Chương 204: Hủy Diệt Thiên Khiển, Lưu Manh Đăng ...


“Oanh ... ... tư tư ... ...”

Sấm sét đột nhiên vang lên, điện quang tư tư, đế đô mọi người đang trong chém giết, rốt cuộc thấy được biến hóa trên bầu trời ở hoàng cung. Chỉ thấy phía chân trời trên mây đen dày đặc, bốc lên lan tràn, sấm sét trận trận, điện quang thẳng tắp, giống như rồng điện giương nanh múa vuốt, điên cuồng thị uy, tình cảnh rất là kinh người!

“Chuyện gì xảy ra?” ý nghĩ này manh sanh trong đầu mọi người tại đế đô, mọi người nhìn dị tượng đột nhiên phát sinh phía chân trời, tất cả đều mê hoặc không giải thích được đây là chuyện gì xảy ra.

“Thiên tượng hôm nay rõ ràng không có dị tượng này, đây là bởi vì sao??” Thiên cơ lão nhân Sở Thần Phong nhìn tình huống trên bầu trời, trong đầu nghi hoặc nghĩ, đột nhiên cả kinh, mở miệng đối với mọi người ngoài Long Tường cung quát: “Mọi người nhanh rời hoàng cung đi, đây là thiên khiển (trời phạt), hủy diệt thiên khiển! Có người nghịch thiên tu luyện tà công, ảnh hưởng tới thiên đạo trật tự, phải gặp báo ứng!!!”

Một ngàn năm trước, tà đạo từng có vị tuyệt đỉnh cao thủ, nghịch thiên tu luyện cấm kỵ võ học “Tru ma thí thần công”, ông trời không tha, lọt vào hủy diệt thiên khiển, bị thiên lôi cuồng phách mà chết, truyền lưu giang hồ thật lâu sau đó. Ngoài Long Tường cung, Mộ Dung Vô Cực, Lưu Vũ Phỉ cùng các cao thủ, đều nghe nói qua chuyện này, lúc này vừa nghe Sở Thần Phong quát, nhất thời kinh hãi, lớn tiếng quát kẻ dưới tay lui ra ngoài hoàng cung!

‘Thiên ... Thiên khiển ... này làm sao bây giờ, hoàng thượng còn đang trong mật đạo...’ Hoàng hậu Hứa Lâm mắt thấy mọi người đều chạy trốn, ngẩng đầu nhìn phía chân trời điện lưu mơ hồ dục hạ, trong đầu lo lắng nghĩ, nhấc bước muốn tới mật đạo tìm Diệp Phong. Song, Sở Thần Phong ngay lúc này đột nhiên một tả một hữu giử lấy vai nàng cùng Đức phi, thả người bay ra ngoài hoàng cung.

“Buông ra, buông ta ra, ta muốn đi tìm hoàng thượng!” Hứa Lâm bị Sở Thần Phong bậc này cao thủ đè lại bả vai, tự nhiên vô lực tránh thoát. Mắt thấy mình bay nhanh rời xa Long Tường cung, nàng lập tức lo lắng mở miệng khẽ kêu.

“Không còn kịp rồi, thiên lôi lập tức sẽ đánh xuống, hoàng hậu bây giờ không đi, không chỉ có tìm không được hoàng thượng, ngay cả mình cũng đều bị đánh chết!” Thiên Cơ lão nhân nhìn bầu trời chánh sắc nói, không cho hoàng hậu giãy dụa, mang nàng cùng Đức phi thất hồn lạc phách, bay ra ngoài.

Tiểu Thuận Tử nghe Liễu Nhược Yên tới tìm hoàng hậu, vẫn trốn ở sau hòn núi giả bên trái Long Tường cung, không có cơ hội đến gần hoàng hậu. Hôm nay thấy bầu trời đột sinh dị tượng, song phương chém giết đều chạy trốn, hoàng hậu lại bị mang đi, trong lòng hoảng sợ có thừa, phải đi tìm chủ tử của gã.

“Hoàng thượng, hoàng thượng, thiên khiển, xuất hiện thiên khiển rồi, ngài tu luyện công pháp gì?? Tại sao lại có chánh ma chân khí mãnh liệt như thế? Ngài mau dừng lại đi, nếu không trời phạt phủ xuống, chúng ta cùng hoàng cung đồng thời bị đánh nát!”

Ngoài cửa mật đạo giả sơn phía sau Long Tường cung, Hiền phi Liễu Nhược Yên cùng với Thiên Cơ lão nhân đồng dạng đoán ra tình huống, vận dụng chánh khí hộ thể, chống đỡ ma khí mãnh liệt xung quanh, lo lắng mở cơ quan, chiêu hô với Diệp Phong bên trong, trong đầu cực độ mê hoặc hắn tu luyện công pháp gì, đột nhiên lại dẫn phát thiên khiển!

Từ bên ngoài nhìn vào, giờ này cả giả sơn lẫn phía sau Long Tường cung đều che kín chánh ma chân khí mãnh liệt mênh mông, giao chức đan xen. Vây lấy hòn giả sơn xoay nhanh xung quanh, giống như hắc bạch thần long, tràn ngập chính khí cùng hung tàn sát ý. Thái giám Tiểu Thuận Tử chạy đến bên này thấy tình huống này, sợ đến ngồi bẹp xuống đất, hoàn toàn bị hai cổ khí thế uy hiếp không dám nhúc nhích!

“Oanh...”

“Oanh oanh ...”

Đột nhiên, giả sơn từ trung tâm bắt đầu vỡ nát, đá vụn loạn tiên, khí lưu mãnh liệt, hơn nữa càng thêm kinh khủng chính là, điện lưu từ phía chân trời, cũng là lúc hình thành từng đạo tia chớp giống như cuồng mãng, từ không trung bổ xuống. Trong ánh mắt hoảng sợ của Tiểu Thuận Tử cùng Liễu Nhược Yên, trong phạm vi ở giữa phía sau Long Tường cung, hai người cùng với Diệp Phong không rõ tình huống trong giả sơn, toàn bộ bị bao trong đó.

“Không nghĩ tới ta Sở Thần Phong đã sống bao nhiêu năm, có thể từng nhìn thấy nhân lực không cách nào chống lại thiên khiển, đây đến tột cùng là như thế nào dẫn phát...”

Thiên lôi từng đạo điên cuồng đánh xuống, phạm vi cũng càng ngày càng lớn, phòng ốc thạch bản bị đánh trúng không một thứ nào không nát bấy bạo tán. Mọi người chạy trốn ra ngoài cung thấy tình huống này, trong lòng hoảng sợ, liều mạng thoát đi. Sở Thần Phong thấy tình huống này, trong đầu ngoài hoảng sợ còn có một tia hưng phấn!

“Hoàng thượng ... ngài ngàn vạn lần không nên có chuyện gì a ... nếu không thần thiếp chỉ có thể lấy cái chết xuống âm phủ hầu hạ ngài.” Hoàng hậu Hứa Lâm, chính mắt thấy thiên lôi từ mật đạo đánh vào, trong lòng nhất thời có cảm giác thật sự âu sầu, sợ hãi hoàng thượng vừa mới tới bên nàng, lại rời nàng đi. Đối với nàng mà nói, nếu lại mất đi hoàng thượng thương yêu sủng hạnh, thật sự không bằng chết theo, miễn cho ở trong thâm cung chịu tội.

Thiên lôi điên cuồng đánh xuống thế cục càng ngày càng mạnh, trong đa số người chạy ra hoàng cung, tia chớp vô tình đã đánh nát không ít người, vĩnh viễn ở lại trong cung. Những người may mắn chạy thoát, đều ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.

“Mộ Dung cung chủ, tình hình có biến, bây giờ thành vệ quân cùng cấm vệ quân đã bắt đầu quay lại , hoàng cung bị hủy, chúng ta không có chỗ phòng thủ, lại càng không biết tình hình của hoàng hậu cùng hoàng thượng, người nói bây giờ nên làm như thế nào thì tốt?”

Thiểm điện dừng lại, mây đen tan dần, Nguyên soái Lý Nghị đã từng chính mắt thấy thiên khiển phủ xuống, tại cửa chính hoàng cung cùng Mộ Dung Vô Cực hội hợp một chỗ, lo lắng mở miệng hỏi. Liên tiếp biến cố xảy ra, khiến lão có chút không ổn được tâm tình.

Mộ Dung Vô Cực đã ổn định được một chút tâm tình kích động sau khi kiến thức trời phạt, nhìn Lý Nghị chánh sắc nói: “Nguyên soái không cần kinh hoảng, đế đô bốn cửa phòng ngự công sự kiên cố hoàn thiện, người khiến cho Chu thượng thư mang binh đi ngăn chặn cấm vệ quân vào thành, ta đi tìm bắt Hứa Sơn, khống chế thành vệ quân, không lo không cách nào thay đổi thế cục!”

