Người đăng: khuynhtanthienha10@
Ánh trăng trên ngọn liễu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, lúc này Lục Trinh mới
hết việc từ trong cửa hàng theo đường cũ trở về. Giống như trước đây, dọc theo
đường đi nàng đều không có gặp phải người nào.
Nàng yên lòng, đẩy cửa gian phòng của mình ra, đang chuẩn bị lên tiếng gọi bà
vú, một câu nói lại nghẹn ở trong cổ họng. Chỉ thấy Lục Cổ ngồi ngay ngắn ngay
ở chính giữa gian phòng, thấy Lục Trinh vào cửa, hắn giận tái mặt, "Bây giờ là
giờ gì? Dã là một đại cô nương trong nhà, cũng không biết chú ý một chút!"
Nhân chứng cũng lấy được, lục trinh chỉ có thể cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Thật
xin lỗi, cha, chuyện trong cửa hàng quá nhiều, con không sắp xếp tốt, liền trì
hoãn lại lâu như thế."
Nàng vốn tưởng rằng Lục Cổ lần này sẽ bắt nàng đứng lại giao huấn nàng một
trận, đợi rất lâu rồi, nhưng bên tai vẫn không nghe được nữa câu nói của phụ
thân. Nàng như tăng thêm can đảm, hơi nâng tầm mắt lên, lại thấy phụ thân dùng
ánh mắt trìu mến nhìn mình, nửa ngày mới thở dài một cái, nói: "Ai, thôi, con
cũng là vì Lục gia chúng ta mới khổ cực như vậy ."
Lục Trinh có chút ngoài ý muốn, suy tư chốc lát mở miệng nói: "Cha, hôm nay
ngài thế nào đột nhiên nói chuyện như vậy với con?"
Lục Cổ nhìn nàng, từng chữ từng câu nói: "Chuyện chuỗi hồng ngọc San Hô, con
đã sớm đoán ra là đại nương bên kia làm sao?"
Trong lòng nàng hiểu được, nửa ngày mới nói: "Cha, chuyện như vậy, đã qua coi
như xong."
Lục Cổ áy náy nhìn về phía nàng, "Ta hiểu biết rõ đại nương vẫn không thích
con, chỉ là không ngờ bà ta lại có thể biết dùng cái biện pháp âm độc này. Yên
tâm đi, A Trinh, ta sẽ không đem chuyện này làm to ra, nhưng nhất định sẽ nói
nghiêm khắc xứ lý bà ta. Còn nữa, đồ cưới của con, ta sẽ tăng thêm năm ngàn
lượng hoàng kim nữa. . . . . ."
Nghe đến đó, Lục Trinh không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa, nàng cũng không
muốn dùng việc này để lấy nhiều của hồi môn lập gia đình. Nửa ngày nàng mới
cúi đầu nói: "Cha, không cần phải như vậy. Ngài nếu như thương con, cũng đừng
nhanh như vậy để cho con xuất giá được không? Con còn muốn ở nhà lại trong mấy
năm, con không bỏ được những người làm trong cửa hàng kia. . . . . ."
Lục Cổ nghe nàng nói như vậy, vội vàng nói: "Đây là đang nói càn cái gì? Nào
có cô nương mười bảy tuổi nào tình nguyện để ở nhà cũng không nguyện ý xuất
giá? Mẹ con mất sớm, ta thật vất vả mới giúp con an bài việc hôn nhân tốt, sao
có thể trì hoãn trễ như vậy?"
Mặc dù biết phụ thân sẽ nói như vậy, nhưng nghe ở trong tai, Lục Trinh cũng
không hơn gì, nàng thở dài một cái, "Nhưng nếu con gả đi, tương lai ai giúp
người quản lý buôn bán đây?"
Lục Cổ nhìn nàng nửa ngày, mắt lộ ra tiếc hận, mới nói: "Ai, ai kêu ta không
có phúc, ngay cả con trai cũng sinh không được đấy. Nếu con là một tiểu tử,
thì cuộc đời này của ta không có gì tiếc nuối rồi. . . . . ."
Trong ngày thường, nàng không thích nhất nghe phụ thân nói lời như vậy, thấy
hắn còn nói những lời cũ này, liền có chút không phục, "Mà con không kém hơn
so với nam nữ, cha, ở Bắc Tề chúng ta, nữ tử quản sự làm ăn rất nhiều, con
nghe nói bên trong hoàng cung, còn có nữ tử làm quan đấy. Con thích làm ăn,
không muốn làm cái gì thiếu phu nhân, cha, van cầu ngài giữ con ở nhà đi, con
tình nguyện cả đời cũng không lập gia đình!"
Lục Cổ như không nghe đến lời giải thích của Lục Trinh, sững sờ nhìn nàng, như
có vẻ đăm chiêu, "A Trinh, ta hiểu biết rõ con giống như mẹ con, từ nhỏ đã có
chí lớn, đi theo ta làm buôn bán ít năm như vậy, tầm mắt cũng rộng hơn, thủ
đoạn cũng cao, không giống như là những tiểu thư khuê phòng kia không ra cổng
trước hai môn không vào, nhưng là, dù sao con cũng là nữ tử, là nữ tử thì phải
chấp nhận, lập gia đình mới là đường ra duy nhất của con!"
Vẻ mặt hắn chán nản đứng lên, vỗ vỗ bả vai Lục Trinh, "Tốt lắm, con ngủ đi,
hôm nay ta tới đây chỉ là muốn dặn dò con một tiếng, chớ làm đại nương con tức
giận, nàng không giống mẹ con xuất thân danh môn như vậy, chỉ là không có kiến
thức của nữ nhân. Gia hòa vạn sự hưng(*), những đạo lý này, con cũng đã biết."
Nói dứt lời, hắn loạng choạng bước chân đi ra khỏi cửa phòng của nàng.
(*)Gia hòa vạn sự hưng: cả nhà hòa thuận mọi sự đều tốt
Lục Trinh cắn môi nhìn bóng lưng phụ thân dần dần đi xa, càng ngày càng nhỏ,
bóng màu đen dưới đèn đuốc bị kéo đến càng ngày càng dài, có vẻ cực kỳ cô độc.
Nàng biết, phụ thân lại nhớ tới mẹ, nhưng phụ thân tại sao mỗi lần vừa nói đến
mẹ, liền không nói gì cả? Sợ phụ thân đau lòng, mỗi lần nàng đều lại không dám
tiếp tục hỏi nữa, nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng lưng phụ thân biến mất,
lầm bầm lầu bầu: "Nhưng là, con không muốn chấp nhận. . . . . ."
Cả đêm chưa chợp mắt, lại không nghĩ rằng ngày thứ hai có việc vui mừng chờ
nàng.
Sáng sớm rửa mặt xong, lục trinh đang ngồi ở bên cửa sổ luyện chữ, bên tai
nghe được gióng nói người làm ngoài cửa truyền đến, "Lão gia."
Nàng lập tức đem trong tay bút lông đặt lên Thanh Ngọc Án, lúc này Lục Cổ đã
đi vào cửa, đối với bọn người hầu nói: "Các ngươi đi xuống, ta có lời muốn nói
cùng đại tiểu thư."
Nàng thấy Lục Cổ thật là thận trọng, đợi bọn người làm đi xuống, nàng cẩn thận
từng li từng tí mở miệng hỏi: "Cha, có chuyện gì à?"