Người đăng: khuynhtanthienha10@
Nàng lấy dũng khí ngồi xuống đẩy người nọ một cái, nhưng không có phản ứng,
nàng lại đẩy người nọ một cái nữa, kéo tay người nọ từ trên chân mình xuống,
thân thể của người nọ bị nàng lật lại, nàng nhìn thấy mặt mũi của đối phương,
mà giật mình, "Thì ra là huynh ấy."
Thì ra là người này chính là chàng trai trẻ tuổi mà nàng giúp lần trước, chỉ
là vì sao trong đêm khuya yên tĩnh mà huynh ấy lại xuât hiện trong rừng cây
nhỏ này, không những thế còn cả người chảy đầy máu thế kia?
Nàng kéo xuống mấy mấy miếng ải trên người, băng bó lại vài vết thương trên
người của chàng trai. Liên tưởng đến tình huống của mình, nàng phỏng đoán đối
phương có lẽ là bị người ta đuổi giết. Lục Trinh không dám ở lại chỗ này cùng
mới chàng trai thêm chút nào nữa, cố gắng nghĩ biên pháp làm sau mang chàng
trai rời đi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Không bao lâu sau, nàng đã nghĩ ra biện pháp.
Sắc trời dần dần sáng, sáng sớm vùng đồng nội tràn ngập bùn đất hòa lẫn với
sương mai không khí vô cùng tươi mát, nhiệt độ cũng theo cũng cao dần theo mặt
trời mọc. Bận rộn cả đêm Lục Trinh mơ hồ có chút mệt mỏi, gương mặt cũng bẩn
thỉu giống như con mèo, đang tập trung tinh thần nấu chín chút đồ ăn ở bên
ngoài ngôi miếu đổ nát.
Sau một lúc lâu, đem nàng đổ chất lỏng trong cái lọ màu xanh vào trong một cái
chén bể, vừa thổi vừa đi vào bên trong ngôi miếu. Vừa mới tiến vào được mấy
bước, nàng phát hiện chàng trai kia không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhìn thẳng
về phía mình, chàng trai kia hiển nhiên là nhận ra nàng, ngạc nhiên, "Là
muội?"
Lục Trinh thản nhiên cười, "Đúng vậy, thật là trùng hợp, đây chính là lần gặp
mặt lần thứ ba của chúng ta." Nàng thấy chắc là ngày này từ nhiên mà tỉnh lại,
cảm thấy trong bụng trống trãi, buông chén trong tay đến bên cạnh chàng trai,
nâng chàng lên, "Huynh mau uống thuốc đi, chỗ này khá xa chắc không thể tìm
được đại phụ, muội chỉ có thể hái điểm xa tiền thảo tới nấu với nước, muội
nghe người nói qua, loại này trị mấy vết thương đao kiếm cũng rất có tác
dụng."
Nam tử kia hình như chưa tin tưởng lắm, sững sờ nói: "Ta vẫn còn chưa chết
sao?"
Lục Trinh nhìn biểu tình của chàng trai lúc này, bật cười, cố ý hù dọa chàng,
chỉ vào người chàng khàn giọng nói: "Không, huynh đã chết, ừ, đây là Âm Tào
Địa Phủ, muội là đầu trâu, huynh là mặt ngựa."
Chàng trai kia vốn vẫn còn đang nghi ngờ, nghe được Lục Trinh vừa nói như thế,
dĩ nhiên tin chắc là mình đã thoát khỏi nguy hiểm, thở phào nhẹ nhõm, hướng
nàng khẽ mỉm cười bày tỏ cảm kích, run run rẩy rẩy nhận lấy bát thuốc Lục
Trinh đưa tới, lại không hề có hơi sức, Lục Trinh phản ứng cực nhanh đưa chén
thuốc tới trên môi chàng, nhìn chàng uống một hơi cạn sạch.
Thóng chốc mặt trời đã lên cao, Lục Trinh hận lại chén thuốc mà chàng đã uống
cạn, lấy ra một chén thuốc đã được giã nát, lại cẩn thận cẩn thận tháo ra phần
băng bó đã được buộc chặc, hỏi chàng: "Đám người kia có thâm thù đại hận gì
với huynh hay không, sao mà lại xuống ác như vậy?"
Chàng trai kia đau đến đầu đầy mồ hôi, chỉ ừ một tiếng.
Lục Trinh lại hiếu kỳ hỏi chàng, "Ngày đó huynh gấp gáp muốn vào thành, cũng
là do sợ bọn họ đuổi theo huynh?"
Lần này là hoàn toàn yên tĩnh, sau nữa ngày chnagf trai kia mới ừ một tiếng.
Lục Trinh vẫn cảm giác được trong mình vẫn còn nghi ngờ chưa hiểu rõ, "Có thể
chặn ở cửa thành thì chắc đều là quan binh, chẳng lẽ, huynh cũng là một khâm
phạm?" Mặc dù nàng một đang chờ đợi đáp án, nhưng tay vẫn không dừng lại, vẫn
tỉ mỉ lấy thuốc bôi lên trên vết thương trên tay của chàng.
Chàng trai nhìn nàng vẫn muốn truy hỏi kỹ càng sự việc, chỉ có thể cười khổ
vừa nói đùa vừa nói thật nói: "Xem như là vậy đi."
Lục Trinh giúp chàng thoa xong nước thuốc, lại dùng mấy miếng vãi bố sạch băng
vết thướng kỹ lại cho chàng, nghiêm túc nói: "Vậy hai chúng ta có thể xem như
là hoàn cảnh giống nhau rồi. Huynh đừng nhìn muội như vây, yên tâm, lần trước
muội đã giúp huynh, chắc chắn lần này cũng sẽ không bỏ lại huynh mà không quan
tâm. . . . . . Chỉ là, muôi sẽ không hỏi đến thân phận lai lịch của huynh,
cũng xin huynh đừng hỏi muội vì sao mà đào hôn. . . . . ."
Chàng trai vốn tưởng rằng nàng sẽ tiếp tục hỏi tới nữa, không ngờ nàng chỉ hỏi
tới đây rồi ngưng, chàng hơi kinh ngạc nói: "Được."
Sau khi băng bó xong nhìn lại thành quả hiển nhiên Lục Trịch cực kỳ hài lòng,
vỗ tay một cái, nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể dùng thảo dược đối phó băng bó
tạm thôi, như thế này đi một lát muội đi ra chợ mua đồ, thuận đường sẽ mời đại
phu về đây xem cho huynh."
Mới vừa có chút buông lỏng một chút chàng trai lại cảm thấy khẩn trương, vội
vàng nói: "Không được, không thể mời đại phu, bọn họ nhất định sẽ tìm được tới
đây."
Lục Trinh lại chẳng hề để ý an ủi chàng nói: "Yên tâm đi, bọn họ không tìm
được đâu. Nơi này là vương trang, cách kinh thành chừng ba mươi dặm, hơn nữa
tối hôm qua có một trận mưa to, cho dù có dấu vết gì, cũng sớm đã được xóa
sạch rồi. Lại nói, mọi người ở lân cận nơi này đều đã đi chạy nạn hết rồi, sẽ
không có người nào đi tố cáo huynh."
Chàng trai vừa nghe nàng nói như thế, không ngờ được cô gái trước mắt này lại
suy nghĩ rất tỉ mỉ, "Nơi này cách kinh thành tới ba mười dặm? Vậy muội làm thế
nào đem ta đến nơi này được?"
Lục trinh chỉ chỉ cái cán cũ nát ném ở góc tường bên ngoài ngôi miếu, "Dùng
cái này chứ sao." Chàng trai bình tỉnh lại chậm rãi quan sát sung quanh nói
mình nằm, sau lại chỉ để ý nói chuyện cùng Lục Trinh, nghe nàng nói xong, mới
chú ý tới mấy dấu trài xướt trên tay nàng—— một cô gái tuổi còn phải cố gắng
như thế nào mới mang được một chàng trai cao lớn bị thướng nặng bất tỉnh chạy
ra ngoài cách kinh thành ba muoi dặm, dĩ nhiên là trắng đêm chưa ngủ. Trong
lòng chàng hết sức cảm động, nội giá lạnh như bị hoa tan một chút, dịu dàng
nhìn lên gương mặt thanh tú của cô gái, nhỏ giọng nói: "Cám ơn muội."
Lục trinh lại không có để ý, chỉ cười cười nói: "Khách sáo với muội làm gì,
không phải huynh đã giúp muội sao?" chàng trai quan xét nét mặt của nàng, hai
lần trước mặc dù đã có giúp đỡ lần nhau, nhưng trong lúc vội vàng, chính chàng
cũng không có để ý, hôm nay ngắm nhìn tỉ mỉ, mặc dù cả mặc nàng đều là bụi
bậm, tuy thế cũng không che hết được ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần. Trong lòng
chàng có chút xao động, cô gái này, có chút tương tưj nào với nàng kia hay
không? Nhìn tỉ mỉ lại một lần nữa, gương mặt cô gái trước mặt này, có thêm một
chút nghiêm nghị.
Lúc này Lục Trinh đã lưu loát thu thập đồ xong, nhìn chàng trai nói: "Muội đi
mời đại phu cho huynh, huynh chờ một lát."
Chàng trai kia mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn lục trinh dần dần đi xa,
trong lòng có một tia buồn bã.
Cũng không biết nàng dùng phương pháp gì, không bao lâu, thế nhưng thật sự
mang theo đại phu về. Tuổi tác đại phu này hông lớn lắm, xem ra bộ dáng cũng
có chút tinh thông y thuật, rủ mắt kiểm tra thướng thế của chàng trai trong
ánh mắt lại mang theo chút rầu rỉ, than thở nói: "Cô nương, thương thế của cậu
ta, cũng không có nhẹ như cô đã nói nha."
Trong nội tâm chàng trai có chút hồi hộp, nhưng không có biểu lộ ra chút khác
thường nào, chỉ nhìn thấy Lục Trinh cười đối với đại phu nói: "Ta cũng không
hiểu lắm, đại phu, xin ông cố gắng chữa cho huynh ấy, hãy mau chữa khỏi cho
biểu ca của ta." Trong lòng chàng trai cảm thấy buồn cười, mình cứ như vậy
thành biểu ca của nàng —— cũng khó trách, cô nam quả nữ sống chung một phòng,
nói ra ngoài khó tránh khỏi rước lấy thị phi, nàng đúng thật là thông minh.
Đại phu lên tiếng cắt dứt dòng suy nghĩ của chàng ta, "Cậu giơ tay lên cao thử
xem."
Chàng trai kia cố gắng nâng tay cao lên, trên mặt lộ ra vẻ ẩn nhẫn đau đớn.
Đại phu sờ sờ vùn xung quanh vết thương của chàng, lại nhìn một chút, nửa ngày
mới thở ra một chữ, "Khó khăn đây."
Nam tử trẻ tuổi chỉ có cảm giác lòng của mình chìm đến đáy cốc, không nói lời
nào, chỉ thấy đại phu ở một bên đưa ra phương thuốc, "Cô gái lên tiệm thuốc ở
trên trấn đi buốc thuốc theo đơn thuốc này, một loại là để uống, một loại là
để thoa, còn nữa, vết thương sâu vào tận xương . . . . . . Nên bồi bổ nhiều
một chút." Lục Trinh vừa tập trung nghe vừa gật đầu, nghe được nam chang hỏi,
"Đại phu, vế thương của ta, nghiêm trọng tới cỡ nào?" Nàng nghe ra người nọ
đang hỏi cực kỳ hời hợt, nhưng trên thực tế rất lo lắng về thương thế của
mình. Trong lòng thầm nghĩ, chàng thật sự là rất kiêu ngạo.
Đại phu thấy người bị thương cũng nhiều, chỉ là trả lời nói: "Gân tay cũng bị
dứt rồi, cậu cứ nói đi? Ta xem cậu cũng là người luyện võ, về sau còn muốn cầm
kiếm, sợ là cũng là việc khó khăn!" Những lời này chẳng khác gì là đang nói
chàng sau này sẽ là người tàn phế, Lục Trinh thấy cũng không đành lòng, nhìn
sắc mặt chàng trai càng ngày càng xáu —— một người tập võ nếu như trong nháy
mắt đã trở thành người tàn phế, quả thật sống không bằng chết. Nàng muốn an
ủi, lại cảm thấy lúc này mình nói cái gì đều cũng không phù hợp.
Chàng trai lại hỏi tiếp: "Đứt? Chẳng lẽ không có thể nối lại sao?"
Đại phu nhưng mà một chút hi vọng cũng không cho, "Nếu thần y Hoa Đà dùng ngân
châm nối lại thì được, nhưng cậu cảm thấy ta giống một người đã sống hơn 400
trăm năm sao?"
Lục Trinh cũng không đành lòng nhìn tiếp nữa, vội vàng cản lời tiếp theo của
đại phu, "Đại phu, chúng ta qua bên kia nói chuyện."
Nàng kéo đại phu đến nơi xa, vội vàng đưa nửa xâu tiền cho lão, đại phu hiểu ý
của nàng, nói: "Cô nương, cậu trai bên trong kia chỉ sợ không phải biểu ca của
cô, mà là mà tình làng phải không? Vốn là ta chỉ mới chuẩn đoán lần đầu, ít
nhất phải thu 500 văn tiền, chỉ là thấy các ngươi ở tại nơi này, cũng không
giống là là người có tiền, ai, coi như giúp ngươi lần này thôi. Ta thấy vẻ mặt
câu ây buồn bả, đoán chừng không ngờ mình sẽ chịu tổn thương nặng như vậy, cô
tốt nhất nên khuyên nhiều khuyên cậu ta một chút."
Lục Trinh không ngờ ánh mắt đại phu lại sắc bén thế, một cái đã nhìn ra bọn họ
không phải thân thích, trên mặt nàng đỏ lên, cũng không giải thích, tránh cho
gây ra nhiều chuyện hơn, "Vậy thì xin cám ơn ông."
Nhìn hai người dần dần đi xa, chàng biết bọn họ là đang nói về bệnh tình của
mình, chàng sững sờ nằm ở trên đất, suy nghĩ bay đến phương xa —— trong mấy
ngày nay, các loại ám sát, tìm được đường sống trong chỗ chết, bay giờ lại
phát hiện mình trơ thành người tàn phế, tiền đồ xa vời, không nhịn được mà
đau buồn. Cô gái kia mới vừa cứu mình nay biết thương thế mình có chữa trị
cũng vô vọng, chỉ là một người gây liên lụy, cho nên cũng sẽ một đi không trở
lại.
Máu nóng dồn lên đầu, chàng cố sức muốn thử dùng tay nắm lấy nhánh cây nằm
trên đất, nhưng cánh tay phải cứ run run không làm chủ được, vô luận chàng
dùng lực thế nào cũng không có bất kỳ hiệu quả gì, ngược lại dùng sức quá
mạnh, nên bị vào đống rơm trên đất.
Chàng thử mấy lần, cũng ngã nhào trên đất. Sau mấy lần bị như thế, nhưng ngay
cả thân thể đều không thể nâng lên được. Nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt
của chàng, lòng tràn đầy chí khí đều vô ích, chàng giống như muốn nỗi điên lên
liên tục đập đầu trên mặt đất, "Đứt, cũng đứt rồi! Ngươi bây giờ chính là
người tàn phế!"
Chàng tức giận mạnh mẽ đập đầu của mình trên đât, nước mắt cũng rơi trên mặt
đất, đập mạnh đến nổi làm tung lên một tầng bụi mỏng, cũng giống như đang than
thở cho số mạng lang bạc của mình. Tựa như nhớ tới việc gì, chàng từ từ di
chuyển, bò đến bên cạnh kiếm của mình, dùng miệng cùng tay trái kéo kiếm ra
khỏi vỏ, mắt rưng rưng nhìn lưỡi kiếm. Một lúc lâu sau, giống như đã hạ quyết
tâm, thanh kiếm kia càng ngày càng đưa tới gần cổ cảu chàng ——
Ở nghĩ lúc thời gian cấp bách ngần cung treo sợi tóc, đột nhiên một tiếng la
vang lên vang vọng ở ngôi miếu đổ nát bầu trời, "Huynh đang làm gì vậy?"
Chàng trai kia mở mắt ra, nhìn thấy Lục Trinh không biết đã trở về từ lúc nào,
trên tay nàng còn cầm một con gà, đang nổi giận đùng đùng nhìn mình.
Lục trinh đoạt lấy kiếm trong tay chàng, lại nghĩ đến mới vừa rồi giọng của
mình không tốt lắm, trên mặt cũng hòa hoản đôi chút, dặn dò chàng không cần
làm loạn, lại đi ra hầm canh gà rồi, thanh kiếm kia nàng tịch thu giữ ở bên
người, chỉ sợ chàng lại muốn làm bậy.
Hồi lâu sau, nàng vào trong miếu nâng chàng ra ngoài, để cho chàng tựa vào một
cau đại thụ ở bên ngoài, vẻ mặt ôn hòa nói: "Huynh nhìn xem, thời tiết bên
ngoài thật tốt. Phơi nắng nhiều chút, thương thế của huynh sẽ mau lành hơn."
Gương mặt chàng trai vẫn lạnh lành như cũ, cũng không nói chuyện. Lục Trinh
cũng không tức giận, lập tức đi đến bưng một chén cháo gà, làm bộ như đang rất
vui vẻ nói chuyện với chàng: "Đại phu nói huynh phải bồi bổ, cái canh gà này
cực kì tốt, huynh một chút, có được hay không?"
Nàng đi tới bên cạnh chàng, chuẩn bị đưa cho chàng ăn, không ngờ người này đột
nhiên dùng tay trái đẩy nàng ra, "Muội ăn đi!"
Nhất thời Lục Trinh đứng không vững, té trên đất, cháo gà cũng bị đỗ hơn phiên
nữa ra đất. Nàng vẫn như cũ mang theo nụ cười an ủi với người trước mặt,
"Không phải là bị thương nhẹ thôi sao? Làm sao lại cúi đầu ủ rủ như vậy? Coi
như về sau tay của huynh sẽ có chút không thuận tiện, nhưng ít nhât huynh vẫn
còn sống đúng không? Theo muội thấy. . . . . ."
Một câu nói đâm trúng tâm trạng của chàng trai, Lục Trinh lại đi tới bên cạnh
chàng, chuẩn bị tiếp tục khuyên chàng, nhưng chàng lại tiếp tục đẩy nàng ra.
Bị đẩy ngã hai lần trên đất, nhất thời Lục Trinh cảm thấy tức giận, "Rốt cuộc
huynh phát điên vì cái gì?"
Gương mặt chán nản của chàng, giọng buồn bã noi với nàng: "Thật xin lỗi, muội
không cần phải lãng phí thời gian ở trên người ta. Tay của ta. . . . . . Đã bị
phế."
Lục trinh nghe hắn nói như vậy, càng thêm là nổi trận lôi đình, "Hả, đây chính
nguyên nhân huynh muốn tự sát? Mắt của đại sư Âu Dã Tư đúng là bị mù, thật vất
vả mới luyện thành một thanh bảo kiếm, thế mà lại rơi vào trong tay một người
nhát gan!"
Nghe được lời ấy, chàng trai không khỏi bị chấn động, không chớp mắt nhìn về
phía nàng. Lục Trinh nói tiếp: "Huynh đã sớm vứt bỏ phần quan tâm nhỏ của
muôi, muội nói cho huynh biết mạng của huynh là do muội cứu về, có cần hay
không cần, là do muội định đoạt!"
Nàng càng nói càng kích động, nhớ tới hoàn cảnh cảu chính mình, hốc mắt đã
rung rung nước mắt, nàng hít một hơi, hít mũi một cái nói: "Không phải chỉ là
đứt gân sao? Người ta Tôn Tẫn bị tẫn hình chặt xương đầu gối, Tư Mã Thiên bị
tịnh thân, còn không phải vẫn cố gắng sống cho tốt sao? Đều nói nam tử hán đại
trượng phu không sợ thương không sợ đau, theo muội thấy, huynh ngay cả muội
cũng không bằng! Huynh cho rằng trên đời này chỉ một mình huynh mệnh khổ? Muội
cũng không khác gì huynh! Cha muội đột nhiên chết thảm, đại nương vì muốn đuổi
muội đi, ép muội gả cho lão già lụ khụ! Muội gặp phải bước đường cùng, phải
làm giả quan tịch, muốn vào cung làm cung nữ lánh nạn cũng không được. . . . .
."
Nói tới chỗ này, nàng lại muốn khóc lớn một hồi, nhưng không muốn làm cho mình
mềm yếu, nàng gắng gượng lau đi giọt nước mắt đã chảy ra, lớn tiếng nói: "Nếu
muội cảm thấy uất ức giống như huynh, đã sớm nhảy sông tự vận rồi! Nhưng muội
không chấp nhận số phận! Muội phải cố gắng sống cho thật tốt! Muội chẳng những
phải sống tốt, mà còn phải đường đường chính chính báo thù cho cha của muội,
muội muốn khiến cho đại nương người đàn bà ác độc kia mở mắt nhìn một chút,
muội không phải là người mà bà ta có thể tùy tiện chà đạp! Cha muội đã từng
nói, miễn là vẫn còn sống, thì cái gì cũng có hi vọng! Cho nên, huynh cũng
không được chết!"
Nàng bất chấp tất cả mà đặt chén canh ở trước mặt chàng trai, làm bộ hung giữ
nói: "Con gà này, là muội lấy chút tiền cuối cùng còn lại trên người mua,
huynh mau uống hết toàn bộ cho muội, không được để dư lại dù chỉ một chút! Có
nghe thấy không?" Nàng làm bộ như rất tức giận đi ra khỏi cửa. Chàng trai kia
vẫn nhìn bóng lưng àng rời đi, hai vai nàng vẫn còn rung rung, nhưng không có
một chút âm thanh nào —— chàng biết, nàng cần một chút thời gian để khóc,
nhưng lại có gắng nén lại, không muốn để cho chàng thấy.
Một lát sau, Lục Trinh với đôi mắt hồng hồng ngượng ngừng đi đến bên cạnh
chàng, "Ừ, lúc nảy, mới vừa rồi muội không nên tức giận với huynh. . . . . .
Đại phu đã nói, huynh là bệnh nhân, muội phải khoan dung với huynh nhiều một
chút. . . . . . Canh này, huynh không muốn uống cũng được."
Chàng trai kia yên lặng nhìn nàng, một cô nương kiên cường lại lương thiện như
vậy, từ trước tới nay chàng chưa từng thấy qua. Ánh mắt của chàng cũng dần dần
trở nên dịu dàng, cầm lấy bát canh gà trong tay Lục Trinh, "Muội nói đúng,
mạng của huynh là do muội cứu, ta không được quyền bỏ phí nó."
Lục Trinh thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng lấy thuốc thay băng cho vết thương
của chàng, thấy vết thương, trên mặt thoáng qua một đám mây đen, "Vết thương
sao lại không thấy tốt hơn? Ngày mai phải mời đại phú đến xem lại."[/b]
Sau khi uống xong canh gà tinh thần của chàng trai rõ ràng đã phấn chấn hơn
một chút, nên nói đùa với Lục Trinh, [b]"Lại mời đại phu, muội còn tiền sao?"
Lục Trinh sững sờ, chỉ thấy chàng trai khẽ mỉm cười, từ trên thân lấy ra một
khối Ngọc Dương Chi(1) đưa cho nàng, "Muội cầm miếng ngọc này ra hiệu cầm đồ,
cầm lấy ít tiền thôi."
Lục Trinh vừa liếc qua liền biết miếng ngọc này tốt hay xấu, nhận lấy ngọc
thuận miệng nói: "Hả, đây chính là Ngọc Dương Chi thượng hạng, nó nhất định
không phải bảo bối của huynh chứ?"
Chàng trai kia có chút tò mò nhìn nàng, "Làm sao muội biết?"
Lục Trinh chỉ dọc theo miếng ngọc, "Bên này với bên trên này rất sáng bóng,
chắc chắn là do mỗi ngày huynh đều cầm nó."
Chàng trai nhíu mày, ánh mắt dài nhỏ của của chàng tạo thành ánh trăng lưỡi
liềm, "Ừ, muội quan sát rất tỉ mỉ. Không sai, ta rất thích nó, nhưng bây giờ
muội đã đói bụng đến bụng cũng kêu lên rồi, thì còn có cái gì mà ta không bỏ
được chứ?"
Chợt nghe được lời ấy, Lục Trinh cảm thấy xấu hổ, liền mở miệng phủ nhận, "Làm
sao huynh biết!" Nàng mới nói xong câu này, bụng lại kêu rột rột, lần này mặt
nàng liền đỏ rần, vội vàng đứng lên muốn bỏ chạy ra bên ngoài miếu.
Chàng trai càng thấy thú vị nhìn về phía nàng, ra tiếng kêu nàng lại, "Này,
muội đừng đi!"
Lục Trinh xấu hổ quay đầu lại, "Cái gì mà này này, muội có tên, muội tên là
Lục Trinh!"
Chàng không ngờ nàng sẽ so đo đến việc này, cũng không hiểu suy nghĩ của cô
bé, chỉ là cười nói: "Được, Lục Trinh, muội đừng đi, ta muốn nói, những phần
thịt gà kia, muội cũng cùng ăn một chút đi. . . . . ."
Lục Trinh cũng rất kiên quyết từ chối, "Không được, huynh là bệnh nhân. . . .
. ."
Chàng trai kia rối rắm, bật thốt lên, "Nhưng nếu muội đói đến ngã bệnh, ai tới
chăm sóc nữa đời sau của ta?"
Hắn vừa nói ra những lời này, cả khuôn mặt Lục Trinh cũng đỏ lên, miệng chàng
trai thì há to ra, không biết nói như thế nào cho phải, hai người cứ nhìn lẫn
nhau, trong khoảng thời gian ngắn cả hai đều chìm trong im lặng.
Cuối cùng Lục Trinh mở miệng tựa như giải thích, "Phi phi phi, nói mới mớ gì
đó, đại cát đại lợi! Cái gì mà nửa đời sau, chẳng lẽ huynh muốn sống ở gôi
miếu này suốt đời sao? Có thể sử dụng kiếm của đại sư Âu Dã Tử, muội thấy lai
lịch của huynh cũng không nhỏ, về sau tự nhiên sẽ có một đống gã sai vặt nha
đầu phục vụ huynh, đâu còn cần tới muội giúp?"
Chàn trai thấy nàng gấp gáp giải thích như vậy, mang theo nụ cười vẫn nhìn
nàng, Lục Trinh bị chàng nhìn có chút không được tự nhiên, chỉ có thể mạnh
miệng hỏi: "Huynh cười cái gì?"
Nam tử trẻ tuổi kia thong thả ung dung thu lại nụ cười, trang trọng nói:
"Không có cười cái gì, cái đó. . . . . . Ta tên là Cao Triển." Hắn nói xong
câu cuối cùng, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định không để cho Lục Trinh
biết rõ thân phận của mình.
Lục Trinh nhìn thấy chàng nghiêm túc hư vậy, sẳng giọng: "Muội lại không có
hỏi tên huynh. . . . . ."
Chính nàng càng nói càng đỏ mặt, vừa chạy tới, múc canh gà trong nồi ra từ từ
ăn, không muốn để cho Cao Triển nhìn thấy mặt của mình. Tim trong lòng ngực
đập rất nhanh, ánh mắt vẫn luôn không dám nhìn lại về phía sau.
Hai người ở trong ngôi miếu đổ nát nghỉ ngơi mấy ngày, trong thời gian rãnh
rỗi, Lục Trinh liền cùng Cao Triển cười cười nói nói, sợ chàng lại suy nghĩ
không thông, Cao Triển cũng hiểu ý của nàng, trong khoảng thời gian ngắn,
ngược lại vui vẻ hòa thuận.
Mấy ngày sau Lục Trinh lại mời đại phu đến kiểm tra xem vết thương của Cao
Triển đã hồi phục như thế nào, lão tỉ mỉ kiểm tra độ hồi phục của vết thương
một hồi, do dự liên tục, "Không phải là ta không muốn chữa, nhưng vết thương
gân cốt này rất sâu, cũng chỉ có thể để một thời gian, để cho vết thương từ từ
hồi phục tốt lên thôi."
Cao Triển nhớ đến vấn đề mà mấy ngày trước mình luôn suy nghĩ, "Lần trước đại
phu đã nói, nếu là dùng kim nối gân cốt lại, có thể có hy vọng hồi phục
không?"
Đại phu nghe được lời ấy, giật mình, "Nói thì nói như thế không sai, chỉ là,
ta không phải dám giúp ngươi nối gân đâu, loại chuyện này ta không có nắm
chặc, cho dù là đại phu nào cũng không dám chắc được."
Lão nói lười như vậy, cũng không nằm ngoài dự đoán của Cao Triển, chàng khẽ
mỉm cười, "Ta cũng không muốn làm phiền đến đại phu." Quay đầu nhìn Lục Trinh
đang đứng ở một bên, dịu dàng hỏi: "Còn muội, có dám hay không?"
Lục Trinh không ngờ đến chàng sẽ hỏi mình, "Muội? Muội phải giúp huynh dùng
kim nối gân sao?"
Cao Triển kiên định nhìn nàng, "Không sai, không phải muội đã từng nói sao?
Người không thể đầu hàng số phận! Ta vẫn không muốn cứ để vết thương chậm chạp
hồi phục như vậy, vết thương này có lẽ qua một năm cũng sẽ không tốt lên được,
còn không bằng đập nồi dìm thuyền thử một lần, thử một chút xem ông trời có
giúp ta thay đổi vận số hay không."
Mắt Lục Trinh ngày càng mở to hơn, nhìn vào ánh mắt tin tưởng của Cao Triển
nhìn mình, cắn răng một cái, "Chỉ cần huynh dám, muội cũng dám!" Nàng vào
trong miếu tìm một sọt kim chỉ may vá ra ngoài, hỏi "Dùng cái này sao?"
Vốn đại phu chỉ cho là bọn họ đang nói đùa với nhau, dù sao chuyện dùng kim
nối gân, trong lịch sử cũng giống như việc Quan Vũ cao xương chữa vết thương
vậy, đều là đau đớn mà người thường khó có thể chịu đựng, mắt thấy Lục Trinh
tìm ra kim chỉ khâu vá thật, thì chắc không phải gải rồi, lão sợ đến gương mặt
trắng bệch, bật thốt lên, "Trời ạ, hai người các ngươi cũng điên rồi, cái này.
. . . . . Cái này sao mà được! Ai, ngươi trước chớ đặt kim xuống, trước tiên
kim phải được nấu qua bằng rượu!"
Nhìn thấy hai kia ý định đã quyết, mặc dù không hiểu hai người trẻ tuổi này vì
sao có nghị lực lớn như thế, nhưng đã sâu sâu cảm phục, ở một bên chỉ đạo thao
tác cho Lục Trinh, lão lại tự mình điều chế thuốc dán cho vết thương. Lục
trinh liếc mắt nhìn Cao Triển, chàng gật đầu một cái ý bảo có thể bắt đầu. Lục
Trinh cắn đôi môi, trước tiên cẩn thận dùng dao cắt một chút ở chỗ vết thương,
rồi tìm được vị trí đoạn gân bị dứt mà đại phu đang chỉ, dùng cây kim may vá
đã chuẩn bị tốt đâm vào, trên trán Cao Triển đã toát ra mấy giọt mồ hôi thật
to, cả gương mặt đều là vẻ khổ sở, chàng sợ ảnh hưởng đến Lục Trinh, vẫn cắn
răng không để kêu thành tiếng, đợi đến lúc Lục Trinh khâu gần xong, rốt cuộc
nhịn không được mà rên lên thành tiếng.
Lục Trinh khâu xong mũi kim cuối cùng, nhìn gương mặt Cao Triển vặn vẹo khổ sở
đến cực điểm, hết sức áy náy, "Thật xin lỗi nha, muội thêu thùa không được tốt
lắm, khâu không được dễ nhìn lắm. Nếu không, huynh có cần đi tìm tú nương
chỉnh sửa lại không?" Nàng không có chú ý lời nói của mình có chút buồn cười,
làm cho Cao Triển không nén được mà cười lên, ngay cả đại phu đang vội vàng
điều chế thuốc dán cũng cười rộ lên, còn không quên lắc đầu nói: "Người trẻ
tuổi, thiệt là, cũng không nhìn một chút đây là vào lúc nào, mới ban ngày mà
đã liếc mắt đưa tình!"
Vốn củ chỉ của Lục Trinh là vô tâm, nhưng vừa bị đại phu nói, mặt lại không
nhịn được mà đỏ. Ngược lại đại phu lại biết rõ sự tình, bưng thuốc dán đi tới,
ho khan một cái, nhìn Cao Triển nói: "Cậu trai trẻ, ta hành y nhiều năm như
vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp lại người xương cứng như vậy! Đây là mấy miếng
thuốc dán, coi ta như tăng cho ngươi! Yên tâm đi, loại người như ngươi khổ mấy
cũng đã chịu hết rồi, nhất định rất nhanh sẽ khỏi hẳn!"
Bên tai nghe được hai chữ "Khỏi hẳn", lục trinh quên mất chuyện lúc trước, vui
mừng nhìn đại phu nói: "Vậy thì nhờ vào lời nói tốt lành của đại phu rồi!"
Đại phu lại vẻ mặt nghiêm túc dặn dò nàng, "Hiện tại cậu ta sẽ không có chuyện
gì, nhưng buổi tối nhất định sẽ phát sốt, đến lúc đó cô nương phải cho nhiều
cậu ta uống chút nước muối, lau thân thể cho câu ta nhiều một chút!"
Lục Trinh hôt hoảng, "Lau người? Chuyện này. . . . . ."
Đại phu chẳng hề để ý nói: "Cậu ta không phải tình lang của cô nương sao? Có
cái gì mà không tiện chứ?"
Lục Trinh không khỏi nóng nảy, cũng không để ý đến cái gì, ra sức giải thích,
"Đại phu ông đang nói bậy cái gì thế, huynh ấy là biểu ca của ta!"
Nhưng đại phu rõ ràng không tin lời của nàng..., càng thêm cho rằng nàng đang
xấu hổ, cười ha ha mấy tiếng, cũng không nhiều lời, để lại thuốc, cõng cái hòm
thuốc liền đi, chỉ còn lại một mình Lục Trinh đang ngơ ngác đứng bên ngoài,
không khí cũng rất giống tâm trạng của nàng ma lắng xuống.
Vào nửa đêm, gió mát phất phơ, Lục Trinh không an tâm, nhớ lời đại phu nói,
lại trở về trong miếu, nàng đưa tay sờ thử cái trán của Cao Triển, "Ai, huynh
thật sự bị sốt, may là bên ngoài trời đang mát một chút."
Cao giương vốn là vẫn hỗn loạn, thấy nàng đi tới, khó khăn nói: "Mà ta vẫn cảm
thấy thật khó chịu, nếu không, muội lao thân thể giúp ta một chút."
Lục trinh chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, trợn to hai mắt nhìn hắn, "Huynh
nghe hết rồi sao?"
Cao Triển cố tình giả bộ ngu ngốc, "Nghe được cái gì?"
Lục Trinh vừa tức vừa thẹn, nhưng lại không yên lòng Cao Triển đang bị phát
sốt, trong lòng tự đánh giá một hồi, vẫn đứng lên, ra bên ngoài mang vào một
chậu nước, dùng một tấm vải nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên lưng của Cao Triển,
chỉ cố lấy cánh tay đã cứng đơ lau qua lau lại, ánh mắt lại hay là không dám
nhìn thân thể đàn ông kia.
Cao Triển được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nói: "Ừ, lau một chút nơi
này, còn có nơi này."
Lục Trinh ném chiếc khăn vào một bên trong chậu nước, "Nào có ai lại cứ đi bắt
bẻ người khác? Muội chịu giúp huynh lau người, huynh đã phải tạ ơn trời đất
rồi."
Cao giương nhìn gương mặt nàng dưới ánh lửa hồng đồng đồng, cực kỳ động lòng
người, không nhịn được lại lên tiếng đi trêu chọc nàng, "Cám ơn trời đất cũng
không phải là ta, là muội mới đúng." Chàng đưa ra một vấn đề, quả nhiên thấy
Lục Trinh lộ ra vẻ mặt tò mò.
Cao Triển cười ha ha, "May mà ta bị thương ở tay, nếu là ta bị như Tư Mã
Thiên. . . . . ." gương mặt Lục Trinh nỗi lên tức giận lại thêm phần thẹn
thùng, Lục Trinh đẩy hắn ra, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mới vừa rồi
đẩy dùng sức hơi mạnh, Cao Triển bị nàng đẩy tới bên vách tường, cả người đụng
vào tường, một nữa làm động đến vết thương, một nữa là muốn lấy sự chú ý của
Lục Trinh, Cao Triển liền lên tiếng la đau, ánh mắt lại không có gì thay đổi,
chỉ một mực nhìn thẳng len lén quan sát phản ứng của Lục Trinh.
Quả nhiên vốn là Lục Trinh chuẩn bị đi ra ngoài dành phải quay trở lại, đi tới
bên cạnh muốn đỡ chàng dậy, "Thật xin lỗi thật xin lỗi, có động đến vết thương
không?"
Cao giương nhìn gương mặt nàng ngượng ngùng, có một nơi nào đó trong lòng
dường như đã bị mở ra, ấm áp, mang theo ánh mặt trời, làm cho chàng có thể
quên đi những sự việc trước kia, việc thái hậu luôn cho người đuổi giết chàng
không ngừng cùng với việc phụ hoàng đột ngột băng hà làm cho chàng bị đả kích
rất lớn, làm cho chàng bị dồn vào bước đường cùng phải vượt qua bóng tối này.
Hắn không khỏi đưa tay trái ra dùng sức nắm lấy cánh tay kia của Lục Trinh,
"Mới vừa rồi, ta chỉ là đùa một chút. . . . . ."
Lục Trinh chỉ cảm thấy lòng bàn tay kia có một chút ấm áp, cả người bị Cao
Triển kéo nghiên về phía trước, cúi đầu, là có thể nhìn thấy mồ hôi rịn ra
trên trán và vết máu trên môi chàng, nàng nhẹ giọng hỏi: "Rất đau sao?"
Cao Triển cố nặn ra một nụ cười, "Cũng không phải đau lắm."
Lục Trinh ngồi xỗm xuống bên cạnh chàng, cũng không vạch trần chàng, "Mẹ muội
nói, có đau, cũng đừng chịu đựng, nói cho người khác biết, trong lòng cũng sẽ
thoải mái hơn. . . . . . Đúng rồi, trước kia lúc muội bị sốt, mẹ ta đều sẽ lấy
lá thổi một khúc Nhu Nhiên cho muội nghe, bây giờ muội cũng hát một khúc cho
huynh nghe được không?"
(1) Ngọc Dương Chi
Nàng hái xuống một chiếc lá non trên trên nhánh cây, đặt trên môi, nhẹ nhàng
thổi khúc hát, đầu tiên có chút không quen, càng về sau lại càng trôi chảy
hơn. Sắc mặt Cao Triển hơi biến đổi, dần dần bị cuốn theo khúc nhạc của nàng ,
nhắm hai mắt lại, giống như nhìn thấy mẫu hậu của mình, như bà vẫn còn sống,
thường thổi những bài hát Nhu Nhiên cho mình nghe, sẽ kêu mình "Trạm Nhi" .
Khi đó chàng cho rằng, chỉ cần ở bên cạnh mẫu hậu, cái gì cũng cần không sợ,
nhưng mẫu hậu chết rồi, đã bị chết trong tay người tỷ muội mà người tin tưởng
nhất.
Chàng đắm chìm trong hồi ức của mình, Lục Trinh lại tưởng rằng chàng đã ngủ
thiếp đi, nhẹ nhàng đứng dậy lấy một bộ y phục đấp lên cho chàng. Cũng vào lúc
đó Cao Triển mở mắt ra nhìn nàng, làm Lục Trinh giật mình, chỉ nghe được chàng
đang hỏi nàng: "Có một chuyện, ta vẫn muốn hỏi muội, trước đây hai chúng ta
vốn không quen nhau, tại sao muội lại cứu giúp ta nhiều lần như vậy?"
Lục Trinh vỗ vỗ ngực, chờ nhịp tim dần dần ổn định lại, mới mở miệng, "Huynh
chưa ngủ? Làm muội giật cả mình. Ai, không tại sao gì cả, từ nhỏ muội đã không
thể nhìn để mặt người khác chịu khổ, có thể giúp ai một chút, thì sẽ giúp
người đó thôi. Hơn nữa, coi như người bị thương không phải là huynh, chỉ là
còn mèo nhỏ con chó nhỏ, tôm tép nhãi nhép, muội cũng sẽ không thể thấy chết
mà không cứu."
Trên mặt Cao Triển hiện lên vẻ thất vọng, "Ở trong lòng muội, địa vị của ta,
cũng không khác gì với mấy con mèo còn chó nhỏ sao?"
Lục trinh lại không hiểu hắn thế nào một cái trở nên đa sầu đa cảm rồi, chỉ
nói: "Muội khẳng định không phải như vậy! Ai, cái người này nói gì thế, thế
nào lại như ông cụ non kì quái thế?"
Cao Triển im lặng một lúc lâu, mới nhìn nàng mở miệng nói, "Cha ta làm quan ở
trong triều, trước kia ngài yêu thương ta nhất, còn thường nói sau khi ngài
chết, sẽ để lại toàn bộ cao gia lại cho ta. Vậy mà có một ngày, ta đang làm
việc ở bên ngoài, lại đột nhiên nghe nói ngài đã qua đời —— không sai, cũng
giống như cha của muội, nguyên nhân cái chết không điều tra ra được. Ta liên
tục ngày đêm lên đường trở về, nhưng đột nhiên phát hiện, mẹ kế thừa dịp ta
không có mặt, đã đưa con trai thân sinh của mình lên nắm quyền toàn bộ gia sản
trong nhà. Ta muốn tranh, mà người kia là huynh đề tốt của ta, thân thể huynh
ấy lại không được tốt, khi còn bé thì có đại phu nói huynh ấy sống không quá
ba mươi tuổi. Vì vậy ta đành thôi, cùng lắm thì chờ huynh ấy cưỡi hạc về tây,
ta lại từ từ lấy lại những thứ đáng lẽ phải thuộc về ta, thế nhưng mẹ kế vẫn
không muốn bỏ qua cho ta. . . . . ."
Lục Trinh như bừng tỉnh hiểu ra, lại có điểm cảm động vì chàng đã đem những
lời trong lòng này nói ra với mình, "Khó trách ngày đó huynh liều mạng gấp gáp
muốn đi vào thành! Chỉ là, mẹ kế của huynh có quan binh hổ trợ, chắc hẳn lai
lịch nhà huynh chắc cũng không nhỏ?"
Cao Triển gật đầu một cái, "Ừ, tạm được."
Lục Trinh cảm động lây, đồng tình nhìn chàng, "Thì ra là huynh cũng có hoàn
cảnh giống muội, đều bị mất về từ lúc tuổi còn nhỏ."
Cao Triển cũng bắt đầu thương cảm nhìn nàng, lên tiếng an ủi nàng, "Ta vẫn còn
một chỗ này giống muội, đó chính là, vĩnh viễn đều không cam chịu số mệnh."
Chàng hít một hơi, chậm rãi nói ra: "Ngày ấy, do ta suy nghĩ không thông, cũng
là bởi vì tổ tiên nhà ta có quy chế, phàm là nam tử trên người có bị tàn tật,
đều không được thừa kế gia nghiệp. . . . . ."
Lục Trinh sững sờ, có chút tức giận, "Đây là cái quy định rách gì thế? Thua
thiệt cho cái nhà quan lại quyền quý của huynh, thế nào mà một chút năng lực
phân biệt tốt xấu cũng không có? Chỉ cần bị thương thì không thể thừa kế gia
nghiệp, mấy vị tướng quân, Nguyên soái cũng không cần phải đi đánh giặc nữa!
Muội nói cho huynh biết, huynh là bướng bỉnh vì cái quy định này, thì muội
thật sự sẽ coi thường huynh."
Cao Triênt lại không nghĩ rằng nàng có thể nói ra lời giải thích có hiểu biết
như vậy, đợi nàng nói xong được một lúc, mới cười nói: "Nói đúng, chờ sau khi
ta làm nắm quyền trong nhà, sẽ bỏ đi cái quy định này."
Lục Trinh cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Việc này cũng coi như đã xong." Nàng
cứ luôn lo cười cười nói nói với Cao Triển, lại mém quên mất có việc qua trong
cần nói, hiện tại đã nhớ ra, đưa tay vào trong áo lấy ngọc bội của Cao Triển
ra đưa cho chàng, "Huynh nghĩ thông là được rồi. Cái ngọc bội này quan trọng
như vậy, huynh giử lại cât đi. Mẹ ta đã từng để lại cây trâm Cửu Loan cho
muôi, nhưng vì làm giả quan tịch, ta chỉ có thể đem nó đi bán. Đến bây giờ nhớ
lại, vẫn cảm thấy đau long không thôi. Cho nên, chỉ cần không tới bước đường
cùng, chúng ta tốt nhất hay là giữ nó lại."
Cao Triển có chút tò mò, "Muội không có đem nó đi cầm? Vậy muội làm sao có
tiền đi mời đại phu?"
Lục Trinh chỉ nhàn nhạt nói: "Huynh không thấy mấy quả hồng chín trên cây kia
không? Hôm qua muội hái được hai giỏ, mang ra chợ bán được ít tiền."
Cao phát triển lòng hiếu kỳ càng đậm, "Cây này cao như vậy, muội làm sao mà
hái xuống được? Chẳng lẽ, muội leo lên sao?"
Lục Trinh thờ ơ nói: "Vậy thì thế nào?"
Cao Triển càng lúc càng quan tâm, cười nói: "Ta thật sự là không ngờ, chuyện
leo cây như vậy, từ trước đến nay chỉ có con trai làm."
Chàng không vì câu nói không để ý của mình đã làm cho Lục Trinh khó chịu, Lục
Trinh không chịu thua cắn răng nói: "Ai nói con gái thì không thể leo cây hả?
Muội nói cho huynh biết, nữ nhân so với nam nhân cũng không có kém hơn bao
nhiêu đâu! Đậu thái hậu thời Hán triều buông rèm chấp chính bốn mươi năm,
chẳng lẽ bà ấy không phải nữ nhân? Tiển Phu Nhân Lĩnh Nam một mình thống trị
Nam Cương, chẳng lẽ so nam nhân không mạnh hơn sao? Dù là muội, trừ việc sức
hơi yếu ra, thì có điểm nào không bằng huynh chứ?"
Cao Triển nhìn nàng đang xúc động phân bua, nên đùa với nàng, "Thật chí hướng
rộng lớn! Ta thây nếu chỉ làm tú tài thì thật uất ức cho muội, muội ít nhât
phải làm tể tướng!"
Lần này Lục Trinh thật có chút tức giận, "Huynh không tin vậy thì bỏ qua đi."
Nàng vừa xoay người.
Cao Triển vội vàng đi dỗ dàng nàng, "Ta tin lời của muội, tất cả ta đều tin."
Hắn vội vàng đem ngọc bội nắm trong vào trong tay của Lục Trinh, "Khối ngọc
bội này, ta đã lấy ra, cũng không có lý nào lại nhận lại. Đây là tín vật quan
trọng ta tặng cho muội, từ hôm nay trở đi, ta liền giao nó cho muội."
Lục Trinh có chút ngại ngùng, đẩy về cho chàng, "Không được, vật quan trọng
như vậy, tự huynh giữ đi."
Cao Triển nghiêm túc nhìn nàng nói: "Không phải muội vừa mới nói ra, tốt nhất
chúng ta nên giữ nó lại sao?"
Chàng cố ý nhấn mạnh hai chữ "Chúng ta", thế mà Lục Trinh lại nghe không hiểu,
gương mặt lập tức lại đỏ bừng lên, lập tức lại cuối thấp đầu xuống, một câu
nói cũng nói không ra, chỉ là yên lặng thu hồi lại khối ngọc bội kia, coi như
là ngầm cho phép làm theo lời nói của Cao Triển.
Hai người vì vậy ở trong ngôi miếu đổ nát, thỉnh thoảng hái một it quả hồng
trên cây mang ra chợ bán, đổi về một chút tiền, lại mua thêm bộ quần áo mới
cho hai người. Đợi đến khi vết thương của Cao Triển hơi khá hơn một chút rồi,
cũng có thể giúp nàng một tay, ở trên bờ sông bắt vài con cá, hay hoặc là bắt
vài con thỏ hoan ở vùng lân cận xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn, ngược
lại áo cơm không phải lo, giống như là một đôi vợ chồng trẻ mới cưới vậy.
Hôm nay Lục Trinh phải ra bờ suối giặt quần áo sớm, Cao Triển cũng thấy rãnh
rỗi, nên cũng đi theo nàng ra bờ sông, không chớp mắt mỉm cười nhìn nàng.
Cá ở trong nước đột nhiên bị Lục Trinh làm cho hoảng sợ, nói thì chậm nhưng
xảy ra rất nhanh, Cao Triển nhanh chóng rút kiếm ra, khi chàng thu hồi kiếm
thì mũi kiếm đã ghim vào một con cá thật lớn ở dưới nước. Cao Triển tâm tình
vui vẻ nhìn Lục Trinh nói: "Tối nay chúng ta có thêm thức ăn."
Lục Trinh nhìn bộ dáng này của chàng, cũng cười khanh khách, "Ừ, quả nhiên là
người đã từng luyện võ, liền có chỗ khác nhau! Muội thấy vết thương của huynh
đã hồi phục tốt lắm rồi, đoán chừng mấy ngày nữa, huynh nên quay về kinh thành
nghĩ cách đối phó với mẹ kế của huynh đi?"
Cao Triển cầm con cá mới bắt được trong tay, buồn hiu như bị mất mác thứ gì
đó: "Ta thật là có chút không muốn trở về, cảm giác cứ ở lại nơi này với muội,
sống cuộc sống nông thôn, cũng thật không tệ."
Lục Trinh có chút thất thần, đang nghiêm túc mới nói: "Huynh đang nói đùa gì
thế, này trong ngôi miếu đổ nát ngay cả một miếng ván giống giường cũng không
có, muội lại không biết làm cơm, thêm vài gay nữa, huynh sẽ cảm thấy phiền
phức."
Cao giương nghiêm túc quan sát gương mặt của nàng, kiên trì nói: "Ta vĩnh viễn
cũng sẽ không thấy phiền."
Lục Trinh cảm nhận được cái gì, cúi đầu thu lại quần áo đã giặt xong bỏ vào
trong chậu, đứng dậy chuẩn bị đi trở về. Cao Triển nói: "Muội chờ một chút."
Lục Trinh dừng bước, ánh mắt nhìn theo chàng, chỉ thấy chàng hái một bông hoa
dại màu trắng từ trên đất, vừa cẩn thận đi đến cạnh Lục Trinh, cài ở bên tai
cho chàng, dịu dàng nói: "Hoa màu trắng rất hợp với muội."
Lục Trinh ngẩn ngơ, tình cảm ngọt ngào chảy trong lòng, chỉ ngữi thấy hương
hoa dại quanh quẩn xung quanh mình, thật lâu không tan. Dù chỉ cần động một
chút nàng cũng không dám, chỉ sợ chỉ cần mình không cẩn thận, tay có thể động
một chút liền làm cho phần phúc này bay mất, nhất thời ngàn vạn suy nghĩ,
thiếu chút nữa nước mắt trào ra.
Cao Triển cầm lấy cái chậu trong tay nàng, đi về phía trước. Quay đầu lại nhìn
nàng vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, chàng cười nhẹ một tiếng, lên tiếng nhắc
nhở nàng, "Còn đứng ngây ở đó làm gì, chúng ta trở về đi thôi." Lục Trinh ồ
một tiếng, mới chợt hiểu ra, đi theo sau lưng Cao Triển. Từ đầu đến cuối nàng
luôn ngượng ngùng không dám đi song song bên cạnh chàng, sợ chàng sẽ cười
mình.
Hai người một trước một sau mà đi, tán gẫu cùng nhau cả đoạn đường, trong lúc
không để ý đã về đến ngôi miếu. Cao Triển đang chuẩn bị buông cái chậu trong
tay xuống, mấy quan sai đột nhiên từ một bên lao ra, nhìn chằm chằm về phía
Cao Triển một lúc, ra tiếng hét lên: "Không sai, chính là tên đó!"
Cao Triển phản ứng lại ngay, lập tức ném chậu gỗ trong tay về hướng đám quan
sai, cản bọn họ lại, kéo Lục Trinh bỏ chạy.
Hai người hoảng hốt chạy bừa, chạy lên một sườn núi cao, trước mắt là vách đá,
đã không còn đường để đi. Lục Trinh thở hồng hộc nói: "Bọn họ nhất định là tới
bắt muội. Cao Triển, vết thương của huynh vẫn còn chưa lành, không thể chạy
nhanh như vậy, huynh bỏ tay muội ra đi. . . . . ." Thì ra là thời điểm lúc
trước nàng tìm đại phu cho Cao Triển, liền thấy quan sai ở truy nã cái tên “Lộ
Trân” của mình, cái lão sư phụ làm quan tịch giả kia vẫn chưa chết, ngược lại
đã đi đến quan phủ báo quan. Trong thời khắc nguy cấp trước mắt, thấy được
quan sai, nàng liền nghĩ ngay đến là do chính mình mang đến, không muốn liên
lụy huynh ấy.
Nào có thể đoán được nàng vừa nói dứt lời, một mũi tên đã bay thẳng tấp về
phái Lục Trinh, Cao Triển nhanh tay kéo Lục Trinh sang một bên, Lục Trinh bị
trượt chân, cả người bị rơi xuống vách núi.
Cao Triển hoảng lên, tay phải bắt được cánh tay của Lục Trinh. Tay hắn bị tổn
thương nặng nề, nắm tay kéo Lục Trinh như thế, làm cho cả mình cũng chút xíu
nữa là té xuống dưới. Thật vất vả Cao Triển mới giữ vững được thân thể, trên
trán toát ra đầy mồ hôi hột, cố lên tiếng an ủi Lục Trinh, "Giữ vững, ta lập
tức nghĩ biện pháp cứu muội lên!"
Nhưng hắn quan sát bốn phía một lúc, ngay cả cọng cỏ cũng không có, chứ đừng
nói có bất cứ cái gì có thể giúp một tay. Kiên trì như thế trong chốc lát, vết
thương trên tay phải của hắn lại bắt đầu chảy máu, cả người cũng dần dần bị
kéo trượt xuống vách núi.
Lục Trinh mắt thấy không ổn, giọng gấp gáp nói: "Huynh mau buông ta ra, tiếp
tục như vậy nữa, hai chúng ta đều sẽ chết!"
Cao Triển lại cắn răng muốn kéo Lục Trinh lên, nhưng cả người vẫn là từ từ bị
kéo đi xuống. Hốc mắt Lục Trinh nóng lên, khẽ cắn răng, dùng một cánh tay khác
rút một cây trâm ở trên đầu ra, đâm mạnh vào bàn tay của Cao Triển.
Cao Triển chợt bị đau, theo bản năng buông lỏng tay ra, cả người Lục Trinh
liền bị rơi xuống vách núi.
Chàng bi thương la lên: "A Trinh." Nhưng lúc này dưới vách đá chỉ vang lại
tiếng kêu của chàng. Hai mắt Lục Trinh nhắm chặt lại: gặp lại sau, Cao Triển.
Cha, ngài nếu dưới suối vàng biết được, xin đừng trách nữ nhi.
Bên tai chỉ có một loạt tiếng gió, nàng nghĩ: đây chính là cảnh sắp chết sao?
Ngay sau đó, trước mắt của nàng chỉ là một vùng tăm tối.
Bên tai như vang lên tiếng chim hót, trong lỗ mũi ngữi được hương thơm thoang
thoảng của cỏ, theo phía sau, một giọt chất lỏng lạnh lẽo nhỏ lên trên mặt,
Lục Trinh rên rỉ tỉnh dậy.
Lục Trinh mở hai mắt ra, trong nháy mắt không biết làm sao, kiểm tra thân thể
của mình một chút, khắp nơi đều là vết thương, từ từ nhớ lại chuyện vừa xảy
ra. Nàng đang nằm một mình ở đáy cốc trong một sơn cốc, phía trên đỉnh đầu có
một nhánh cây lớn lồng lộng mọc vài quả dại, đại khái lúc nàng té xuống từ
trên vách núi, đã được nhánh cây phía trên cản lại, mới không có ngã chết.
Lục Trinh cười khổ một cái, phát hiện trong bụng trống rỗng, cũng không biết
mình đã hôn mê ở sơn cốc này bao lâu. Nàng cố gắng đứng dậy, đi chưa được mấy
bước, lại té xuống trên mặt đất. Cắn răng, nàng đâu tranh cố gắn đứng dậy lần
nữa, cố gắng với tới mấy quả dại trên nhánh cây, ôm trong lòng, ăn từng miếng
từng miếng.
Ăn xong mấy quả dại trong lòng, Lục Trinh tìm được một nhánh cây ở bên cạnh ——
đoán chừng có thể chịu đưng sức nàng của mình chống trên mặt đất. Nàng chống
nhánh cây làm gậy, khó khăn từng bước từng bước tìm đường ra khỏi sơn cốc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, vẫn còn lanh quanh dưới vách núi, nàng thấy
một hồi hoa mắt, đặt mông ngồi trên đất, chỉ thấy cặp chân mình vừa đỏ vừa
sưng, so với lúc nảy tình hình cũng không lạc quan hơn được bao nhiêu.
Nàng lau cái trán chảy đầy mồ hôi, tuyệt vọng nhìn bên cạnh rừng nhiệt đới rậm
rạp.
Trong lúc mơ hồ, ở phía xa giống như có người nói chuyện. Nàng bất chợt khó có
thể tin được ngẩng đầu nhìn về nơi đó, tập trung tinh thần lắng nghe, nhếch
nhác đứng dậy, nhanh chóng chạy lại nới có tiếng nói. Xuyên qua một mảnh rừng
cây, nàng rốt cuộc thấy được bóng dáng hai người ở miền núi, vội vàng hô to:
"Hai vị đại ca, xin dừng bước!"
Thật may là hai người miền núi này có lái xe ngựa, Lục Trinh lên xe ngựa, được
đưa đến một nới gần chợ. Lục trinh quan sát hoàn cảnh quen thuộc chung quanh,
lên tiếng nói: "Đại ca, đến nơi này là được."
Nàng khó khăn leo xuống từ trên xe ngựa, cúi người thật thấp cảm tạ hai nam tử
phúc hậu trước mặt, "Hai vị đại ca, cảm ơn hai người."
Nam tử kia khoát tay áo, đánh xe ngựa rời đi, trong chốc lát đã không thấy xe
đâu nữa.
Lúc này đã trời đã tối, trên chợ đã không có người nào, nhưng trước ở chỗ này
Lục Trinh thường hay đi qua, nàng không dám buông lỏng cảnh giác, cẩn thận đi
dọc theo đường phố, một đường đi tới trước cửa nhà đại phu mình đã từng đến
mời, mới dám thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, nàng lần mò cửa trước y
quán của đại phu mở ra đi vào.
Trong y quán chỉ thắp một cây nến, chính lúc đang được đại phu cầm trong tay,
một tay kia của lão cầm một nắm dược liệu, cũng không biết đang suy nghĩ gì,
từ nội đường đi ra quầy thuốc phía trước.
Lục Trinh vừa lúc nhìn thấy lão chỉ có một mình, thừa cơ lách mình xuất hiện,
vỗ vỗ bờ vai của lão, kêu một tiếng, "Đại phu."
Không ngờ đại phu quay đầu lại thấy nàng, bị sợ đến ngã nhào trên đất, mặt sợ
hãi mà kêu: "Quỷ."
Lục Trinh vừa giật mình vừa khó hiểu, tiến lên một bước chuẩn bị đỡ dậy lão,
"Đại phu, là ta mà, người không nhớ sao?"
Nào có thể đoán được đại phu hoảng sợ đến như vậy, nói ra hết sự thật, "Đại
tiên tha mạng! Ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ. . . . . . Ta cũng không muốn hại
chết các ngươi. . . . . ."
Lão thấy Lục Trinh vẫn nhìn chằm chằm mình không biết phải làm sao, trong lòng
lại sợ lại vội, vội vàng tự lấy tay tát mình, "Ta không nên nhất thời ham vui,
trở lại uống rượu đã nói mê sảng! Mà ta hành y nhiều năm như vậy, lần đầu thấy
có người dám dùng kim khâu nối gân. . . . . . Đại tiên, tất cả đều là phu nhân
của ta làm! Là nàng báo cho quan sai! Oan có đầu, nợ có chủ, người đi tìm nàng
ta đi. . . . . ." Thật vất vả há miệng run rẩy nói dứt lời, lão bị sợ đến ôm
lấy đầu của mình cả người rúc vào trong góc, run lẩy bẩy, cũng không dám ngẩng
đầu lên nữa.
Lục Trinh đã hiểu rõ, nàng cúi đầu nhìn cả người mình rách rưới, đưa tay sờ
mặt một cái, cả bàn tay toàn là bùn lầy, không khỏi nở ra một nụ cười khổ,
biết lòng xấu của đại phu rồi. Nàng đánh giá chung quanh một lần, thấy trên tủ
cách đó không xa một mở ra viết bốn chữ “Chữa trị vết thương”, liền đi qua đó,
lấy một gùi thuốc tử qua loa giả bộ một chút rượu thuốc và thuốc dán, lại để
lại một sâu tiền ở trên bàn, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Từ đầu chí cuối, đại phu
cũng không có dám ngẩng đầu lên.
Nàng có chút phiền muộn, nhưng nếu chuyện diễn biến đến như thế, chỉ có thể đi
một bước tính một bước. Từ lúc nàng đi ra tiwf hậu viện, nàng cũng không quên
lấy một bộ y phục khác để thay, trong lòng mới có tính toán. Đổi sang trang
phục nam nhân nàng đi tới bến đò, trên đầu còn quấn vải cũ, nhìn từ xa xa,
giống như là một gã sai vặt gầy yếu.
Ném cho nhà đò mấy văn tiền, nàng bắt được chuyến thuyền cuối cùng đi nước
Triệu. Thuyền dần dần di chuyển, cùng ddần dần cách xa Vương trang. Ánh mắt
Lục Trinh nhìn về phía phương xa, đáy lòng xẹt qua một tia phiền muộn: Cao
Triển như thế nào? Không biết huynh ấy có bị quan sai bắt không?
Rất nhanh, nhà đò cắt ngang suy nghĩ của nàng, bóng đêm mờ mịt, người trên
thuyền từng tốp từng tốp mà đi xuống, đưa mắt nhìn tới, nơi này rõ ràng so
vương trang phồn hoa hơn rất nhiều. Đi trên đường phố, phóng tầm mắt nhìn tới
vẫn còn đèn dầu sáng rỡ, có không ít thương nhân người Hồ mặc đồ quái dị qua
lại.
Lục Trinh quen thuộc nơi này nên tiếp tục đi, rất nhanh liền quẹo vào bên
trong một hẻm nhỏ bình thường, bên trong có một tiệm gạo, chưởng quỹ đang trên
quầy coi sổ sách, còn chưa có đóng cửa.
Lục Trinh đến gần bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: "Chưởng quỹ, ta muốn tìm chỗ
ở."
Chưởng quỹ cảnh giác nhìn nàng thêm vài lần, kéo dài âm thanh nói: "Tiểu ca,
cậu không tìm nhằm chỗ chứ? Chỗ của tôi cũng chỉ là tiệm gạo, phố đông mới
phải quán trọ đấy." Ánh mắt của hắn sáng quắc, vẫn nhìn lưng của nàng.
Lục Trinh cười hắc hắc hai tiếng, tiến tới bên lỗ tai hắn nói: "Ta đây dĩ
nhiên biết cái người này nhi là tiệm gạo, nhưng Vương gia nuôi những người làm
người dẫn đường dẫn đường cho thương nhân người Hồ, không phải đều ở tại nơi
này của ông sao?"
Lúc này trong lòng chưởng quỹ mới hết nghi ngờ, cười giả dối, "Thì ra là tiểu
ca là khách quen, mời vào trong!" Lão dẫn đường cho Lục Trinh, trong miệng
hỏi, "Tiểu ca tuổi còn trẻ, từ đâu tới? Ở đâu có chỗ phát tài à?"
Lục Trinh cố ý phát âm khẩu âm vùng khác, thở dài một cái, tức giận nói: "Ta
đây là Chu Châu Hồ gia! Thời gian trước đuổi ngựa không cẩn thận, bị ngựa đá
một chân, quản gia cho ta ít tiền gọi là tiền dưỡng thương, kết quả đáng đời
ta nhất thời ngứa tay, đi đánh bạc ở đổ trường nhoáng cái đã thua hết! Những
người đó đuổi đến muốn chém ta, ta đây không thể làm gì khác hơn là chạy đến
chỗ Vương gia lánh nạn. . . . . ." Nàng vừa nói, vừa lấy ra từ trong lòng ngực
nửa xâu tiền, sắc mặt không thay đổi đưa tới trước mặt của lão, "Ta biết luật
ở đây, ta chỉ ở năm ngày, chỉ cần một gian nhà dưới!"
Trong đối mắt của chưởng quỹ lộ ra tia sáng, cười ha hả chắc như chém sắc nói:
"Yên tâm, ta cũng biết rõ luật. Lại nói, ở tại nơi này, lại có ai sẽ tới tra
tam hỏi tứ à?"
Sắc mặt Lục Trinh vẫn không thay đổi bước vào phòng, tuy nhiên nơi này trang
trí rất đơn giản, vẫn luôn rất sạch sẽ. Lúc trước nàng cũng phụ thân ra bên
ngoài xử lý công việc buôn bán, đối với mấy cái cách thức này cũng vô cùng rõ
ràng, không nghĩ tới cũng có ngày xử dụng được như hôm nay, huống chi nơi này
là chỗ vắng vẻ, là nơi ở để dưỡng thương thì không còn gì tốt hơn. Tuy nói như
thế, ở sau khi chưởng quỹ thu tiền, nàng còn là cẩn thận đứng ở trước cửa sổ
khép hờ hộ, nhìn lão dần dần đi xa, lúc này mới đóng kỹ các cửa, trở về ngồi
trên giường, từ từ cuốn ống quần lên. Mặc dù trước đó đã dùng thuốc dán, nhưng
tàu xe mệt nhọc hậu, chân của nàng vẫn sưng lên thật to. Lục Trinh khẽ cắn
răng, từ trong gùi thuốc tìm ra rượu thuốc, xoa từng chút rượu thuốc lên vết
thương, đau đến đầu đầy mồ hôi, bôi thuốc xong cũng thấy đau đớn khó nhịn
được, thật lâu sau nàng mới mơ màng ngủ.
Ở tiệm gạo trong nghỉ ngơi mấy ngày, tuy lão đại phu đó nhân phẩm không được
tốt, nhưng y thuật thật không tệ, đến ngày cuối cùng, lục trinh đã cảm giác
chân mình đã có thể hành động tự nhiên rồi. Nàng đi tới trước mặt chưởng quỹ,
"Chưởng quỹ, ta có chuyện này muốn nói với ông. Hai ngày nay có thương đội đi
Nam Trần hay không? Ta muốn đón thuyền Thuận Phong."
Chưởng quỹ nghe nàng nói như vậy, trong lòng đã có chút tính toán nhỏ, "Vào
hai tháng trước, gần đây Tây Nguỵ mới vừa bị Bắc Tề chúng ta đánh cho bể đầu
chảy máu, thương đội Nam Trần cũng sợ, cho nên mới phải thiếu. . . . . . Thế
nào, không phải cậu muốn về Chu Châu rồi hả?"
Lục Trinh đã sớm nghĩ xong phải trả lời thế nào, cười hắc hắc, cố làm ra vẻ có
điều khó nói: "Ta đây không chỉ có thua tiền, còn có quản gia người bán hàng
vàng bạc. Ta đây có thể nung đồ sứ, không phải Nam Trần nhiều xưởng đồ gốm
sao, ta đây muốn đi đến chỗ đó kiếm miếng ăn. Chưởng quỹ, lão ngài tất nhiên
quen biết nhiều, giúp ta suy nghĩ một cách một chút."
Chưởng quỹ nhìn Lục Trinh đã quyết định đi, không chút nghĩ ngợi phất phất
tay, "Trước mắt đang binh đao loạn lạc, ta cũng không giúp cậu được. Tự cậu đi
đến bến tàu tìm cách đi."
Mắt thấy lão tỏ thái độ như vậy, Lục Trinh cũng không nổi giận, chỉ trở về
phòng. Đợi một đến khi trời bắt đầu chuyển tối, mới thẳng đường đi tới bến
tàu, lần lượt hỏi thăm các thương đội. Nhưng đáng tiếc chính là, nàng hỏi một
vòng, cũng không có ai cho nàng trả lời chắc chắn.
Đang trong lúc Lục Trinh thất vọng, sau lưng đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai
của nàng. Nàng giật mình, nhanh chóng qua đầu lại, nhưng chỉ là một người có
dáng vẻ như chủ thuyền. Người này quan sát nàng thật lâu, bây giờ thấy nàng
muốn đi, mới lên trước kêu nàng, "Là cậu muốn đi Nam Trần?"
Lục Trinh nghe có hy vọng trong lời nói của hắn, mừng rỡ mà nói: "Vâng, các
ngài có phải vừa đúng có thương đội đi đến đó hay không?"
Người nọ vẻ mặt thông minh tháo vát, còn nói: "Coi như tiểu tử cậu may mắn!
Vừa đứng lúc thuyền của chúng tôi lên thuyền vào ngày mai! Xem ra cậu cũng là
người có tay nghề, 30 xâu tiền, có đủ tiền cậu có thể lên thuyền!"
Nghe câu nói cuối, Lục Trinh kinh ngạc lặp lại một lần nữa, "30 xâu tiền?"
Người nọ nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một phen, chậm rãi nói: "Đúng vậy,
từ nơi này đến Nam Trần, đi đường thủy ít nhất phải mất một tháng, dọc theo
đường đi còn phải ăn uống, 30 xâu tiền này, ta lấy bao nhiêu đó xem như cũng
không nhiều."
Nhớ tới trong ngực chỉ có mười mấy văn tiền, Lục Trinh không khỏi nản lòng
thoái chí, nhưng lại không dám từ chối, "Đại ca, ta không thể tự mình làm chủ,
còn phải hỏi chủ nhà một chút, huynh cho ta một chút thời gian."
Nàng ủ rũ cúi đầu một đường đi trở về, như có điều suy nghĩ lấy ra khối ngọc
bội mà Cao Triển đã đưa cho mình, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cất lại trong ngực.
Nàng không để ý, thiếu chút nữa đụng phải một đội nha dịch, nhất thời hoảng sợ
sắc mặt tái nhợt. Thật may là nha dịch thấy nàng mặc nam trang, cũng không hề
để ý, đi lướt qua rất nhanh. Lục Trinh chưa tỉnh hồn mà đi về hướng ngược lại,
chưa được mấy bước, lại bắt được từ cáo thị dán trên tường bay tới, bị sợ đến
chân cũng mềm nhũn. Nàng nhìn chung quanh một lần, không thấy có người chú ý
nàng, cùng lúc đó nàng nhìn thấy ở nói xa có một cửa hiệu cầm đồ, lần này nàng
không do dự nữa, chạy như bay đến hiệu cầm đồ.
Người đứng trên quầy lười biến nhìn nàng, hiển nhiên thấy nàng không có gì
đáng giá. Lục Trinh lấy ngọc bội trong ngực ra đưa tới, giọng điệu non nớt,
"Đại nhân nhà ta đang cần tiền gấp, cái đồ vật này, huynh đổi cho ta năm lượng
vàng thôi."
Người làm kia vốn chỉ đang liếc măt nhìn, chỉ là tiện tay nhận lấy, nhìn mấy
lần, nhưng không khỏi trợn to hai mắt, lật qua lật lại nhìn tới nhìn lui, một
câu cũng không nói được gì chỉ quay đầu đi vào trong tìm chưởng quỹ. Hai người
ở bên trong thì thầm bàn bạc cũng không biết đang thảo luận cái gì. Lục Trinh
có chút nóng nảy, ánh mắt không tự chủ được hướng ngoài cửa muốn trốn đi, ngộ
nhỡ bọn họ nhận ra mình, thì có thể kịp thời chạy đi.
Nàng đang di chuyển ra phía cửa, chưởng quỹ đã nghiêm mặt đi ra, nhìn nàng
kính cẩn lễ phép chào một cái, "Tiểu ca, ngài muốn lấy năm lượng hoàng kim?"
Mắt thấy mình đã bị phát hiện muốn đi cũng không đi được rồi, Lục Trinh chỉ
đành giả bộ như đang chẳng để ý, "Không được sao? Đây là ngọc Hòa Điền thượng
hạng, không phải chủ nhân nhà ta có việc dùng gấp, sao có thể chỉ lấy năm
lượng! Ông không chịu, ta đây đi tìm nhà khác!"
Không ngờ chưởng quỹ lại lộ ra gương mặt sợ hãi, liên tiếp thi lễ, liền đầu
cũng không dám ngẩng lên rồi, "Nào có, nào có, tiểu nhân không dám! Chỉ là
ngọc bội kia quá mức quý giá. . . . . ."
Hắn cúi đầu liên tiếp kêu người làm, "Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh lên mang
ngân lượng lên!" Người cực kỳ có mắt nhìn người, lập tức dùng khay bưng ra một
ít đĩnh vàng.
Chưởng quỹ lúc này mới ngẩng đầu lên đối với lục trinh nói: "Tiểu ca, cửa tiệm
của tiểu nhân chỉ là một của tiệm nhỏ, nhận không nỗi bảo vật có lai lịch lớn
như vậy. Đại nhân ở quý phủ nếu có việc muốn dùng gấp, xin lấy trước này mấy
lượng hoàng kim này dùng trước."
Lục Trinh phản ứng cực nhanh, mặc dù lòng tràn đầy nghi ngờ, lập tức làm ra vẻ
mặt ngạo mạn, "Hừ, ông thật ra người có mắt nhìn!" Nàng cầm mấy đỉnh vàng
nghênh ngang đi ra khỏi hiệu cầm đồ, đảo mắt đã vào bên trong một hẻm nhỏ. Sau
một lúc lâu, nàng lại len lén chạy về đến ngoài cửa hiệu cầm đồ, chỉ là cẩn
thận từng li từng tí vén lên một góc miếng vải ở cửa ra vào, chỉ thấy chưởng
quỹ ngồi bệt ở trên ghế, càng không ngừng lau mồ hôi đang chảy không ngừng ở
trên trán, "May mà đầu óc ta xoay chuyển nhanh! Khối ngọc bội kia có xuất xứ
từ phủ của trưởng công chúa! Cũng may trước kia ta cũng đã thấy một khôi không
khác nó lắm, bằng không, đắc tội quý nhân sẽ chết mất! "
Người làm kia thức thời hỏi một câu: "Chỉ là một khối ngọc là lợi hại như vậy
sao?"
Chưởng quỹ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Ngươi biết
cái gì? Đây chính là tín vật của trưởng công chúa! Trưởng công chúa là ai ?
Trong nội cung trừ hoàng thượng Thái hậu cùng Trữ Quân, thì ngài ấy lớn nhất!
Cầm cái bảo bối kia, đừng nói tùy tiện tìm mấy lượng vàng, chính là vào nội
cung, cũng có thể đi vào!"
Âm thanh dần dần nhỏ xuống, Lục Trinh nhớ lại những việc mà Cao Triển đã nói
với mình ——
"Cha ta, là một đại quan trong triều . . . . . ."
Nàng buông xuống rèm vải bông, từ từ đi trên đường phố. Đi được vài bước, nàng
lại nhìn thấy cáo thị bắt mình. Trong lúc vô tình, khối ngọc bội kia bị nàng
nắm chặt ở trong tay, không biết lời nói của chưởng quỹ đã vang vọng bên tai
nàng không biết bao nhiêu lần ——
"Cầm cái bảo bối kia, đừng nói tùy tiện lấy mấy lượng vàng, chính là vào nội
cung, cũng có thể đi vào!"
Nàng hạ quyết tâm, "Mặc kệ, cho dù chết, ta cũng đánh cuộc một lần!" Nếu đại
nạn không chết, như thế nào không đấu tranh một lần? Thua, dù sao thì cũng chỉ
là chết, nhưng nếu là thắng, chỉ cần mình còn sống, mối thù của cha, sẽ có hy
vọng. Con người lúc còn sống, nếu không quay đầu được, vậy thì tiếp tục đi
thẳng về phía trước, sẽ có một ngày tìm thấy hy vọng.