Bảo La hoàng tử thấy đại mỹ nhân Tĩnh Hương rời khỏi Thiết Huyết học viện liền chuyển mục tiêu, bắt đầu theo đuổi dực nhân Tuyết Lị xinh đẹp mà hắn hâm mộ đã lâu. Song, Tuyết Lị sớm đã không thuận mắt với những hành vi của hắn, nàng tuyệt không như Tĩnh Hương quan tâm đến thể diện hoàng tử của hắn. Mỗi lần hắn mặt dày khơi chuyện, Tuyết Lị đều dùng những lời đáp lạnh lùng.
Đối với sự việc này này, Bảo La trong lòng vô cùng tức giận, lại càng thêm quyết tâm chiếm cho được Tuyết Lị. Hắn muốn chơi đùa nàng xong rồi một cước đá đi, cho nàng nếm thử tư vị bị lạnh lùng.
Cái này không thể nói là tốt, nhưng những lời này dụng trên người Bảo La tuyệt đối phù hợp. Biết được Tuyết Lị được phân phó chỉ huy nhóm dực nhân đệ tử tại bầu trời phương nam, phối hợp với các đạo sư dẫn theo đệ tử săn lùng hắc hung lang, Bảo La tự mình dẫn theo hơn trăm tên hộ vệ, đi theo sau Tuyết Lị.
“Thiên nột, đạo sư, đạo sư, phía sau chúng ta có một đội ngũ đang tiến tới, trong đó có cả linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ!”
Diệp Phong dẫn theo các thành viên của Tư Lược đoàn tiến vào sâm lâm, chằng bao lâu liền chứng kiến một phường đồ sát giữa hắc hung lang với thương đoàn hộ vệ và bọn Thiết Huyết đệ tử. Một gã đệ tử nhìn thấy bọn họ liền thông tri cho đạo sư.
Mọi người xung quanh đang cùng bọn hắc hung lang đánh đến thất điên bát đảo, đột nhiên nghe thấy gã đến đều cả kinh, vội cố gắng bức lui hắc hung lang, rồi quay về phía sau nhìn, thấy Diệp Phong cùng đám người mặc cương thiết khải giáp của Tư Lược đoàn.
Trên không dực nhân Tuyết Lị xinh đẹp lộ ra thần sắc kinh ngạc mà nhìn những người mới đến. Chẳng phải mấy ngày trước họ đã nhìn thấy đội ngũ này ư!
Cừu nhân găp nhau dĩ nhiên là đố kỵ nhau. Bảo La thấy Diệp Phong liền dẫn bọn thủ hạ từ trong đám người vọt đến, chặn giữa đường, quát: “Lôi Ân, ngươi thừa dịp bọn ta cùng hắc lang chém giết mà đến là có ý đồ gì?”
Hoàng tử ngốc này tại sao cũng ở đây? Diệp Phong ngoài ý muốn gặp Bảo La ở đây, cười nhạt: “Hoàng gia Tư Lược đoàn chúng ta ngẫu nhiên đi qua đây, nhìn thấy có người cùng ma thú đánh nhau muốn tới hỗ trợ mà thôi!”
“Hừ, ngươi tưởng ta không biết đại danh của Lôi Ân-Pháp Lôi Nhĩ ngươi sao. Gần đây ta đã cho điều tra về ngươi. Kẻ xưng danh cầm thú nam tước mà lại muốn giúp người khác? Ngươi nói dối cũng tức cười thật!” Bảo La mắt chứa hận ý nhìn Diệp Phong, khinh thường hừ lạnh.
“Đúng thế đúng thế, loại người như ngươi sao lại có hảo tâm giúp chúng ta được? Ta xem ngươi căn bản là có ác ý!” Thủ hạ của Bảo La đều mở miệng nói phụ họa.
“Ha ha, đường đường là đại hoàng tử của Thiên Vũ đế quốc mà lại không có chút độ lượng, thật sự là làm người ta không nghĩ tới!” Diệp Phong nhìn Bảo La lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn thủ hạ của hắn, cười lạnh nói: “Bọn ** tài các ngươi trong đầu không có não à? Ta có khả năng dùng vỏn vẹn ba trung đội tập kích vài vạn người bọn ngươi sao? Trước khi nói chuyện thì hãy sử dụng bộ não có được không?”
