Người đăng: khuynhtanthienha10@
Lục Cổ nghiêm túc nói với nàng: "Tối hôm qua ta nói chuyện với con, ta suy
nghĩ một đêm. . . . . . Ai, A Trinh, con thật không muốn sớm xuất giá như vậy,
ta liền thương lượng cùng nhà Thủ Bị Đại Nhân một chút, tìm cái cớ, sẽ đem hôn
kỳ kéo dài qua nữa năm."
Lục trinh chưa bao giờ nghĩ tới phụ thân sẽ nói ra như vậy, nhất thời nghe
tới, quả thật giống như đang nằm mộng, tim đập bịch bịch, quả thật muốn nhảy
ra từ trong lồng ngực, nàng không khỏi vui mừng hô: "Cha!"
Lục Cổ giống như sáng sớm liền dự liệu được nàng sẽ có phản ứng như thế,
nghiêm mặt nói: "Con trước đừng vui mừng quá sớm, ta không phải là muốn cho
con tiếp tục làm ăn! bây giờ cái bộ dáng này của con, chỉ biết tính sổ sách
cùng quản gia, ngay cả thêu hoa cũng không được, không để nhũ mẫu của con dậy
lại, gả đi cũng sẽ là ta mất mặt!"
Lục trinh nước mắt kích động cuồn cuộn mà rơi, cười ôm Lục Cổ, "Đều theo ý
cha, người nói thế nào đều tốt, chỉ cần người không để cho con lấy chồng. . .
. . ."
Lục Cổ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nàng, "Không phải là không gả, chỉ là
muộn gả một chút. . . . . . Ai, xem xem con cười thành cái dạng gì rồi, làm
sao lại vui mừng như vậy đây?"
Tâm tình Lục Trinh vui vẻ tựa vào trong ngực cha làm nũng, "A Trinh không bỏ
được người chứ sao."
Lục Cổ không nhịn được thổn thức, "Con gái luôn là phải rời khỏi cha, ta không
đem con an bài xong, sẽ khụ lòng mẹ của con! Chỉ chớp mắt, nàng đã đi hơn mười
năm. . . . . ."
Thấy phụ thân vẻ mặt buồn bã, Lục Trinh biết cha lại bắt đầu nhớ nhung mẹ,
trong lòng một hồi khổ sở, vội vàng kêu nha hoàn Tiểu Hương bên ngoài cửa,
"Tiểu Hương, mau lấy trà ta mới mua pha một ly mang lại đây."
Nàng quay đầu lại về phía Lục Cổ nói sang chuyện khác: "Cha, người nếm thử một
chút trà này như thế nào, sáng sớm con mới vừa uống qua, có hương vị hoa lan,
ngữi thấy rất thơm."
Lục Cổ cười ha ha, quả nhiên không nhắc lại nữa rồi.
Không bao lâu Tiểu Hoàn bưng trà đi vào nhà, Lục Trinh có chút nghi ngờ nhìn
nàng, "Tiểu Hoàn? Em không phải là đi hỗ trợ nhũ mẫu sao?"
Tiểu Hoàn thấy Lục Trinh hỏi tới nàng, có chút khẩn trương, "Nàng. . . . . .
Nhũ mẫu để cho em vể sớm trước một chút." Lục Trinh nhìn thấy nàng khẩn trương
như vậy, nghĩ thầm từ lần chuỗi san hô xạ hương lần trước, bình thường đều
không cho Tiểu Hoàn đi theo bên cạnh mình, Tiểu Hoàn hiện tại khẩn trương như
vậy, đoán chừng cũng là sợ nàng nghi ngờ, lại nhìn mặt tội nghiệp nàng nhìn về
phía mình, cũng liền không có tiếp tục hỏi nữa.
Lúc này Lục Cổ mới chú ý tới ly trà trong tay Tiểu Hoàn, cầm trong tay, uống
một hớp, " Hương Hoa lan, ta thế nào không có ngữi thấy được? Ừ, chỉ là màu
sắc nước trà này ngược lại rất là đẹp. Đúng rồi A Trinh, con ngồi xuống, ta có
mấy lời quan trọng muốn nói với con."
Lục Trinh nhìn vẻ mặt cha hết sức trang trọng, gật đầu một cái, ngồi thẳng
thân thể chờ cha nói tiếp.
Lục Cổ lại tiếp tục nói với nàng: "Ta nhìn con từ nhỏ lớn lên, có cái ưu điểm
gì, ta đây là người làm cha nên cũng không khen. Nhưng vẫn còn một chút thiếu
sót, con về sau nhất định phải từ từ hoàn thiện nó. Một là, cái tính bướng
bỉnh của con, có chuyện gì thường thường dấu trong lòng, đi vào ngõ cụt. Như
vậy không được, con người lúc còn sống, làm người chính là muốn mở rộng lòng,
có cái gì không vui, không thích, người khác mới có thể biết con là nghĩ như
thế nào, mới sẽ không hiểu lầm con."
Lục Trinh gật đầu một cái, Lục Cổ còn nói: "Hai là, con luôn quá đễ tin người
khác, luôn là nhớ ân không mang thù. Dĩ nhiên, việc này vốn là chuyện tốt, làm
ăn dễ dàng kết thiện duyên. Nhưng dù sao con cũng là phải gả tới làm vợ trong
nhà qua quyền quý, bên trong đó tràng đầy âm mưu quỷ kế, nếu không để tâm
nhiều mấy việc này, làm sao con tạo được chỗ đứng?"
Nghe đến đó, nàng không tránh được hết sức xấu hổ, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
"Cha. . . . . ."
Lục Cổ thấy Lục Trinh như vậy, cũng liền ngừng nói, lấy ra một cây trâm cữu
loan xinh đẹp quý giá, trong miệng nói: "Mấy năm nay con giúp ta làm ăn buôn
bán làm được rất tốt, nhưng là, tám phần cũng chỉ là dựa vào thông minh của
con thôi, phương diện thế thái nhân tình, kinh nghiệm từng trải vẫn là thiếu
đi một chút. Ai, về sau rỗi rãnh, ta lại từ từ dạy dỗ con thôi."
Hắn đem trâm đưa cho Lục Trinh, "Vật này, con cầm đi." Thấy nàng không chớp
mắt vẫn nhìn, lão có chút thương cảm nói, "Đây là đồ khi còn sống nương con
thích nhất, phía trên khắc chín cái Thanh Loan, gọi trâm cữu loan. Vốn là, ta
là nghĩ trước lúc con gả đi mới giao cho con, nhưng cũng không biết hôm nay
xảy ra chuyện gì, quỷ thần xui khiến cầm nó ra ngoài. A Trinh, nương con cũng
là tiểu thư xuất thân danh môn, nếu không phải là sinh ra lúc không gặp thời,
cũng sẽ không uất ức gả cho ta làm thiếp, về sau con nhất định phải giống như
nàng ấy, làm. . . . . ." Nói tới chỗ này, giọng nói của lão càng ngày càng
thấp, đột nhiên lớn tiếng ho khan, một ngụm máu tươi cũng theo đó từ trong
miệng phun ra.
Lục Trinh cực kỳ sợ hãi, tiện tay đem trâm bỏ vào trong ngực, lập tức tiến lên
đỡ Lục Cổ, hoảng sợ hỏi: "Cha, người làm sao vậy? Cha nói chuyện với con đi!"
Nhưng Lục Cổ vẫn luôn càng không ngừng ho ra máu, nàng vội vàng lớn tiếng kêu,
"Người đâu, cha xảy ra chuyện rồi!"