Chương 113: Man Hoành Lưu Manh Chinh Phục ...


Trở lại tể tướng phủ, Diệp Phong cùng với Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi dùng Truyện Tống Trận đi thẳng đến trú địa bí mật tại Vọng Triều sơn. Người ra đón bọn hắn tại Các Tự Mang Lục là Tĩnh Hương và Mộng Hinh, rồi cùng nhau tiến vào phòng ngủ của hắn.

“Hôm nay chàng trở về sớm như thế thật là một kỳ tích!” Mộng Hinh trong thời gian gần đây đối với việc hắn thường lui tới tại hoàng cung đã có cái nhìn bất mãn, nghĩ rằng hắn muốn làm thân vương, vì vậy nên sau khi tiến vào phòng liền ngồi xuống giường, chu mỏ nói như thế.

Tĩnh Hương gần đây cũng thường vào hoàng cung bầu bạn với Liên Na công chúa, nên không khó nhìn ra ý đồ của tình lang. Chỉ vì nàng e ngại giữa mình và Liên Na có mối quan hệ, lại thêm địa vị của Liên Na, nên Tĩnh Hương vẫn chưa tỏ lộ điều gì, chỉ chờ xem tình lang sẽ đối đáp thế nào.

Diệp Phong ra hiệu cho Lộ Lộ đóng cửa lại, rồi nhìn sang Mộng Hinh và Tĩnh Hương kẻ ngồi người đứng, rồi mỉm cười gật gật đầu, nói: “Nhị vị lão bà đại nhân, ta biết các nàng đã nhìn ra việc ta gần đây thường lui tới trong hoàng cung, nên hôm nay ta sẽ thành thật nói rõ với các nàng. Đó là do lão đầu tử muốn ta đi tranh thủ Liên Na công chúa, có như vậy thì cả Mạt La đế quốc cũng sẽ là của Pháp Lôi Nhĩ gia tộc chúng ta.”

nl.“Các người sao lại muốn cả Mạt La đế quốc?” Tĩnh Hương và Mộng Hinh nghe vậy đều đồng thời giật mình, nhìn sàng tình lang. Mặc dù các nàng đoán được là hắn có ý đồ với Liên Na công chúa, vốn chỉ tưởng là hắn si mê nhan sắc mỹ mạo của công chúa, chứ không hề nghĩ rằng hắn và Lạc Khắc tể tướng lại có dã tâm lớn như vậy.kien

Do mỗi đêm đều hầu hạ chăn gối cho thiếu gia, Lộ Lộ và Nguyệt Nhi sớm đã hiểu rõ ý đồ của hắn, nên sau khi nghe xong lời thổ lộ của thiếu gia, họ chẳng hề lộ ra thần sắc ngạc nhiên chút nào.

“Có ai mà lại không đam mê quyền lợi và tài phú chứ? Nếu chúng ta có thể dùng Mạt La đế quốc để làm hậu thuẫn, tất nhiên điều này chỉ có lợi mà không có hại. Sau khi loại bỏ mọi chướng ngại, lúc đó thì chúng ta đã có thể yên yên ổn ổn sống tại Mạt La đế quốc rồi. Các nàng có thể chấp nhận việc này chăng?” Diệp Phong giải thích với nhị nữ. Nếu quả thật có thể nắm được cái ghế thượng thủ của Liên Na, thì sau này sẽ rất thường gặp mặt nàng, mà Tĩnh Hương và Liên Na lại có mối quan hệ khắn khít, hắn vốn không định dấu giếm Tĩnh Hương và Mộng Hinh, chỉ đành lật hết các con bài để lấy điểm vậy.

Mộng Hinh nghe Diệp Phong nói ra mục đích của hắn như vậy, ngẫm lại thấy Liên Na công chúa sắp trở thành nữ vương, địa vị tôn quý, khiến cho nàng cảm thấy tự ty, nhưng đồng thời nàng cũng không muốn phá hoại cơ hội giúp cho tình lang nắm giữ Mạt La đế quốc, chỉ đành chu mỏ cúi đầu, cố nén lòng ghen tuông mà không nói gì. Mộng Hinh của ngày hôm nay đã hình thành tính ỷ lại vào Diệp Phong rất nhiều, dù có đố kỵ hay ghen tuông thì cũng không còn đủ mãnh liệt để rời bỏ hắn nữa, bởi vì nàng không thể tưởng tượng nổi mình sẽ sống thế nào nếu không có hắn.