“Lôi Ân, ngươi muốn chết!” Bảo La nghe Diệp Phong nói liền nổi giận. Thủ hạ của hắn cũng động nộ, muốn xông lên giết Diệp Phong, hoàn toàn không để Tư Lược đoàn vào mắt.
“Bảo La hoàng tử, bậy giờ chúng ta đang đối phó hắc hung lang, nếu Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn muốn hỗ trợ, đây là chuyện tốt, xin đừng vì ân oán riêng tư khiến mọi người phải chiến đấu vô ích với nhau!”
Bốn vị nam đạo sư của học viện đang phân phối đệ tử ứng phó, muốn nhân cơ hội phản công hắc hung lang, thấy Bảo La cùng thủ hạ muốn động thủ với Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, trước sau lên tiếng tỏ thái độ.
Đối với việc Bảo La cùng đoàn trưởng của Mạt La hoàng gia tư lược đoàn tại Thiết Huyết học viện phát sinh, được các học viên truyền đi, cả học viện cơ hồ không ai không biết, không ai không hay. Bốn vị đạo sư ở đây đương nhiên đều biết. Họ cũng không thể để Bảo La cùng Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn đánh nhau tại đây, nếu không khẳng định sẽ làm loạn cục diện thanh trừ hắc hung lang.
Hơn nữa Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn mặc dù người ít, nhưng thật sự là đến đây lên tiếng muốn trợ giúp. Nếu để xảy ra tình huống những học viên gia nhập bọn Bảo La đánh nhau với họ, ỷ vào số đông đả thương hay giết chết họ, thế thì thể diện của Thiết Huyết học viện làm sao còn tồn tại? Rồi còn làm thế nào giải thích với Mạt La đế quốc?
Bảo La thấy bốn vị đạo sư dẫn đầu đều tỏ thái độ khuyên bảo, rõ ràng nếu có đả đấu sẽ không giúp mình, trơ mắt quan sát lũ hộ vệ bạc nhược của mình so với Tư Lược đoàn, chỉ đành cố nén giận tỏ ra phong độ nhìn Diệp Phong nói: “Lôi Ân đoàn trưởng, ngày sau ta nhất định có cơ hội sẽ cùng Tư Lược đoàn của ngươi tỉ thí!”
Diệp Phong nhìn bộ dạng của Bảo La càng ra vẻ phong độ càng có cảm giác buồn nôn, cũng chẳng muốn để ý, nhìn bốn vị đạo sư không muốn tìm phiền toái kia và cười nói: “Bốn vị đạo sư, chúng tôi đã tiến vào sâm lâm, xin cho phép chúng tôi hỗ trợ đối phó hắc hung lang!”
“Đương nhiên, Lôi Ân đoàn trưởng nguyện ý hỗ trợ thanh trừng ma thú, chúng ta tự nhiên rất hoan nghênh.” Bốn vị đạo sư đều khách khí trả lời.
Vài ngày trước Bố Lỗ Tư phái thám tử đến điều tra Hồ Lô sơn cốc, kết quả đều bị Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn giết hết. Chuyện này các thủ hạ trọng yếu của Uy Liêm thương đoàn đều biết.
Tây Khoa - Bành Lạp, một người trung niên tóc đỏ râu ngắn tráng kiện, là đại đội trưởng của tạp hệ xạ thủ đại đội thứ năm của Uy Liêm thương đoàn, lần này phụ trách đồ sát hắc hung lang tại khu vực phía nam sâm lâm. Y thấy bốn vị Thiết Huyết đạo sư đồng ý sự giúp đỡ của Diệp Phong, trong lòng bực bội, rồi bước ra khỏi đám đông, khinh thường nhìn Diệp Phong, nhắc nhở: “Lôi Ân đoàn trưởng, hy vọng ngươi mang ba trung đoàn nhỏ nhoi đến đây là thành tâm giúp đỡ, đừng có âm mưu gì. Nếu không chúng ta nhất định không để ngươi sống sót rời khỏi sâm lâm!”
