Cách Đức Tư- Phúc Đặc, lục giai băng sương kỵ sỹ, là một đại hán trung niên trọc đầu, con người hung ác tàn bạo, giết người không chớp mắt. Sinh ra ở Quang Minh đế quốc, khi còn là thanh niên đã bị truy nã do cướp của thương nhân quốc gia hắn, gã chạy đến Hỗn Loạn hoang nguyên, tụ tập một đám cướp có chút tiếng tăm
Thủ hạ hiện nay có khoảng năm trăm tạp loạn nhị giai kỵ sĩ, trong đó có hơn một trăm người được trang bị kinh khiết khinh kỵ như quân chính qui. Tại hỗn loạn hoang nguyên cũng co chút danh tiếng!
Bởi vì Cách Đức Tư ba tháng trước tại biên giới tinh linh vương quốc, đánh cướp một số thổ tinh linh thôn có nhân số ít, và thu thập được một ít “tinh linh chủng tử” thần kỳ quý giá. Các đại thế lực trong hỗn loạn hoang nguyên biết được, liền muốn hạ thủ chúng cướp đoạt chiến lợi phẩm đó.
Cách Đức Tư bị bức không có biện pháp, càng không muốn giao ra “tinh linh chủng tử”, nên liền tiến nhập đông bắc Mạt La đế quốc, chuẩn bị tại đó tạm tránh sự truy đuổi.
Chó không quên ăn cứt, Dã lang cường đạo đoàn của Cách Đức Tư tiến vào Mạt La đế quốc, theo thói quen mà kiếm ăn, nơi nơi cướp đoạt các thương đội, thập phần càn rỡ!
Rặng núi Tây Đức Lạp, nằm ở trung bộ đông bắc tỉnh Mạt La đế quốc, độ cao trung bình khoảng một nghìn thước, thế núi trải dài đến mấy trăm dặm. Trong núi quái thạch nhiều vô số, cây cối tươi tốt, cả một khu toàn màu xanh, chim hót hoa thơm, cảnh sắc thật mê say!
Dưới rặng Tây Đức Lạp một phiến sâm lâm tươi tốt, trung ương sâm lâm được nhân công mở ra một con đường, là lộ tuyến duy nhất để đi lên phía bắc của tỉnh bắc bộ. Đường rộng thênh thang, thường ngày có nhiều hành nhân, thương đội lui tới.
Màn đêm phủ xuống, trăng tròn trên cao, đêm cận đông có vẻ pha thêm chút hàn lãnh. Cách Đức Tư dẫn cường đạo đoàn của gã mai phục tại hai bên quan đạo giữa sâm lâm, chính đang đợi một chi thương đội đi tới.
Hai ngày trước, thủ hạ của Cách Đức Tư thám thính được có một chi thương đội, phải vận chuyển mười xe thanh sảng tiêu hồn, đi ngang qua quan đạo này. Đi theo chỉ có hai trăm dong binh của Tiểu Hình dong binh đoàn, vì thế gã chuẩn bị làm chuyến mua bán này!
Trên quan đạo về hướng nam cách đó năm dặm, thương đội và dong binh đoàn gia cộng lại đã có đến ba trăm người cùng khởi hành lên đường. Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, chuẩn bị vượt qua thêm mười dặm nữa thì sẽ trú lại nghỉ ngơi.
Theo sau đội ngũ hậu phương là một thanh niên tóc vàng anh tuấn cao ráo, mình mặc y phục màu xám, chính là Lạp Phỉ Nhĩ – Phái Khắc. Lúc này đang yên tĩnh đi theo sau dong binh doàn và quan sát cảnh đêm xung quanh. Theo sau chân y là một con tiểu quái thú mập mạp như một chú heo, chính là Thông Thể Băng Lam tiểu quái thú.
Tiểu quái thú này trên dọc chiều dài thân toàn đều có vẩy lân, hai chân ngắn theo sát đằng sau Lạp Phỉ Nhĩ, hai bàn tay thì đung đưa theo từng nhịp bước chân, ở sau lưng là một chiếc đuôi dài, trên lưng có đôi cánh nhỏ màu lam thật tương phản với thân hình mập mạp của nó. Vừa nhìn đã biết là đôi cánh này không thể dùng để bay được.
“À, các ngươi xem, tên Lạp Phỉ Nhĩ này thật là kỳ quái. Y đã đi theo Nại Đức dong binh đoàn của chúng ta đã được hai tháng, vậy mà vẫn không hề chủ động đến nói chuyện với chúng ta. Thật không hiểu tại sao đoàn trưởng lại dung nạp cho y đi theo đoàn!”