“Ài, chỉ cần Liên Na cam tâm tình nguyện, thiếp sẽ không có ý kiến….” Tĩnh Hương cũng đã hình thành cái tính ỷ lại vào Diệp Phong như Mộng Hinh, có thể chấp nhận thờ chung một chồng với Liên Na. Mặc dù việc đó khiến nàng có cảm giác xấu hổ, nhưng quan hệ giữa nàng và Liên Na trước nay vẫn rất tốt, tuy trên danh nghĩa họ là sư đồ, nhưng tình lại như tỷ muội. Chỉ cần Liên Na cam tâm tình nguyện thì nàng tất nhiên cũng có thể chấp nhận.

“Hắc hắc, ta đã biết nhị vị lão bà đại nhân đều là những người thông tình đạt lý, là bậc hiền thê lương mẫu…..” Diệp Phong thấy Mộng Hinh không có ý kiến gì, và Tĩnh Hương cũng không phản đối, hắn liền cười hắc hắc mấy tiếng, rồi tiến lên ôm lấy hai nàng vào lòng, làm mặt dày an ủi và khuyên nhủ các nàng đừng nên ghen tuông, sau này hắn tuyệt sẽ không giảm bớt lòng yêu thương với hai nàng.

Diệp Phong giải quyết xong đại sự này, biết rằng hai nàng sẽ không gây trở ngại cho kế hoạch với cao tới quyền lợi và tài phú của mình, liền dùng lời ngon tiếng ngọt phủ dụ một phen, rồi đem sự tình đánh cược với Liên Na kể hết ra cho tứ nữ nghe.

“Chàng dùng điều kiện bắt Liên Na phải trở thành nữ nhân của mình, nếu nàng thua cuộc, liệu có thể chân tâm nhận thua chăng?” Tĩnh Hương nghe Diệp Phong nói muốn cho Liên Na kiến thức một bí mật, nàng tự biết hắn nhất định sẽ thắng, nhưng cũng không khỏi nhíu mày lo lắng.

“Hắc hắc, hết cách thôi, danh tiếng trước kia của ta như thế nào, các nàng không phải là không biết. Nếu không dùng biện pháp này mà muốn cho Liên Na tự động đi yêu thương ta thì cũng sẽ phải mất rất nhiều thời gian. Vì để tránh cho kẻ khác chiếm được tiên cơ, ta chỉ đành chiếm hữu lấy thân thể của nàng ta trước, rồi sau đó mới bồi dưỡng tình cảm từ từ. Chẳng phải bây giờ các nàng cũng đều yêu ta rất sâu đậm, đến nổi không thể tự kiềm chế đó sao….ha ha ha…..” Diệp Phong đắc ý cười đểu.

“Chàng phải tự biết thân đấy!” Sau khi được Diệp Phong an ủi hứa hẹn một lúc, tâm tình của Mộng Hinh cũng khá lên được một chút. Nàng nhìn bộ dạng tự đắc của hắn rồi lên tiếng nhắc nhở.

Thân là nữ nhân của cầm thú nam tước, Lộ Lộ, U Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương và Mộng Hinh tứ nữ đều hiểu rõ danh tiếng và tác phong của hắn. Lời hắn nói rất đúng, với những hành vi trước kia của hắn thật khó có thể khiến cho Liên Na sinh lòng ái mộ đối với hắn, chỉ có thể từ từ bồi dưỡng cảm tình mà thôi.

Diệp Phong thấy Tĩnh Hương không có ý kiến gì, liền lập tức chuẩn bị cùng với U Nguyệt Nhi tiến cung, bởi vì hắn cần phải dùng tới Quang Minh bạch vũ điêu.

Giờ đây, màn đêm đã phủ xuống, Liên Na cũng đã sớm về tới tẩm cung. Khi Diệp Phong dẫn U Nguyệt Nhi đến tìm thì nàng đang ngồi lặng lẽ một mình nghĩ tới vụ đánh cuộc. Thấy Diệp Phong mang tỳ nữ U Nguyệt Nhi của hắn cùng đến, nàng không nhịn được tò mò, hỏi: “Lôi Ân nam tước, người hãy tiết lộ bí mật của người đi.”

“Hắc hắc, Liên Na công chúa, có phải là nàng muốn sớm thua cho ta không?” Diệp Phong nhìn Liên Na rồi đắc ý cười. Sau đó, hắn lấy Truyện Tống Trận từ không gian giới chỉ ra, cười nói với Liên Na: “Đến đây, công chúa điện hạ, để ta dẫn nàng đi thể nghiệm một lần cho biết thế nào là rung động thật sự.” Nói xong, hắn ra hiệu cho U Nguyệt Nhi dẫn đầu tiến vào trước, Liên Na thấy thế, tuy cũng tò mò nhưng không hề lo lắng là sẽ gặp nguy hiểm. Nàng ra lệnh cho cung nữ và tùy tùng ở bên ngoài không được tiến vào, rồi dời gót ngọc cùng Diệp Phong tiến vào Truyện Tống Trận.

Sở dĩ Liên Na không hề lo lắng bản thân sẽ bị nguy hiểm, đó là bởi vì nếu thật sự Diệp Phong có ý hại nàng, thì lúc này đã có thể lập tức động thủ, vốn không cần phải dùng đến quỷ kế.

Tại đầu kia của Truyện Tống Trận chính là trú địa bí mật của Tư Lược đoàn, địa tinh đại lục. Hiện nay chỉ có hai thành viên do tiểu đội tuần tra phái ra thi hành nhiệm vụ mỗi ngày, cả tinh linh thị nữ cũng thường xuyên lui tới để quét dọn mọi nơi.

Diệp Phong được hai bạch lang đội viên đang tuần tra bước đến chào đón. Hắn dẫn U Nguyệt Nhi và Liên Na công chúa lúc này đang hết sức thắc mắc, rời khỏi sơn động, đi vào vùng sơn mạch với cảnh sắc vô cùng ưu mỹ của Mạt Lạp Đặc sơn.

“Lôi Ân nam tước, rốt cuộc thì bí mật của người là gì? Ta không có tâm tình đến ngắm cảnh với người.” Liên Na nhìn cảnh sắc xung quanh, thấy rằng nơi đây chẳng có gì đặc biệt có thể khiến cho nàng rung động cả.

“Ha ha ha, đừng nóng vội, cứ đi một chuyến trên không trung thì nàng sẽ biết thôi!” Diệp Phong cười to đáp lại lời nàng, rồi cùng cưỡi một con bạch điêu với U Nguyệt Nhi, còn để Liên Na công chúa cưỡi lam vũ lôi ưng, rồi cả ba cùng bay lên cao, nhắm hướng bắc thẳng tiến.

Trong lúc phi hành, U Nguyệt Nhi cùng cưỡi bạch điêu với thiếu gia, nhìn thấy thần tình đắc ý của hắn và dáng vẻ cực kỳ tò mò của Liên Na công chúa, thì trong lòng cười thầm. Nàng biết rõ sự giảo hoạt của thiếu gia, Liên Na công chúa để cho hắn sắp đặt như vậy, không bị thua mới là lạ.

Ba người, một điêu, một ưng, bay trên không chẳng bao lâu thì ra khỏi vùng sơn mạch của Mạt Lạp Đặc. Liên Na công chúa nhìn địa giới xa lạ ở bên dưới, vừa định hỏi Diệp Phong về điều bí mật kia, thì chợt trông thấy một sự việc ở phía đông bắc đã khiến cho nàng phải giật mình kinh hãi, thì ra nàng đã nhìn thấy được giống người địa tinh vốn đã thất tung vào sáu ngàn năm trước, hơn nữa không những chỉ có một người mà còn là một số lượng lớn nữa là đằng khác.

“Đấy…đấy là địa tinh đó sao? Sao lại như thế được?” Liên Na giật mình quay sang nhìn Diệp Phong, lúc này hắn đang rất cao hứng, hỏi tiếp: “Tại sao nơi đây lại có địa tinh?”

“Khà khà, bởi vì nơi đây chính là tân địa tinh đại lục, cách Nam Bắc đại lục của chúng ta rất xa. Tất cả những địa tinh thất tung vào sáu ngàn năm trước đều ở chỗ này.” Diệp Phong nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Liên Na mà cười lớn rất đắc ý.

“Điều này……” Liên Na nghe xong lời hắn thì nhìn những đoàn địa tinh ở phía dưới, họ vẫn chưa phát ra ba người đang bay ở trên không. Nàng quả là có hơi bất ngờ, vốn không hề nghĩ rằng bí mật mà Diệp Phong dùng để đánh cuộc với nàng lại to lớn đến thế, là cả một sự hiện hữu của địa tinh mê đoàn suốt sáu ngàn năm nay. Dù cho bây giờ nàng có muối mặt mà chối phăng đi rằng điều bí mật này không đủ làm cho nàng chấn động, thì cũng không thuyết phục lắm. Vì trên sự thật thì việc địa tinh còn có một tân đại lục là một tin động trời, nếu truyền đến Nam Bắc đại lục thì nhất định sẽ gây chấn động lớn.

“Hắc hắc, thế nào, Liên Na công chúa? Địa phương này có đủ làm cho nàng kinh động chưa?” Diệp Phong biểu lộ thần tình đắc ý của một kẻ thắng lợi, mỉm cuời hỏi Liên Na.

nl.Liên Na công chúa từ bấy lâu nay vốn chưa hề nghĩ đến việc lập gia thất, nay nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Diệp Phong, nghĩ đến kết quả thua cuộc của mình mà phương tâm cảm thấy lo lắng, chẳng biết phải làm sao mới tốt. Đồng thời, nàng cũng hiểu được nguồn hỏa khí của Tư Lược đoàn từ đâu mà có. Với một giải địa tinh đại lục như thế này, đừng nói là chỉ có hỏa khí, cho dù là có cần đến một vạn cỗ hỏa pháo, hoặc mười vạn ngọn hỏa thương thì chỉ cần một chút thời gian là dễ dàng có được ngay.kien

“Nếu chúng ta chỉ đến đây để nhìn số người địa tinh này thì có lẽ cũng chưa đủ khiến cho công chúa kinh động đâu. Cách đây không xa về hướng bắc có một tòa thành thị của người địa tinh, hay là chúng ta đến đấy xem thử nhé?” Diệp Phong mỉm cười nói với Liên Na, rồi tiếp tục cho chim điêu bay đi về hướng bắc. Để cho Liên Na có dịp kiến thức địa tinh thành thị, để nàng bị kinh động thật sự, rồi sau đó mới trở về bí mật trú địa tại sơn mạch Mạt Lạp Đặc.

oooOooo

“À, công chúa mỹ lệ cao quý, giờ đây chúng ta cũng nên thực hiện điều ký kết của đổ ước chứ nhỉ?” Vừa vào đến trú địa, Diệp Phong liền dẫn U Nguyệt Nhi và Liên Na tiến thẳng đến ngọa thất của mình, ánh mắt mê mẩn nhìn thần tình xấu hổ thẹn thùng của Liên Na.

“Cái này…..cái này…..Lôi Ân nam tước, ta dùng thứ khác để bù cho người được không? Phong địa, quan vị, tước vị, mỹ nữ, hoặc kim tệ, người muốn cái gì cũng được!” Liên Na nhìn thần sắc mê mẩn của cầm thú nam tước mà không muốn thực hành lời hứa hẹn của mình, thẹn thùng nói.

Diệp Phong nghe lời ấy của Liên Na công chúa, liền ra hiệu bảo U Nguyệt Nhi rời đi, rồi mới bước đến đối diện với Liên Na, cười nói: “Chẳng lẽ Liên Na công chúa cao quý của chúng ta, là nữ vương bệ hạ tương lai mà lại muốn nuốt lời hay sao? Chẳng phải ta đã nói rõ với nàng rồi sao? Ngoại trừ mỹ nhân cao quý nàng ra thì ta không cần thứ gì cả!”

“Ngươi…..” Liên Na công chúa đối với nam nhân ở trước mặt này, người đã lập nên kỳ tích mang đến cho nàng sự chấn động thật sự, thì vừa thẹn vừa tức. Nếu là người khác thì nàng có thể nuốt lời rồi chối phăng đi, nhưng đối với tên lưu manh vô lại này, mà hắn lại có tiếng là cầm thú nam tước nữa, thì dù có muốn nuốt lời cũng khó khăn vô cùng.

Diệp Phong nhìn vị nữ vương tương lai xinh đẹp cao quý này, tay phải nhẹ nâng cằm của nàng lên, rồi mỉm cười nói: “Làm nữ nhân của ta đi. Sau này chúng ta có thể dùng Truyện Tống Trận để đi ngao du khắp nơi, vừa không làm trễ nãi quốc sự, lại cũng có thể hoàn thành mộng tưởng của nàng!”

“Lôi Ân nam tước, vậy người hãy đi trước đi, hãy cho ta thời gian để suy nghĩ…..” Liên Na gỡ tay của Diệp Phong ra khỏi cằm của mình, và cũng không trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị của hắn. Bởi vì nếu có thể vừa không bị trễ nãi quốc sự, lại vừa có thể ngao du sơn hà thì quả là lý tưởng. Đề nghị này đã đá động đến phương tâm của Liên Na, bất quá nàng vẫn luôn có thành kiến đối với tai tiếng và tác phong của cầm thú nam tước, nên phải đắn đo kỹ càng.

“Thân là công chúa của một nước, lại còn là nữ vương tương lai, làm sao lại có thể nói rồi không giữ lời chứ? Đây là tác phong của nữ vương cao quý hay sao?” Diệp Phong chính sắc chất vấn Liên Na. Đối với sự việc này thì không nên để cho đêm dài lắm mộng, càng sớm chinh phục nữ vương tương lai này thì càng tốt.

Liên Na muối mặt nuốt lời, không tuân thủ lời hứa thì đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, giờ đây nghe được lời chất vấn của Diệp Phong thì nhất thời tức giận, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Được rồi, nếu ngươi đã nói vậy thì ta đồng ý đối diện với kết quả của đổ ước. Tuy ngươi muốn chiếm hữu ta, nhưng ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi. Ta sắp trở thành nữ vương rồi, khi đó sẽ có một đám thân vương phụng hầu, ngươi bất quá cũng sẽ chỉ là một trong số đó mà thôi.”

Liên Na quả là không còn biện pháp nào khác để trì hoãn sự việc này, nên chỉ đành nói cứng, lấy ác tâm đối với ác tâm, chỉ mong cầm thú nam tước có thể bỏ qua cho mình.

“Ha ha ha, không hề gì! Chỉ cần nàng có ta rồi, thì sẽ không còn muốn nam nhân nào nữa đâu!” Diệp Phong thấy Liên Na khắng khái thực hiện đổ ước thì trong lòng cười thầm, liền vươn tay ra ôm lấy Liên Na vào lòng, rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh xắn, dùng lưỡi của mình khai mở đôi hàm răng trắng như tuyết và quyện lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng.

Với tác phong làm người của Diệp Phong, chỉ cần là nữ nhân của hắn thì không thể cho bất cứ nam nhân nào khác chạm tới. Vì vậy mà hắn hoàn toàn để những lời nói của Liên Na ở ngoài tai. Kẻ nào dám đứng ra làm thân vương thì hắn sẽ bằm kẻ đó ra làm muôn mảnh rồi đem cho rùa ăn.

“Không….đừng…..” Liên Na bị hành động đột ngột của Diệp Phong khiến cho toàn thân chấn động. Nàng bình sinh chưa hề bị nam nhân ôm ấp thân mật như thế này, nên giờ đây cảm giác ngọt ngào từ đôi môi đỏ mọng lan truyền khắp châu thân, tạo nên một kích thích rất kỳ lạ, toàn thân nhũn ra, đôi mắt phượng trừng lên nhìn Diệp Phong. Nàng khẽ vặn vẹo tấm thân mềm mại hòng tránh khỏi vòng tay chắc nịch của Diệp Phong, nhưng không có tác dụng gì.

Diệp Phong tham lam hôn lấy nàng công chúa cao cao tại thượng, sắp trở thành nữ vương này, mà trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng. Đôi tay đang ôm lấy Liên Na bắt đầu không tuân giữ quy cũ nữa, từ từ lần mò đến đồi ngực phong mãn và ngọc đồn mềm mại là hai nơi mẫn cảm nhất của nàng, khiến cho một thiếu nữ chưa bao giờ bị nam nhân hý lộng như Liên Na cảm thấy xốn xang, phản ứng lại với những động tác đó.

“Hắc hắc, nữ vương tương lai của ta, nàng thật là mẫn cảm a!” Diệp Phong vừa hôn vừa ôm thân thể mềm mại của Liên Na, nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt diễm lệ của nàng mà cao hứng. Hắn đưa tay trái luồn vào phía xiêm y của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo chiếc đùi ngọc trắng nõn lên tới đồn bộ mềm mại, cuối cùng thì ngón tay từ vùng tam giác thần bí tiến thẳng vào trong cấm địa, lúc này mới biết được thì ra nàng đã bị mình hý lộng đến mức không còn chịu nổi nữa. Bất giác, trong lòng Diệp Phong không kiềm được sự đắc ý, ra sức dùng ngón tay tiếp tục hý lộng vùng cấm địa của nàng, còn miệng thì phát ra những tiếng cười hắc hắc không ngừng.

“A….khó chịu…..khó chịu quá….ngươi đừng như vậy mà…..Lôi Ân…..xin….xin ngươi…..hãy cho ta một thời gian để thích ứng…….rồi mới làm nữ nhân của ngươi…..được không….? Đừng…..ép ta phải hận ngươi…..a, nhẹ…..nhàng một chút….ai chà…..ta….cầu xin ngươi…..mà….” Liên Na vừa bị hôn, vừa bị vuốt ve khắp nơi, nhất là tại đồi ngực và ngọc đồn, thì sớm đã chịu không nổi, nay lại bị Diệp Phong hý lộng tại vùng cấm địa là nơi mấu chốt trọng yếu, liền khiến cho toàn thân của nàng run rẩy, hơi thở dồn dập, miệng không ngớt cầu hắn buông tha cho mình.

“Hắc hắc, khó chịu à? Hay lắm, vậy ta sẽ thu tay về.” Diệp Phong nhìn bộ dáng động tình của Liên Na ở trong vòng tay của mình, mà trong lòng tràn ngập khoái cảm của một kẻ chiến thắng, rồi cúi xuống tiếp tục hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng, hai tay bế xốc nàng lên rồi dùng thân thể của mình áp sát nàng vào tường, nhờ vậy mà đôi tay có chút rảnh rang liền xâm nhập vào bên trong lớp y phục của nàng, vừa vuốt ve vừa xoa nắn, tận tình thưởng thức sự đàn hồi của hai tòa ngọc phong cùng với đồn bộ và da thịt trắng muốt mềm mại của nàng.

Liên Na đang bị khó chịu bởi sự hý lộng của Diệp Phong, tuy miệng cầu xin hắn buông tha, nhưng khi ngón tay của hắn rời khỏi vùng cấm địa của nàng thì lại càng không thoải mái hơn. Đôi môi anh đào bị hắn hôn nên không nói chuyện được, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ, còn thân thể mềm mại của nàng bị ép vào tường thì khẽ vặn vẹo giãy giụa, đôi mắt phượng long lanh tràn ngập xuân ý nhìn chăm chú vào Diệp Phong ở trước mặt.

Diệp Phong nhìn dáng vẻ động tình của nàng, tiếp tục vuốt ve khắp châu thân của mỹ nhân, khiến cho dục hỏa của nàng dâng cao rồi mới rời khỏi chiếc lưỡi thơm tho đang bắt đầu tê dại. Hắn ghé sát mặt vào chiếc tai nhỏ nhắn của Liên Na, rồi vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên vành tai trái của nàng, khiến cho Liên Na nhất thời càng thêm nhột nhạt khó chịu. Chiêu này của Diệp Phong đối với hầu hết nữ nhân đều rất có hiệu quả, dường như các nữ nhân đều không chống nổi với cái chiêu liếm lỗ tai này của hắn.

“Lôi Ân…..cầu xin chàng…..hãy ôm thiếp đi…..thật là khó chịu a…..” Đôi môi anh đào của Liên Na vừa khôi phục được tự do liền không kiềm được mà phải bật thốt như thế. Nàng bị Diệp Phong vuốt ve khắp cơ thể, lại bị hắn liếm lỗ tai tạo nên cảm giác nhột nhạt khó chịu, nên lúc này dục hỏa dâng trào, đôi mắt phượng mơ màng nhìn lên trần nhà, đôi ngọc thủ bất giác quàng lên cổ Diệp Phong, lòng đề phòng đã sụp đổ hoàn toàn.

“Đừng gấp, ta sẽ giúp cho nàng nếm trải sự khoái lạc của một nữ nhân chân chính.” Diệp Phong thì thầm ở bên tai Liên Na, tay trái nhấc chân phải của nàng lên cao, khiến cho đế khố của nàng lộ cả ra ngoài, rồi vươn tay phải ra tháo hài và tất cho nàng, để lộ ra bàn chân ngọc trắng muốt nõn nà cực kỳ hoàn mỹ.

“Bàn chân nhỏ nhắn này thật là xinh đẹp a!” Diệp Phong nghe tiếng Liên Na đang thở gấp, nhưng hắn không vội vàng, chỉ cầm lấy bàn chân ngọc mà vuốt ve một cách đầy hưng phấn, sau đó cũng tháo nốt hài và tất ở bên chân trái cho nàng, rồi nâng cả hai chân của nàng gác lên vai mình, sau đó lại nhanh chóng cởi luôn quần lót của nàng, khiến cho hạ thể của nàng hoàn toàn không còn gì để che đậy. Còn bản thân Diệp Phong thì cũng tự cởi dây quần, để lộ ra hung khí khiến người khác sợ hãi, rồi đính nó ngay tại vùng cấm địa của Liên Na. Trong ánh mắt lo lắng và sợ hãi của nàng, tiểu bảo bối ngạo nghễ ngẩng cao đầu, rồi trực tiếp công thẳng vào vùng cầm địa thần bí.

Cơn đau đớn của một thiếu nữ khi bị lấy mất trinh tiết phủ ập lên người Liên Na, khiến cho toàn thân nàng đang bị vây bủa bởi dục hỏa cảm thấy rất khó chịu. Cũng may là kỹ xảo của Diệp Phong rất cao siêu, sau khi đoạt đi trinh thao của Liên Na thì hắn lập tức đình chỉ công kích, chỉ áp sát vào đôi đùi ngọc và để nàng dựa lưng vào tường, còn hai tay thì không ngừng xoa nắn đồi ngực kiêu hãnh, rồi lại cúi đầu tham lam hôn lên đôi môi đỏ mọng của Liên Na.

Cuối cùng thì cơn đau đớn của Liên Na cũng tan dần, nàng quả thật không thể tránh khỏi bị tên sắc lang Diệp Phong đưa lên cao trào hết lần này đến lần khác. Vách tường, cái ghế, cái bàn, giường lớn, vân vân….đều trở thành chiến trường của bọn họ. Vì để chinh phục Liên Na một cách triệt để, Diệp Phong đã dùng hết tất cả các tư thế hoa dạng để hý lộng nàng. Vào lúc sắp sửa xạ tinh thì hắn đặt nàng lên giường, áp sát trên thân thể của nàng, rồi phóng toàn bộ tinh hoa vào trong nội thể của nàng, thể nghiệm cảm giác cực khoái khi chinh phục vị nữ vương tương lai này.

“Hắc hắc, cảm giác thế nào, công chúa bảo bối của ta, có thoải mái không?” Diệp đại sắc lang nằm nhoài ra trên giường, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của công chúa điện hạ đang bị hắn ôm trong lòng, rồi cười hỏi.

Liên Na vừa nếm trải khoái cảm của việc nam hoan nữ ái, toàn thân không mảnh vải che thân tựa sát vào lòng của Diệp đại sắc lang, đang lim dim thưởng thức dư vị của cơn cao trào vừa qua, nay nghe hắn hỏi xong, nhất thời thẹn thùng liền vội kéo tấm chăn lên che lấy khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập nét thỏa mãn của mình.

Liên Na nghĩ đến bản thân mình đường đường là một nàng công chúa cao quý, lại sắp trở thành nữ vương, thế nhưng ở tại nơi đây đã bị tên sắc lang này hý lộng, khiến cho dục hỏa dâng trào mà nhiệt tình phối hợp với hắn, mặc dù là nàng đã đạt được khoái lạc lên đến cực điểm, nhưng nếu nói những việc này ra miệng thì thật là xấu hổ chết người đi được.

Diệp Phong ngăn không để cho Liên Na che mặt lại, hắn xoay mình áp lên người nàng, cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của nàng một cái, rồi chính sắc nói: “Liên Na, kể từ hôm nay trở đi, nàng đã là nữ nhân của Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ ta. Sau này ta sẽ để cho nàng tận tình hưởng thụ những sự khoái lạc như thế này nữa.”

“Chàng…..chàng thật là mặt dày. Rõ ràng là không để ý tới sự phản đối của người ta, rồi cường hành chiếm hữu người ta, giờ lại còn nói điều đó là đương nhiên, thật là đáng hận!” Liên Na u oán trừng mắt nhìn nam nhân ở trên người nàng, khẽ chu mỏ giận dỗi.

Nếu là lúc trước kia khi nàng chưa được Diệp Phong cho nếm trải mùi vị khoái lạc, mà nàng vừa bị hắn ôm vừa nghe hắn thốt ra những lời thế này, thì nhất định sẽ giận dữ mắng to một trận. Nhưng giờ đây nàng đã được nếm trải sự khoái cảm của cao trào, lại thêm bị thua cuộc cho hắn, nên hoàn toàn không thể nổi giận với hắn được nữa. Đối với Diệp Phong, nàng vừa có oán niệm, lại có cả sự lưu luyến và chờ mong.

Sở dĩ có oán niệm là vì Diệp Phong không để cho nàng có thời gian tiếp nhận hắn mà lại chiếm hữu nàng ngay, còn ý niệm lưu luyến là vì hắn đã mang đến cho nàng sự khoái lạc và thỏa mãn. Còn chờ mong là vì khi đã làm nữ nhân của Diệp Phong, nàng sẽ được lợi dụng Truyện Tống Trận để ngao du thiên hạ.

Tổng hợp ba ý nghĩ này lại mà nói, thì Liên Na bây giờ chỉ đành chấp nhận Diệp Phong làm nam nhân của mình, chỉ là chưa thể nói đến lời yêu thương mà thôi. Ái tình phải từ từ bồi dưỡng mới được!

“Hắc hắc, Liên Na bảo bối của ta, không cần phải tức giận. Nàng đáp ứng làm nữ nhân của ta nhé, ta sẽ vĩnh viễn đối tốt với nàng….” Diệp đại sắc lang cười nhăn nhở, vừa trơ tráo vừa vô sỉ, lại bắt đầu triển khai thế công bằng những lời đường mật để vuốt ve xoa dịu nàng, khiến cho Liên Na nguôi ngoai dần mà lộ ra nét cười, cuối cùng thì gật đầu đáp ứng lời cầu thân của hắn, tuy nhiên việc này vẫn phải giữ bí mật, tạm thời không thể để cho ai biết được, nếu không thì nàng thật không có mặt mũi nào mà đối mặt với dư luận và nhãn tình của người khác.

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương #113