Nếu trước mặt này thật sự là hoàng thượng, đáng binh lính động thủ, là đại tội tru cửu tộc. Nếu trước mặt không phải là hoàng thượng, binh lính không động thủ thì phạm vào quân lệnh, sau này khẳng định không có kết quả tốt. Nghe Lý Nguyên cao quát xong, bọn lính nhất tâm quyết định, đều chuẩn bị động thủ.
“To gan, bọn loạn thần tặc tử các ngươi, tự nhân đám động thủ với đương kim thiên tử, có phải là chán sống rồi không? Cẩn thận lúc hoàng thượng hồi cung sẽ tru cửu tộc các ngươi!” Thái giám Tiểu Thuận Tử biết rõ thực lực cường đại của chủ nhân, đối với bọn binh tướng của Hoàng vệ binh xung quanh không chút sợ hãi, cao giọng hét to rất có khí thế.
“Câm miệng, tên thái giám giả mạo kia, tự nhiên dám cùng thằng nhãi này to gan giả mạo đương kim thiên tử. Hôm nay các ngươi nhất định phải chết. Các tướng sĩ, cùng ta giết!” Lý Nguyên và Chu Phong nghe vậy cố ý nổi giận hét to, rồi giương đao dẫn đầu bọn binh tướng xung quanh triển khai trùng sát Diệp Phong bị vây bên trong.
Quách Đào và Vương Mãnh thấy tình hình này lo lắng vạn phần, thật muốn hộ giá, nhưng mê dược đã phát tác dược tính, bọn họ hoa mắt choáng váng, lảo đão trên mặt đất, mơ màng như muốn ngủ, không thể chống lại, căn bản không có khả năng hộ giá.
“Hoàng thượng…” Hoàng hậu Hứa Lâm nhu nhược mắt thấy một lượng lớn binh tướng vọt tới mãnh liệt, khẩn trương nắm chạy tay phải của Diệp Phong. Nàng đến bây giờ hoàn toàn rung động thực lực của hoàng thượng!
“Lâm nhi, đừng sợ, trẫm sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng!” Diệp Phong dùng tay trái ôm eo hoàng hậu, rồi đưa một ánh mắt cẩn thận cho Hiền phi, tay phải vận kình khí múa kiếm, tạo ra luồng kiếm khí hùng hồn mênh mông, đem tất cả các binh tướng muốn tiến gần bọ họ, toàn bộ giết hết, không hề lưu tình!
“Tên tặc tử này võ công quá cao, mọi người cẩn thận. Lưu tham tướng, điều cung thủ lại đây bắn chết hắn!” Chu Phong mắt thấy võ công của hoàng thượng cường hãn như thế, trong lòng kinh hãi vạn phần, rồi ác độc muốn dùng loạn tiễn để giết.
“Loạn thần tặc tử, tự nhiêm dám kích động binh tướng Thần Châu đế quốc động thủ với thiên tử. Tội của ngươi đáng chết vạn lần!”
Liễu Nhược Yên nghe Chu Phong nói vậy, trong lòng kinh sợ, biết rằng có cung thủ thì bên mình nhất định phải chết, lúc này trầm giọng quát, thi triển Thiên Cơ bộ, nhảy người lên, múa trường lăng (tấm vải dài) màu tím bên tay phải, vận kình khí, rồi xoay vòng trường lăng, giống như linh xà xuất động, nhanh chóng cuốn quanh hông Chu Phong, rồi dùng sức mạnh. Chỉ thấy bạch mang của trường lăng lóe lên, Chu Phong bị bẻ gãy cột sống, chết thảm tại chỗ!
‘Hiền phi lợi hại như vậy ư?!’ Hoàng hậu Hứa Lâm và thái giám Tiểu Thuận Tử chứng kiến Liễn Nhược Yên múa trường lăng giết được Chu Phong, cả hai đều lộ ra thần sắc khiếp sợ.
“Ha ha ha, Nhược Yên, không nghĩ được nàng không chỉ có mưu cao, công phu cũng không tệ. Trẫm không thể thua này, nhìn trẫm phán tử hình đám loạn thần tặc tử này!”
Diệp Phong nhìn Liễu Nhược Yên, cao hứng cười ha ha, vhan6 phải dùng lực đá Tiểu Thuận Tử bay lên không, tay trái ôm eo hoàng hậu, tay phải nắm chặt trường kiếm, thân hình dùng chân trái làm trục, quay tròn tại chỗ rất nhanh, phát ra kiếm khí không ngừng. Thoáng chốc chỉ thấy vô số bạch mang kiếm khí lấy hắn làm trung tâm, bay tứ phía, tựa như quần long xuất hải, không ngừng nghĩ, mãnh liệt oanh tạc, giết hết đám binh tướng đang kêu cho gọi mẹ xung quanh, và kinh hãi chạy trốn.
‘Thực lực của hoàng thượng không tưởng cường đại như vậy? Hắn quả thật có thể bằng với sư phụ của ta, được liệt vào Thần Châu thiên bảng…’ Liễu Nhược Yên thi triển Thiên Cơ bộ dễ dàng tránh được kiếm khí bay loạn, phóng người lên cao, nhìn hoàng thượng ra chiêu ở phía dưới, trong lòng rung động dị thường.
Lý Nguyên chật vật thoát khỏi phạm vi bay của kiếm khí, trong lòng hoảng sợ vạn phần, đang muốn chạy trống, đột nhiên vang lên một trận cười lạnh, “ Lý Nguyên, tên phản nghịch tặc tử ngưới, còn muốn chạy trốn sao? Cùng đồng đảng của ngươi chết đi!”
Âm thanh cười lạnh dứt, bạch manh chói mắt, trong nháy mắt đã xuyên qua sau lưng của Lý Nguyên. Sau đó chỉ thấy Diệp Phong ôm hoàng hậu Hứa Lâm, đứng trước mặt Lý Nguyên đã chết thảm ngã xuống.
Bọn binh tướng tâm phúc của Triệu Cương, Lý Nguyên, Chu Phong mắt thấy hai vị phó tướng bị giết hoảng sợ thực lực của Diệp Phong, chỉ ở xa xa vây mà không dám tiến đến. Liễu Nhược Yên thấy Triệu Cương trong đám người muốn lên ngựa chạy trốn, lập tức lẻn đến bên cạnh Diệp Phong nhắc nhở: “Hoàng thượng, Triệu Cương muốn chạy trốn, người này không thể giết, nên bắt sống hắn…”
“Ừ.. ái phi nói rất có đạo lý, nhìn trẫm bắt tặc tử này!” Diệp Phong nghe ý tứ của Liễu Nhược Yên, gật đầu tán thưởng, rồi đem Hứa Lâm giao cho Liễu Nhược Yên, chân thi triển Tiêu diêu kiền khôn bộ cực nhanh, chỉ vài bước đã phóng tới gần phía trước của Triệu Cương muốn lên ngựa chạy trốn, vận kình khí, rồi nhanh chóng phóng ra, trúng vào ba đại huyệt của Triệu Cượng, khiến cho gã hoảng sợ, đứng yên tại chỗ, không thể di động.
Sau trận đánh nhanh chóng này, tất cả binh tướng trong đại doanh cơ hồ đều chạy đến trung tâm để xem. Tâm phúc của ba tên Triệu Cương mắt thấy bai vị phó tướng toàn bộ bị giết, đứng yên tại chỗ hoàn thoàn choáng váng, cũng không có ngăn cản binh tướng tiến đến quan sát tình hình của Quách Đào và Vương Mãnh.
“Ta, chúng ta chỉ là trúng mê dược, không có gì. Mau, mau tham kiến hoàng thượng!” Quách Đào và Vương Mãnh cố gắng nhịn đau, mơ mơ màng màng chỉ vào Diệp Phong, rồi thúc giục chúng binh tướng xung quanh đang xem xét tình hình của bọn họ, trước tiên quỳ xuống bái lễ, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn, vạn tuế!”
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Hai vị phó tướng quỳ trước tiên, Diệp Phong cũng phối hợp xuất ra cửu long kim bài. Chúng binh tướng thấy tình huống này, lập tức cao giọng hô ‘hoàng thượng vạn tuế ‘, lần lượt quỳ xuống bái kiến.
Diệp Phong nhìn một đám người quỳ xuống trước mắt hiện nay, trong lòng đại sảng, rồi nhìn tâm phúc của nghịch thần đang khẩn trương quỳ xuống, mở miệng quát: “Ba tên Triệu Cương, Lý Nguyên, Vương Mãnh đại nghịch bất đạo, muốn giết vua soán vị. Chúng binh tướng Hoàng vệ binh nghe lệng, lập tức bắt hết đám dư đảng của ba tên nghịch thần cho trẫm!”
“Vâng!” Âm thanh lĩnh mệnh vang cả trời xanh, một đám binh tướng nhanh chóng tiến đến bọn dư đảng tâm phúc của ba tên Triệu Cương toàn bộ bắt giữ quỳ trên mặt đất.
Quách Đào và Vương Mãnh được bộ hạ uống giải dược, đại não thanh tỉnh rất nhiều, lập tức đến phía trước Diệp Phong quỳ xuống, hổ thẹn nói: “Mạc tướng đề phòng bất cẩn, để cho ba tên nghịch thần làm ra việc đại nghịch bất đạo này, tội chết vạn lần, thỉnh hoàng thượng trách phạt!”
“Hai vị ái khanh đều là người chính trực, không thể bằng đám tiểu nhân này, cho nên không có tội, sau này nên cẩn thận một chút. Hiện nay, ba tên Triệu Cương bị trừ danh khỏi Hoàng vệ quân, trước khi tuyển chọn nhân tài kiệt xuất, bộ đội tinh duệ nhất của trẫm sẽ làm phiền hai vị ái khanh chịu khó thống lĩnh. Sau khi xử lý tội danh của ba tên nghịch này, trẫm sẽ gia phong cho hai khanh chức phó thống lĩnh Hoàng vệ quân, có uy lực cả đế quốc!” Diệp Phong nhìn hai người mỉm cười nói.
“Tạ hoàng thượng!” Hai người chính mình thất chức làm xuất hiện đại sự như thế, hoàng thượng không những không có trách phạt mà còn phong thưởng, Quách Đào và Vương Mãnh ngoài ý muốn trong lòng rất cảm động, trước sau khấu đầu bái tạ.
Diệp Phong bảo hai người bình thân, rồi kể lại sự việc một lần, cùng hoàng hậu, Hiền phi và thái giám Tiểu Thuận Tử dưới sự hộ tống của một nhóm của Hoàng vệ binh do Vương Mãnh chỉ huy, Triệu Cương bị áp giải đi cùng, trên đường đi, dưới ánh mắt ngạc nhiên của dân chúng, phong phong quang quang trở về hoàng cung.
“Hoàng thượng, ngài đã làm gì mà khiến Triệu Cương cứng như đá không thể nhúc nhích vậy?” Vương Mãnh tướng quân được lệnh giải Triệu Cương vào ngục. Trở lại Long Tường cung, sau Liễu Nhược Yên cùng hoàng hậu Hứa Lâm phục vụ hoàng thượng thay trang phục, tò mò nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Đúng vậy, hoàng thượng, võ công của ngài đều là do vị lão thần tiên dạy phải không?” Vừa mới tiếp nhận chén trà xanh trong tay cung nữ, muốn đưa cho hoàng thượng, Hứa Lâm nghe vậy cũng tò mò hỏi.
“Làm Triệu Cương cứng đo không thể cử động, là thuật điểm huyện trong số các võ công mà lão thần tiên dạy cho trẫm. Trẫm có được năng lực hôm nay, tất cả đều do lão thần tiên thưởng tứ!” Diệp Phong nghe hai vị mỹ nhân hỏi, trộm nháy mắt với Liễu Nhược Yên, ngồi lên trường kỷ, ôm hoàng hậu Hứa Lâm vào trong lòng, nhận lấy chén trà và uống, cười to cao hứng.
‘Sách điểm huyệt? Lão thần tiên?’ Hiền phi Liễu Nhược Yên đã thấy ánh mắt của hoàng thượng, tự nhiên hiểu được ý tứ thế nào, nhìn hoàng hậu hạnh phúc nép sát ngực hắn không hề có nghi ngờ gì, tâm trạng không nhịn được cười gượng ép, và rất bội phục vị hoàng thượng giả này, có thể khiến cho hoàng hậu ôn nhu nghe lời.
“Hoàng thượng, bây giờ ba cái chức phó tướng ở Hoàng vệ binh khuyết, nguyên soái sẽ không bỏ qua binh quyền này, và hai thế lực khác cũng nhân cơ hội tranh quyền. Ngày mai ngài chuẩn bị ứng phó như thế nào?!” Liễu Nhược Yên nhìn hoàng thượng, trầm tư hỏi.
“Hắc hắc, việc này trẫm đã có tính toán, ái phi không ngại thì hãy nói ý nghĩa của nàng xem!” Lưu manh hoàng đế nhìn hoàng phi mỹ lệ cũng là nữ nô của hắn, đặt nàng trên đùi phải, ôm chặt một hồi lâu, cười xấu xa hắc hắc.
“Hoàng thượng, thần thiếp sẽ nói cho ngài nghe, ngài đừng như vậy mà.” Liễu Nhược Yên tựa trên ngực của hoàng thượng, phong tình vạn chủng hờn dỗi một tiếng, rồi từ từ nói ra ý của mình.
“Ha ha ha, ái phi quả nhiên không hổ là nữ nhân tài ba, tương lai nhất định sẽ là mưu sĩ tốt nhất của trẫm!” Diệp Phong tay trái ôm hoàng hậu, tay phải ôm Hiền phi, cao hứng cười to ha ha, tay phải thưởng thức cái mông của Liễu Nhược Yên, cười dâm: “Ái phi, bây giờ trẫm nói việc đàng hoàng với này. Trả lời cho trẫm, có muốn đêm nay để trẫm ‘khai bao’ nàng không?”
“Hoàng thượng… cầu ngài đừng hí lộng thần thiếp như vậy nữa?” Liễn Nhược Yên nghe hắn nói xong, ngượng ngùng xấu hổ cúi đầu hờn dỗi, cùng lúc đó hoàng hậu cũng đỏ mặt mỉm cười.
“Cái này cũng ngượng ngùng sao, các nàng đều là nữ nhân của trẫm, phục vụ trẫm ngủ cũng là việc thiên kinh địa nghĩa!” Đại sắc lang tay trái nắn bộ ngực của hoàng hậu, tay phải thì đặt lên đùi của ái phí, miệng thì cười xấu xa hắc hắc không ngường ngùng gì.
Liễu Nhược Yên để mặc bay tan của hắc đặt lên đùi, trong lòng thầm than một tiếng, nhìn hắn ôn nhu nói: “Hoàng thược, ngài có thể cho thần thiếp một giọt máu không, để thần thiếp bói một quẻ cho ngài?”
“Ồ, ái phi muốn đoán số mệnh của trẫm? Được, trẫm rất muốn kiến thức Thiên Cơ bí thuật của nàng!” Diệp Phong nghe vậy cao hứng gật đầu đồng ý.
“Thiên Cơ bí thuật?! Nhược Yên muội muội, muội biết Thiên Cơ bí thuật ư? Tốt rồi, trước kia cũng chưa từng nghe nói muội biết võ công a?” Hoàng hậu Hứa Lâm nghe vậy tò mò nhìn Liễu Nhược Yên hỏi.
“A a, hoàng hậu tỷ tỷ của ta, để thần thiếp trước tiên bói một quẻ cho hoàng thượng, sau đó sẽ kệ cho tỷ. Hoàng thượng, chúng ta vào thư phòng đi!” Liễu Nhược Yên mỉm cười ứng thanh, cùng với Diệp Phong với cõi lòng chờ mong và hoàng hậu thập phần tò mò, nhanh chóng tiến đến thư phòng.