“Ngươi làm…” Khải Đặc nghe Tây Khoa nói, nhất thời nổi giận mở miệng định mắng. Diệp Phong cướp lời ngăn cản gã rồi hướng về Tây Khoa cười nói: “Nếu vị tiên sinh đây hoài nghi thành ý của chúng tôi, vậy hãy để Tư Lược đoàn của ta đi ở vị trí đầu vậy!”
“Ha ha, dũng khí của Lôi Ân đoàn trưởng thật đáng khen, ba trung đội ít ỏi dám chịu nguy hiểm tập kích của hắc hung lang, nhận lấy trách nhiệm tiên phong tại tiền tuyến. Nếu ta không đáp ứng thì thật không nể mặt ngươi, cứ theo ngươi nói mà làm theo vậy!” Tây Khoa lộ ra một nụ cười khinh thường. Hiện tại không chỉ có xem thường Diệp Phong mà còn cảm thấy hắn là một thằng ngốc.
“Hừ, không biết sống chết, với vỏn vẹn ba trung đội mà muốn đánh tiên phong!” Bảo La cùng với bọn thủ hạ, cũng như xạ thủ của Uy Liêm thương đoàn, tất cả đều khinh thường nhìn Diệp Phong, nhận thấy hắn ngu ngốc đến cực hạn.
Bốn vị đạo sư cùng chúng đệ tử của Thiết Huyết học việc đều thầm nghĩ tên Lôi Ân đoàn trưởng này thật vô tri, nhưng lại không dám mạnh miệng nói trắng ra. Hôm nay hắn thế nào cũng phải trả giá đắt.
Người vẫn đang im lặng tấn công hắc hung lang, Tuyết Lị, vừa nghe nói xong, lại không tưởng phía dưới chính là Diệp Phong, đoàn trưởng của Mạt La Hoàng gia Tư Lược đoàn. Giờ phút này khi mọi người đang bàn luận mà không để ý gì tới Diệp Phong, nàng lộ ra một chút tò mò. Bởi vì nàng và Diệp Phong có gặp qua một lần, lúc trước khi định đánh nhau thì gợi ý một cuộc giao dịch thông minh. Vì thế nàng nghĩ cái con người này đã nắm bắt được tình hình rồi, nên sẽ không vô duyên vô cớ mà được ra một quyết định mà không có lí do nào!
“Khải Đặc, nhớ canh chừng tên hỗn đản này cho kỹ.” Diệp Phong nhìn Tây Khoa rồi nhè nhẹ ra lệnh cho Khải Đặc một tiếng. Sau đó hắn dẫn thành viên Tư Lược đoàn đồng loạt tiến vào sâu trong rừng rậm.
Khải Đặc nghe lão đại nói xong trong lòng hơi buồn, đi theo tiến vào sâu, luôn để ý đến tên Tây Khoa, hi vọng lão đại sẽ nghĩ đến tình cảnh của hắn.
Diệp Phong tiến vào một cách táo bạo nhưng là vì tật phong cự lang tại trung tâm của vùng đất này. Dĩ nhiên không nghĩ phải đi theo Uy Liêm thương đoàn và Thiết Huyết học viện từ từ tiến tới. Do cái việc của Tây Khoa mà hắn có cớ để tiến vào vùng đất trước. Cho dù có những lời chê cười, hắn mặc dù rất giận, nhưng mà vì tật phong cự lang, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại!
Bảo La đứng yên một chỗ, nhìn cái bóng đang chạy của Diệp Phong, thầm nghĩ cho dù lần này hắn không chết, thì chính mình cũng nhanh chóng điều động nhân thủ mà bắt hắn và Tĩnh Hương.
Uy Liêm thương đoàn Tây Khoa cùng thủ hạ nhìn bọn người Diệp Phong thầm cười khẽ, nghĩ rằng bọn họ phải trả một cái giá rất lớn.