Chương 193: Lợi Dụng Tranh Chấp, Đoát Thủ Binh ...


Nhi tử độc nhất Lý Minh ác danh vang dội của nguyên soái, cùng với tên chó săn theo chân Đốc thống Trần Viễn Sơn, tại Dục tiên lâu bị một thanh niên tự xưng Vô Danh sát thủ mưu hại, sự việc này trong đêm đó làm chấn động cả đế đô. Lão nguyên soái Lý Nghị biết tin, đã tức giận đến hộc máu hôn mê, sau khi tỉnh lại phẫn nộ điều động nhân thủ tìm kiếm Vô Danh sát thủ, treo giải thưởng trăm vạn kim tệ cho cái đầu kẻ này.

Hai kẻ cầm thú khi nam phách nữ bị giết, ngoại trừ quan viên của hai đại thế lực khác vỗ tay khen hay thì đa số cư dân đế đô là cao hứng nhất. Không có hai kẻ cầm thú đó, cuộc sống sau này của họ sẽ tốt hơn rất nhiều!

Bỏ qua nhị thế tổ(con ông cháu cha) Lý Minh không tính, chức vụ Hoàng vệ quân đốc thống là cao quan ví như cửa ngõ của cả Thần châu đế quốc, Vô Danh sát thủ cùng lúc diệt trừ hai người này, tuyệt đối có thể nói là một đêm thành danh. Tất cả kẻ hiếu kì tại đế độ đều lan truyền sự tích của hắn, đồng thời mọi người đoán không ra, Vô Danh sát thủ sử dụng võ học chánh đạo này rốt cuộc có lai lịch gì!

Bình minh vừa ló dạng, phía chân trời vừa có mưa phùn lất phất, không khí thanh tân pha lẫn mùi bùn đất, khiến người khác thân thanh khí sảng(thoải mái, minh mẫn). Bên trong hoàng cung trọng địa Triêu long điện, đầu sỏ tội phạm “Lưu manh hoàng đế “ Diệp Phong giết chết Lý Minh và Trần Viễn Sơn, đang gác chân này lên chân kia, ngồi trên long ỷ phía sau long án, ra vẻ đau đầu nhìn quần thần dưới điện đang khua môi múa mép đấu khẩu, kì thật trong lòng lại cười khoái trá từng tràng!

Chức vụ cao quan như Hoàng vệ quân đốc thống hiện tại bỏ không, thủ lãnh của hai thế lực lớn còn lại, lập tức muốn thừa gió bẻ măng, đoạt lấy binh quyền của Hoàng vệ quân. Lão nguyên soái Lý Nghị cũng không phải đèn cạn dầu, tự nhiên sẽ không đem Hoàng vệ quân binh quyền giao vào tay người khác. Hiện ba phương thế lực tại triều, chính là không ai nhường ai đếu đề cử người của mình đảm nhiệm Hoàng vệ quân đốc thống!

Ngoại trừ thái hậu Lưu Khiết ngại quy củ nên không thượng triều, quan viên ba đảng ở Triêu long điện đều là một dạng đỏ mặt tía tai. Bộ dáng ngươi tranh ta đoạt này quả thực giống như những bát phụ(đàn bà đanh đá hay bà tám ^^) đang cấu xé trên đường phố. Cần bao nhiêu tức cười thì có bấy nhiêu, một chút cũng không để ý đây là triều đường của Thần Châu đế quốc.

“Hoàng thượng. Chư vị đại thần tranh cãi thế này, không khéo sẽ xảy ra ẩu đả lớn, ngài không lên tiếng can ngăn một chút sao?” Tiểu Thuận Tử đứng bên phải Diệp Phong, thấy quần thần dưới điện tranh chấp đến mặt mày giận dữ, rất có thể tùy lúc sẽ động thủ, nhìn Diệp Phong lại không có chút ý tứ khuyên bảo, không nhịn được thấp giọng hỏi.

“Ẩu đả lớn? Ẩu đả thì tốt, ta còn chờ chúng bắt đầu đánh nhau đây!” Diệp Phong nghe vậy khẽ mỉm cười. “Để chúng cãi nhau đi, cãi càng kịch liệt, ta càng cao hứng!”

‘Trời ơi, thật sự là vua không ra vua, thần không giống thần, loại sự tình hoang đường này mà truyền ra ngoài, ai có thể tin được đây?’ Tiểu Thuận Tử nghe Diệp Phong nói, nhìn quần thấn dưới điện, cảm giác có chút khóc cười không xong.

“Hoàng thượng, Trần Viễn Sơn đốc thống cả đời trung thành với đế quốc. Hiện tại ông ta bất hạnh chết thảm, lão thần cho rằng nên để nhi tử độc nhất của ông ta là Trần Thanh Hòa kế thừa vị trí đốc thống còn khuyết. Nếu thay đổi bằng quân quan khác, chúng binh tướng của Hoàng vệ quân nhất định không phục, lão thần dám cam đoan khi đó sẽ xảy ra đại loạn!”

Quan viên ba bên ngươi tranh ta đoạt cũng đã ba giờ, đều đã có chút miệng lưỡi khô khốc. Lão nguyên soái Lý Nghị thấy hai đại thế lực khác không chịu bỏ qua, nhẹ nhàng khẳng khái vứt sự tình này cho hoàng thượng định đoạt. Và thêm vào một ánh mắt đề tỉnh, nói ra hậu quả khi không tuyển Trần Thanh Hòa, trong lời nói có ý uy hiếp trắng trợn. Từ xưa lão thường dùng chiêu này khiến Chu Ngọc Long ngoan ngoãn nghe lời!

Nếu bây giờ là Chu Ngọc Long, đối mặt với tranh chấp của quần thần và uy hiếp của Lý Nghị, khẳng định sẽ trúng chiêu, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Đáng tiếc, bây giờ hoàng đế là do tên lưu manh trời không sợ đất không nghe Diệp Phong làm, tên gia hỏa này vừa nghe Lý Nghị uy hiếp, lập tức thở dài ra vẽ than thở sự tình này khiến hắn khó xử, không hề chính diện hồi đáp uy hiếp của Lý Nghị.

“Lý nguyên soái, ta nghe ý tứ trong lời nói của ông, tự hồ là đang uy hiếp hoàng thượng?” Tể tướng Hứa Sơn, đã từ trong miệng của ái nữ biết được hoàng thượng gặp được thần tiên, ác tật đã khang phục nên tính tình đại biến, bấy giờ thấy hoàng thượng không có trực tiếp đáp lại uy hiếp của Lý Nghị, trong lòng không hề đồng ý với ý nghĩ của Lý Nghị, lúc này mở miệng chỉ trích.

“Hứa tướng nói rất dúng, ta xem nguyên soái chính là có ý này!” Lại bộ thượng thư Lưu Đào để một bộ râu ngắn chỉnh tề, cực lực phụ họa lời nói của Hứa Sơn, lập tức khiến cho đảng của tể tướng và đảng của thái hậu toàn bộ chỉa mũi giáo về Lý Nghị, giận dữ mắng lão dam uy hiếp hoàng thượng, thật là đại nghịch bất đạo!

“Các ngươi không cần ngậm máu phun người, bổn soái chỉ là nói lên sự thật, tuyệt không có ý uy hiếp!” Lý Nghị không ngờ bản thận đã xuất ra biện pháp uy hiếp, hoàng thượng lại không hề lập tức đáp ứng như trước kia, trong lòng như có lửa đốt, lại đối mặt với sự chê bai giận dữ của quần thần, lão đầu này đành phải mặt dầy chối phắt. Bọn quan viên trong đảng của lão, tự nhiên cũng lên tiếng giúp đỡ.

“Không nghĩ được nguyện soái đại nhân nói những lời này lại có thể mặt dầy chối bỏ. Ta xem ngươi muốn Trần Thanh Hòa kế thừa chức vụ Hoàng vệ quân đốc thống, căn bản là có tư tâgm riêng!”

“Hừ, các vị đại nhân, nói những lời đó ở đây là muốn phụ trách việc có phải không, các ngươi nói ta dấu diếm tư tâm, có chứng cớ gì? Ta xem chính các ngươi mới đúng là có tư tâm riêng!”

Đảng của tể tướng và đảng của thái hậu đều chỉ trích nguyên soái Lý Nghị. Người sau cũng không chịu nhường, lập tức mặt dầy phản bác. Ba phe quan viên lập tức phẫn nộ tranh biện, khiến tranh chấp trong điện càng trở nên kịch liệt.

“Đủ rồi, tất cả câm miệng cho trẫm. Các ngươi xem Triêu long điện là loại địa phương nào? Là nơi chợ búa để bọn đầu đường xó chợ đấu khẩu mắng người à?” Quan viên ba phe đang lúc tranh chấp kịch liệt, Diệp Phong trên long ỷ đột nhiên vỗ mạnh long án, đứng dậy quắc mắt nhìn quan viên dưới diện, quát lên chất vấn.

“.... Bọn thần có tội ... thỉnh hoàng thượng trách phạt!” Quan viên ba phe lần đầu thấy hoàng thượng nổi giận, bị hành động đột ngột của hoàng thượng dọa cho nhảy dựng, thấy hắn vẻ mặt giận dữ, trong lòng mặc dù nghi hoặc hành vi của hắn, nhưng cũng không dám công nhiên phản kháng, e ngại xúc phạm vương pháp sẽ bị thế lực đối địch nắm gáy, vì vậy đều tự giác quỳ xuống thỉnh tội!

Diệp Phong tại Thần châu đế quốc thế đơn lực cô, muốn thu hồi binh quyền, biện pháp duy nhất là từ sự tranh chấp bất hợp của ba phe mà nhân cơ hội xuống tay. Lúc này tên gia hỏa nhìn quần thấn quỳ cuống thỉnh tội, trong lóng đắc ý cười thầm, miệng lại nghiêm chỉnh nói: “Mỗi lần quốc nội có việc, trẫm đều để các khanh chia sẻ vì trung thành với đất nước, tùy ý để các khanh bày tỏ ý kiến, nhưng các khanh mỗi lần đếu là thế này, có sự tình gì tranh chấp đều là tranh cãi không ngớt. Các khanh không phiền nhưng trẫm phiền, trước mặt trẫm mà tranh chấp công khai. Các khanh còn có hình tượng của trọng thần đương triều sao? Từ nay về sau, Hoàng vệ quân sẽ do trẫm tự mình chưởng quản, miễn cho các khanh phải nói cái này không được, cái kia không được, bãi triều!!”

Giọng nghiêm chỉnh vừa dứt, lưu manh hoàng đế không để cho bọn quan viên cơ hội nói chuyện, liền phất tay áo bãi giá đi ra khỏi Triêu long điện, để lại bọn quan viên, người nhìn ta, ta nhìn người, không thể ngờ hoàng thượng từ nhỏ không có chính kiến, bình thường tùy ý để bọn chúng tranh chấp, lại làm ra hành động kinh ng ười như thế, còn muốn tự mình chưởng quản Hoàng vệ quân.

“Ha ha, nguyên soái đại nhân, hoàng thượng tự mình chưởng quản Hoàng vệ quân, lần này ngươi sẽ không nói hoàng thượng không đủ tư cách chứ?”

Hoàng thượng tự mình chưởng quản Hoàng vệ quân, cũng là làm giảm bớt thế lực của nguyên soái nhất đảng, đối với hai đảng khác cũng không có tổn thất, tể tướng Hứa Sơn mặc dù nghi hoặc sự thay đổi của hoàng thượng, nhưng đối mặt với sự thật không thể công nhiên chống lại, lão chỉ đành phải buông tha binh quyền của Hoàng vệ quân, nhìn nguyên soái sắc mặt cực kỳ khó coi, cười to trêu chọc!

“A a, Hứa tướng thật sự là hay nói đùa, hoàng thượng là nhất quốc chi quân, ai dám nói hoàng thượng không đủ tư cách, đó không phải là đại nghịch bất dạo sao?” Chúng quan viên thuộc thái hậu đảng cùng với tể tướng đảng, đều cười phụ họa, nhìn về phía bọnq uan viên của Nguyên soái đảng, cười nhạo lộ vẻ đắc ý.

“Hoàng thượng có thể tự mình chưởng quản Hoàng vệ quân là vinh dự cho tất cả binh tướng của Hoàng vệ quân, bổn soái thế nào lại nói loại lời đại nghịch bất đạo này. Tảo triều kết thúc, bổn soái còn có việc muốn làm, xin không tiếp chuyện nữa, cáo từ!”

Lão nguyên soái Lý Nghị trong lòng cực kì bất mãn với việc hoàng thượng muốn tự mình chưởng quản Hoàng vệ quân, nhưng lại có hai phái khác đang mắt hổ trừng trừng, lão lại không dám công nhiên phản kháng hoàng thượng, phạm vào tội đại nghịch bất đạo, chỉ đánh phải nuốt lửa hận vào lòng, cười nói rào đón vài câu, quay người dẫn đầu quan viên thuộc đảng của lão, uất ức rời khỏi Triêu long điện. Thấy thế quan viên của hai đảng còn lại, trong lòng đều rất sảng khoái.

“Hắc hắc, hoàng thượng, hôm nay ngài dùng chiêu này thật lợi hại, chỉ cần nhẹ nhàng lợi dụng bọn tể tướng một chút, liền có thể đoạt lấy binh quyền của Hoàng vệ quân từ trong tay nguyên soái. Cao, thật sự là cao. Có quân vương anh minh thần vũ như ngài, Thần châu đế quốc chúng ta thống nhất đại lục chỉ là chuyện sớm muộn ...”

Bãi giá đi đến hậu cung, Tiểu Thuận Tử thấy lưu manh hoàng đế hạ lệnh cho lui toàn bộ tùy tùng, chuẩn bị bộ hành đến Phượng nghi cung của hoàng hậu, cung kính nhẹ giọng cười, triển khai công phu nịnh nọt cầm tay của gã!

“Ha ha, Tiểu Thuận Tử ngươi chính là thích vỗ mông ngựa. Bất quá ta thích, ngoan ngoãn đi theo trẫm, tuyệt đối sẽ không thiếu cái lợi cho ngươi!” Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, hoàng đế nghe xong sự cung kính của tên thái giám ổi tỏa, trong lòng rất sảng khoái, cao hứng gật đầu biểu thái.

Tiểu Thuận Tử nghe vậy mừng rỡ, vừa định nịnh nọt tiếp vài câu, phía động lại truyền đến tiếng đàn u oán cô tịch, thu hút sự chú ý của gã và lưu manh hoàng đế.

“Bà nội nó, thật mất hứng, tiếng đàn chó má này từ đâu tới, nghe thấy làm trẫm khó chịu trong lòng!” Diệp Phong nghe tiếng đàn cô tịch u oán, cảm giác trong lòng rất khó chịu, trong nháy mắt nhớ đến cha mẹ tại địa cầu, cùng với chư vị giai nhân tại tây hải, “Tiểu Thuận Tử, đi xem là ai đang gảy đàn, ra lệnh dừng lại lập tức. Hoàng cung của trẫm chỉ có hoan nhạc, không muốn có loại thanh âm tan nát lòng này!”

“Hoàng thượng, đây .. đây khẳng định là Hiền phi nương nương đang gảy đàn!” Tiểu Thuận Tử nghe vậy gãi gãi đầu, lên tiếng giải thích, lập có lập tức đi chấp hành mệnh lệnh. Bớt giỡn đi, mĩ lệ hoàng phi khẳng định có thế lực gia tộc bên ngoài cung, hơn nữa rất có thể được tân chủ tử sủng hạnh, gã tất nhiên không dám dễ dàng đắc tội!

“Hiền phi Liễu Nhược Yên?” Diệp Phong nghe giải thích xong, thuận miệng hỏi một câu, thấy Tiểu Thuận Tử gật đầu xác định, lúc này ngẫm nghĩ, đổi hướng đi về phía động, trong miệng cười hắc hắc nói: “Đi, đến giúp mĩ lệ hoàng phi của trẫm cởi bỏ sự cô tịch và u oán làm người ta tan nát cõi lòng này!”

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương #193