“Xem ra lão trượng nhân cũng đôi lúc cũng có khi không suôn sẻ, có lẽ bị cái ổ rơm của nhà ngươi làm liên lụy!” Diệp Phong nhìn Từ Trữ muốn động thủ bắt người, khinh thường cười lạnh một tiếng, rồi nháy mắt với Khải Đặc, nói: “Phóng trận, gọi một trăm quan viên và tể tướng Hứa Sơn tới đây gặp ta!”
“Vâng!” Khải Đặc mỉm cười nhìn Từ Trữ, ứng thanh lĩnh mệnh, phóng ra Truyện Tống Trận, lập tức biết mất trước ánh mắt kinh ngạc của Đông Phương Vô Kỵ và bọn ngượi Từ Trữ.
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau khai ra ngươi rốt cuộc là ai. Nếu không đừng trách bổn đốc vô tình!” Từ Trữ nghe Diệp Phong để Khải Đặc đi tìm một trăm quan viên và Hứa Sơn tới đây, mặc dù thấy được tên tiểu tử này đã nổi giận, nhưng Khải Đặc đột nhiên biến mất, không thể không nhịn được mà chánh sắc hỏi.
“Ngu ngốc, biết lão đại chúng ta là, ngươi chỉ có nước chết sớm mà thôi!” Ai Đức đạp lên bụng của Từ Vinh, nhình lão tử Từ Trữ nham hiểm cười.
“Phụ thân, đừng dài dòng với bọn chúng. Mau cứu con đi, con không thể chịu nổi nữa, con sắp chết rồi…” Từ Trữ căn bản muốn biết thân phận của bọn người Diệp Phong, nhưng thấy nhi tử thống không như thế, lập tức ra lệnh cho vệ binh động thủ bắt người.
Đáng tiếc, có tên lôi đình đao khách Ai Đức này, bọn vệ binh thủ hạ của Từ Trữ căn bản không thể tiếp cận chỗ của Diệp Phong, Lộ Lộ và Đông Phương Vô Kỵ
“Tặc tử, khó trách dám khoa trương như vậy, nguyên là cũng có một chút công phu. Lên, đưa cung thủ đến đây, bắn chết bọn chúng!” Từ Trữ nhìn Ai Đức một tay đại đao, giải quyết xong đám vệ binh, trong lòng giật mình, miệng hét lên, lệnh cho người gọi cung thủ tới.
“Lôi huynh, các người công khai đối đầu với quan địa phương, có thể gị giáng vào cái đại tội phản nghịch mưu phản đó!” Đông Phương Vô Kỵ cảm giác được thân phận của Diệp Phong không hề đơn giản, nhưng thấy hắn công khai đối đầu với quan địa phương như thế, không thể kiềm được lo lắng.
“Đông Phương huynh không cần nhiều lời, chỉ cần đứng xem!” Diệp Phong lạnh lùng nhìn Từ Trữ, nhẹ nhàng đáp lại Đông Phương Vô Kỵ, rồi nói với tên Ai Đức: “Mập mạp, trước tiên làm cho Từ gia bọn chúng sau này không còn làm bậy nữa!”
“Rõ!” Ai Đức vừa nghe lão đại nói, lập tức hiểu ý, trong lúc đánh nhau, cầm trường đao, bổ về phía Từ Vinh, nhắm ngay tiểu đệ đệ. Chỉ nghe Từ Vinh hét một tiếng thê lương tuyệt vọng, âm thanh hoảng sợ, rồi ngất tại chỗ. Máu từ trong người liên tục chảy ra từ hạ thể của gã.
“Không, Vinh nhi, Vinh nhi!!” Từ Trữ thấy nhi tử bị cắt cái bảo bối, lúc này hai mắt đỏ ngầu rất khiếp sợ, trừng mắt với Diệp Phong, rồi gầm lên với chúng binh tướng phía sau, “Giết, giết tên hỗn đản này cho ta. Ai có thể lấy được thủ cấp, sẽ được thưởng thập vạn kim tệ!”
Có trọng thưởng tất có dũng phu, chúng binh tướng vừa nghe được giết chết Diệp Phong sẽ được thưởng thập van kim tệ, con mắt lập tức đỏ lên, muốn giết người để lĩnh thưởng. Song, lúc này, một trận tiếng hét to lắng ưu lự đột nhiên truyền từ Truyện Tống Trận ra, “dừng tay, tất cả dừng tay hết cho ta. Bọn hỗn đản các ngươi, cả gan dám động thủ với hoàng thượng, chẳng lẽ không sợ bị tru cửu tộc sao?!”
Âm thanh làm mọi người giật mình, tể tướng Hứa Sơn đi ra từ Truyện Tống Trận phẫn nỗ trừng mắt Từ Trữ, khẩn trương đi tới trước Diệp Phong quỳ xuống, tham kiến: “Tham kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Tham kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!” Một nhóm quan viên phía sau Hứa Sơn nhìn thấy Diệp Phong đếu quỳ xuống tham kiến.
“Hắn, hắn là hoàng thượng ư!?” Chúng binh tướng khiếp sợ nhìn quan viên từ Truyện Tống Trận đi ra, hoảng sợ lần lượt quỳ xuống, toàn thân run rẩy. Vừa rồi bọn họ còn động thủ với hoàng thượng, cái này là tử tội tru cửu tộc!
“Phác….” Tổng đốc vừa lùn vừa mập nhìn Diệp Phong, run rẩy, miệng nuốt nước miếng, tuyệt vọng ngồi bệp trên mặt đất.
‘Hoàng thượng, hắn là hoàng thượng. Ta thế nào hai lần gặp được hoàng thượng…. Khó trách trước đó hắn biết hoàng thưởng mới mở kỳ khoa khảo mới, cái này đều là chủ ý của hắn…’ Đông Phương Vô Kỵ nhìn Diệp Phong khiếp sợ mà nghĩ, lập tức quỳ xuống bên cạnh Diệp Phong, từ trong người lấy ra một quyển sách, cung kính nói: “Thần, Đông Phương Vô Kỵ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng thượng, thần đại diện cho dân chúng tại Minh Châu tỉnh, tố cáo tham quan Từ Trừ đã ngư nhục dân chúng, còn dung túng cho con cháu làm điều ác, ăn chặn khoảng tiền cứu chẩn tai lương…”
“Đông Phương ái khanh bình thân, Thần Châu đế quốc của trẫm có thể có một thần tử như ngươi thật rất tự hào!” Diệp Phong tiếp nhận tấu chương của Đông Phương Vô Kỵ, rồi liếc sơ nó, nhìn Từ Trữ cười lạnh: “Ngươi còn gì để nói không?”
“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng…”Đến nước này, Từ Trữ còn có thể nói gì đây, chỉ có thể không ngừng đập đầu cầu khẩn hoàng thượng có thể tha mạng cho lão.
“Tha mạng? Tốt, chỉ cần tai dân chịu khổ ngoài thành tha thứ cho ngươi, trẫm cũng sẽ không để ngươi chết!” Diệp Phong cười lạnh một tiếng, rồi nói với chúng binh tướng bên cạnh Từ Trữ: “Đi, đem cái tên rơm rưới này cho những dân chúng gặp nạn ở ngoài thành, để xem tai dân có chịu tha tội cho hắn không!”
“Vâng!”
“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng…”
Binh linh lĩnh mệnh mang Từ Trữ ra ngoài. Từ đại tổng đốc hoảng sợ không ngừng cầu xin tha tội. Đều là do lão ngăn chặn đừng lương thực của dân chúng bị nạn khiến họ không có gì để ăn, với điểm này lão cũng biết tai dân bên ngoài sẽ không tha cho lão!
Diệp Phong nhìn Từ Trữ bị lôi ra ngoài, vẫn ngồi trên ghế uống trà, quay đầu thì Lộ Lộ lại vội tới để đấm bóp cho hắn, thanh thản nhắm mắt, rồi hỏi: “Lại bộ thượng thư Lưu Đào đâu?”
“Có thần!” Lại bộ thượng thư Lưu Đào nghe hoàng thượng hỏi, vội vàng khẩn trương rời khỏi hàng ngũ, và đáp lại.
“Hôm nay trẫm có một việ khó hiểu muốn hỏi khanh!” Diệp Phong trợn mắt nhìn Lưu Đào, rồi lại nhắm mắt hỏi: “Đông Phương Vô Kỵ là người tài đã đoạt được ân khoa, căn bản được an bài cho chức quan văn, vì sao hôm nay lại đảm nhiệm một chút thủ vệ thiên tổng? Các ngươi muốn văn nhân cầm đao lên chiến trường ư?!” Câu cuối cùng lưu manh hoàng đế cơ hồ gầm lên.
“Cái này, cái này…” Lưu Đài nghe vậy tay lau mồ hôi trên trán nhìn Hứa Sơn ở một bên, lộ ra vẻ mặt ngươi đã hại chết ta, rồi bẩm báo: “Hoàng Thượng, chức quan của Đông Phương Vô Kỵ là do Hưa Sơn cố ý nhờ lại bộ của thần an bài cho. Thần tưởng rằng Hứa tể tướng coi trọng nhân tài, cho nên không có phản đối gì, vì thế….”
‘Gia hỏa này lại đẩy qua!’ Diệp Phong vừa rồi hỏi chỉ là muốn cảnh cáo chúng thần, cũng không định nhân cơ hội trừ Lưu Đào và Hứa Sơn. Dù sao đều là nhân vật trọng yếu của hai đảng phái, mặc dù hiện giờ hai đảng phái đều phải dưới sức mạnh của hắn, chỉ còn lại cái danh mà thôi, nhưng vì thể diện của thái hậu và hoàng hậu, hắn vẫn để yên!
“Hứa tể tướng, khanh giải thích như thế nào?”
“Lão thần có tội….” Hứa Sơn nghe hoàng thượng hỏi vậy, lập tức buồn rầu khẩn trương khấu đầu ứng thanh.
Nói cho cùng cái vị tể tướng đại nhân này cũng là xui xẻo. Lần trước Đông Phương Vô Kỵ tại trường thi nhục mà quan viên, chính là thân tín của lão. Bởi vì Diệp Phong mở thêm một kỳ thi mới, đổi hết tất cả khảo quan của lần trước, bởi vậy Đông Phương Vô Kỵ mới thuận lợi tiến vào kỳ thi, căn bản không cần dùng cái vòng bạch long kia.
Nhưng Đông Phương Vô Khi đạt hạng nhất của kỳ thi, cái tên quan viên bị y nhục mạ, liền tìm đến Hứa Sơn, thỉnh Hứa Sơn giúp đỡ. Hứa Sơn thấy đối phương chỉ là một tên thư sinh, cũng chẳng có là nghiêm trọng, cùng câu thông với Lưu Đào, sắp cho Đông Phương Vô Kỵ vào một chức võ quan, chỉ là giáo huấn một chút.
Diệp Phong nhìn hình dáng khẩn trương buồn rầu quỳ trên mặt đấu của lão trượng nhân, cảm giác có chút quái lạ, liền tiến lại gần nhỏ giọng hỏi vì sao phải nhằm vào Đông Phương Vô Kỵ.
Hứa Sơn đem hết tất cả chi tiết sự việu kể lại. Diệp Phong không tức giận, chỉ nhíu mày nói: “Thân là tể tướng một nước lại an bài chức vụ loạn xạ, thật sự là hồ đồ, phạt khanh một năm bổng lộc, hồi đế đô phải đóng cửa tĩnh tu một tháng!”
“Lão thần lĩnh chỉ, tạ ân điển của hoàng thượng!” Hứa Sơn vừa nghe hoàng thượng chỉ phạt lão như tế, lập tức thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ lĩnh chĩ tạ ơn. Đối với vị tể tướng quyền cao chức trọng như lão mà nói, không cần là một năm bổng lộc, mười năm lão cũng không lo gì.
Phạt tể tướng xong, và lại bộ thương thư Lưu Đào cũng có phần giúp đỡ, cho nên cũng bị phạt nho nhỏ một năm. Chúng quan viên còn lại thấy hoàng thượng xử lý Hứa Sơn và Lưu Đào như thế tự nhiên hiểu được là do thể diển của hoàng hậu và thái hậu, nếu không với tác phương cứng rắn của hoàng thượng gần đây, hai vị này có thể nhân lúc này mà bị trừ khử!
“Đông Phương Vô Kỵ nghe phong!”
“Có thần!”
“Hôm nay, trẫm ban cho khanh cái chức Đặc Thiết Đốc Sát ngự sử, chuyên để xử lý tham quan vô lại của đế quốc. Chỉ cần có chứng cớ xác thực, khanh có thể dựa theo luật mà luận tội, tiền trẩm hậu tấu, nếu có phản kháng, hãy dùng cái vòng bạch long mà trẫm đưa cho khanh, điều động quân đội xung quanh mà tru cửu tộc!”
Đông Phương Vô Kỵ nghe được hoàng thượng giao cho mình trọng trách như thây, lập tức kích động, rồi quỳ xuống nói: “Thần Đông Phương Vô Kỵ, tạ chủ long ân, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
‘Đốc Sát Ngự Sử..?’
So với Đông Phương Vô Kỵ kích động vạn phần, chúng quan viên còn lại đề nghe được cái chức vụ và đại quyền do hoàng thượng đưa ra, tất cả đều đau đầu, sau này có nhận hối lộ, cũng phải vạn phần cẩn thận, nếu không bị tên thư sinh nay tố cáo, chỉ có có thảm mà thôi!
“Đông Phương Vô KỴ, trẫm ban đại quyền như thế cho khanh, chính là coi trọng chánh khí thanh liêm của khanh. Khanh nhớ lấy, vạn lần đừng để quyền lợi mà làm lay động tâm trí, là việc ác, nếu không trẫm sẽ không tha cho khanh!” Diệp Phong nhỏ giọng nhắc nhở Đông Phương Vô Kỵ.
“Vi thần tuyệt đối không phụ long ân của hoàng thượng!” Đông Phương Vô Kỵ chính sắc lãnh mệnh.
Diệp Phong hài lòng gật đầu, lệnh cho hộ bộ thượng thư, triệu tập một lượng lớn binh linh, thông qua Truyện Tống Trận đến quốc khố mễ lương của đế đô, thông qua Truyện Tống Trận mà vân chuyển đến đây.
Đối với tai dân bị nạn hiện nay mà nói, lương thự lúc này trong mắt bọn họ chính là chí bảo vô giá. Lưu manh hoàng đế ra lệnh một tiếng, Đông Lâm thành ngập vào trong lời chúc tụng, nhất thời tràn ngập tức hoan hô vô hạn và ồn ào. Tai dân xung quanh tất cả được giúp đỡ, nhất thời chạy ra ngoài thành mà trút giận lên tên tham quan Từ Trữ đã hại bọn họ, rồi đồng loại tán dương hoàng đế đã cứu bọn họ.
“Hoàng thượng giá đáo!” Tiếng truyền khai cùng theo tiếng ồn ài, lưu manh hoàng đế mang theo bảo bối Lộ Lộ của hắn cùng với hơn trăm quan văn quan võ ra tới ngoài thành.
“Các ngươi nhìn đó là hoàng thường, là hoàng thượng, hoàng thượng đã cứu sống mọi người, tham kiến hoàng thượng…” Tai dân thấy đại giá của hoàng thượng, đều quỳ xuống hoan hô.
“Thiếu gia, chàng xem, làm chuyện tốt cảm giác thật tốt a!” Lộ Lộ đứng ở bên cạnh thiếu gia mỉm cười nói.
“Cáo, cảm giác được vạn nhân hoan hô bái lạy thật không tồi, nhưng đối với đám tai dân mà nói, có thể cho bọn họ ăn mới chính là vương đạo. Ta phỏng chừng trước đó bọn họ đều đói khát, khẳng định không ít thầm rủa vị hoàng đế như ta!” Tử lưu manh hưởng thụ cảm giác vinh dự được vạn nhân bái lạy, miệng nhàn nhạt đáp lại.