Chương 158: Chư Quốc Chiến Loạn


Quang Minh lịch năm 9721 tháng 11, thú nhân và ải nhân vốn không tham gia thối ma đại chiến, liên minh lại nhắm về cừu địch Dực nhân vương quốc đang quần long vô thủ do quốc vương thảm tử, triển khai mãnh công, bạo phát đại chiến!

Sau nửa tháng, cự nhân vương quốc do quốc vương chết thảm lúc còn thanh niên, vẫn chưa có nhi tử, không có người thừa kế hoàng vị, theo quy củ thì sẽ từ thủ lĩnh của các bộ lạc, chọn lựa ra một vị tân quốc vương có thể phục chúng.

Đáng tiếc, hấp dẫn của hoàng vị quá lớn. Có cơ hội kế thừa hoàng vị, thủ lĩnh các bộ lạc ai cũng không muốn buông tha, vu cáo lẫn nhau là không đủ tư cách, khiến một trường tranh đoạt ngôi vị dẫn đến hỗn chiến bạo phát, cả đất nước trở thành một vùng hỗn loạn.

Cũng mất đi lãnh tụ là tinh linh vương quốc, tình huống cũng tương tự với cự nhân vương quốc. Bởi vì nữ nhi duy nhất của tinh linh nữ vương tuổi quá nhỏ, hơn nữa trời sanh ngu dốt, hoàn toàn không hợp làm nữ vương, khiến cho các thủ lĩnh của nửa số bộ lạc phản đối công chúa ngu dốt này, cùng với thủ lĩnh các bộ lạc trung thành ủng hộ công chúa triển khai kịch liệt nội chiến!

Trong bảy nước, thú nhân, ải nhân tiến công dực nhân, tinh linh cùng cự nhân đều có nội chiến, còn lại hai đại đế quốc của nhân tộc, chỉ có Mạt La đế quốc tình huống ổn định, Quang Minh đế quốc cuộc tranh đấu của ba vị hoàng tử cũng rơi vào trạng thái kịch liệt, lúc nào cũng có thể bạo phát nội chiến!

Nam Bắc đại lục hôm nay, tuyệt dối có thể nói là cực độ hỗn loạn. Diệp Phong đối mặt với cục diện này, cơ hồ sảng khoái đến cười không khép miệng, mỗi ngày phái Tư Lược đoàn thành viên đi thu thập tình huống các nước, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi.

Đối với những kẻ không phục vẫn phản đối Á Sắt Lâm, Diệp Phong đến lúc này vẫn chưa hạ sát thủ, bởi vì hắn phát hiện những kẻ không phục này đã cuốn vào vòng nội đấu của ba vị hoàng tử Quang Minh đế quốc, hơn nữa một vị hoàng tử trong số đó, trong lúc ganh ghét đã nuôi dưỡng một đại âm mưu. Hắn đã chuẩn bị để thỏa sức quấy phá một phen!

Cùng ngày hoang dâm tại giáo hoàng tẩm cung, Ái Lệ Ti công chúa mới biết chuyện đời, bị Diệp đại sắc lang khiêu khích đến dục hỏa phần thân, cam tâm tình nguyện để hắn phá nhân ngư chi thân, đem trinh thao quý giá toàn bộ hiến cho hắn.

Có được sự đồng ý của Ái Lệ Ti, Diệp Phong tự nhiên dùng tất cả những trò hoa dạng đến tận cùng, tham lam hưởng thụ, để Ái Lệ Ti nếm thử tư vị tiêu hồn cùng cao trào mà trước đó chưa từng biết đến, khiến Ái Lệt Ti triệt để minh bạch tại sao Lộ Lộ và chư nữ lại thích để hắn xâm phạm!

Xong việc, Diệp Phong không có đắc ý thư giãn, mà còn cố gắng dùng lời ngon tiếng ngọt để tấn công mỹ nữ, khiến Ái Lệ Ti công chúa thẹn thùng xấu hổ, khẽ gắt gỏng với hắn một trận rồi cũng triệt để gật đầu thành tình phụ của hắn!

Liệt Diễm thần phủ không hổ là thần khí, mức độ cứng rắn khiến Mạn Nỗ Ai Nhĩ cùng Lạc Tư và ải nhân công tượng phải mất một phen đại công phu thì mới hòa tan phân giải được thứ kim loại kì lạ này.

Bất quá sau khi thần phủ hòa tan, bọn người Mạn Nỗ Ai Nhĩ giật mình phát hiện, bên trong thần phủ có một viện ngọc màu đỏ to cỡ mắt mèo, sung mãn tỏa ra hỏa nguyên tố mênh mông.

Từ lúc có thần khí tồn tại đến nay, chưa có một ai đem chúng nấu chảy phân giải ra. Bởi vậy viên ngọc đỏ trong Liệt diễm thần phủ, tất cả mọi người trong Tư Lược đoàn đều không gọi được tên chính thức của nó, chỉ có thể khẳng định một điểm, năng lực tăng phúc(tầm) của Liệt diễm thần phủ, khẳng định có liên quan đến hạt châu tràn ngập hỏa nguyên tố này!

Đối với việc đem Liệt diễm thần phủ cải biến thành thần kiếm, Diệp Phong không thể khẳng định có thể bảo trì năng lực của Liệt Diễm sáo trang như trước. Bất quá Mạn Nỗ Ai Nhĩ nắm chắc dưới tình huống không thể bảo trì năng lực, sẽ đem phục hổi lại Liệt diễm thần phủ như cũ. Do đó hắn nhất định muốn thử cải tạo Liệt Diễm thần phủ thần thần kiếm.

Nếu khẳng định hạt châu và khả năng tăng phúc của thần phủ có quan hệ, tự nhiên cũng phải cùng lúc dung nhập vào trong thần kiếm. Cuối cùng, dưới sự cố gắng của Mạn Nỗ Ai Nhĩ cùng Lạc Tư và ải nhân, thanh thần kiếm mới tinh dài đến bốn thước đã thuận lợi được đúc ra. Khiến lưu manh đoàn trưởng cao hứng chính là, khi Mộng Hinh thí nghiệm tại Địa tinh đại lục, đem thần kiếm phối hợp với bốn kiện sáo trang còn lại, vẫn có thể bảo trì thực lực của Liệt Diễm sáo trang như trước. Đấy tuyệt đối là sự kiện khiến người cao hứng, sau cùng họ đã có thể sóng vai tác hiến cùng nhau!

Bất ki chi dạ(đêm phóng túng), tửu điếm lớn nhất Quang Minh đế đô trung bộ, chỉ có một tòa lầu ba tầng, phục vụ hạng nhất, hơn nữa không mắc nên được bọn tửu quỷ tại đế đô rất thích ủng hộ!

Rạng sáng, phía chân trời còn đen tối, trăng sao lu mờ, Quang Minh đế đô nghênh tiếp thời khắc an tĩnh nhất trong một ngày. Đa số cư dân, quan viên đều tiến vào mộng đẹp, chỉ có một ít tửu quỷ sắc lang mê luyến cuộc sống về đêm, làm vẫn ở tại tửu điếm và kỹ viện như trước!

Lầu ba của Bất ki chi dạ, chiếc bàn tại cửa sổ hướng về hoàng cung ở góc phía bắc, Diệp Phong mặc y phục chỉnh tề màu xám, trên môi ngậm Thanh sảng tiêu hồn, đang chú ý quan sát hoàng cùng ngoài cửa sổ, trên mặt mang theo ý cười xấu xa!

Mỹ nhân ngư công chúa Ái Lệ Ti vừa mới tiến hóa xuất ra hai chân, mặc quý tộc nữ trang hoa lệ xanh biếc, ngồi bên phải Diệp Phong, bị hắn ôm trong lòng, nhìn bố trí của tửu điếm, trên mặt tràn ngập sự tươi tắn và tò mò. Ái Lệ Ti lần đầu đến địa phương như tửu điếm này!

Phía sau hai người, Lộ Lộ mặc một bộ y phục trắng, mắt mang tình ý nhìn bóng lưng của thiếu gia, ngọc thủ trắng nõn xoa bóp bả vai cho thiếu gia.

“Ách... Mùi vị rượu này không tệ, so với Thụy Ân bọn họ nhưỡng chế không kém bao nhiêu!” Linh Ngưu chiến sĩ La Phi, ngồi ở cái bàn bên trái đoàn trưởng đại nhân, ngẩng đầu uống cạn một chén lục quả thuần nhưỡng, liếm mép qua lại trên miệng trâu, gật đầu tán thưởng. Ngồi đối diện gã là tên vong linh vu sư kiêm trường côn chiến sĩ Ba Nhĩ sắc mặt âm trầm.

Bây giờ đã qua thời gian nhiệt náo của tửu điếm, trên lầu thứ ba tiêu phí cao này chỉ còn Diệp Phong cùng vài khách vô danh cùng vài ba nữ(tiếp viên)!

“Thiếu gia, hoàng cung lâu như vậy mà không có động tĩnh, kế hoạch của bọn hỗn đản này có thể đã bị hoãn lại hay không?” Ba Nhĩ nhẹ giọng hướng về thiếu gia ngồi bên cạnh hỏi.

“Sẽ không, kiên nhẫn một chút, bọn hỗn đản kia ganh ghét gây dựng kế hoạch lâu như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay. Buổi tối hôm nay vở kịch lớn này tuyệt đối xảy ra!” Diệp Phong thở ra một hơi khói, nhẹ giọng mỉm cười tự tin.

