Người đăng: khuynhtanthienha10@
"Lục Trinh là thứ xuất không sai. . . . . . Nhưng Lục gia không phải còn giữ
lại một nửa gia tài làm của hồi môn cho nàng sao? Con muốn mau chóng cưới
nàng, đển số tài sản đó có thể. . . . . ." Cái giọng nói này rõ ràng chính là
người mình quen thuộc vị hôn phu Lý Thành, cái người mà mới vừa còn hứa hẹn
rằng sẽ bảo vệ nàng, rồi nói muốn thương lượng cùng cha mẹ, ngày thứ hai đem
mình cưới vào cửa.
Ngay sau đó, một giọng nam già nua vang lên, "Hồ đồ! Triệu phu nhân muốn gả
nàng làm tiểu thiếp cho lão già kia rồi, phần tài sản đó còn có thể có thể rơi
vào trong tay chúng ta sao?"
Một giọng nữ thật thấp phụ họa, "Đúng vậy, theo ta thấy, Lục Trinh này không
cưới cũng được, nếu không, sáng mai chúng ta đưa nàng trở về Lục gia đi, cũng
bớt đi chút phiền toái. . . . . ."
Nghe đến đó, Lục Trinh cũng nghe không nổi nữa, nàng sợ mình phát ra tiếng
vang kinh động bọn họ, một cái tay che lại thật chặt miệng của mình, chỉ có
một chút nước mắt nong nóng theo khe hở cuồn cuộn rơi xuống. Nơi đây không nên
ở lâu, nàng nhanh chóng xoay người chuẩn bị chạy trốn, vòng qua mấy vài con
đường, đột nhiên mà thấy y phục tỳ nữ vứt ở trong góc, nàng nhanh trí, lấy bộ
y phục đó thay cho bộ y phục trên người mình.
Đã muộn một bước, xa xa nàng nghe được có tiếng người 喧 nháo lên ở hướng căn
phòng của mình, trong lòng biết là đã bị người khác phát hiện mình thật sự
không có trong phòng, không ngờ người của Lý gia làm việc nhanh như vậy, nàng
khẽ cắn răng, vội vàng chạy đi tìm phương hướng cửa chính.
Trên nửa đường bị một quản gia ngăn lại, người nọ nghi ngờ nhìn từ trên xuống
dưới nàng, "Ngươi là nha hoàn ở phòng nào? Đã trễ thế này còn muốn ra cửa, có
lệnh bài hay không?"
Lục Trinh cười, "Ta không phải người trong phủ, ta là tú nương nhân hôm phu
nay kêu đến, vừa làm xong chuyện vào lúc này, vội vã đi về nhà đấy."
Người nọ cũng không tin tưởng nàng, "Hôm nay trong phủ có tú nương tới? Thế
nào ta lại không biết?"
Lục Trinh đảo tròn mắt, đang chuẩn bị biên ra một chút lý do che lấp, lại
không nghĩ rằng ánh lửa nơi xa dần dần hướng phương hướng lại phía mình càng
ngày càng gần, người cầm đầu không phải Lý Thành thì là ai ? Trong lòng nàng
thở dài, đứng thẳng lưng nhìn hắn, hai ngón tay mềm giao nhau kết bạn nhiều
năm như thế nay hóa thành tràn ngập lạnh lẽo, lòng nàng dần dần chìm vào trong
bóng tối. Lý Thành không dám nhìn nàng, vung tay lên phân phó, "Bắt lấy nàng."
Đoàn người lập tức xông về phía trước, đem Lục Trinh trói gô lại. Lần này Lục
Trinh không tiếp tục giãy giụa, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thành. Lý Thành
bị nàng nhìn chăm chú trong lòng sợ hãi, đến gần nàng nhỏ giọng nói: "A Trinh,
thật xin lỗi, ta...ta cũng là có khổ tâm bất đắc dĩ."
Nàng không khóc, chẳng qua là cảm thấy buồn cười —— đây chính là phu quân mà
phụ thân cẩn thận chọn lựa cho mình có thể phó thác cả đời? Đây chính là nam
nhân mà mình một lòng một ý tin tưởng? Ở vào thời điểm này, còn có thể cứ như
vậy nói ra lời nói giả mù sa mưa(*).
(*)Giả mù sa mưa: giở trò đẻ che mắt mọi người về chuyện xấu của mình
Lý Thành cũng không dám cùng Lục Trinh nhiều lời nữa, chỉ là phân phó bọn hạ
nhân đem Lục Trinh đưa về Lục gia.
Triệu phu nhân mang theo một đám nha hoàn người làm áp giải Lục Trinh vào
phòng chứa củi, mấy người dùng sức đẩy nàng đi vào bên trong, Lục Trinh lảo
đảo vào cửa, đúng là đã không còn đứng vững, nặng nề té lăn ra trên đất.
Triệu phu nhân nhịn không được cảm thấy vui vẻ một hồi, trên mặt mũi vẫn giả
mù sa mưa làm bộ mắng: "Cái con tiện nhân không biết thẹn này! Loại chuyện
tình bỏ trốn như vậy mà cũng dám làm ra, mặt mũi của tất cả mọi người ở Lục
gia đều bị người vứt sạch."
Lục Trinh cắn răng không nói lời nào, chỉ là lạnh lùng nhìn vẻ mặt bà ta hả
hê.
Triệu phu nhân càng đổ thêm dầu vào lữa, "Bản phu nhân tốt bụng muốn đem ngươi
gả cho Vương lão gia, ngươi lại còn dám phụ lòng tốt của ta!"
Lục Trinh nhìn nàng một bộ nắm chắc phần thắng, tư thái dương dương hả hê,
không nhịn được cãi lại, "Đại nương, cha ta đã sớm cho ta là Lý Thành đính
hôn, chuyện này trên dưới Lục gia người nào không biết, tại sao người nói là
ta bỏ trốn? Thi thể cha ta còn chưa lạnh, người lại vội vã đem ta gả cho người
khác làm tiểu thiếp, đây rốt cuộc là bảo ta làm sao an tâm!"
Triệu phu nhân cũng không để ý, vẫn vênh váo tự đắc nói: "Hừm, đã chết đến nơi
còn mạnh miệng, ngươi còn tưởng rằng mình là đại tiểu thư oai phong ở Lục gia
à? Ta cho ngươi biết, gả ngươi cho Vương lão gia làm thiếp, vậy hay là cất
nhắc cho ngươi! Ban đầu cái người đỡ đẻ cho mẹ của người là một phụ nhân đã có
chồng, lão nương ta sớm liền đi tìm! Người mẹ đã chết kia của ngươi, vào nhà
vẫn chưa tới tám tháng liền sinh ra ngươi...ngươi chính là đứa nghiệt
chủng(con hoang), căn bản cũng không phải là người của Lục gia chúng ta!"
Nghe được lời này, hai mắt Lục Trinh trợn to, trợn mắt nhìn, "Bà nói bậy!"
Triệu phu nhân thấy Lục Trinh tức giận đến toàn thân phát run, hả hê kéo dài
giọng nói, "Ta nói bậy? Cái đó hiện tại bà mụ ở tại hậu viện !" Bà nói chắc
như đinh đóng cột, vừa nói như thế, mấy nha hoàn người hầu quanh thân bà đều
dùng ánh mắt khi dễ nhìn về phía Lục Trinh.
Lục Trinh phẫn hận nhìn nàng, "Không thể nào, bà nói bậy, nếu như mà ta không
phải con gái của Lục gia, cha làm sao lại không nói cho ta biết?"
Triệu phu nhân chỉ vào mặt nàng, "Lão gia bị người mẹ hồ ly tinh của mày mê
hoặc, làm sao biết mình bị lừa gạt một đời? Nhưng bản phu nhân đối với việc
hắn ngu như vậy, nhà Lý thái thú người ta chỉ mặt gọi tên, muốn kết hôn chính
là tiểu thư Lục gia, ai nào dám cưới một cái đồ giả mạo đi! Cái con tiện nhân
này, khắc chết cha ngươi không nói, bây giờ còn muốn cho ta mang cái tội danh
ngược đãi thứ nữ? Phi, si tâm vọng tưởng!"
Bà hài lòng nhục nhã Lục Trinh xong, vênh váo hả hê mang theo bọn hạ nhân cùng
đi, chỉ là phân phó gia đinh phía ngoài nhất định phải canh chừng cẩn thận
không để cho người chạy nữa, lưu lại Lục Trinh sững sờ ngồi ở trên đất lạnh
lẽo, bên tai càng không ngừng quanh quẩn lời bà ta mới vừa nói.
"Ngươi không phải là ruột thịt!"
"Ngươi là đồ giả mạo!"
"Ngươi là kẻ tiện nhân!"
Trước mắt không ngừng hiện ra mặt mũi từ ái của phụ thân trước khi chết, nàng
không nhịn được mà nước mắt lã chã rơi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng người huyên náo,
Lục Trinh phản ứng kịp là Lục Châu đang tranh chấp cùng bọn gia đinh, nàng
đứng ở bên cửa sổ nhìn thấy Lục Châu đang cố sức xông qua bọn gia đinh, một
người trong đám gia đinh đó nói: "Nhị tiểu thư, người vẫn là mau trở về đi
thôi, phu nhân đặc biệt đã phân phó, ai cũng không cho phép vào phòng chứa
củi, ngay cả người cũng không được!"
Lục Trinh giơ cánh tay bị dây thừng trói lại, đối với Lục Châu ngoài cửa sổ
càng không ngừng dùng miệng làm khẩu hình từ dao găm, rốt cuộc Lục Châu thấy
được nàng, hiểu được ý nàng gật đầu một cái, lại lớn tiếng quát đám gia đinh,
"Hừ, ngươi có nghe rõ ta lời nói, về sau nhìn tôi xử lý ngươi thế nào!" Lúc
này mới xoay người đi mất, lục trinh thấy nàng bóng lưng rời đi, thở phào nhẹ
nhõm, ngã trên mặt đất mơ màng ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cho đến khi nàng bị người ta đánh thức, mở
mắt ra liền nhìn thấy Triệu phu nhân cùng bà vú đứng ở trước mặt của nàng.
Triệu phu nhân lạnh lùng phân phó bà vú: "Đem hỉ phục này thay cho nó, cũng
vấn tóc lên cho nàng, nếu không như thế này lên kiệu hoa rất khó coi!"
Bà vú cẩn thận từng li từng tí trả lời nàng: "Dạ vâng, phu nhân."
Bọn hạ nhân buông hỉ phục xuống, cùng Triệu phu nhân đi ra cửa phòng chứa củi.
Lục Trinh thẩn thờ thay bộ hỉ phục, hỏi bà vú: "Nhũ mẫu, người nói cho ta
biết, đến cùng ta có phải con ruột của cha hay không?"
Nghe được nàng nói chuyện, bà vú nén lệ, thật vất vả mới không có khóc lên,
nàng cảnh giác đưa một khối mảnh sứ vỡ cho Lục Trinh, "Tiểu thư, đây là nhị
tiểu thư để ta đưa cho người, chuyện khác, người cũng đừng hỏi."
Lúc này ngoài cửa đã truyền đến giọng nói Triệu phu nhân không nhịn được, "Tốt
lắm tốt lắm, không sai biệt lắm là được, chớ để qua giờ lành!" Nàng nặng nề
đẩy cửa mở ra, thúc giục động tác bà vú nhanh một chút.
Thân thể Lục Trinh lập tức giãy dụa, dùng sức hất ra khăn voan đỏ che ở trên
đầu nàng.
Triệu phu nhân nhìn nàng lạnh lùng nói: "Mày còn có sức như vậy sao? Giữ lại
để buổi tối đối phó với lão già kia thôi. Nhanh, đem khăn voan khâu vào trên
tóc của nó đi!" Nàng vung tay lên, mấy nha hoàn cũng vào phòng chứa củi, đoàn
người hợp lực đem Lục Trinh chuẩn bị thỏa đáng, lập tức nhét nàng vào trong
kiệu hoa chờ bên ngoài cửa.
Kèm theo một tiếng kèn Xona cao vút, kiệu hoa chậm rãi từ Lục gia nâng ra
ngoài, Lục Trinh từ trong ngực móc ra mảnh sứ vỡ mới vừa rồi, liều mạng cắt
sợi dây trói trên tay.
Ngoài truyền kiệu hoa vang lên giọng nói của một người đàn ông, "Hôm nay đem
đại tiểu thư gả đi Vương gia, này Lý thái thú bên kia làm thế nào à?"
Lập tức có một người khác âm dương quái khí tiếp lời nói, "Ai lại đi quan tâm
cái việc ngươi lo lắng? Ta nghe đại nha đầu trong viện nói rồi, hôm qua nhà Lý
thái thú liền cùng phu nhân thương lượng xong, hôn ước không thay đổi, chính
là tân nương đổi thành nhị tiểu thư!"
Lục Trinh sững sờ ngồi ở trong kiệu hoa, nước mắt theo gương mặt cuồn cuộn mà
rơi: lòng của người ta hay thay đổi cỡ nào, một khắc trước còn thề non hẹn
biển, một khắc sau cũng là ở bên cạnh người mới, ban đầu nàng làm sao lại tin
tưởng hắn đối với mình là chân tâm thật ý? Tất cả giấu ở trong lòng, chỉ có
thể hóa thành nước mắt, nhưng nàng không dám buông lỏng động tác trên tay,
ngược lại nhanh hơn cắt đi sợi dây đang trói mình. Cỗ kiệu trên dưới lắc lư,
hiển nhiên là Triệu phu nhân sợ đêm dài lắm mộng, phân phó người nâng kiệu sớm
một chút đem Lục Trinh đưa vào Vương gia, nàng làm cho một tay một thân đều là
máu, mới thật không dễ dàng cắt sợi dây trên chân mình, nhưng sợi dây trên tay
làm thế nào cũng lấy không ra. Trong lòng nàng vừa vội lại sợ, không biết làm
sao mới phải, chỉ có thể liều mạng tiếp tục cọ xát lấy sợi dây trong tay.
Đang lúc ấy thì, ngoài kiệu truyền tới một tiếng tiếng hô, "Xe ngựa của Thượng
thị đại nhân đi ngang qua đây, người rỗi rãnh tránh đường!" Vốn là đoàn người
kiệu hoa đang lắc lư, cũng ngừng lại.
Mắt thấy đột nhiên có cơ hội xuất hiện ở trước mặt, Lục Trinh không do dự nữa,
lập tức cuối thấp người từ trong kiệu hoa vọt ra, nàng quờ quạn hai cái đem
cái khăn voan đỏ làm trở ngại hoàn cảnh xung quanh kéo qua một bên tai, tầm
mắt nhất thời rộng rãi đi rất nhiều. Người xung quanh đột nhiên gặp phải biến
cố, nhất thời không có phản ứng kịp, cho đến khi hỉ nương kêu lên một tiếng,
"Không xong! Tân nương tử bỏ trốn rồi!" Lúc này mới phát hiện ra tân nương đã
chạy mất rồi, thế nhưng trong khoản thời gian ngắn vậy mà không có ai đi ngăn
cản lại.
Vương lão gia cưỡi trên con ngựa cao to vốn là đang oán trách việc kiệu hoa
dừng lại, hiện tại trợn mắt há mồm nhìn tân nương chạy trốn, cực kỳ tức giận
kêu người làm, "Nhanh nhanh nhanh, lập tức bắt nàng lại cho ta!"
Lục Trinh chính là tranh thủ vào đoạn thời gian ngắn ngủi này, dọc theoe đường
đi nàng loạn choạng gạt ngã mấy sạp trái cây, cả một con đường khắp nơi đều
rãy đầy cái loại trai cây rơi rớt, mấy gia đinh vượt lên trước đuổi theo nàng
nhất thời không có phát hiện, dậm vào mấy trái cây vươn vãi đầy trên đất, lập
tức té chỏng vó.
Trên đường cái loạn thành một đoàn, các bạn hàng lập tức đi tìm Vương lão gia
yêu cầu tiền thường, nhìn mỗi người cũng luống cuống tay chân, lục Trinh nhân
cơ hội chạy vào một bên hẻm nhỏ, chỉ cần chạy quanh mấy cua quẹo nữa, cho dù
bọn họ người nhiều hơn nữa cũng không tìm được mình.
Nào có thể đoán được mới vào hẹp phố chưa được mấy bước, một Bạch Mã nhanh
chóng xông tới trước mặt, nam tử cởi ngựa phát hiện ra Lục Trinh, không khỏi
kinh ngạc lo sợ, tay mắt lanh lẹ vội vàng nắm chặt dây cương, nhưng ngựa này
trời sanh dũng mãnh, chạy cực nhanh, bị giựt mạnh, thế nhưng lại phóng người
dựng đứng ngạo nghễ. Mắt thấy Lục Trinh đứng ở trước mắt, trong khoảnh khắc sẽ
bị đạp, nam tử kia phản ứng cũng là cực nhanh, từ trên ngựa nhảy xuống, ôm lấy
Lục Trinh lăn qua một bên.
Trong lúc hổn loạn tay của hắn kéo khăn voan đỏ của Lục Trinh lại, lôi kéo
dưới, khăn voan đỏ mang theo tóc lục trinh cùng nhau rơi tán loạn, nam tử kia
đang chuẩn bị hỏi nàng có té bị thương hay không, liếc mắt nhìn qua lại ngây
ngẩn cả người, bật thốt lên, "Là cô nương?"
Thì ra đúng là chàng trai trẻ tuổi lúc trước Lục Trinh giúp chàng ta giả trang
thành thương nhân người hồ mang vào thành. Lục Trinh cũng nhận ra hắn, không
có kịp cùng hắn nói tỉ mỉ, lên tiếng hỏi hắn: "Huynh có kiếm hay không? Hoặc
là dao găm!" Nàng xem đối phương vẫn không rõ, lập tức xoay người cho hắn nhìn
bị sợi dây trói chặt hai tay của mình.
Hắn cũng không hỏi nữa, sử dụng kiếm nhanh chóng chặt đứt sợi dây trên tay Lục
Trinh. Vừa được chặt đứt dây trói, Lục Trinh tức thì lấy xuống áo choàng trên
người của hắn, trong miệng nói câu: "Cái này ta mượn trước! " khoác áo choàng
lên bóng dáng của nàng đã né đi chạy xa, biến mất ở cuối con hẻm nhỏ.
Lúc này mấy gia đinh đã đuổi tới con hẻm nhỏ này, một người trong đó hô to: "Ở
bên kia, mau đuổi theo!"[/b]
Chàng trai kia lại đi tới trước mặt bọn hắn, vừa lúc chặn lại bọn họ, nhàn
nhạt hỏi: [b]"Vậy các ngươi là người nhà tân nương tử?"
Gia đinh bị hắn chắn trước mặt, không có cách nào đuổi theo, gấp gáp nói:
"Đúng vậy a, ngươi tránh ra, đừng cản đường!"
Chàng trai lại cứ không cho, ngược lại bắt tên gia đinh lại, trong miệng la
hét: "Cản đường? Ngựa của ta bị nàng ta làm cho kinh sợ, các ngươi còn chưa có
cho hỏi qua ta đó."
Mấy gia đinh hùng hùng hổ hổ muốn đi lướt qua hắn, lại nhất thời không có kết
quả, chậm một lát, nhưng làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Trinh đâu
nữa rồi?
Chạy xuyên qua mấy con hẻm nhỏ quen thuộc, Lục Trinh không quên nhặt lên một
cây gậy gỗ từ ven đường, sau đó, nàng nhanh nhẹn tìm được mũ sa của một gia
đình nào đó phơi ở góc đường, đội chắc chiếc mũ lên đầu, đem tóc tóm gọn lại
dưới chiếc mũ sa, quấn chặt áo choàng. Lục Trinh cuối đầu đi ra khỏi con hẻm
nhỏ ngang qua nơi các gia dinh đang tìm kiếm nàng đi lướt qua bên người bọn
họ, không có ai nhận ra nàng.
Lục Trinh thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám dừng lại, chân bước thật nhanh bỏ
chạy về phía hướng ngược lại.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hai chân của nàng như bị mất hết cảm giác
cứng nhắc không di chuyển được nữa, trong lòng chỉ muốn: đi, đi được càng xa
thì mới có thể càng an toàn! Đi thẳng đến dưới mái hiên của một dãy phòng ốc,
lúc nàng mệt đến thân thể rã rời mới dừng lại, núp ở một góc nghĩ ngơi chốc
lát.
