Cuộc Chiến Của Những Kẻ Mạnh.


Người đăng: kindkong

Khu đất giờ đã hình thành một trận chiến thật sự. Sự bình lặng lúc trước chính
là chờ lúc này bùng nổ. Bốn phương tám hướng đã tề tụ đủ những kẻ có thực lực
lưu lại, những kẻ thực lực yếu kém khác chỉ đành ra đi hoặc chọn cách lưu lại
cầu may.

Nhìn những kẻ lăm le với món đồ của mình, Shiro Koyuki bình tĩnh nói:

“Các vị nghĩ bằng sức mạnh như vậy có thể rời đi dễ dàng sao, có câu: Bọ ngựa
bắt ve chim sẻ ở phía sau. Ai là con mồi ai là thợ săn đều chưa biết được
đâu.”

“Khá lắm, không hổ phó đoàn trưởng của Gialaka. Cô nghĩ kế li gián trẻ con đó
có tác dụng sao?” Hàn Mặc phản bác.

“Không cần phó đoàn trưởng lo lắng, chúng ta tự biết chừng mực.” Hứa Hùng cũng
chen vào.

Vẫn thái độ bình tĩnh, đảo mắt nhìn một lượt tất cả những người đứng xung
quanh, cô nói:

“Các người chắc chứ.”

Tất cả những thế lực đều im lặng, ánh mắt trao đổi ngươi này nhìn người kia,
người kia nhìn người này đề phòng lẫn nhau. Câu nói thẳng thắn, vạch rõ mục
đích của những kẻ đứng ở đây.

Họ đủ hiểu, người nào ra tay trước thì chắc chắn kẻ đó sẽ là mục tiêu để các
thế lực khác nhắm vào. Điều cơ bản như vậy sao bọn họ không biết, nhưng thẳng
thắn như Shiro Koyuki quả thực là số một.

Cuộc chiến lại đi vào sự khoảng lặng, một khoảng lặng khó mà thấy được trên
chiến trường. Sốt ruột vì phải chờ đợi, Lâm Vũ hỏi:

“Bọn chúng định đứng đó tới khi nào?”

“Nhanh thôi, những tên kia chỉ được cái mác, chúng sẽ không để mất bảo vật như
vậy đâu.”

“Sao lại thế?”

“Ngươi thật là ngốc, ngươi có biết vì sao Cơ Giáp Sư kia lại chia rẽ bọn chúng
để hoàn cảnh rơi vào cục diện như vậy không?”

“Chẳng phải là chia rẽ để họ đánh nhau sao.”

“Không hẳn là vậy, ngươi nghĩ những kẻ kia dễ đánh nhau vì chuyện cỏn con đó
chắc. Nhưng khi chia rẽ, bọn chúng sẽ không có lòng tin với nhau, không ai
muốn chết trước cả bởi vậy bọn họ sẽ rơi vào cục diện rối rắm như bây giờ. Còn
cô ta, cô ta sẽ được lợi về thời gian.”

“Thời gian thì có liên quan gì?”

“Hết nói nổi với ngươi, nếu như món đồ của ngươi mà bị trấn lột đi trong khi
ngươi không có khả năng đánh lại bọn chúng thì ngươi sẽ làm gì.”

“Ta sẽ gọi người mạnh hơn đến... À, ra vậy! Cô ta đang câu giờ để chờ quân cứu
viện”

Nghe được những lời phân tích, đầu óc của Lâm Vũ như ở mang ra thêm không ít,
không khỏi hướng về vị Cơ Giáp Sư nữ kia một ánh nhìn thán phục, ngưỡng mộ.

“Không cần tỏ thái độ như vậy, ngươi có thể nghĩ được như vậy sao mà mấy người
kia không nghĩ ra. Chỉ ít chút nữa thôi, một trong số họ sẽ phá vỡ cái cục
diện cân bằng này.”

Chờ mong theo dõi tiếp cuộc chiến, không ngoài suy đoán, một người thanh niên
tay vác trên vai một cây Đại Đao to như cánh cửa hét lên:

“Chuyện gì sau hãy tính, Cự Ma ta xung phong cầm trước. Các vị không cần
nhường.”

Vừa nói vừa lao về phía cây búa.

“Này, không phải người tên Cự Ma kia sẽ là tâm điểm sao? Chẳng nhẽ hắn không
sợ chết!”

“Chết! Ai mà không sợ, nhưng nhìn kĩ lại xem hắn đang làm gì? Đừng để những gì
hắn ta nói mà quan tâm, hành động mới là cái cần chú ý.”

Cố gắng lí giải những gì vừa nghe, Lâm Vũ mặt nghệt ra khi thấy hành động của
người tên Cự Ma. Hắn vậy mà ném cây búa về phía Cơ Giáp Đoàn.

“Hắn ta bị cái gì vậy. Sao lại đưa trả lại cây búa cho nhóm Cơ Giáp Sư.”

“Ngốc lắm! Hắn ta làm vậy là có nguyên do của nó. Động não đi, nếu như trên
tay ngươi mà cầm cục than nóng thì ngươi sẽ làm gì.”

“Thì ném nó đi.”

“Vậy nếu như ngươi đang đứng cùng với kẻ mà ngươi ghét nhất thì sao?”

“Thì ném cho... À, ta hiểu rồi! Hắn là đang tập trung sự chú ý vào đám Cơ Giáp
Sư.”

“Chính xác! Tập trung quan sát đi.”

Giải được khúc mắc, Lâm Vũ lại tiếp tục nhìn. Cây búa lúc này được ném cho Cơ
Giáp Đoàn, vật quy chủ vậy mà vị đoàn trưởng kia lại không vui cho lắm, lông
mày khẽ nhăn. Những người khác cũng không tốt lành gì, thấy chiếc búa rơi vào
tay Cơ Giáp Đoàn vội vã triển khai hỏa lực.

“Mưa Thiên Thạch” Hàn Mặc hồ vang.

Đã được chứng kiến độ cuồng bạo của nó, Lâm Vũ không khỏi rùng mình. Tiếp sau
đó, là Cự Ma, kẻ gây ra tình trạng này.

Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, cả người bỗng phồng to lên tạo thành một người
khổng lồ cao hơn ba mét, chiều rộng cũng gần một mét rưỡi, Cầm trên tay thanh
đại đao lớn như cánh cửa, giọng hắn gầm vang:

“Nhất Đao Lưỡng Đoạn.”

Đao phong vừa hiện không thua gì một đầu cự thú, thế như trẻ tre lao về phía
trước khiến không gian trước mặt nứt toác kêu lên ầm ầm. Một rãnh sâu xé rách
mặt đất chia địa hình lòng trảo vốn có thành hai sau đó là chạy thêm một
khoảng dài nữa mới kết thúc. Là người quan sát, Lâm Vũ cũng giật mình:

“Mạnh như vậy?”

“Khá khen cho tên Cự Ma, loại một lúc hai con chim.”

“Hai con chim?”

Một lời nói bâng quơ cũng làm Lâm Vũ phải để ý, quan sát lại chiến trường, cậu
thực sự nể phục độ quan sát nhạy bén của hắn. Hai con chim mà tên xấu xí nói
ám chỉ một người tên Hạ Vũ chức nghiêp Druid (Người Hóa Thú) còn một người
khác là Cổ Dương chức nghiệp Thực Vật Sư. Cả hai người đều bị kĩ năng của Cự
Ma một đao diệt sát.

“Hắn ta là có ý gì, sao lại giết người cùng phe.” Lâm Vũ lại hỏi.

“Ai nói với ngươi là cùng phe. Hắn là đang trừ đi những kẻ ngáng chân mình.”

“Vậy sao hắn không diệt sát Cơ Giáp Đoàn kia.”

“Ngươi động não trước khi hỏi được không. Hắn tạo ra tình trạng hiện tại là để
làm gì? Chính là thu hút sự chú ý của đám người kia, sau đó nhân cơ hội mọi
người không chú ý, diệt sát hai người bọn họ. Không chỉ hắn, người tên Thiên
Phong và Liệt Nhật cũng đã trừ đi hai người nữa rồi.”

“Nhanh như vậy.”

Thế cục giờ này đảo lộn, kẻ này đánh kẻ kia loạn cào cào lên. Không ai là
không có mục đích của mình. Bất ngờ nhất vẫn là Cơ Giáp Đoàn, không ngờ lại
chống đỡ được cơn Mưa Thiên Thạch của Hàn Mặc.

“Bạch Sát này quả thật có chút không đơn giản!”

“Bạch Sát, ai là Bạch Sát?”

“Ta nói là nói người mà đã sửa chữa cây búa kia, tên Hắc Ám Giả Thuật Sư khi
nãy. Nếu không có hắn thì Cơ Giáp Đoàn không chống đỡ nổi được tầng Mưa Thiên
Thạch kia đâu”

“Mạnh vậy sao.” Lâm Vũ không tin nói.

“Hắn mạnh không phải vì sức mạnh của gã mà là sự tính toán của gã. Từ những
thứ như: Góc độ, điểm rơi của từng viên thiên thạch đều được hắn tính toán và
né được gần hết. Nếu không ngươi nghĩ bọn chúng còn đứng ở đó chắc.”

Có lẽ phát cáu vì những câu hỏi của Lâm Vũ, tên đồng bạn bắt đầu lôi từ trong
hành trang ra một chiếc áo choàng, hăn nói:

“Mặc vào đi! Sau đó thực hiện đúng như những gì trong kế hoạch. Có vẻ như
nhanh hơn ta dự đoán.”

“Dự đoán gì?”

“Ngươi không cần biết, mặc vào rồi đi đi. Nhớ làm đúng theo kế hoạch đấy.”

“Ô xờ kê”

Choàng vội chiếc áo vào người, một cảm giác mát lạnh lan tỏa toàn thân. Lâm Vũ
lao nhanh đến phía trung tâm nơi cuộc chiến nổ đang diễn ra, bất chấp hiểm
nguy và tin tưởng vào thứ mà tên xấu xí đưa cho.

“Quả nhiên, họ không nhìn thấy mình.” Cậu thì thầm.

Thứ Lâm Vũ đang mặc trên người là một chiếc áo choàng có tên gọi Áo Choàng Ám
Ảnh. Công dụng chủ yếu là cho người mặc tàng hình trong một khoảng thời gian
độ 10 phút. Trong quá trình này, chiếc áo có thể chống đỡ và vô hiệu hóa 2 đòn
tấn công trực diện của kẻ thù, nó quả là một trang bị hiếm có và rất có ích
trong hoàn cảnh này.

Di chuyển cẩn trọng qua những bãi đá, men men lại gần phía Cơ Giáp Đoàn. Lâm
Vũ chờ đợi, thời gian tàng hình của Áo Choàng Ám Ảnh còn 8 phút nữa mới hết
hiệu lực nên trong khoảng thời gian này cậu vẫn khá là an toàn. Về chiến
trường, trong lúc Lâm Vũ di chuyển cũng đã có thêm 6 người nữa bị diệt sát.

“Quang đãng không ít.” Cự Ma vác đao, lớn tiếng nói.

Chiến trường lúc này chỉ còn 6 thế lực, à không phải là 7 tính cả nhóm của Lâm
Vũ . Lần lượt là Cơ Giáp Đoàn, Nhóm Hàn Mặc – Hứa Hùng, Cổ Ma, Thiên Phong,
Liệt Nhật, Lưu Tinh. Thế cục như vậy, không ngờ người lên tiếng trước tiên lại
là thế lực yếu nhất, Cơ Giáp Đoàn.

“Các vị, hẳn là đến lúc các vị cần xem lại tình hình rồi.”

“Phó đoàn trưởng ngươi là có ý gì?”

“Đổ bộ.” Cô nói.

Một hiệu lệnh được phát ra, từ trên không trung hàng loạt bọ máy lẫn thú máy
lần lượt tiếp đất, một đội hình hơn trăm xuất hiện bao bọc cả khu vực hình
lòng trảo, Họng súng trang bị trên người của các con thú hướng thẳng về phía
những người còn lại, áp lực dần hiện ra trên khuôn mặt của các thế lực.

“Khá khen, vậy mà có thể nhẫn đến lúc này.”

“Như nhau cả thôi. Bắn!” Shiro Koyuki lãnh đạm.

Lệnh vừa dứt, hàng loạt tia đạn bay ra khỏi nòng súng, găm chặt vào những
người đối diện.

“Chuyện nhỏ, Khoái Đao Loạn Ma” Cự Ma gầm lên.

“Ẩn Thân.” Thiên Phong bình tĩnh đưa ra kĩ năng.

“Dung Nham Thú - Đỡ, Sóng Nhiệt” Hứa Hùng, Hàn Mặc đồng thanh hô.

“Lôi Tiễn.” Liệt Nhật vừa di chuyển vừa sử dụng kĩ năng.

“Lục Thần Kiếm.” Lưu Tinh cũng tung kĩ năng phòng thủ.

Đòn tấn công của Cơ Giáp Đoàn vừa rồi đã buộc cho những người khác phải sử
dụng hết những kĩ năng mạnh nhất của mình. Một phần né tránh những làn đàn,
một phần tấn công, giao chiến dữ dội. Sóng Nhiệt, với Khoái Đao Loạn Ma quét
ngang toàn bộ mặt trước của đám máy móc giảm đi không ít phiền phức, Lôi Tiễn
và Lục Thần Kiếm của hai người kia cũng không kém, tả xung hữu đột đánh phá
những chỗ hiểm yếu.

“Chết đi.”

Tiếng nói của Bạch Sát làm Lâm Vũ rùng mình, khi nhìn thấy đám thú máy, cậu
biết tình huống không hay nên đã chạy dần về phía của Cơ Giáp Đoàn. Vừa mới
đặt mông xuống đã bị tiếng hét của vị học giả tên Bạch Sát làm giật bắn mình.

“Không phải lộ rồi chứ.” Cậu thầm nghĩ.

Tiếp đó là một chuỗi âm thanh bùm bụp vang lên, kéo theo sau là một cỗ thi thể
gục ngay trước mặt khiến cậu tái xanh, nhưng cũng vì vậy mà nỗi lo bớt đi chút
ít.

Hóa ra vẫn chưa bị phát giác!

Nhìn thi thể gục trước mặt, cậu không khỏi ngẩn ngơ. Người nằm đó không phải
Thiên Phong thì là ai.

“Cảm ơn Bạch Sát Đoàn Trưởng.” Cô gái Giáp Bạc cảm kích.

“Shiro cô không cần khách sáo. Nếu cảm ơn thì cứ đưa lễ vật cho ta, ta không
ngại đâu.” Bạch Sát cười nói.

Lần đầu tiên Lâm Vũ thấy đánh giá của tên đồng bạn là sai lầm. Người tên Bạch
Sát kia phải nói quá là vô sỉ, không ra dáng một vị học giả một chút nào.

“Chuyện đó là đương nhiên. Mong đoàn trưởng chiếu cố thêm.”

“Khà khà, đương nhiên, đương nhiên”

Vô sỉ cực điểm. Hướng ánh mắt về cây búa được bảo vệ cẩn thận. Lâm Vũ tự hỏi:

“Sao bọn họ không ném cây búa đó vào hành trang. Cứ tranh đi tranh lại nãy
giờ.”

Soát lại hành trang, trên tay cậu lúc này là một tấm bia đá cỡ hai bàn tay
cùng một lọ dược màu đỏ tía. Lấy ra những vật này thì hẳn kế hoạch sắp thực
thi rồi.

Theo như kế hoạch, việc cậu cần làm là đặt tấm bia này đặt ở một nơi càng gần
cây búa càng tốt. Sau đó chờ đợi tín hiệu rồi đổ thứ dung dịch màu đỏ mà tên
kia đưa lên tấm bia, như vậy thì công việc cậu đã hoàn thành, việc còn lại để
tên xấu xí kia lo.

Chỉ biết khi cậu đổ dung dịch, hắn ta sẽ triệu hồi được Mộ Địa Cốt Lao, một
dạng cầm tù thời gian ngắn. Trong khoảng thời gian đó, cậu và hắn ta đều có
thể đào thoát.

Tự hỏi thời cơ là lúc nào nếu không phải lúc này, một bên đang giao chiến với
lớp thú máy, một bên thì tập trung quan sát thời cơ đây chứ đâu. Mon men lách
qua lớp phòng ngự, đặt tấm bia xuống phía dưới rồi đổ dung dịch màu đỏ lên.
Khi vừa tiếp xúc với dung dịch, cả tấm bia bắt đầu bành trướng hơi lạnh phả ra
làm cậu rùng mình.

Kì biến xảy ra, người đầu tiên phát giác là Bạch Sát. Hắn giật mình như tự
hỏi:

“Cái gì vậy?”

Sự xuất hiện của tấm bia làm cho không khí xung quanh giảm đi vài phần. Từ
trong Bia luồng sương mù cực đại bao kín toàn bộ mọi thứ xung quanh.

“Chuyện gì xảy ra.” Một trong số họ lên tiếng.

“Vong Linh Thuật. Có kẻ đang sử dụng Mộ Địa Cốt Lao.”

“Mộ Địa Cốt Lao? Là kẻ nào?”

Những tiếng nói nghi hoặc vang lên, từ dưới nên đất, từng bàn tay xương xẩu
bắt đầu đào đất chui lên, túm chặt lấy chân của những người đang đứng trong
khoảng không gian này. Chúng bám lấy, len lỏi như những con giòi chém không
đứt dứt không buông, từng bàn tay xương liên kết tạo thành một cái lồng nhỏ.
Lâm Vũ cũng không ngoại lệ, cậu bị bao gọn ở bên trong dù cho có tàng hình
cũng không thoát khỏi.

“Là kẻ nào” Giọng nói ầm ầm như sấm của Cự Ma vang lên.

Tầm nhìn bị bao phủ bởi màn sương dày đặc hơn nữa lại bị nhốt trong Cốt Lao mà
không biết là ai làm, không lo sợ sao được.

“Lão Hàn, ngươi có Hư Vô Bộ mau lên xem có chuyện gì?” Giọng Hứa Hùng vang
lên.

Lúc trước, khi nhận thấy tình thế không ổn, Hàn Mặc đã dùng Hư Vô Bộ nhấc mình
lên khỏi mặt đất nên không bị Cốt Lao Bao phủ, vậy nên gã được Hứa Hùng nhờ
cậy.

“Được! Để ta.” Hàn Mặc đáp.

Chân bước hư không, đạp qua tầng sương mù, không thể ngờ hắn chưa nhìn ra manh
mối gì đã bị một Cốt Mâu đam thủng lồng ngực, cả người hắn cứng đờ. Tuy là trò
chơi nhưng hình ảnh quả thực quá máu tanh, hiệu ứng Tê Liệt kèm theo hiệu ứng
Xuất Huyết làm Hàn Mặc cảm thấy mệt, biết là không sống nổi bởi đòn ám toán
trí mạng này, hắn gằn giọng nói:

“Là kẻ nào của Quần Đảo Sương Mù.”

Đáp lại hắn là một giọng nói hết sức bình thường, không có một chút gì sợ hãi:

“Quần Đảo Sương Mù? Ngươi cũng biết nhiều quá đấy.”

“Khà Khà, quả không sai, người có thể triệu hồi Mộ Địa Cốt Lao và sử dụng Cốt
Long trong Vực này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà Quần Đảo Sương Mù là nơi
có nhiều kẻ như vậy nhất.” Hàn Mặc hổn hển nói.

“Ồ, quả thật là sơ xuất. Nhưng ngươi cũng sẽ chết mà thôi.”

“Ngươi đến vì thiết lệnh?” Hàn Mặc hỏi.

“Quả đúng là kẻ mang thiết lệnh, tâm tư tinh tế lắm. Lần này thì đến phiên ta
giữ nó rồi.”

Thiết Lệnh ở đây chính là một tấm Hắc Bài màu đen, trên khắc một chữ Tử màu đỏ
gần khỏa lấp miếng Hắc Bài. Cả tấm Hắc bài này nhìn như một mặt quỷ, với miệng
ngoác ra trông yêu dị cực điểm.

Thò tay giật đi miếng Kim Bài trong người Hàn Mặc, hắn nói:

“Ngươi chết được rồi.”

Lời vừa dứt, Cốt Mâu rút cái xoẹt, cả người của Hàn Mặc rơi tự do xuống phía
dưới, kêu cái rầm.

“Hàn Mặc hắn chết rồi.” Hứa Hùng hờ hững nói.

“Vậy mà chết! Kẻ nào ra tay.” Cổ Ma vội hỏi.

“Không biết, nhưng Thiết Lệnh của hắn chắc mất rồi.”

Lời vừa nói ra làm không gian tĩnh đi mấy phần. Thực chất lần này những tên
đầu sỏ như bọn chúng tập hợp lại đây cũng chính là vì tấm Thiết Lệnh trong tay
Hàn Mặc. Mỗi người có một tâm tư nhưng đều có chung mục đích là có được nó.

Biết được Hàn Mặc là một kẻ rất thích sưu tầm bảo vật nên bọn chúng đã lập kế
hoạch tạo ra một món bảo vật giả rồi đẫn phát chiến tranh nhằm câu hắn tới.
Lại không ngờ không cần bảo vật của bọn họ thì bên thành Gialaka đã mang một
bảo vật đến, đó chính là chiếc Búa kia. Bởi vậy thuận theo tự nhiên nên giàn
cảnh với nhau. Không ngờ kế hoạch chưa thành thì lại bị một tên không biết mặt
hẫng tay trên.

“Làm sao bây giờ?” Cổ Ma hỏi.

“Còn làm sao nữa, vật đã mất thì còn ở lại làm gì!” Hưa Hùng nói.

“Chờ Mộ Địa Cốt Lao hết thì chúng ta rời đi thôi, hẳn tên đó chưa đi được xa
đâu.” Liệt Nhật vốn ít nói cũng phụ họa.

“Thời gian Mộ Địa Cốt Lao ảnh hưởng cũng không lâu nữa, cố chờ thêm đi”

Thảo luận chỉ là cái cớ, dò xét tình hình mới là mục đích chính. Trong thâm
tâm những kẻ bị nhốt kia đều len lói một ý rằng những kẻ còn lại chắc chắn hợp
tác với người ngoài hòng chiếm riêng thiết lệnh cho riêng mình. Tâm tư như vậy
sao mà hợp tác nổi với nhau.

Khi thời gian hiệu lực của Mộ Địa Cốt Lao vừa kết thúc, từng bóng người trong
nó đều biến mất. Không biết họ đi đâu, làm gì nhưng chắc chắn họ đang rất là
vội và không ai để ý rằng, cây Búa được bảo vệ bở Cơ Giáp Đoàn cũng đã biến
mất.

Nhìn khoảng đất trống không, Bạch Sát than thở:

“Shiro, lần này bọn cô thảm rồi.”

Lần đầu tiên hiếm hoi mà một nét sầu muộn hiện rõ lên trên khuôn mặt của Shiro
Koyuki.

“Quả thực quá đen đủi đi.”

Ngước nhìn Chiến Hạm Huyền Vũ án ngữ phía trên bầu trời, một cảm giác bất lực
hiện lên trong tâm trí cô. Lần hành động này đã rút cạn không biết bao nhiêu
tài nguyên của thành Gialaka,

“Đúng là số phận trêu người.” Cô thì thầm

Ra lệnh cho Cơ Giáp Đoàn di chuyển, bâng quơ bỏ sau lưng một câu với Bạch Sát:

“Khi nào rảnh ngươi có thể tới Gialaka chơi.”

“Hả?”

Bần thần vì lời mời của vị Phó Đoàn Trưởng xinh đẹp phải mất một lúc khi Cơ
Giáp Đoàn đã đi một quãng khá xa, Bạch Sát mới hồi phục tinh thần, vẫn điệu bộ
vô sỉ đó, hắn nói:

“Tất nhiên là ta phải đến đòi nợ rồi.”

“Rất sẵn lòng.”

Từ đằng xa vang vọng lại một giọng nói trong trẻo vang dần trong không gian.

Nhìn chiến hạm trên bầu trời đang khuất hẳn, hắn thầm nghĩ:

“Chiến trường, có lẽ cũng đã kết thúc được rồi!”


Lục Địa Huyền Bí - Chương #5