“Di? Mỹ nhân thật xinh đẹp!”

Bốn thanh niên mặc trang phục quý tộc, cười cười nói nói đi lên lầu ba, vừa thấy năm người DIệp Phong, hai mắt lập tức dán cứng không thể di động trên người Lộ Lộ và Ái Lệ Ti, lộ ra vẻ mặt sắc mị mị, yết hầu lên xuống nuốt nước bọt ừng ực.

Mấy ả phục vụ nhìn bốn tên quý tộc thanh niên đi lên lầu ba, lập tức trên mặt biến sắc lộ ra thần sắc sợ hãi, khẩn trương tiến lên cung nghênh, trong lòng thầm than cho hai vị mỹ nữ khách nhân, hôm nay sợ rằng khó thoát khoải ma trảo!

Diệp Phong đang chờ xem kịch, hưởng thụ xoa bóp của Lộ Lộ, mắt thấy bốn thanh niên quý tộc đi lên lầu ba, đối với Lộ Lộ và Ái Lệ Ti lộ ra dâm đãng biểu tình, lập tức nhíu mày khó chịu.

“Ê, tên tiểu tử tóc đen đang hút thuốc, Tây Đốn lão đại chúng ta nhìn trúng hai vị mĩ nhân này, ngươi biết điều thì lập tức lăn khỏi tửu điếm. Nếu không sẽ xử cả nhà ngưới!”

Trong bốn gã thanh niên quý tộc, một gã tiểu tử mập lùn tóc xanh nhìn bỉ ổi, đi tới gần trước cái bàn của Diệp Phong, hai mắt nhìn chằm chằm Lộ Lộ vào Ái Lệ Ti cười mang ngược nhắc nhở Diệp Phong, hơn nữa chỉ về tên thanh niên tóc vàng anh tuấn cao lớn phía sau.

“A? Sao cả nhà của ta? Ngươi nói Tây Đốn gì đó có quyền lực rất lớn à?” Diệp Phong nhìn tên mập bỉ ổi này trong mắt lóe lên một tia sát cơ. Không lập tức động thủ, rất hứng thú nên hiếu kì hỏi.

“Cái gì?! Ngươi tại Quang Minh đế đô không ngờ lại không nhận ra Tây Đốn lão đại chúng ta? Tiểu tử ngươi mẹ nó là từ bên ngoài tới à? Tây Đốn lão đại của chúng ta là nhi tử độc nhất của Khắc Lôi - Khố Nại tể tướng. Mau cút đi cho ta, nếu không đừng trách lão tử không khách khí!” Tên mập bỉ ổi nghe Diệp Phong nói xong, vừa cưới lớn vừa mắng mỏ, tâm trạng vì mục tiêu là người ngoài đến càng thêm cao hứng.

“Hắc hắc, nguyên lai là nhi tử của tể tướng, khó trách người hầu lại càn rỡ như vậy. Bọn nhỏ này so với thận phận lúc trước của lão tử tương đối tiếp cận rồi!”

Đế đô của mỗi quốc gia, đều có bọn quý tộc bại hoại ỷ vào gia thế để khi nam phách nữ. Lôi Ân lúc còn sống chính là loại người đó, Diệp Phong tự nhiên hiểu rất rõ, nghe xong lới nói của tên mập hèn mọn, nghĩ đến lúc trước hắn chiếm cứ thân thể của Lôi Ân, lần đầu tiên thấy tình cảnh cư dân cả đế đô giật mình sợ hãi, không kềm được lộ ra thần sắc buồn cười.

“Mẹ nó. Thân phận Tây Đốn lão đại chúng ta tương đối giống với ngươi? Ngươi con mẹ nó có phải là sợ đến ngốc rồi không? Để lại mỹ nhân rồi nhanh lăn đi, cẩn thận lão tử chém tên không biết tốt xấu nhà ngươi!” Tên mập bỉ ổi không nhịn được chỉ vào Diệp Phong mắng to.

“Giữ con mẹ bọn ngươi con cháu nhà rùa, dám có chủ ý với nữ nhân của lão tử, bọn đầu heo không biết sống chết!”

Đã biết thân phận của đối phương, lại nghe tiếng mắng của tên mập bỉ ổi, Diệp Phong lập tức lộ rõ tướng lưu manh. Trong nháy mắt xuất hiện trước mắt tên mập, thưởng cho gã một cái tát tóe lửa, đánh cho gã nằm dài trên mặt đất, hàm răng vàng khè bên phải cơ hồ toàn bộ văng ra. Bộ mặt to sưng phù lên như đầu heo!

“Mẹ nó, ngươi ngang nhiên dám đánh huynh đệ của ta, đồ rác rưởi không biết sống chết, lão tử đập chết ngươi!”

Tên thanh niên tóc vàng được gọi là Tây Đốn, thấy tên tiểu tử tóc đen đột nhiên đứng dậy đánh ngã tên mập thì lập tức tức giận, hô hào hai tên khác, nhấc chiếc ghế lên đánh về hướng Diệp Phong.

Vài ả phục vụ thấy Tây Đốn xú danh vang khắp đế đô lại muốn cường thưởng dân nữ, bị dọa cho chạy khỏi lầu ba, muốn đi tìm lão bản.

“Rác rưởi không có óc, muốn chạm tới thiếu gia của chúng ta, trước hết qua cửa của lão tử đã!!”

Ba Nhĩ mắt mang sát khí nhìn ba tên thanh niên đang lao về phía thiếu gia, khinh thường cười lạnh một tiếng, cùng La Phi đồng thời đứng dậy lao ra, tay đấm chân đá, chỉ mấy chiêu đã đành gãy hai chân của hai tên thanh niên bên cạnh Tây Đốn.

“Này, này, các ngươi là một bọn à?” Thành niên tóc vàng Tây Đốn, mắt thấy thanh niên tóc xanh và ngưu nhân ở cách vách bàn đột nhiên làm khó dễ, đồng bạn chỉ mấy chiêu đã bị đánh gục, lập tức giật mình lui lại sau, không nghĩ đến tanh niên cùng linh ngưu ở cách một vách bàn là một bọn với hắc mao tiểu tử.

“Chặt đứt hai chân rồi kéo tới đây!” Diệp Phong lại ngồi trên ghế, nhàn nhạt phân phó cho Ba Nhĩ và La Phi.

“Đừng, các ngươi đừng tới, ta cảnh cáo các ngươi, phụ thân ta là tể tướng của Quang Minh đế quốc, các ngươi dám chạm đến ta, tuyệt đối sẽ không rời khỏi được đế đô!” Ba Nhĩ và La Phi nghe phân phó của đoàn trưởng đại nhân, lập tức đi về phía Tây Đốn, dọa cho Tây Đốn phải khẩn trương nhắc nhở.

“Đi con mẹ ngươi, đừng nói là nhi tử của một tể tướng nho nhỏ, cả hoàng tử thiếu gia chúng ta cũng từng giết, ngươi con mẹ nó nghĩ mình là thứ gì!?” Ba Nhĩ nhanh chóng nhún người một cái vọt tới trước người Tây Đốn, nhấc chân đá cho gã lộn nhào, khinh thường mắng to.

“Đoàn trưởng, còn ba tên tiểu tử này xử lý thế nào?” Ba tên người hầu của Tây Đốn, đang bò lết tới cầu thang xuống, La Phi thấy thế lập tức hỏi Diệp Phong.

“Giết!” Diệp Phong lục quả thuần nhưỡng cho Lộ Lộ đưa đến miệng, lạnh lùng trả lời. La Phi nghe vậy không nói thêm một câu, mhằm về phía tên mập bỉ ổi và ba tên thanh niên bại hoại, trong tiếng cầu xin tha thứ của chúng, vặn gãy cổ bọn chúng!

Tấy Đốn - Khố Nại, tiểu tử này dựa vào phụ thân là tể tướng, từ nhỏ đến lớn đã quen hoành hành tại Quang Minh đế đô, sự tình khi nam phách nữ làm không ít, đến nay cũng đã gặp được người dám đánh gã, hôm nay gặp những người này, không chỉ dám đánh gã, mà còn giết ba tên đồng đảng của gã, lập tức dọa tiểu tử này sợ đến trợn tròn mắt, liên tục lăn bò muốn trốn. Kết quả lại bị Ba Nhĩ đá gãy hai chân, chộp lấy như con gà con mang tới trước mặt Diệp Phong.

“Thế nào, công tử của tể tướng đại nhân, còn có ý định động đến các nàng nữa không?” Diệp Phong châm đầu điếu thuốc nóng bỏng vào bộ mặt tuấn tú của Tây Đốn, chỉ chỉ Lộ Lộ và Ái Lệ Ti, trừng mắt cười lạnh hỏi Tây Đốn.

“Không dám, không dám nữa, đại nhân, ngài đừng đùa ta nữa, ta không dám nữa ...” Tây Đốn quỵ trên mặt đất, khẩn trương cầu xin tha thứ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Lộ Lộ và Ái Lệ Ti.

“Hắc hắc, thật sự là một tên phế vật tiêu chuẩn. Nhi tử của tể tướng? Ân, lưu giữ hắn cũng khả dĩ có thể lợi dụng!” Diệp Phong nhìn bộ dạng quỳ trên đất cầu xin tha thứ của Tây Đốn, trong đầu suy nghĩ bậy bạ, vừa định mở miệng nói, tại hường hoàng cung lại tuyền ra trận trận tiếng hô chém giết!

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương #158