Người đăng: KiraKiro
Trác Minh ngồi dậy, vận khởi Trấn Long Bộ Pháp, cả người hóa thành một loạt
tàn ảnh, lướt đi như một cơn tật phong, mỗi lần giẫm một bước chân đều như
muốn chấn động cả đại địa nhưng thực chất thì dưới đất không có một dấu chân
nào, chỉ có một đoàn tàn ảnh màu đen như rồng lao về phía trướ và không có mục
đích.
Vô Lượng Phái còn được gọi là Vô Lượng Kiếm Phái, Vô Lượng Kiếm phân ra 2 tông
Đông, Tây, cách 5 năm lại tổ chức đấu kiếm, bên thắng độc chiếm Kiếm Hồ Cung,
học tập kỳ chiêu kiếm tiên trên ngọc bích
Kiếm Hồ Cung
"Keng" Tiếng kiếm va chạm nhau vang lên, lúc này, tại luyện võ sảnh của Kiếm
Hồ Cung đang diễn ra một trận đấu quyết liệt.
Ánh sáng xanh lấp loáng, mũi kiếm thép nhắm ngay vào vai trái của hán tử trung
niên đâm tới. Người thanh niên sử kiếm không đợi cho kiếm chiêu hoàn tất, cổ
tay rung một cái kiếm mũi kiếm ngóc lên đâm xéo vào bên phải cổ đối phương.
Người trung niên giơ kiếm gạt ra, nghe keng một tiếng, hai thanh kiếm chạm
nhau tiếng ngân u u chưa dứt đã trao đổi được ba chiêu. Hán tử trung niên giơ
kiếm nhắm giữa đỉnh đầu thanh niên chém xuống, thanh niên né qua bên phải,
kiếm quyết bên tay trái lướt theo, thanh kiếm liền chúc xuống đâm vào đùi kẻ
địch.
Hai người kiếm pháp nhanh nhẹn, ra hết sức đấu với nhau.
Trong luyện võ sảnh, phía bên đông có hai người ngồi. Ngồi trên là một đạo cô
trung niên tuổi trạc trên dưới bốn mươi, mặt hầm hầm, môi mím chặt, bà ta là
Chưởng môn Tây Tông - Tần Song Thanh.
Ngồi bên dưới là một ông già tuổi trên dưới năm mươi, giơ tay vuốt chòm râu
dài, mặt mày thật đắc ý, ông ta là chưởng môn Đông Tông - Tả Tử Mục. Hai người
ngồi cách nhau chừng hơn một trượng, đằng sau đứng phải đến trên hai chục đệ
tử nam nữ. Phía tây là một hàng ghế ngồi chừng hơn chục tân khách, cả hai phía
ai nấy chăm chú theo dõi cuộc giác đấu.
Chỉ một thoáng chàng thanh niên và hán tử trung niên đã trao đổi đến hơn bảy
chục chiêu, càng lúc càng gay go nhưng chưa có vẻ gì phân thắng bại. Đột nhiên
người trung niên dùng sức đâm mạnh ra một kiếm, thân hình hơi lảo đảo, dường
như muốn ngã. Một thư sinh với bộ thanh sam trong số khách ngồi phía tây nhịn
không nổi cười hộc lên một tiếng. Tả Tử Mục lập tức liếc qua nhìn hắn. Thư
sinh lập tức biết mình thất thố, vội vàng giơ tay bịt miệng.
Quay lại trận đấu giữa luyện võ sảnh, người thanh niên thấy trung niên ngã
xuống liền vội vã đâm ra một kiếm, nhưng ai ngờ người trung niên lại tránh
được, một kiếm đâm vào bắp đùi của người thanh niên, thì ra trung niên nhân
cũng chính là để tử Đông Tông dùng chiêu số này để gạt địch.
Tả Tử Mục vuốt râu, một mặt đắc ý cười ha hả, một mặt khen trung niên nhân.
Lúc này Tần Song Thanh đứng dậy, chắp tay, gượng cười giả tạo chúc mừng nói "
Đông Tông thắng liền 3 trận, Tả sư huynh quả biết là dạy đồ đệ"
Tả Tử Mục chắp tay, một mặt đắc ý nói " Không dám, vậy Tây Tông phải đợi thêm
5 năm nữa rồi, HA HA HA"
Mặt của Tần Song Thanh tràn đầy giận dữ nhưng cũng không dám phát tiết. Lúc
này Tả Tử Mục mới quay lại nhìn tên thư sinh, sau đó nhìn sang trung niên nhân
đang đứng bên cạnh nói " Ngũ lão đệ, có vẻ bằng hữu đứng bên cạnh đệ có vẻ đối
với hư chiêu Trật Phác Bộ có vẻ không hài lòng thì phải"
Nghe vậy thì thư sinh liền vội vã khoát khoát tay nói "Không dám, không dám,
tại hạ vốn không biết võ công, thấy người ngã là cười, xin đừng trách"
Lúc này trung niên nhân đứng bên cạnh thư sinh cũng tức là "ngũ lão đệ" mới mở
miệng cười nói " Tả huynh, ta và vị huynh đệ này mới quen, dẫn y đến xem náo
nhiệt thôi, y không biết võ công, lúc nãy chẳng qua là vô ý cười"
Tả Tử Mục nghe vậy thì nhanh chóng hét lên "Tên tiểu tử kia, tên tuổi ngươi là
gì, thuộc môn hạ của ai, nếu như chỉ là người mới quen của Ngũ lão đệ thì ta
không cần nể mặt nữa"
Thư sinh nghe vậy thì mỉm cười nói "Tại hạ họ Đoàn tên Dự, tại hạ bình sinh
không thấy tranh sự, quý phái tên là vô lượng kiếm, trong phật kinh có tứ vô
lượng là từ, bi, hỷ, xả, các ngươi lại...."
Đoàn Dự nói một đoàn những cái gì có trong kinh phật liên quan đến vô lượng,
phê phán này nọ. Nghe những lời ấy, Tả Tử Mục cơ thể hơi run lên, mặt mày xanh
mét, gân nổi lên. Quang Kiệt cũng là đệ tử của Tả Tử Mục, thấy sư phụ của mình
tức giận liền cầm kiếm hét lớn lên, lao về phía Đoàn Dự mà chém tới.
Đoàn Dự thấy vậy liền cúi đầu xuống, vừa chạy vưà ôm đầu la thảm " Cứu tôi
với". Đoàn Dự chỉ là một tên thư sinh thì đâu thể nào chạy nhanh bằng người
luyện võ nhiều năm như Quang Kiệt được. Chỉ trong tích tắc, Quang Kiệt vận
kình cũng không vận nội công, một chưởng đánh vào lưng của Đoàn Dự.
"Rầm" Tiếng trầm đục vang lên, cả người Đoàn Dự bay ra xa, ngã gãy cái bàn
đằng sau. Tả Tử Mục đừng từ xa chừng kiến, thấy như vậy thì nghĩ thầm " Hắn
thật sự không biết võ công"
Đoàn Dự lúc này đứng dậy, xoa xoa đầu, một mặt khó chịu nói "Tại hạ vốn du sơn
ngoạn thủy, ai thích đấu kiếm đánh nhau với các người, xin cáo từ"
Sau đó thì vội vàng cáo từ, nhanh chóng chạy đi, nhưng Quang Kiệt đứng gần đó
đời nào cho Đoàn Dự thoát, hắn giơ kiếm lên, lao về Đoàn Dự, kiếm từ trên cao
chém xuống. Đoàn Dự thấy vậy thì kinh hãi biến sắc, ngay đúng ngàn cân treo
sợi tóc thì bỗng đâu ra một tím như điện táp thẳng vào mặt Quang Kiệt.
Quang Kiệt vôi vàng né tranh, kiếm thuận thế chém xuống bóng tím, nhưng bóng
tím tốc độ quá nhanh, né được chiêu kiếm của Quang Kiệt sau đó thì lao vào
hắn, há mồm định cắt, Quang Kiệt nhanh chóng giơ kiếm đón đỡ.
Lúc này, trong luyện võ sảnh, ai ai cũng ngạc nhiên nhìn bóng tím, một mặt
nghi hoặc nói thầm " Chuyện gì thế".
"Aaaaa" Lúc này thì Quang Kiệt bỗng hét lớn lên đau đớn, trên tay của hắn lúc
này có một vết cắn sâu thấy máu, thì ra bóng tím đã táp một nhát vào tay của
Quang Kiệt. Sau đó thì bóng tím đạp vào cột nhà, nhảy lên trần nhà.
Mọi người ngước mặt nhìn theo bóng tím, lúc này, một thiếu nữ xinh xắn, dễ
thương, dáng người nhỏ nhắn nhưng thân thể lại phát dục rất đầy đủ, có lồi có
lõm ngồi trên xà ngang cười tươi như hoa, trên tay là một con Điêu nhi với vằn
tím trắng đan xen, thì ra cái bóng tím lúc nãy là một con Điêu.
Thiếu nữ sờ sờ đầu Điêu nhi nói "Thiểm Điện Điêu, ngoan"
Đoàn Dự ở bên dưới thấy vậy thì hiểu ra chính cô nương xinh đẹp này đã cứu
mình, hắn vội vàng chấp tay cười đa tạ " Đa tạ cô nương cứu mạng chi ân"
Lúc này, thiếu nữ trên xà ngang trần nhà, một mặt khó hiểu nhìn Đoàn Dự hỏi "
Ban nãy, cái tên ác ôn đó đánh huynh, sao huynh không trả đòn"
"Ta không biết võ công" Đoàn Dự ngượng ngượng gãi gãi sau đầu nói
" Con ả nhà ai, mau xuống đây cho ta" Bỗng lúc này, Tả Tử Mục bên cạnh một mặt
giận dữ hét lớn lên
Đoàn Dự ngay lập tức phản bác " Ông bị điên à, cao như thế thì làm sao mà
xuống được, ông bảo người mang thang lên đi"
Thiếu nữ trên kia nghe vậy thì sững sờ một lát sau đó thì bật cười khanh
khách, nói " Huynh thật ngốc, muội là người luyện võ, lên được thì chắc chắn
sẽ xuống được, ai cần thang làm gì"
Đoàn Dự nghe vậy thì mới hiểu cô nương trên kia cũng biết võ công, gãi gãi
đầu, cười ngượng nói " À..à.. Đúng"
"Ầm"
"Chưởng môn sư huynh" Bỗng lúc này cửa mở toang ra, một tên đệ tử lao tới hét
lớn lên sau đó thì ngả xuống, mọi người thấy vậy thì nhanh chóng chạy tới, Tả
Tử Mục và Tần Song Thanh là người tới đầu tiên, hai người xuống thì mặt mày
biến sắc, bởi vì trên lưng của tên đệ tử có khắc chữ, ngoài ra còn có vết thâm
tím toàn thân nhìn là bị trúng độc rồi, trên lưng hắn ta có viết " Thần Nông
Bang tru sát Vô Lượng Kiếm"
Tả Tử Mục thấy cái tên "Thần Nông Bang" thì mặt mày âm trầm nói " Bỉ ổi vô sỉ,
dám độc sát đệ tử của ta"
Tần Song Thanh bên cạnh cũng tức giận nói " Khẩu khí Thần Nông Bang thật to"
Tả Tử Mục rút kiếm ra khỏi vỏ
"Keng"
"Ong ong" Tiếng lưỡi kiếm rung động vang lên. Hắn lạnh lẽo mở miệng, gằn từng
chữ nói "Thù này không báo, thề không làm người"
Ngay lúc này, một tên đệ tử khác cũng xông, mặt mày đầy sợ hãi và vội vã, hét
lớn lên "Chưởng môn, Thần Nông Bang đã giữ chặt các sơn đạo, không cho bất kỳ
ai xuống núi"
Tả Tử Mục nghe vậy thì hừ lạnh nói " Ai có thể cản được ta?"
" Vô Lượng Kiếm Phái, kiếm pháp khá lắm, nhưng không biết dùng độc, đấu không
lại Thần Nông Bang " Thiếu nữ trên xà ngang lúc này bỗng mở miệng nói
" Cô nương cũng là người của Thần Nông Bang sao?" Đoàn Dự ngửa đầu hỏi
" Đừng nói bậy, muội sao là người hạng mèo quào ấy được" Thiếu nữ cúi đầu
xuống, cười nói
"Cô nương tôn tính đại danh " Tả Tử Mục bên cạnh chen vào hỏi
"Thiên cơ bất khả lộ" Thiếu nữ đưa ngón tay lên miệng, một mặt thần bí nói
Tả Tử Mục lúc này cũng chỉ có thể nói "Mời cô nương xuống bàn đối sách, ai
cũng không thể hạ sơn, cả cô cũng sẽ bị giết"
Thiếu nữ đung đưa chân nhìn Tả Tử Mục nói " Thần Nông Bang chỉ giết người Vô
Lượng Kiếm, không giết ta đâu"
Tả Tử Mục nghe vậy thì một mặt cảnh giác nhìn thiếu nữ " Sao cô biết việc
này?"
Thiếu nữ cũng không giấu, nhanh chóng đáp lại "Nghe nói, họ theo lệnh của
Phiêu Miểu Linh Thứu Cung, muốn chiếm Kiếm Hồ Cung, điều tra Vô Lượng Ngọc
Bích "
Thiếu nữ nói đến đây, Tả Tử Mục chợt nhìn sang Tần Song Thanh
" Còn nữa, Thần Nông Bang Chủ, Tư Không Huyền đã trúng Sinh Tử Phù, ngoài
Thiên Sơn Đồng Lão không ai có cách giải" Thiếu nữ vừa nói vừa từ trên xà
ngang nhảy xuống.
" Sinh Tử Phù !? Thiên Sơn Đồng Lão !?" Tả Tử Mục một mặt nghi hoặc nghĩ
"Này, chúng ta đi xem Tư Không Huyền trúng Sinh Tử Phù ra sao, được chứ?"
Thiếu nữ quay sang nói với Đoàn Dự.
Tả Tử Mục nghe vậy thì kiếm chỉ về phía 2 người, ngăn cản nói " Cô nương chưa
nói rõ thì không có quyền được bước ra khỏi đây"
Thiếu nữ anh mắt sắc bén nhìn Tả Tử Mục một cái, sau đó nắm lấy tay Đoàn Dự,
vận khinh công nhảy lên cao
Tả Từ Mục thấy 2 người nhẹ nhàng cất bước, vội vàng múa kiếm ngăn cản, ánh
sáng lưỡi kiếm bay tứ tung. Đúng lúc này thì Thiểm Điện Điêu từ trong cái túi
của thiếu nữ nhảy ra, lao về phía Tả Tử Mục mà tạp tới.
Tả Tử Mục vội vàng nâng kiếm đón đỡ, nhưng với tốc độ nhanh chóng của Thiểm
Điện Điêu thì nhanh chóng bị táp một cái vào tay, sau đó chạy về phía thiếu nữ
và trốn vào túi.
Thiếu nữ vận khởi khinh công nhanh chóng rời đi, lúc bay ra khỏi cửa liền mở
miệng nói "Độc của Thiểm Điện Điêu chỉ có Thông Thiên Thảo mới cứu được"
"Có độc?" Tả Tử Mục chấn kinh, vội vàng xếp bằng vận khởi nội công ngăn chất
độc lan ra.
Bên ngoài thì trăng cũng đã lên cao
Lúc này thì Đoàn Dự và thiếu nữ đã rời khỏi Kiếm Hồ Cung và cũng chạy rất xa.
Đoàn Dự chạy sau thiếu nữ, bỗng mở miệng hỏi " Thiểm Điện Điêu có độc ư?"
Thiếu nữ vừa chạy vừa trả lời " Cả đời nó chuyên ăn rắn độc, sao lại không có
độc, đảm bảo Tả Tử Mục chết chắc"
Nghe vậy Đoàn Dự một mặt nghi hoặc nói " Không phải cô nói, chỉ cần có Thông
Thiên Thảo thì có thể chữa độc sao, sao giờ lại kêu chết chắc"
Thiếu nữ quay sang nhìn Đoàn Dự, tinh nghịch cười một cái nói " Muội chỉ nói
đại thôi"
Thiếu nữ vừa dứt lời thì Đoàn Dự nhanh chóng xoay người chạy về hướng ngược
lại. Thiếu nữ vội đuổi theo, cản Đoàn Dự, nói "Huynh muốn đi đâu?"
"Ta trở về nói cho Tả chưởng môn biết "Đoàn Dự một mặt vội vàng nói rồi đi
ngang qua người thiếu nữ chạy về Kiếm Hồ Cung.
Thiếu nữ vội vàng chụp tay Đoàn Dự lại, nói " Huynh trở về có khác gì nạp
mạng?"
"Nhưng ông ta sẽ bị độc chết" Đoàn Dự quay lại nhìn thiếu nữ nói. Thiếu nữ
đang định khuyên tiếp thì bỗng một giọng nói ở đằng sau vang lên
" Ơ, đêm khuya thanh thoát, vắng vẻ thế này mà còn có người ở đây à, còn là
cặp trai gái nữa chứ, nắm tay nữa, bộ muốn chơi kiểu hoang dã"
Nghe thấy âm thanh, hai người vội vàng quay ra sau nhìn, ánh trăng hắt hiu
chiếu xuống bóng người đang đứng trước mặt họ, đây là một người thanh niên có
khuôn mặt rất bình thường nhưng góc cạnh lại rõ ràng đầy khí tức cương dương,
có một phen mị lực khác lạ, quần áo rách rươi nhưng sạch sẽ, tóc được buộc gọn
gàng bằng một dây vải xanh, bên hông dắt một cái hồ lô khắc 2 chữ " Trấn Long"
Thiếu nữ vội vàng đầy Đoàn Dự ra sau lưng mình, một mặt cảnh giác nhìn người
thanh niên, hắn ta đến đằng sau nàng mà nàng không hề cảm giác được một chút
động tĩnh gì, nàng cảm giác được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm phát từ
người đàn ông này, một luồng áp lực kinh khủng đến nghẹt thở phả vào mặt thiếu
nữ. Không khí nặng nề một cách kỳ lạ, từng giọt mồ hôi từ trên trán thiếu nữ
chảy xuống, thiếu nữ cảnh giác hỏi " Ngươi là ai, tại sao lại ở đây?"
Người thanh niên không trả lời mà bước từng bước tới gần thiếu nữ và Đoàn Dự,
mỗi một bước của thanh niên nhân thì tim của thiếu nữ lại đập mạnh một cái.
Đợi đến khi đến gần thiếu nữ thì thanh niên nhân mới mở miệng cười nói " Tại
hạ họ Trần tên Trác Minh, còn tại sao ở đây ư, đơn giản là rãnh rỗi sinh nông
nổi, không có việc gì làm nên đi dạo chơi xung quanh thôi"
Nói đi chơi thì đúng thật, Trần Trác Minh vận khởi Trấn Long Bộ Pháp chạy khắp
nơi, chạy từ sáng đến tối, chạy một hơi gần hết cả Vô Lượng Sơn, lúc tối đang
muốn tìm chỗ ngủ thì lại nghe thấy được tiếng nói chuyện đâu đó của 2 người
một nam một nữ, chạy tới thì thấy họ đang nói cái gì đó, nam thì tuấn tú lich
sự, đầy khí tức thư sinh và quý phái, nữ xinh xắn dễ thương, Trác Minh nhìn
theo hướng họ chạy ra thì thấy đó là Kiếm Hồ Cung nơi hắn từng đi qua, nghĩ
nghĩ một lát thì Trác Minh biết 2 người này đảm bảo là Đoàn Dự và Chung Linh
rồi.
Kết hợp với cái túi bên hông Chung Linh thì Trác Minh càng thêm chắc chắn, bởi
vì lúc nãy vô tình Trác Minh thấy được một cái đầu trong đó thò ra, là một con
Điêu, mặc dù trời tối nhưng với ánh mắt của Trác Minh thì nhìn ban đêm không
thành vấn đề.