Còn chưa có thở được mấy hơi, thì có một tên ăn xin đi tới bên cạnh, đá đá
nàng, "Đứng lên!"
Lục Trinh không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, tên ăn xin tức giận nói với nàng:
"Mới tới?"
Lục Trinh cũng không có hiểu rõ lắm ý tứ của tên ăn xin, chỉ gật đầu loạn xạ,
không ngờ tên ăn xin lại lộ ra vẻ mặt hung dữ nói với nàng: "Nếu là mới tới,
thì phải làm theo luật. Nơi này chính là địa bàn nhỏ của ta!" Một bên hắn vừa
nói chuyện vừa làm ra tư thế muốn đuổi người, lúc này Lục Trinh mới hiểu được
ý của tên ăn xin, chỉ đành phải ngượng ngùng đứng lên. Nàng vốn định tìm một
chỗ đất trống khác ngồi xuống, nhưng những chỗ trống khác không biết lúc nào
mấy tên ăn xin đã ngòi chật hết chỗ, mỗi người đều lấy ảnh mắt không thiện cảm
nhìn theo nàng —— thì ra là nàng đã đi tới trong chợ, đối diện có một nhà cửa
hàng bánh bao, cũng khó trách bọn họ vì sợ ảnh hướng đến việc ăn xin của mình
mà ghét bỏ nàng.
Chớp mắt đã đến giữa trưa, hơi nóng của bánh bao mới vừa ra lò ở cửa hàng bánh
bao phả vào mặt nàng, Lục Trinh kiềm không được mà nuốt nước miếng, đúng lúc
bụng lại phát ra tiếng kêu đói bụng, nàng đưa tay tìm kiếm cả người, không có
tìm được một đồng tiền nào. Nàng đứng ở trước cửa hàng bánh bao đã lâu, mỗi
ngày tiểu nhị cũng thường thấy cảnh này, vừa nhìn nàng như thấy cũng biết là
không có tiền, lập tức phất tay đuổi nàng, "Đi đi đi, không có tiền mua, chớ
cản trở chúng ta làm ăn."
Lục Trinh nản lòng cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy ống tay áo bộ hỉ phục của mình
thêu nhiều hoa văn bằng chỉ vàng, lúc này trong lòng đã có biện pháp. Nhưng
rất nhanh nàng liền phát hiện cách đó không xa có mộ nhóm người làm đi qua đi
lại như đang tìm cái gì đó, nàng nghĩ thầm không ổn, người của Lục gia nhanh
như vậy đã tìm tới nơi này, nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy ở góc tường
thành chen chúc một đám người, cũng không biết đang làm gì. Dưới tình thế cấp
bách, nàng nhanh chân chen vào trong đám người, lại vươn người lên, tùy ý nhìn
xung quanh may mắn bọn người Lục gia không để ý bên này, không có nhìn thấy
nàng.
Một người đàn ông râu quai nón, hình dáng cao lớn thô kệch đứng ở bên cạnh
nàng, chỉ vào bố cáo nói: "Hoàng thượng mới vừa chiêu nạp rất nhiều mỹ nữ, cho
nên mới gấp gáp tuyển cung nữ vào cung. Đây chính là chuyện tốt, nếu ta có con
gái, khẳng định sẽ lập tức đi ghi danh."
Lời nói của người đàn ông đó làm cho người ở chỗ này cười ầm lên một hồi, hiển
nhiên là đang cười nhạo tên đó. Người nọ bất mãn nói: "Các ngươi cười cái gì?
Các nữ nhi ở nhà thường dân bình thường chúng ta, không có cái đó phúc khí lên
làm Hoàng hậu hay Quý Phi, nhưng lúc làm một cung nữ hầu hạ một quý nhân, xem
như cũng có thể mở mang chút kiến thức?"
Cũng có người lên tiếng phụ họa theo người đó, "Đúng là, trước kia biểu tỷ ta
cũng làm cung nữ, mỗi ngày trong cung có ăn có mặc, làm việc cũng không nhiều,
qua vài năm được xuất cung, lấy chồng cũng rất có mặt mũi. . . . . ." Trong
lúc nhất thời mọi người nghị luận ầm ĩ, cái gì cũng nói.
Lục Trinh chú ý vào lời người đó nó bị hai chữ "Cung nữ" hấp dẫn, mắt đưa theo
về phía trên tờ bố cáo, phía trên viết: "Hễ là con gái của gia đình tử tế tuổi
từ 14 đến 18, đều có thể tới cục nội vụ bên ngoài cửa Thiên để ghi danh, người
đủ tư cách sẽ được vào cung."
Nàng nhìn tới nhìn lui tờ bố cáo thêm vài lần, giống như là đang suy nghĩ để
quyết định, một lúc sao mới sờ sờ mặt của mình, tay nắm chặt thành quyền, quay
người về phía sau chen ra khỏi đám người, không bao lâu, nàng liền đi tìm một
nhà tú nương mở tiệm cửa hàng.
Hai người vào nội thất, Lục Trinh mới tháo chiếc áo choàng xuống, lộ ra bộ hỉ
phục trên người, tú nương nghi ngờ hỏi nàng: "Cô nương. . . . . . Không phải
là cô đào hôn trốn ra ngoài chứ?"
Lục Trinh bình tĩnh đưa tay chỉ vào y phục trên người nói với nàng: "Không cần
để ý đến chuyện đó, dì là tú nương, khẳng định biết bộ hỉ phục trên người ta
rất đáng gia. Ta chỉ muốn một bộ quần áo bình thường và thêm hai xâu tiền, dì
có thể đổi cho ta không?"
Tú nương đảo tròn mắt, khôn khéo nói: "Vụ làm ăn này có lời, ta làm!"
Lục Trinh khẽ mỉm cười, nhận lấy quần áo tú nương đưa cho mình, chậm rãi nói:
"Còn phải làm phiền dì một chuyện, dì. . . . . . Có thể xem như ngày hôm nay
chưa từng nhìn thấy ta không?"
Này tú nương dĩ nhiên là niềm nở mà đáp lời, "Yên tâm, làm buôn bán nhiều năm
như vậy, ta làm sao không biết có những lời nên nói, có những lời không nên
nói."
Lúc này Lục Trinh mới yên lòng cầm tiền rời đi, rất nhanh lại trở về cửa hàng
bánh bao mua bánh bao, đến bên dòng suối nhỏ lân cận ngồi xuống ăn như hổ đói.
Có mấy lần muốn rơi lệ, nhưng nàng nhịn được, bây giờ vẫn không phải lúc để
khóc, vì mình, vì báo thù cho cha, nàng nhất định phải kiên cường tới cùng.
Ăn xong nàng rữa tay sạch sẽ ở khe suối, lại sửa sang tóc y phục của mình, cố
gắng vỗ vỗ gò má của mình, muốn cho nó càng thêm lộ ra vẻ đỏ thắm một chút.
Nàng hướng về phía mặt nước ở con suối ngắm mình một chút, dứt khoát xoay
người chạy chạy về phía cửa Thiên nội cung ở trong thành, một tấm bảng hiệu
màu đỏ thẳm viết hai chữ Hán Văn "Cửa Thiên", nơi này chính là nơi đầu tiên
thay đổi vận mệnh của nàng, dựa vào sức lực của chính mình, nàng sẽ không do
dự, cũng sẽ không quay đầu lại.
Nàng hít một hơi, xếp hàng phía sau mấy trăm thiếu nữ đã đứng đợ ở đó, rất
nhanh sau đó lại có thêm vài thiếu nữ nữa xếp hàng phía sau nàng, nàng ngẩng
đầu nhìn hai chữ “Cửa Thiên” ở phía trên cao, mặc dù bị choáng ván một lúc,
nhưng vẫn đứng vững vàng ở chỗ đó, trong chốc lát, nàng cùng những người khác
được đưa vào trong cửa.
Lục Trinh bị đám người đẩy tới chạy tới, đi đứng có chút lảo đảo nghiêng ngã,
không cẩn thận liền va vào người một thiếu nữ bên cạnh.
Đang chuẩn bị lên tiếng nói xin lỗi, cô gái kia đã kéo dài âm thanh mắng ra
một tiếng, "Ai yêu! Người nào đụng vào người ta? Ai, ngươi không có mắt à?"
Lục Trinh nén giận, cẩn thận nói, "Hả, thật xin lỗi."
Nàng ngẩng đầu nhìn thiếu nữ mới vừa lên tiếng cũng không chênh lệch tuổi với
mình bao nhiêu, gương mặt tròn trịa, một đôi mắt đa tình thùy mị, có vẻ rất
nhạy bé, quần áo cũng thật là rực rỡ và đẹp đẽ, một bộ dáng vênh váo hung hăn.
Bên cạnh còn có một thiếu nữ khác đang giúp nàng phủi bụi bậm trên quần áo,
trong miệng càng không ngừng nói: "Tỷ tỷ bớt giận, chúng ta tội gì phải chấp
nhặt với loại người này chứ."
Thiếu nữ kia rất là hài lòng, ngẩng đầu quan sát thấy Lục Trinh mặc quần áo
bình thường, cười khẩy một tiếng, khinh thường nói: "Đúng vậy, bộ dáng nghèo
nàn như vậy, còn muốn vào cung?"
Nàng vênh váo đắc ý cười lạnh, những thiêu nữ xung quanh đều nhìn qua đây, bàn
luận xôn xao.
Vừa đúng viên quan ở cửa kêu: "Người kế tiếp." Thì ra là nơi này là nơi ghi
danh, ghi danh xong rồi thì sẽ có thể bước qua cánh cửa vào trong cung.
Thiếu nữ mới vừa chế nhạo Lục Trình liền đổi lại một vẻ mặt khác, mang theo nụ
cười ngọt ngào đi tới trước mặt viên quan, "Ta tên là Thẩm Bích, năm nay mười
tám tuổi, người kinh thành."
Ngay sau đó là thiếu nữ mới vừa phủi bụi cho nàng ta cũng đi theo phía sau,
"Ta tên là Trần Thu Nương, năm nay mười bảy tuổi, người Từ Châu."
Lục Trinh nhìn nàng cũng bước theo vào cửa cung, vội vàng báo cáo với viên
quan như các nàng, "Ta tên là Lục Trinh, năm nay 16 tuổi, người kinh thành."
Viên quan nhanh chóng viết tên của nàng, cũng không ngẩng đầu lên, "Ừ, lấy
quan tịch ra đi."
Lục Trinh sửng sốt một lúc, "Còn phải có quan tịch nữa sao?" Trong lòng nàng
hết sức lo lắng, nhưng không có biểu hiện ở trên mặt.
Viên quan ngẩng đầu nhìn nàng, tức giận nói: "Không có quan tịch làm sao có
thể chứng minh ngươi là suất thân từ ‘gia đình thanh bạch?" Bắc Tề theo lệ nhà
Hán, phàm là xuất thân không thuộc về đào kép, nhạc phường, đầy tớ, sai dịch
gia thế trong sạch, đều có một phần quan tịch, xưng là gia đình thanh bạch.
Lục Trinh chỉ có thể nhắm mắt nói: "Nhưng hôm nay vừa lúc ta không mang. . . .
. ." Nàng dùng ánh mắt van xin nhìn viên quan, viên quan không nhịn được phất
phất tay, ý bảo nàng tránh sang một bên, "Vậy thì nhanh trở về nhà cầm quan
tịch trở lại đây, ngươi cho rằng ai cũng chỉ cần báo tên là có thể tùy tiện
vào cung à? Người kế tiếp!"
Lục Trinh chỉ có thể nén khóc lặng lẽ đi ra, quan tịch của nàng đã sớm vị Trần
phu nhân cầm trong tay, nàng làm sao có thể lấy một cái quan tịch chứng minh
thân phận ở đâu đây?
Hai mắt nàng như vô hồn mà đi ở trên đường, trong lúc nhất thời ngàn vạn suy
nghĩ, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, xem ra cơ hội để mình vào cung cứ
biến mất như vậy rồi, nhưng nàng không cam tâm, nhưng không cam lòng thì có
thể như thế nào chứ ? Nàng vừa thất thần, mũ sa cầm ở trong tay rơi trên mặt
đất.
Lục Trinh sợ hết hồn, vội vàng cúi người nhặt lại, lại chạm mặt một tên ăn xin
đang ngồi nhìn hết sức quen mắt. Tên ăn xin nhìn nàng cười hì hì mở miệng,
"Hừm, tiểu nương tử, mới mấy canh giờ không thấy, ngươi liền thay đổi rồi à?
Có tiền chưa? Hai chúng ta dầu gì đã từng ngồi cùng một chỗ, có phúc thì phải
cùng hướng chứ."
Lục Trinh tiện tay từ tìm trên người được mấy văn tiền bỏ vào trong chén trước
mặt tên ăn xin, tên ăn xin không ngờ nàng bị mình đuổi đi nhưng vẫn hào phóng
như vậy, mặt tươi cười nói: "Cảm tạ nha, về sau có muốn nghe ngóng chuyện gì
cứ tới tìm ta, tiểu gia ta chính là người cái gì cũng biết!"
Lục Trinh giật mình, lên tiếng hỏi hắn: "Đợi chút, ta lại cho ngươi thêm mấy
văn tiền, ngươi có thể giúp ta hỏi một chút hay không, có chỗ nào làm quan
tịch giả không?"
Tên ăn xin nhìn nàng tươi cười, hắc hắc mấy tiếng, "Ngươi xem như hỏi đứng
người rồi, Giang sư phó ở Thành Nam là có làm đó! Hôm kia ta có vị huynh đệ
muốn tòng quân, là đi tìm người đó để làm quan tịch đấy, 嗬, quan tịch, làm rất
giống thật! Huynh đệ ta cầm nó, lập tức liền trở thành binh lính, hiện tại
đang theo đại quân đi đánh giặc ở Tây Ngụy đấy."
Lục Trinh nhìn hắn dùng lời nói kéo, lập tức lại móc ra nhiều tiền hơn cho
hắn, "Vậy ngươi mau dẫn ta đi!" tên ăn xin này nhanh nhẹn dẫn Lục Trinh đi về
đi hai ba bước về phía đông lại phái tây, dẫn vào cửa nhà Giang sư phụ. Người
nọ tuổi hơn bốn mươi, ăn mặc thật là bình thường, gương mặt mập mạp, không có
người quen giới thiệu thật không nhìn ra hắn còn có cái nghề tay trái này.
Sau một lúc giới thiệu, tên ăn xin cũng liền vui vẻ mà thẳng bước rời đi.
Giang sư phụ kéo hộc tủ ra, bên trong là tờ quan tịch trống, hắn ngạo mạn nhìn
Lục Trinh nói: "Quan tịch? Không thành vấn đề, ta đây còn nhiều mà, viết lên
tên ngươi, thêm một cái mộc nữa, là lập tức có thể dùng."
Lục Trinh hết sức vui mừng, "Vậy ta muốn làm một cái, bao nhiêu tiền?"
Giang sư phụ đóng hộp tủ lại, nói: "Mười hai lượng vàng."
Nghe được giá tiền, Lục Trinh có chút lúng túng, "Mười hai lượng vàng? Có phải
quá đắt hay không?"
Giang sư phụ gõ cái bàn chậm rãi nói: "Toàn bộ Kinh Thành này chỉ có mình ta
bán cái này, chê đắt, vậy ngươi đừng mua."
Lục Trinh nghe hắn uyển chuyển từ chối, chỉ có thể cười nói: "Giang sư phụ,
cái việc này cũng rất dễ kiếm lời, ta cũng là người thành tâm muốn mua, ngài
phải giảm cho ta một ít, ta bảo đảm sẽ giới thiệu thêm mấy người bạn nữa đến
mua."
Giang sư phụ nhìn nàng một thân quầ áo bình thường, cũng không tin tưởng nàng,
"Bớt tám lượng." Hắn thấy Lục Trinh cả buổi trời cũng không nói lời nào, cười
lạnh một tiếng, "Cái loại trò hề tay không bắt sói trắng này, cũng đừng nghĩ
là có thể diễn trước mặt ta."
Mắt thấy cơ hội cuối cùng này sẽ phải bỏ qua, Lục Trinh quyết tâm trong lòng,
lấy ra cây trâm Cửu Loan trong ngực, dưới ánh nến, chín loan sai trên khảm
trân châu chiếu lấp lánh, nàng hắng giọng nói: "Ta không có nhiều tiền như
vậy, nhưng là, ta có cái này."
Giang sư phụ liếc mắt liền nhìn ra đây là đồ tốt, một đôi mắt tam giác tràn
đầy tham lam. Lục Trinh đưa ra một cái tay ngăn lại cái tay hắn muốn cầm lấy
cây trâm, lạnh nhạt nói: "Muốn lấy? Trước tiên làm xong quan tịch cho ta đã."
Giang sư phụ bất đắc dĩ nuốt từng ngụm nước bọt, thu hồi ánh mắt của mình, "Ơ,
ngươi cũng là người thông minh."
Động tác của hắn cũng cực nhanh, từ trong ngăn tủ lập tức lấy ra một phần quan
tịch trống mới, hỏi Lục Trinh: "Trên quan tịch, ngươi muốn viết tên gì?"
Lục Trinh suy tư vài lần, ở trên bàn viết hai chữ "Lộ Trân".
Giang sư phụ dựa theo đem hai chữ điền vào quan tịch, lại viết lên những chữ
cần thiết khác, cuối cùng lấy ra một cái Ấn Quan bắt chước, thấm mực nước ấn
vào. Hắn đưa quan tịch đã làm xong cho Lục Trinh, hả hê nói: "Tự mình xem thật
kỹ một chút, hàng đã giao ra, thì không thể đổi lại!"
Trong phòng này hết sức u ám, lục trinh hoài nghi độ chính xác, vén mũ sa lên,
đi tới bên cạnh cửa sổ tỉ mỉ nhìn quan tịch. Trước đó Giang sư phụ cho rằng
nàng chỉ là cô gái tầm thường, không ngờ khi nàng vén mũ sa lên mặt mũi phía
sau lớp sa lại còn đẹp hơn cả trân châu, không nhịn được lại nuốt ngụm nước
miếng, lòng sinh ý đồ xấu, làm bộ như quên mất cái gì, mau nói: "Ta nhớ tới
còn có thiếu một thứ chưa có làm được, ngươi đưa ta xem một chút."
Lục Trinh cũng không nghi ngờ, đưa quan tịch cho hắn.
Nào có thể đoán được hắn lấy được quan tịch lại lập tức để lên bàn, chớp chớp
mắt nắm tay của nàng, còn nói: "Tiểu mỹ nhân, ta làm quan tịch, cho tới bây
giờ cũng không có vấn đề gì. Chỉ là. . . . . . Hắc hắc, ngươi muốn cầm về, thì
phải theo ta vui vẻ một chút. . . . . ."
Lục Trinh chưa từng thấy qua có người không biết xấu hổ như vậy, nàng vừa tức
vừa giận, tức vì mình không cẩn thận, giận vì mình để người xấu uy hiếp như
vậy. Nàng hất tay Giang sư phụ ra, tức giận nói: "Ngươi buông ra! Ta không
phải đã đưa cây trâm cho ngươi rồi sao? Vật kia ít nhất trị giá ba mươi lượng
vàng!"
Giang sư phụ lại không bỏ được nàng, lập tức nhào lên, "Về vấn đề ngân lượng,
làm sao so được với ngươi!"
Lục Trinh không ngờ ngược lại hắn còn tệ hơn, không có phòng bị, vừa vặn bị
hắn kéo đi, nàng cố sức giãy giụa, kêu to: "Cứu mạng!"
Giang sư phụ vội vàng đi che miệng của nàng, "Ngươi kêu cái gì, ngươi kêu cái
gì, kêu nữa là sẽ lộ ra việc ta với ngươi mua bán quan tịch! Đây chính là tử
tội!"
Lục Trinh hơi sững sờ, thân thể trở nên lạnh lẽo, liền bị Giang sư phụ khống
chế đè trên mặt bàn, nàng dưới tình thế cấp bách hai đều mò mẫn qua lại trên
bàn, chỉ mò thấy được một khối thô sáp gì đó, cũng không suy nghĩ nhiều, ngay
lập tức lấy khối đó đập vào sau đầu của Giang sư phụ.
Kèm theo một âm thanh rên rĩ vang lên, Giang sư phụ đè ép trên thân thể của
nàng bỗng dừng lại động tác. Nàng sợ hãi đẩy lão ra, lại chỉ thấy sau đầu lão
chảy rất nhiều máu. Lục Trinh sợ đến tay khẽ run rẩy, khối đồ cầm trong tay
rớt xuống đất, thì ra là khối đồ đó là cái Ấn Quan giả mà mới vừa rồi Giang sư
phụ ấn lên làm quan tịch giả cho nàng.
Mắt thấy máu sau đầu Giang sư phụ càng chảy càng nhiều, Lục Trinh luống cuống
tay chân muốn cầm máu cho lão, nhưng máu tươi vẫn không ngừng tiếp tục chảy ra
ngoài, nàng càng nghĩ càng sợ, lại càng thêm không dám dừng lại, vội vã cầm
lên quan tịch giả mới làm, nhanh chân chạy ra ngoài —— nàng chỉ sợ bỏ lỡ buổi
ghi danh hôm nay, về sau sẽ không có cơ hội nữa, vào sớm mới an toàn, như thể
mới mau chóng có cơ hội trả thù cho cha.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, viên quan ở cửa cung đang chuẩn bị ra lệnh đóng
cửa, Lục Trinh lảo đảo chạy tới, "Chờ một chút, ta lấy quan tịch đến rồi !"
Viên quan cũng không nghi ngờ gì, vừa nhận lấy quan tịch vừa nhìn nàng nói:
"Thế nào trễ như thế mới đến? Thiếu chút nữa là tới không kịp!" Lục Trinh trợn
to hai mắt quan sát nét mặt của viên quan, chỉ sợ sẽ thấy được sơ hở của nàng.
Nhưng rất nhanh viên quan đã trả lại quan tịch cho nàng, chỉ vào một bên cửa
cung trong nhắc nhở nàng, "Đi về phía trước, thấy đoàn người đang đi kia chưa?
Họ đều là ứng cứ vào vòng sau, ngươi chạy theo bọn đi!"
Lục Trinh vô cùng mừng rỡ, cám ơn viên quan, lập tức ba bước thành hai bước
chạy đuổi theo đoàn người, từ từ thở bình ổn lại hơi thở vì lo lắng, lại run
rẩy tay sửa sang lại quần áo xốc xếch của mình, bỗng dưng tay run một cái,
phát hiện rõ ràng mép quần của mình dính vào vết máu nhỏ không biết từ lúc
nào. Nàng nhìn chung quanh một chút không ai chú ý tới nàng, với tay lấy một
ít đất từ chậu hoa bên cạnh, hai ba lần liền bôi vào trên mép váy, che lại vệt
máu.
Men theo hàng lang đi thẳng vào bên trong, trước mặt là một tòa cung điện rộng
lớn, một nhóm cung nữ ứng cứ vào vòng sau theo thứ tự đi vào đại điện, lại
phân thành hai hàng đứng ngay ngắn, chỉ là bởi vì tuổi cũng còn nhỏ, lại mang
lòng tò mò, không tránh việc bọn họ nhỏ giọng bàn tán với nhau.
Một cung nữ nhỏ lên tiếng, "Yên lặng."
Tất cả mọi người ở đây lập tức yên tĩnh lại, nhìn về phía nàng, cung nữ nhỏ
kính cẩn lễ phép nói: "Dạ mời Trịnh cô cô!" Mọi người tò mò nhìn một người phụ
nữ lớn tuổi đi ra chính là Trinh cô cô, cô cô nhìn bọn họ, ôn hòa hỏi: "Các vị
đều muốn vào cung?"
Các thiếu nữ cùng đồng thanh nói: "Đúng vậy."
Trịnh cô cô vừa nheo nheo mắt cười nói tiếp: "Nhưng hoàng cung dù sao không
phải là nới ai cũng có thể tiến vào, cho nên người muốn lưu lại, cũng phải
thông qua ba vòng thi. Như thế này, có người sẽ gọi từng cái tên của mọi
người. Người được gọi vào, phải bước đi lên, hành lễ. Ta nói ‘ lưu ’, coi như
qua sơ tuyển, tự mình đi về phía căn phòng bên phải; nói ‘ không lưu ’, liền
tự mình đi về nhà thôi. Tốt lắm, tất cả đều đứng ngay ngắn cho ta!"
Lục Trinh và những người khác cùng nhau im lặng nín thở chờ Trịnh cô cô chọn
lựa vòng thứ nhất, gấp đến độ mồ hôi chảy đầy tay, thật vất vả đến phiên mình,
nàng hít một hơi, đoan trang mà tiến lên, hành lễ một cái.
Trịnh cô cô quan sát nàng, trên mặt quả nhiên toát ra vẻ mặt hài lòng, "Lưu."
Lục Trinh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên lại thấy chạm mặt với thiếu nữ A
Bích lúc trước có tranh chấp với mình, A Bích cau mày nhìn nàng, chỉ cắn môi,
liền đi tới một bên.
Lục trinh nhìn nàng không có gây khó khăn cho mình, liền đi tới bên kia. Trịnh
cô cô lên tiếng: "Chúc mừng các mọi người đã qua vòng sơ tuyển, chỉ là sau đó,
Trần đại nhân còn phải hỏi một vài vấn đề, các ngươi phải hiểu trả lời rõ
ràng, không cần khẩn trương, lớn tiếng trả lời là được."
Một thiếu nữ tò mò nhìn Trần nữ quan, lặng lẽ hỏi thiếu nữ bên cạnh: "Trang
phục của nàng thế nào cùng Trịnh cô cô không giống nhau? Tóc cũng bới thành
kiểu khác. . . . . ."
Cô gái kia vì muốn biểu hiện mình hiểu biết hơn nàng kia, lập tức lạnh nhạt
nói: "Ngươi thật không hiểu biết gì? Được kêu là búi tóc giả, chỉ có nữ quan
đại nhân mới có tư cách mang."
Chính lúc này Trần nữ quan đang hỏi một vấn đề với cung nữ dự tuyển, Lục Trinh
ở một bên tập trung tinh thần nghe, "Lưu Ngọc Thục, ta tới hỏi ngươi, nếu là
sau khi nàng được vào trong cung, chủ tử bị bệnh, vẫn muốn đi dạo trong ngự
hoa viên một chút, ngươi sẽ làm sao?"
Thiếu nữ tên là Lưu Ngọc Thục hết sức khẩn trương, nửa ngày mới trả lời: "Nô
tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không biết!"
Vẻ mặt Trần nữ quan lộ một tia thất vọng, lắc đầu một cái, lập tức có nội thị
mang thiếu nữ kia ra cửa.
Lục Trinh nắm chặt tay, một lát sau, Trần nữ quan gọi nàng tới hỏi: "Lộ Trân,
nếu là trong cung chủ tử thưởng xuống một đĩa điểm tâm, nhưng cái loại điểm
tâm đó, ngươi ăn vào sẽ bị dị ứng, vậy ngươi sẽ làm sao?"
Lục Trinh suy nghĩ một chút, khéo léo trả lời: "Chủ tử thưởng đồ cho nô tỳ,
khẳng định đều là thứ tốt nhất, nô tỳ sẽ đặt nó lên trên hương án, ngày ngày
cảm kích ân đức của chủ tử." Trần nữ quan hài lòng gật đầu một cái, Lục Trinh
yên tâm, nhưng không có thấy ánh mắt mang theo ghét hận của A Bích ở một bên
nhìn mình.
Sau hai vòng đào thải, trong phòng còn dư lại chỉ mấy thiếu nữ, một bên tiểu
cung nữ vội vàng phát cho mỗi hai người một đề thi, Trịnh cô cô giao phó vòng
thứ ba chọn lựa yêu cầu, "Tốt lắm, bây giờ là cửa ải cuối cùng rồi. Tất cả mọi
người xem trên bàn các ngươi, đều có một phần đề thi, trong thời gian một nén
nhan, các ngươi phải hoàn thành nó cho tốt. Mọi người chuẩn bị xong chưa?"
Sau một lần sắp xếp, Lục Trinh lại được phân cùng bàn với A Bích, A Bích vung
tay lên, làm bộ như không cẩn thận đem nước đổ ở trên bàn Lục Trinh, nước chảy
đầy mặt bàn của Lục Trinh. Lục trinh nhìn nàng, A Bích lại giả vờ làm bộ dáng
vô tội, tiếp tục viết chữ.
Lục Trinh không biết làm sao mà đi đến bên cạnh Trịnh cô cô, nhờ giúp đỡ nhờ
bà giúp đỡ, "Cô cô, trên mặt bàn của nô tỳ có nước, người xem. . . . . ."
Trịnh cô cô lại thờ ơ ơ hờ, " Tự mình ngươi nghĩ biện pháp thôi."
A Bích nhìn thấy kế sách của mình đã thành công, chỉ cần một nén nhang cháy
xong, cái này Lộ Trân đáng ghét chỉ có thể ra vể, không nhịn được mà đắc ý
cười.
Dưới tình thế cấp bách Lục Trinh cắn răng một cái, đem bài thi dán vào trên
tường, giơ cánh tay viết xong. Trần nữ quan chú ý tới nàng, đợi đến sau khi
tuyên bố hết thời gian, Trịnh cô cô đi tới vừa nhìn thấy bài thi của Lục
Trinh, ánh mắt sáng lên, "Ngươi viết trăm hoa tiểu khải sao? Không tệ lắm!"
Lục trinh thở phào nhẹ nhõm, lại nghe giọng nói của nội thị ngoài của, "Thượng
nghi đại nhân đến!"
Vương Thượng nghi phục sức cực kỳ hoa lệ đoan đoan mà đi vào bên trong đại
điện, nữ quan mang theo cả đám cung nữ liền vội vàng khom người hành lễ, "Cung
nghênh Vương Thượng nghi!"
Vương Thượng nghi lạnh nhạt nhìn chung quanh đại điện một vòng, nhìn từng
người một cách tỉ mỉ, lên tiếng hỏi: "Trần Điển thị, chuyện tiến hành như thế
nào rồi?"
Trần Điển thị kính cẩn lễ phép trả lời: "Bẩm đại nhân, hạ quan đã xét duyệt
được 35 người."
Vương Thượng nghi ừ một tiếng, mới vừa xa xa nàng liền nhìn đến Trần Điển thị
đối với tên thiếu nữ này toát ra vẻ tán dương, liền nhìn một cái bài thi của
Lục Trinh, hỏi nàng: "Đây là ngươi viết?"
Lục Trinh cúi đầu, "Vâng"
Vương Thượng nghi gật đầu một cái, "Ngươi là người ở nơi nào? Tên gọi là gì?"
Lục Trinh có một ti hốt hoảng, nàng hết sức che giấu, cố gắng nhở lại tấm quan
tịch của mình, "Nô tỳ tên là Lộ Trân, phải . . . . . Người Đông phủ."
Vương Thượng nghi nhìn thần thái nàng như thế, lòng sinh một tia nghi ngờ, cau
mày hỏi: "Ngươi liên tục cả mình là ở đâu ra cũng nhớ không rõ? Lấy quan tịch
của nàng tới đây cho ta."
Ở dưới kia tiểu cung nữ lập tức tìm ra quan tịch của Lục Trinh đưa lên phía
trước, Vương Thượng nghi nhìn qua hai lần, mặt lập tức lãnh đạm, "Cái gì người
Đông phủ? Phía trên rõ ràng viết là Đông Bình! Còn nữa, quan tịch này chính là
dùng lọa giấy Giang Nam của năm ngoái, rõ ràng chính là đồ giả!"
Lục Trinh nhìn thấy mình bị vạch trần rồi, lúc này quỳ xuống, khổ khổ cầu
khẩn, "Thượng nghi đại nhân, xin ngài nghe nô tỳ giải thích. . . . . ."
Vương Thượng nghi lại không để ý đến nàng, chỉ là nhìn bốn phía, trong tiếng
nói cũng lộ ra sự lạnh lẽo, "Các ngươi tại sao vậy, ngay cả tờ quan tịch giả
cũng không nhìn ra được?" Nàng khinh miệt đem tờ quan tịch ném tới dưới chân
của Trần Điển thị. Trần Điển thị khẩn trương nhặt quan tịch trên đất lên,
ngừng lại một chút, dập đầu nói: "Hạ quan đáng chết! Vẫn là Vương thượng nghi
có con mắt tinh tường! Có ai không, mang cái đứa to gan này ném ra ngoài cho
ta!"
Mắt thấy mình cứ bỏ lỡ cơ hội như vậy, Lục Ttrinh quỳ đi tới bên cạnh hai nữ
quan, liên tiếp dập đầu, "Hai vị đại nhân, nô tỳ là có nỗi khổ tâm, van cầu
các ngươi cho nô tỳ thêm một cơ hội. . . . . ."
Nhưng các cung nữ đã sớm tiến lên bắt được nàng, kéo nàng ra đến bên ngoài cửa
cung, hung hăng ném trên đất, cửa nặng nề đóng lại thật chặt ở trước mặt nàng.
Trong hốc mắt Lục Trinh thấp thoáng nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cửa cung
đã đóng lại trước mặt mình, nước mắt không khỏi chảy ra, hồi lâu sau nàng mới
lau đi nước mắt, đi về phái bóng đêm.
Đi ngang qua một rừng cây nhỏ thì đột nhiên có người bắt được cổ chân của
nàng, nàng thét lên một tiếng, chỉ nghe được người kia nói một câu: "Cứu ta."