Phượng Lâm


Người đăng: CaoNin

Đau đớn dằn xé nội tâm, Cao Băng Phong hoảng hốt giật mình trong cơn mơ sản.
Mở mắt ra, cậu nhìn thấy bầu trời không phải một màu xanh lam, mà là một màu
xanh lục, trên đó có hàng ngàn ngôi sao ánh lục sáng lấp lánh.
Cao Băng Phong muốn chòm người ngồi vậy mà không được, cơ thể như không còn
sức lực, cảm giác của cậu bây giờ rất khó chịu. Tay, chân, cơ thể như nặng
hàng ngàn cân. Cao Băng Phong không biết mình ở đâu, nhưng không khí ở đây rất
dễ chịu. Không khí nơi đây tràng đầy sức sống.
Nhắm mắt lại, an dưỡng tinh thần. Cao Băng Phong cảm thấy không khí ở đây có
tính trị liêu rất tốt, cứ một phút thở, cơ thể như hồi phục được một phần
ngàn, sức lực.
- Đứa trẻ này coi như khỏi cơn nguy kịch, nhưng Băng Thần Niệm trong người nó
đã bị nhiễm Tà Niệm, ta đã phong ấn nó lại, đến khi mười tám tuổi, đem hắn đến
Băng Thần Trụ gột rửa lại thần niệm như vậy mạng của đứa nhóc này mới có thể
giữa được.
Giọng nói ngọt ngào của một người thiếu nữ văng vẵng bên tai của Cao Băng
Phong. Cậu mở mắt ra tìm kiếm giọng nói đó nhưng không thấy đâu. Cao Băng
Phong lại nghe được một giọng nói nữa.
- Dạo gần đây ta cảm giác không ổn, tình hình phía nam như có biến đổi lớn,
Quỷ vực hình như lớn hơn một chút. Bên Phong Thần Trụ có một chút chuyện. Chờ
đến Bạch Phượng chửng chạc, ta liền đi về phía nam xem thử.
- Ừm, vậy ta mang đứa nhở này về trước.
Giọng nói khác vang lên, giọng nói này rất quen thuộc, là của Nguyễn Phúc Xứ.
- Lãnh tụ? ngài đưa mình đến đây trị thương sau?
Cao Băng Phong muốn mở mắt xem những con người đang nói chuyện thì một luồng
sáng màu xanh lục từ trên trời giáng xuống, ánh sáng vô cùng chói. Cao Băng
Phong nhắm mắt lại, chính giờ phút này, Cao Băng Phong cả thấy cơ thể mình
thật sự thoải mái, tốc độ hồi phục nhanh không thể tưởng tượng nỗi. Chỉ môt
phút cơ thể Cao Băng Phong hoàn toàn khôi phục, hơn nữa lại tràng đầy năng
lượng.
Mở mắt một lần nữa, bầu trời màu xanh lục biến mất hoàn toàn, thay vào đó là
bầu trời màu lam.
- Tỉnh rồi à!
- Ngài,… cảm ơn ngài đã chữa trị cho con.
- Ừm, con là đứa trẻ hiểu chuyện, nên ta nói với con điều này, tránh cho con
bị xúc động. Pháp lực trong người con đã bị phong ấn lại, chưa đến mười tám
tuổi không được mở ra. Dù bất kì ai đi nữa, nếu không, con sẽ giống như Băng
Vân, bị tà ác cắn nuốt, trở thành tà pháp sư.
- Dạ!
Thì ra là vậy, cái phong ấn trong người cậu thuộc về kim cương phong ấn, rất
chắc, rất bền, nếu không có lực mạnh sẽ không bao giờ mở ra được.
Bạch Vũ nhìn Băng Phong một chút rồi cười nhẹ.
- Vì thế mà anh hận Bác Vũ sao?
- Không phải là hận, chỉ là khi nhìn thấy cha, anh lại không kiềm được cảm
xúc.
Có lẽ tâm tư của Cao Băng Phong cũng đã nhẹ hơn phần nào khi được khóc. Bạch
Vũ nhìn thấy Cao Băng Phong như vậy cũng vui mừng. Bạch Vũ tâm tư rất trong
sáng, từ nhỏ đến lớn Bạch Vũ chỉ ở trong Phong Vực, không tiếp xúc với thế
giới loài người nên suy nghĩ rất đơn giản, cũng không lo âu phiền muộn gì.
Bạch Vũ nhìn Băng Phong, trong lòng có chút nghĩ ngợi.
- Chúng ta đi!
- Đi? Đi đâu?
- Vào trong.
Băng Phong trong lòng ngạc nhiên, trước mặt minhg là cuồng phong gào thét. Tuy
nói Bạch Vũ là Phương Hoàng là vua của gió cũng là Thần Trụ Thủ Hộ Thú nhưng
cái kia cuồng phong không ngừng lại mang thêm duệ khí, muốn vượt qua khó còn
hơn lên trời.
Nhưng chưa kịp nghĩ ngợi lâu, Cao Băng Phong đã bị một đôi móng vuốt chọp lấy.
lần này bay đi không phải với vận tốc bay thường, mà bay vs vận tốc ánh sáng.
Băng Phong chưa kịp chóp mắt thì trước mặt mình xuất hiện một phong cảnh vô
cùng tuyệt vời. Cao Băng Phong xoay lưng lại thì cảm thấy sau gáy mình nỗi môt
trận gai óc. Hơn năm mươi lốc xoay gài thét bên ngoài, cách nơi Cao Băng Phong
Đứng chỉ mười bước chân. Nhưng là nơi Cao Băng Phong đứng gió thổi nhẹ nhàng
êm dịu, cảm giác vô cùng dễ chịu.
- Bất ngờ phải không?
Cao Băng Phong nhìn Bạch Vũ chỉ biết gật đầu, cái gì mà ngạc nhiên, đơ không
chỗ nói luôn chứ. Có thể nói nếu như bước ra ngoài lốc xoáy kia, trong vòng 1
giây, cơ thể cậu sẽ hóa thành cát bụi.
Bước theo Bạch Vũ bắt đầu đi vào thảm thực vật tươi mát. Nơi Cao Băng Phong
đang đi là một con đường mòn, những tấm đá hoa cương bằng phẳng vạch ra một
lối đi ngay ngắn, cứ như có người sắp đặt.
Khu rừng Cao Băng Phong đang đi là một khu rừng nhiệt đới, có rất nhiều cây
cao to, vượt qua hai mươi mét, lại có rất nhiều cây bụi và hoa chen chút lẫn
nhau. Thực vật nơi dây rất nhiều, Cao Băng Phong quan sát thấy có rất nhiều
loại cây quý hiếm mà Cao Băng Phong chỉ được thấy trong sách vở. Thực vật ở
đây đông đúc nhưng mọc không bừa bãi, cứ như có bàn tay còn người uống nắn
vậy.
Càng đi theo lối đá hoa cương càng, Cao Băng Phong càng ngạc nhiên. Đường đi
này hướng về trung tâm khu rừng mà đi, trên đường ngày càng nhiều hoa xuất
hiện, hơn nữa khôn g có đóa hoa nào mà không tươi thắm. Đi khoảng hồi lâu,
xuất hiện trước mắt Cao Băng Phong là một dòng suối, nhỏ chảy róc rách nghe
rất êm tai.
Băng qua cong suối rất đơn giản, đó là đi cầu, một chiếc cầu bằng gỗ, được bắt
một cách rất vững chắc. Chiếc cầu làm bằng gỗ mun, thân cầu đen huyền, trên
cầu còn có vết chạm khắc các con phượng hoàng đang nhảy múa.
Nơi đây có người sống! Tuy quảng đường đi không dài nhưng Cao Băng Phong càng
đi càng phát hiện, thực vật tự nhiên mọc rất mất trật tự, nhưng ở đây lại có
nếp rất đẹp. Hoa nơi đây rất nhiều nhưng lại không có một bông hoa khô cằn nào
rụng đi, chỉ nhìn thấy toàn hoa tươi. Con đường mà Cao Băng Phong đang đi chỉ
có một lối duy nhất, không có ngã rẽ, lại thêm chiếc cầu này nữa thì Cao Băng
Phong có thể khẳng định, nơi đây có bàn tay con người chạm vào.
Bạch Vũ nhìn Cao Băng Phong cười híp mắt.
- Nơi đây không có con người sinh sống chỉ có linh thú thôi.
Cao Băng Phong nghe Vũ một câu vô cùng ngac nhiên, nơi đây dù không có con
người, mà là linh thú. Có linh thú cũng là một bất ngờ lớn rồi, muốn vượt qua
cái chướng cuồng phong ngoài kia thật không phải dễ.
Bạch Vũ nhìn Cao Băng Phong lại nói tiếp:
- Nơi đây là trung tâm của Thần Vực, là nơi thần trụ tọa. trong vòng bán kính
năm km, sẽ không bị cuồng Cao Băng Phong ảnh hưởng. khí hậu nơi đây mát mẻ,
nguyên khí vô cùng đẹp nên thực vật phát triển rất tốt. Vốn nơi đây không có
ai sinh sống, chỉ riêng Bạch Phượng Hoàng thôi, nhưng là Phong nguyên tố hấp
dẫn rất nhiều loài chim linh thú đến ven Thần Vực rèn luyện. Trãi qua rất
nhiều năm, có rất nhiều loài luyện được đến hồng cấp, lấy tốc đô cùng tố chất
thân thể của mình vượt phong chướng tìm đến nới đây. Rồi ho bắt đàu sinh con
đẻ cái sinh sống tại đây, vừa an toàn vừa yên tĩnh. Họ nơi đây xem Phong Thần
Trụ như một bảo bối và dùng hết sức mình để bảo vệ nó. Họ biết nếu không có
Phong Thần Trụ thì nơi bồng lai này sẽ biến mất. Sau rất nhiều năm sinh sống,
hấp thụ tinh hoa của Phong Thần Trụ mà các loài chim này có bước tiến hóa lớn,
đó là trở thành phượng hoàng. Vì vậy mà nơi đây có tên gọi là Phượng Hoàng
Lâm.
- Vậy có nghĩa là toàn bộ linh thú ở đây điều là phượng hoàng?
- Ùm, họ rất đẹp!
- Thật vậy?
Bạch Vũ nhìn Cao Băng Phong rồi cười cười. Cái này nói cũng vô ít thôi, tân
mắt chứng kiến mới là sự thật.
Cao Băng Phong và Bạch Vũ tiếp tục đi theo con đương đá hoa cương. Sau khi qua
cầu Cao Băng Phong nhìn thấy nhiều cây cổ thụ hơn, đường kính rất lớn, nhưng
chung quy cũng không cao quá 20m. Đây là giới hạn của thực vật nới đây.
Phòng vài bước đi lại thấy một vật gì kỳ lạ treo trên cây, nó giống như một
cái kén của con sâu bướm. đủ loại hình thức, màu sắc, có cái rất đẹp, lại có
cái rất đơn giản. Điểm chung là chỉ cao từ 3m trở xuống, ngang 2m hơn.
Đi ngày càng sâu, Cao Băng Phong không nhịn được liền hỏi:
- Những thứ đó là gì thế?
- À, đó là nhà của chúng em!
- Là nhà hả?
- À, con người các anh gọi nó là tổ, đó chính xác là tổ chim, à mà không, tổ
phượng hoàng mới đúng.
- Tổ phượng hoàng?
Cao Băng Phong lần này bị hù chết rồi, phượng hoàng xưa nay là loài hiếm, trên
cả Xứ Sở Phù Phiếm này muốn nhìn thấy một con phượng rất khó, nhưng Cao Băng
Phong đi nãy giờ cũng đã nhìn qua hơn năm mươi chiếc tổ, mà đoạn đường còn hơn
phân nữa. Vậy có nghĩa là hơn một trăm con phượng sinh sống ở đây, thật sự
không thể tưởng tượng.
Bất ngờ một hồi Cao Băng Phong được Bạch Vũ đi đến một con thác nhỏ, cao hơn
5m. Dưới con thác là một cái hồ nước trong vắt, không to không nhỏ đủ để bơi
lội. Trên bờ có một phiến sân rất rộng, xung quanh sân có vài mái hiên và hoa
kiển, nhìn rất đơn sơ nhưng đem lại cho người nhìn rất thoải mái. Gần con thác
có một cây cỗ thụ to lớn, đây là cây cỗ thụ lớn nhất từ nãy đến giờ mà Cao
Băng Phong nhìn thấy. Trên cây có một cái tổ màu trắng,không biết được kết
bằng chất liệu gì mà tỏa ra một mùi thơm vô cùng dễ chịu. Màu trắng ngà không
bức ánh mặt trời nên có thể thấy rỗ trên chiếc tổ ấy có những hoa văn màu vàng
kim.
- Đó là nhà của em!... Mọi người ơi ta đã trở về!
Bạch Vũ lên tiếng. Sau đó hàng trăm tiếng hót thanh thót vang lên, tuy lộn xộn
nhưng nghe vô cùng êm tay. Trên bầy trời dần dần xuất hiên vài bóng chim từ từ
hạ xuống, theo sau một là hai, cứ như vậy mà đến, chưa đày năm phút đã đầy
không trung. Cao Băng Phong nhìn thấy cảnh này mà vô cùng hoa mắt. Tất cả
những con vật đang bay đều là phượng hoàng.

thật lâu mới có một chương, cấp này bận rôn quá.
cho mình xin một ít Kim Phiếu đi


Lục Xứ Chiến - Chương #13