“Tốt, liền như vậy đi!” Lý Nghị nghe vậy thấy có lý, vội vàng gọi Chu Cường đi chỉ huy ngăn chặn cấm vệ quân, chính mình cùng Mộ Dung Vô Cực triệu tập binh tướng, mang người ma cung, hỏi ra chỗ ở Hứa Sơn, suất đội chạy như điên.

Vừa mới thiên khiển thần uy, đã hoàn toàn đem song phương thế lực chém giết trong hoàng cung đánh tan, Cửu U tà giáo giáo chủ Lưu Vũ Phỉ, đái lĩnh thuộc hạ giáo đồ, mất phần lớn thời gian, mới ở bắc hoàng cung tìm được tỷ tỷ của nàng thái hậu Lưu Khiết.

“Muội muội, ta vừa mới nghe Lí công công truyền tới, Lý Nghị cùng Mộ Dung Vô Cực hình như đi tìm Hứa Sơn rồi. Bây giờ cấm vệ quân không cách nào công nhập đế đô, toàn kháo thành vệ quân tại ngăn chặn hậu bị quân. Ngàn vạn lần không thể để cho Hứa Sơn rơi vào tay Lý Nghị, chúng ta nhanh đi hỗ trợ!” Thái hậu Lưu Khiết quần dài tuyết bạch đã dính đầy tro bụi, lau đi mồ hôi trên trán, nhìn kỳ muội Lưu Vũ Phỉ lo lắng thúc giục.

“Ai, quan trường tranh đấu thật sự buồn cười. Hứa Sơn bình thường không có qua lại với tỷ tỷ, hôm nay chúng ta lại không giúp lão không được!”

Lưu Vũ Phỉ nghe Lưu Khiết nói xong, buồn cười lắc đầu cảm khái, cánh tay phải vừa giữ eo nhỏ Lưu Khiết, thả người bay đi, đái lĩnh tà giáo chúng nhân, cùng với hộ vệ của Lưu Khiết, chạy đi trợ giúp Hứa Sơn.

Thành vệ quân cùng hậu bị quân tiếp tục chém giết, tiếng khóc la của dân chúng đế đô vẫn không dừng. Thiên khiển qua đi bụi đất chậm rãi tiêu tán. Phóng mắt nhìn lại, lúc này hoàng cung đã hoàn toàn trở thành phế khu, khắp nơi đều là những mãng vỡ vụn, cùng với liệt hỏa vô tình, nếu là bình thường, đây chính là tiêu điểm cực độ hấp dẫn ánh mắt. Chỉ tiếc tình thế trước mắt, căn bản không có ai có tâm tình để ý tới hoàng cung đã bị oanh phế.

“Ha ha ha, tể tướng đại nhân, ngươi loại này đại nhân vật, dưới tình huống hôm nay chính là trở thành tiêu điểm chú ý. Ngươi cho rằng trốn ở trong Quan Tinh lâu là có thể tránh khỏi con mắt của ta sao?”

Phía tây hoàng cung, Quan Tinh lâu cao tới bảy tầng, Lý Nghị suất lĩnh đại đội nhân mã, vây quanh Quan Tinh lâu, cùng Mộ Dung Vô Cực sóng vai nhìn Hứa Sơn trên lâu, đắc ý ha ha cười to.

“Lý Nghị, Lý thị ngươi sáu đời trung thần, không nghĩ tới đến phiên ngươi, cư nhiên ra một tên phản nghịch loạn thần tặc tử mưu phản, thật không biết sau này ngươi có mặt mũi gì đối mặt với liệt tổ liệt tông của ngươi!”

Hậu bị quân vây quanh Quan Tinh lâu binh tướng đã đạt trên vạn. Thành vệ quân quay lại bảo vệ ngoài Quan Tinh lâu mới hơn hai ngàn, ai mạnh ai yếu có thể tưởng tượng biết. Hứa Sơn dưới sự bảo vệ của Thiên Cơ cung Âm, Dương, Khôn, Càn tứ đại trưởng lão cùng với chúng đệ tử, đứng ở đỉnh Quan Tinh lâu, nhìn tình huống phía dưới, cau mày cười lạnh, trong lòng lại đang lo lắng kỳ vọng cấm vệ quân nhanh lên một chút công phá cửa thành giết đến đây.

