“Hoàng thượng… hoàng thượng… ngài tỉnh lại…”
Màn đêm đã đi, ánh nắng dần hiện, trên long sàng trong phòng ở Long Tường cung, hoàng hậu thân thể mềm mại xích lõa từ trong mộng đẹp đẽ thức dậy, ỷ ỷ ôi ôi nép trên cánh tay phải của lưu manh hoàng đế, hồi tưởng lại tư vị tiêu hồn dục tiên dục tử, phương tâm ngọt ngào, tràn ngập hạnh phúc. Nàng nghĩ đến việc hoàng thường đã lâu không có thượng triều, lập tức ôn nhu gọi nhẹ bên tai.
Diệp Phong đêm qua nhiều lần đưa tinh hoa vào trong cơ thể của hoàng hậu, hoàn toàn thỏa mãn, sảng khoái ôm xích lõa mỹ nhân cùng ngủ. Lúc này đang mơ đến mộng xuân dâm đãng với ôn nhu thị nữ, phong tao giáo hoàng, mỹ lệ hoàng hậu, cao quý nữ vương, nghe tiếng gọi thanh thúy của hoàng hậu, hắn mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, tay trái kéo cái màng giường, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời chỉ vừa sáng, không nhịn được lại nhắm mắt ngủ tiếp. Cánh tay phải ôm cái eo quang khiết, tay còn lại không theo quy củ nhu niết bộ ngực đầy đặn, miệng lên tiếng: “Lâm nhi, trẫm rất buồn ngủ, đã trẫm ngủ một lúc, sau khi tỉnh lại sẽ một lần nữa làm nàng cho đến khi dục tiên dục tử!”
“Đáng ghét, hoàng thượng, ngài lại nghĩ đi đâu rồi. Thần thiệp gọi ngài không phải muốn vậy!” Hoàng hậu nghe hắn nói xong, nhất thời mặt ngọc đỏ bừng e thẹn, thân thể mềm mại không thuận theo mà uốn éo trong lòng ngực của hắn, rồi ôn nhu giải thích: “Hoàng thượng, ngài xuất hải du ngoạn một thời gian dài rồi, không có thượng triều. Theo như quy củ, hôm nay phải tảo triều, rời giường sớm hơn mọi khi, để thần thiếp phục vụ ngài thay trang phục!”
‘Trời đất, hoàng đế ở thế giới này cũng phải tảo triều ư? Cái tên hỗn đản nào đã ra cái loại quy củ này….’ Diệp Phong đang nghĩ tới những điểm tốt đẹp khi làm hoàng đế, nghe hoàng hậu mỹ lệ trong lòng ngực ôn nhu giải thích xong, trong lòng lập tức bất sảng, cơn buồn ngủ cũng biến mất, mở cặp mắt nhìn xích lõa hoàng hậu bị hắn ôm vào lòng. Sắc tâm đại động, ở phía dưới tiểu hoàng thượng bởi vì mộng xuân đã bột khởi, cọ xát đôi đùi đẹp trắng noãn của hoàng hậu, hắn xoay người, đặt hoàng hậu ở dưới thân, hắc hắc cười dâm: “Bảo bối Lâm nhi của trẫm, bỏ qua cái việc tảo triều, để trẫm làm đau nàng một lần nữa!”
“Hoàng thường, cầu ngài mau rời khỏi giường và thay trang phục thượng triều. Thần thiếp ngủ một đêm ở Long Tường cung, loại sự tình này khẳng định không lừa dối ai được. Thái hậu và các phi tần còn lại biết hoàng thượng vì thần thiếp không tảo triều, thần thiếp cả cái danh hoàng hậu càng khó làm hơn!” Hoàng hậu thân thể mềm mại ôn nhu ôm nam nhân đè ở trên, mang theo một ý làm nũng, ôn nhu cầu khẩn!
Hoàng cung cũng là nơi đầy rẫy những đấu đá với nhau. Một hậu hai phi được Chu Ngọc Long chính thức sách phong, phía sau đều có thế lực gia tộc không nhỏ, hơn nữa quan hệ của bọn họ không tốt lắm, cộng thêm có thái hậu Lưu Khiết mỹ lệ, là thủ lãnh của thế lực lớn thứ ba ở hậu cung. Hứa Lâm hoàng hậu thật không có tâm, chỉ vì thế lực của gia tộc, mà phải thường xuyên minh tranh ám đấu với thái hậu và hai vị hoàng phi khác!
“Lâm nhi yên tâm, trẫm là hoàng đế cũng sẽ không còn bị chèn ép như trước kia. Nàng là hoàng hậu của trẫm, là quốc mẫu quản lý cả hậu cung, sau này ai dám đối với nàng bất kính, trẫm tuyện không nới tay!” Diệp Phong rời khỏi thân thể xích lõa của hoàng hậu, ôm nàng một hồi lâu trong lòng ngực, rồi lộ ra biểu thái chính sắc.
Tên gia hỏa này sớm đã từ miệng của Tiểu Thuận Tử biết được trong cung cũng có đấu đá với nhau. Với bản tính lưu manh bá đạo lộng hành của hắn, căn bản không dung dưỡng trong quốc gia của hắn những tên lộng hành hơn hắn. Việc này nhất định phải giải quyết!
Giữa cảm tình của nam nữ, ấn tượng đầu tiên thì rất bền vững. Diệp Phong vào cung, mỹ nhân đầu tiên hắn muốn giữ lấy chính là ôn nhu hoàng hậu. Bởi vậy đối với sự tình sau này, hắn tự nhiên sẽ đứng bên cạnh của hoàng hậu!
“Hoàng thượng, ngài đối xử với thần thiếp quá tốt…” Mỹ lệ hoàng hậu nghe lưu manh hoàng đế biểu đạt thâm tình, mặc dù biết rõ thế cục của đế quốc, trong khi hoàng thượng có ý giúp nàng trong khi không có được nhiều ảnh hưởng gì, nhưng vẫn kích động như trước nũng nịu với hoàng thượng, nước mắt vui mừng lại trào ra. Có được sự sủng ái của hoàng thượng bây giờ, mấy năm nay nàng ở góa xem nhưng không có vô ích!
“Ha ha, xem ra trẫm kia thật sự đã quá lạnh nhạt với nàng, bây giờ bồi đáp lại mới được, khiến cho nàng cảm động trở thành hình dáng này. Ngoan, đừng khóc, giúp trẫm thay trang phục để thượng triều!”
Diệp Phong nhìn hoàng hậu trong lòng ngực mắt phương chảy nước mắt vui mừng, cười cười rồi ai ủi vài câu, rồi đưa lưỡi ra liếm hết những giọt nước mắt, cũng thuận tiện nhấm nháp luôn cái lưỡi một hồi lâu, sau đó xuống giường để nàng giúp thay trang phục!
Song, tối hôm qua hoàng hậu vừa mới bị phá thân, trong lòng đang ngọt ngào chuyển động thì cảm thấy hạ thể khác lạ. Kết quả vừa mới đứng dậy xuống giường muốn giúp hắn thay trang phục, liền cảm thấy thân thể một trận đau buốt, nhu nhuyễn ngã vào lòng hắn.
Diệp Phong hiện giờ đã là một tay cao thủ về việc hái hoa, thấy tình huống này tự nhiên biết hoàng hậu bị đau, lúc này cười xấu xa và đùa giỡn vài câu, rồi gọi cung nữ giúp hắn mặc bộ long bào hoa lệ vào, rửa mặt xong, dặn dò hoàng hậu nghỉ ngơi ở Long Tường cung, và dẫn Tiểu Thuận Tử hướng long điện mà đi tới!
Lời nói của hoàng hậu Hứa Lâm thật chính xác. Việc nàng đêm qua lưu lại trong Long Tường cung đều bị tất cả người có dã tâm trong hoàng cung, cùng với thủ lĩnh các thế lực lớn bên ngoài biết hết. Bọn người có dã tâm quan sát hoàng hậu trở thành thiếu phụ hạnh phúc đều nghi ngờ tới hoàng thượng, trong lòng không thể hiểu được, hoàng thượng từ khi trở về từ hải ngoại, vì sao đột nhiên lưu hoàng hậu lại, chẳng lẽ ngoan tật của hắn đã chữa lành rồi sao?
Long điện nằm ở phía trước của hoàng cung, để các Thần Châu đế quốc dùng để thương nghị với quần thần, trang trí tinh xảo, rồng phương được điêu khắc, kim bích lấp lánh, mỗi nơi mỗi chỗ tựa hồ đều có khí phách bất phàm huyền diệu của một một chi quốc bá chủ đại lục!
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Văn võ quan viên đứng thành hai hàng tại long điện, đa số đều nhỏ giọng thảo luận việc đêm qua hoàng hậu lưu lại Long Tường cung, mắt thấy hoàng thượng tới, lập tức cung kính quỳ xuống bái kiến!
Diệp Phong ngồi chỉnh tề trên long y, hứng trí quan sát đại điện huy hoàng thuộc về hắn, hai mắt cũng để ý đến đám văn võ quan viên với sắc mặt vui buồi khác nhau, miệng nhẹ nhàng nói: “Chúng khanh bình thân!”
“Tạ hoàng thượng!” Văn võ quan viên nghe được liền lĩnh mệnh. Ti Lễ thái giám cao giọng nói: “Có việc trình tấu, không việc thoái triều!”
Thanh âm của Ti Lễ thái giám vừa dứt, lão nguyên soái Lý Nghị đứng ở đầu nhóm quan võ, đầu bạc, vẫn còn khỏe mạnh, bước ra không người cúi đầu, tâu: “Hoàng thượng, lão thần có việc khải tấu!”
“Chuẩn tấu!” Diệp Phong nhìn lão già không để Chu Ngọc Long trong mắt này, trong lòng bất sảng, ra vẻ lạnh nhạt gật đầu.
“Hoàng thượng, lão thần muốn kể tội của hộ bộ thượng thư Chu Cường. Trong lúc ngài xuất hải, loạn quân phương bắc nhiền lần gây loạn ở phương bắc, gian dâm hỗn xược, làm ác không ngừng. Lão thần vốn muốn suất quân kháng địch. Nhưng Chu Cường từ chối vì quốc khố không đủ, không chịu phát lương hưởng, khiến phương bắc hỗn loạn rất nhiều, dân không thể sinh sống, tình hình rất nguy kịch!” Lão nguyên soái Lý Nghị nhìn hộ bộ thượng thư Chu Cường trong đám quan văn, phẫn nộ mà lớn tiếng chỉ trích, rồi trình lên một bản tấu chương!
Sáu bộ thượng thư gồm lại, hộ, lễ, binh, hình, công của Thần Châu đế quốc hiện giờ đại khái đã chia thành ba đảng phái. Lại bộ thượng thư Lưu Đào cùng lễ bộ thượng thư Lưu Cương là người thân cận với thái hậu Lưu Khiết. Hộ bộ thượng thư Chu Cường, và công bộ thượng thư Vương Minh thuộc đảng phái của tể tướng Hứa Sơn. Binh bộ thượng thư Triệu Vô Úy và hình bộ thượng thư Kiều Vũ thuộc đảng phái của nguyên soái Lý Nghị.
‘Dừng, lão tử mẹ nó vừa mới hượng thụ xong một mỹ nữ, lại phải xử lý mấy việc quốc gia này. Cái này cũng quá thật đi….’ Việc ba đảng phái quan viên, Diệp Phong đã sớm từ Tiểu Thuận Tử kể lại, nghe xong lời chỉ trích lớn tiếng của Lý Nghị, đọc quan tấu chương tiếp từ tay của Ti Lễ thái giám, trong lòng bất sảng mắng. Chu Cường là thành viên trong đảng phái của lão trượng nhân Hứa Sơn, phải để mặt mũi cho hoàng hậu cũng như giải quyết êm đẹp. Vì thế tên gia hỏa này thảy tấu chương xuống bàn, rồi hỏi Chu Cường: “Chu ái khanh, lão nguyên soái cáo buộc khanh chậm trễ quân tình ở phương bắc, ngươi có giải thích gì không?”
“Oan uổng cho vi thần!” Anh tuấn cảnh trực vẫn còn tráng kiện, hộ bộ thượng thư Chu Cường, mang theo một tia tức giận, liền rời khỏi hàng, và cung đáp: “Hoàng thượng, phủ nội phải được an toàn trước tiên. Hiện giờ nam man đế quốc đã tại biên giới phía nam của nước ta tập trung một lượng lớn binh lực, có ý xâm phạm lĩnh hổ của nước ta. Loạn quân ở phương bắc chỉ là đám ô hợp, căn bản không cần thiết để lão nguyên soái tự mình chinh phạt. Hiện tại việc điều quân nghiêm phòng đại quân nam man đế quốc mới là việc hệ trọng. Nếu vì loạn quân ở phương bắc mà phải dùng quá nhiều người, lãng phí quân hưởng cùng lương thảo, quốc khố không thể nào cấp đủ cho hết thảy các việc!”
“Hoàng thượng, Chu đại nhân nói rất có lý, lão thần cũng cho rằng trước tiên là đề phòng nghiêm ngặt nam man đế quốc. Còn loạn quân phương bắc chỉ là cần xuất một ít binh tướng để chinh phạt là được!” Tể tướng Hứa Sơn năm nay năm mươi, vẫn anh tuấn như xưa, rời khỏi hàng rồi cung kính phụ họa.
Hứa Sơn vì thế lực của gia tộc, đã để ái nữ tiến nhập vào hoàng cung sống một kiếp góa bụa, vẫn còn canh cánh trong lòng, rất là đau xót. Đêm qua từ thân tín trong cung truyền tin nói ái nữ được hoàng thượng giữ lại trong Long Tường cung, khiến ông rất kinh hãi, có cảm giác rất vui mừng.
Bởi vì hoàng thượng chưa từng để phi tần nào ở lại Long Tường cung để chiếm đoạt. Ái nữ có thể đoạt được vinh dự này, tuyệt đối khiến cho gia tộc thăng tiến. Hơn nữa nếu ngoan tật của hoàng thượng được khang phục, ái nữ sau này cũng không còn ủy khuất thủ tiết trong cung, cái này mới thật sự là việc vui. Ông cũng chuẩn bị hôm nay sẽ để thân tín tìm ái nữ mà hỏi rõ sự tình!
Tể tướng đại nhân xuất ngôn phụ họa, phần đông quan viên thuộc đảng phái của ông cũng lập tức hỗ trợ hộ bộ thượng thư. Lão nguyên soái Lý Nghị thấy thế tức giận hừ một tiếng, cúi người tâu: “Hoàng thượng, hiện nay nam man đế quốc mặc dù ở biên giới phía nam nước ta tập trung binh lực, nhưng chưa có tiến công, có thể điều sứ giả đến đó để thương thuyết. Còn loạn quân phương bắc phát triển càng lúc càng mạnh, căn bản không phải là đám ô hợp như Chu Cường nói!”
“Đúng vậy, hoàng thượng, phái sứ giả đến thương thuyết với nam man đế quốc, rồi sau đó thảo phạt loạn quân phương bắc!” Đám quan viên theo phe của nguyên soái cũng phụ họa, khiến cho bên phe của tể tướng phản bác lại. Thành viên hai bên bất hòa, lập tức trong đại điện sinh ra tranh chấp. Còn những quan viên thuộc đảng phái của thái hậu thì nhởn nhơ đứng yên, xem náo nhiệt!
‘Trời đất, khó trách tại sao tên Chu Ngọc Long thích du sơn ngoạn thủy. Đối mặt với đám gia hỏa này, ai làm hoàng đế đều phải nhức đầu! Mẹ kiếp, xem ra lão tử thích hợp làm một hôn quân, chỉ cần ăn uống vui chơi là được… ngày sau nhất định sẽ tìm một tên thế thân, nếu không phải đối mặt với đám gia hỏa này, không chỉ có đau đầu, mà cũng khiến lão tử phải hưởng thụ chậm trễ…’
Diệp Phong ngồi trên long y, nhìn quần thần dưới điện tranh chấp, cảm thấy vô cùng nhức óc, trong lòng cực độ bất sảng, đứng dậy phẫn nộ nhíu mày quát: “Câm mồm cho trẫm, cái việc này trẫm sẽ cẩn thận xem xét, các khanh không cần phải kiến nghị nữa!”
Chu Ngọc Long một lần thượng triều, đều cái gì ba đảng phái quan viên đưa ra, để bọn họ tự do tranh chấp, chờ khi định đoạt xong, thì sẽ nghe theo bên đó, không có một chút năng lực và phách lực để đảm đương của nhất quốc chi quân. Quan viên ba đảng phái nhiều năm qua đã quen với phương thức tranh đoạt này, bởi vậy khảng khái ngang nhiên tranh chấp, không hề khoang nhượng.
Bây giờ hoàng thượng đột nhiên lại đứng dậy phẫn nộ quát to, lập tức dọa bọn chúng, tất cả đều câm mồm, thần tình rất ngoài ý, không giải thích được, hoàng thượng tại sao hôm nay lại đột nhiên khác thường hơn mọi hôm!
Diệp Phong thấy quần thần yên lặng, hỏi một tiếng, thấy bọn chúng không còn trình tấu gì nữa, liền để Ti Lễ thái giám quát lớn thoái triều, bãi giá khỏi điện với khuôn mặt bất mãn, để lại chúng quan viên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều nghi nghi hoặc hoặc….