“Quản y làm chi, người này căn bản là là máu lạnh, đừng để ý đến y. Có lẽ đoàn trưởng thấy y đáng thương cho nên mới để cho y đi theo dong binh đoàn của chúng ta mà kiếm ăn!”
“Đúng vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy y động thủ qua, có thể y chỉ là một phế vật. Nhưn mà nhìn con tiểu quái thú của y cũng thú vị đấy chứ. Nếu trên đầu nó mọc thêm một cái sừng nữa, thì hẳn sẽ là hình dạng của Băng Sương Cự Long. Đáng tiếc, bây giờ dù có nhìn theo kiểu nào đi nữa thì cũng không giống một loại nào cả. Lại thêm không có thực lực gì ngoài việc chỉ biết ăn, ha ha ha……”
“Đúng vậy…..đúng vậy…”
Đám dong binh đang chạy trước mặt Lạp Phỉ Nhĩ cất tiếng cười to, đều xem thường Lạp Phỉ Nhĩ đang đứng im lặng đằng sau.
Dẫn Lạp Long đầu đoàn của Lạp Phỉ Nhĩ chính là một trung niên cao lớn, đoàn trưởng Bỉ Khắc - Nại Đức, nghe thấy những người dưới cười to, lập tức nhíu mày bảo bọn họ ngừng lại.
Bỉ Khắc hoàn toàn hiểu rõ năng lực của Lạp Phỉ Nhĩ. Khi bắt gặp Lạp Phỉ Nhĩ trong núi, mọi người đã nhìn thấy Lạp Phỉ Nhĩ một quyền đánh vỡ đầu mãnh hổ, lột da ăn thịt.
Mặc dù không biết lai lịch của Lạp Phỉ Nhĩ thế nào, nhưng mà lúc đó Bỉ Khắc thấy y quần áo không chỉnh tề. Chỉ vì mến tài mà thu nạp y vào dong binh đoàn, cho ăn cho ở, còn phát lương cho y.
Thấy Lạp Phỉ Nhĩ không nhắc đến lai lịch với mình nên Bỉ Khắc cũng không tiện hỏi. Trong dong binh đoàn của gã mà có được một nhân tài như vậy thì chỉ là chuyện tốt mà thôi.
“Các huynh đệ, theo ta. Hãy thu thập tất cả, cứ việc cướp hết hàng hóa và vàng bạc!”
Cách Đức Tư thấy thương đội cách nơi mình đứng đợi không quá trăm thước. Gã lập tức xông ra khỏi rừng rậm, trong tay cầm thanh cương thiết có thể tạo nên Băng Hệ Ma Tinh bậc thứ năm, lại có thể tăng thêm hai tầng băng sương đấu khí cho thanh “Hàn Băng thương” dài ba thước, dẫn đầu chạy ra.
“Giết…..giết…..” Năm trăm tên cường đạo kỵ sĩ phóng theo đoàn trưởng của mình xông thẳng vào thương đội.
“Địch nhân đang tấn công, tất cả hãy cẩn thận, theo ta, lên!” Bỉ Khắc giật mình nhìn thấy những kẻ đang xông tới phía trước phần đông đều là kỵ sĩ, vì vậy mà sau lưng toát cả mồ hôi lạnh. Gã lập tức đứng vào chức trách của mình, thống lĩnh thuộc hạ xông ra nghênh địch.
Lão bản của thương đội có tướng mạo vừa thấp vừa xấu, là một trung niên mập mạp tóc màu hung, có tên là Tạp Lạp – Cáp La, đây chính là một mẫu người nhát gan. Y vừa nhìn thấy có nhiều cường đạo vọt tới hung hãn như vậy liền chỉ muốn chạy trốn. Nhưng y lại không nỡ bỏ lại hàng hóa, chỉ biết ngồi trong xe ngựa mà run cầm cập, không dám ló đầu ra ngoài, chỉ hy vọng Bỉ Khắc có thể giúp hắn thoái địch.
“Lam Lam, hãy ở lại đây chờ ta, đừng đi đâu.” Lạp Phỉ Nhĩ dặn dò với người bạn trung thành của mình một tiếng, Liên Long Giác chính là con Băng Sương Cự Long còn nhỏ tuổi chưa trưởng thành. Sau khi căn dặn xong, y liền nhanh chóng xông về phía bọn cường đạo.
Lam Lam nghe theo lời, đứng tại chỗ không đi đâu, chỉ ngoái đầu nhìn về phía trước xem sự thể.
Ngoại trừ Bỉ Khắc có thực lực là tứ giai Tật Phong kiếm sĩ, còn lại hai trăm người trong Nại Đức dong binh đoàn chỉ thuộc loại kiếm sĩ và chiến sĩ bậc một, bậc hai. Khi hỗn chiến với đám cường đạo tại cái nơi đồng hoang thanh vắng này thì bọn họ căn bản vốn không phải là đối thủ của chúng.
Hà huống chi, nhân số của bọn cường đạo đông gấp đôi bọn họ, lại còn thêm lực lượng cường hãn là kỵ sĩ đang xông thẳng tới. Đợt tấn công đầu của năm trăm cường đạo kỵ sĩ đã xộc thẳng vào sâu trong đội hình của dong binh đoàn, nhanh không thể tả. Bọn họ chỉ còn cách cố gắng hết mình tác chiến để tự bảo vệ tính mạng mà thôi.
Dưới bầu trời đêm, nối liền một dải hỗn độn cường đạo kỵ sĩ cùng Dong Binh môn trên quan đạo triển khai chém giết nhau.
Hỏa khí, quang mang, băng khí, kình phong, cuồng sa, điện lưu, sáu loại đồng thời phát ra. Mặc dù song phương mọi người rất yếu, bên thắng là do đông nhân số hơn, trên quan đạo chiếu sáng rực rỡ huyến lệ!
"Ha ha ha, lão bản thương đội cùng dong binh đoàn trưỡng, nghe lão tử đây. Nếu không muốn chết, lập tức nghe lão tử để lại hàng hóa cùng kim tệ, còn không ta sẽ đưa tất cả các ngươi đi gặp minh thần!"
Cách Đức Tư vung Hàn Băng thương trong tay, giết chết biết bao dong binh chung quanh, lại còn từ miệng nói to.
“Phỉ, cẩu cường đạo, ngươi nằm mơ à!” Bỉ Khắc giơ kiếm lên tiến tới gần Cách Đức Tư điên cuồng công kích.
“Ha ha, cuối cùng cũng có một tên khá rồi. Đáng tiếc, vẫn chưa đủ bản lĩnh là đối thủ của lão tử!” Cách Đức Tư vung Hàn Băng thương với tốc độ cực nhưng, đánh cho Bỉ Khắc mãnh tưởng liên tiếp lùi lại!
“Tên Lạp Ngập chó má, sức của ngươi mà dám giao thủ với lão tử, muốn tìm chết a!” Cách Đức Tư quát một tiếng, làm cho Bỉ Khắc luông cuống tay chân, nhân thế hướng vào ngực trái của hắn.
Bỉ Khắc thấy trường thương của địch nhân đâm đến, nhưng không còn kịp để tránh né, chỉ đành nhắm mắt lại chờ chết.
“Đang!” Một tiếng kim loại va chạm nhau mãnh liệt vang lên. Lạp Phỉ Nhĩ nhặt lấy một thanh thiết thương từ một dong binh đã chết. Kịp thời xuất hiện múa thương đẩy lui Hàn Băng thương của Cách Đức Tư, cứu được một mạng của Bỉ Khắc!
“Tốt, tiểu tử ngươi cũng có chút khí lực ha!” Thương lực Cách Đức Tư bị Lạp Phỉ Nhĩ đánh tan, làm cho tay phải gã tê dại, rồi có chút giật mình nhìn Lạp Phỉ Nhĩ
Tay phải giơ thiết thương, Lạp Phỉ Nhĩ không trả lời, nhanh chóng tấn công Cách Đức Tư. Với một thanh thiết thương bình thường đã là cho gã luống cuống, cộng thêm Băng Sương đấu khi, đã làm cho hàn khí bốc lên!
Băng Sương đấu khí của tiểu tử này thật mạnh, chẳng lẽ nó cũng là một Băng Sương kỵ sĩ? Cách Đức Tư bị đột kích làm mất đi ưu thế. Cái khoảng thời gian đình trệ thế công làm gã nghi hoặc.
Đại nạn không chết, Bỉ Khắc thấy Lạp Phỉ Nhĩ có thể ngăn cản Ba Nhĩ Tư, trong lòng rất cao hứng. Gã lập tức nhảy vào trợ giúp những kẻ khác.
Hai bên chém giết liên tục, nhưng tịnh không biết cách đó bốn dặm về hướng nam, có một nhóm ky sĩ đang yên tĩnh quan sát bọn họ chiến đấu!