“Hừ, Chu Ngọc Long ngu ngốc vô năng, gây nên thiên hạ đại loạn, dân không còn chỗ sống, căn bản không xứng làm hoàng đế, ngươi không cần phải nói những lời này để kích ta!” Lý Nghị ngẩng đầu nhìn Hứa Sơn khinh thường cười lạnh, đối với chúng binh tướng quát to: “Lên cho ta, ai có thể bắt sống Hứa Sơn, thưởng trăm vạn kim tệ!”

Tục ngữ nói dưới trọng thưởng tất có dũng phu, huống chi là đối phương đang chiếm đại ưu thế. Hậu bị quân chúng binh tướng vừa nghe Lý Nghị nói, nhất thời phấn khích lên, cùng thành vệ quân bảo vệ quân triển khai chém giết, muốn lên lầu bắt sống Hứa Sơn lĩnh thưởng.

“Lạc lạc lạc, Mộ Dung cung chủ, chúng ta vừa mới còn chưa đánh xong, ngươi như thế nào lại đột nhiên chạy tới đây vậy!” Tiếng cười duyên vũ mị truyền tới, tà giáo giáo chủ Lưu Vũ Phỉ xinh đẹp mê người, ôm tỷ tỷ của nàng đáp xuống trước cửa chính Quan Tinh lâu, nhìn Mộ Dung Vô Cực cùng binh tướng đang giao chiến, mở môi anh đào lạc lạc cười duyên.

“Yêu nữ, vừa mới có thiên khiển xuất hiện, ngươi tránh thoát một kiếp, lần này ta nhất định phải cho ngươi chết ở dưới Huyền Ma công của ta.” Mộ Dung Vô Cực mắt thấy Lưu Vũ Phỉ cùng tà giáo chúng nhân lại tới làm loạn, trong lòng đại hận, khẽ quát một tiếng, ra lệnh Hung, Tàn, Phệ, Huyết, Cuồng, Phong, Tâm, Ác, Dâm chín ma tướng, đái lĩnh ma cung chúng nhân đi đối phó tà giáo lâu la, chính tự mình đánh giết tới Lưu Vũ Phỉ.

“Hừ, hôm nay bổn giáo chủ khiến cho tên cuồng vọng tự đại ngươi biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!” Lưu Vũ Phỉ đối mặt với Mộ Dung Vô Cực đang bay tới, khinh bỉ cười lạnh một tiếng, thả người dựng lên, chân ngọc nhảy lên đầu binh tướng đang chém giết mượn lực, mấy cái bay lên, vọt tới gần trước mặt Mộ Dung Vô Cực, giơ tay cùng cứng đối cứng liều mạng một chưởng. Thoáng chốc bạo phá truyền tới, khí lưu tứ tán, binh tướng phía dưới hai người toàn bộ bị liên lụy chết thảm, cho bọn hắn khắp nơi không địa, hai người đều tự lui ra phía sau năm bước, mới đứng vững thân ảnh.

“Cửu U tà công cũng quả nhiên không đơn giản, xem ra ta không xuất toàn lực, là không ...” Mộ Dung Vô Cực ngưng thần nhìn Lưu Vũ Phỉ đang chuẩn bị xuất toàn lực, song lời còn chưa dứt, một trận rồng ngâm rung động thiên địa lại đột nhiên truyền tới, chín trắng, năm đen, mười bốn đầu chân khí hình thành trường long, đột nhiên từ trời cao xạ xuống, đưa hậu bị quân chung quanh hắn đánh tới kêu thảm thiết bạo toái, mở ra một tảng lớn đất trống!

“Hắc hắc hắc, rất náo nhiệt a, không nghĩ tới trẫm bế quan tu luyện còn chưa tới một ngày công phu, thì có người muốn phản nghịch tạo phản rồi, làm hoàng đế thật là khó a!!”

Một vài tiếng cười hắc hắc đặc hữu lưu manh vang lên, sau khi long khí tán đi, chỉ thấy Diệp Phong miệng ngậm cây Phiêu Phiêu dục tiên, đứng ở khoảng đất trống giữa Mộ Dung Vô Cực cùng Lưu Vũ Phỉ, cánh tay phải thoải mái ôm Liễu Nhược Yên, hai mắt ác độc hung hăng nhìn Lý Nghị cùng Mộ Dung Vô Cực, trên mặt tràn ngập ý cười.

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương #204