụng bồi!" Diệp phong như lão tử nói không ngừng, gật đầu cười hì hì. Khả năng đánh cái thứ vật này cũng thật thách thức a. Nếu không có một điểm tự tin, thì ngay cả chiếc giày của hắn cũng biến mất luôn.

Phỉ long nắm chặt bàn tay, căm tức nhìn Diệp Phong, xoay người đưa tuyệt sắc mỹ nhân lên ngựa rồi rời đi khỏi chỗ đó.

Như thể trong lòng bị ủy khuất vì mất hứng, tuyệt sắc mỹ nhân lúc gần đi tức giận liếc mắt nhìn Diệp Phong , trong miệng còn nhẹ nhàng mắng: "cầm thú vô sỉ!"

Đám người chung quanh thấy thế lại bắt đầu bàn tán, có một bộ phận người đã bắt đầu chạy đến mất dép, chính là đám người vừa chửi Cầm Thú Nam Tước, sợ sẽ bị trả thù!

"Thiểu … thiếu gia … người có võ công?" Ba Nhĩ đi tới gần Diệp Phong, liền khẩn trương hỏi. Tây Lạp Nhĩ thần tình cũng nghi hoặc nhìn thiếu gia của y.

"À, không cần kỳ quái, bổn thiếu gia là gần đây mới học, nên các ngươi không biết là rất bình thường!" Chỉ một chút thì đã làm hạ uy danh của kẻ nguỵ quân tử Phỉ Long kia, Diệp Phong trong lòng rất thoải mái, nghe thấy lời hỏi han liền mỉm cười trả lời. Rồi hắn quay về phía phách mại đài hô to:" Này này, phách mại viên, tổ chức đấu giá nhanh lên một chút, mất thời gian của bổn thiếu gia!"

Trên phách mại đài, phách mại viên nghe tiếng lập tức gật đầu nghiêng mình tỏ ý đã hiểu. Căn bản là không cần Diệp Phong nói, bọn họ cũng phải tiếp tục công việc.

Sau khi nhân viên trường phách mại ổn định lại trật tự, cuộc đấu giá tiếp tục. Diệp Phong kiêu ngạo ngồi ở ghế phía dưới phách mại đài, quan sát đồ đầu giá ở trên. Tây Lạp Nhĩ nghĩ lại nên báo cáo việc này với lão gia, liền xin cáo lui rời khỏi.

Ba Nhĩ, chó săn trung thành của Diệp Phong, đứng ở phía sau thiếu gia, nhìn đi nhìn lại đám người chung quanh, tìm xem có ai giống tên hỗn đản vừa cổ vũ cho Phỉ Long. Làm tới mức đám người chu vi đều khẩn trương không dám nhìn y, đều không muốn bị cái con chó thúi của tể tướng phủ tìm làm phiền.

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương #5