Thiếu Niên Vân Phong


Người đăng: Ginko

Trong đám người Cẩu Thạch, hắn cũng chỉ là phổ thông thôn dân thôi nên cũng
theo mọi người sắc mặt tái nhợt lui về sau hai bước trong ánh mắt tràn đầy
hoảng sợ cùng không căm lòng, nửa bước luyện khí a, cao cao tại thượng a.

Mặc dù là thế nhưng hắn luôn chú ý một thanh niên trong đám Vân Dã thôn dân,
theo ký ức thì người này tên Vân Phong người gầy gò yếu đuối nhưng dưới áp lực
này sắc mặt thanh niên chỉ bình thản, trong mắt toát ra sự kiên định nhưng
không thể giấu được hắn một tia tràn đầy kinh hỉ.

Hai đoàn tinh quang lóe lên trong mắt Cẩu Thạch quét Vân Phong từ trên xuống
dưới hành động cực nhanh không ai biết cả rồi Cẩu Thạch cười thầm: " không đơn
giản a, huyết mạch lực lượng và còn được tàn hồn cường giả cộng sinh nữa,
không biết về sau vận mệnh của ngươi như thế nào đây!"

Nguyên lai Vân Phong từ mấy hôm trước không may bị rơi xuống vách đá nhưng may
mắn sống sót,"ah ta còn sống ta còn sống nhưng rốt cục ta chỉ là một kẻ tàn
phế thôi!"đang cảm nhận trong cơ thể yếu đuối thương tích đầy mình thì trong
đầu xuất hiện một số hình ảnh liên tục lóe ra.

Đột nhiên một cái thanh âm tại Vân Phong trong đầu vang lên

"Mười năm, ta Lâm Thiên đao đế vẫn còn lưu lại một sợi tàn hồn, tiểu tử ngươi
phát đạt!"

"ah, Lâm thiên đao đế??" Vân Phong một mặt ngẩn ra, đang suy nghĩ thì tựa như
biết hắn nghĩ gì thì Lâm Thiên nói: "Tiểu tử ngươi phát đạt a, năm xưa ta tung
hoành đại lục một thân tu vi đến cấp chín cửu thiên vũ đế nhưng bị phản bội
nên mới ra nông nỗi này đây!" Nói đến đây trọng nói tràn đầy căm phẫn.

Luyện khí cô đọng linh khí, mở ra linh mạch một khi linh mạch mở ra cửu đạo
thì có thể cấu trúc nâng cấp đan điền thành linh hải rồi thành chân chính võ
sư.

Võ sư phân chín cấp, phân biệt là cấp một linh huyền cảnh vũ đồ, cấp hai vũ
huyền cảnh vũ sư, cấp ba địa huyền cảnh vũ linh, cấp bốn thiên huyền cảnh vũ
thiên, cấp năm tông huyền cảnh vũ tông, cấp sáu vương huyền cảnh vũ vương, cấp
bảy tôn huyền cảnh vũ tôn, cấp tám hoàng huyền cảnh vũ hoàng, cấp chín đế
huyền cảnh vũ đế.

Mỗi một giai phân cửu tầng, trên vũ đế là thánh cảnh nhưng đã ngàn năm từ đại
chiến ma tộc, hải tộc, thú tộc những thánh giả đó đã biến mất rồi.

"Ta có thể giúp ngươi và ngươi có thể giúp ta, giúp ngươi nghịch thiên cải
mệnh mà đi chữa lại linh mạch còn ngươi nương theo thực lực tăng trưởng giúp
ta đoạt xá để báo cừu hận!"

"Đừng lo, ta là người phân rõ trái phải, mặc dù không phải người tốt nhưng có
cừu tất báo có ân tất trả lại cũng coi là chính nhân quân tử một trong!"

Hắn không thể đoạt xá Vân Phong vì mình giờ đây chỉ là tàn hồn, hắn không phải
là loại triệt đường sống của tiểu oa nhi này hơn nữa trong cơ thể tiểu tử này
có một cổ hoang dã huyết mạch lực lượng mặc chưa được kích hoạt.

"Lâm Thiên, Lâm Thiên, a đúng rồi ta nghe nói có tên Lâm Địa ở Xích Dã thôn
làm người bẩn thỉu, thèm thuồng trai lơ, từng cưỡng bức một số thanh niên
tiếng xấu đồn xa !"

Nói xong rùng mình lấy tay che lỗ hoa một mặt cảnh giác: "Các ngươi quan hệ
thế nào cùng họ Lâm? anh em ha..hay là trai lơ"

"Phốc!!!"

Lâm Thiên đao đế kém chút thì phun một hơi lão huyết, tàn hồn lắc lư bất cứ
khi nào cũng có thể biến mất.

"Xong, xong ma xui quỷ khiến nào mà ta lại cộng sinh vào tên tứ chi phát triển
này?? thì ra suốt từ nãy ta lải nhải một mình à?"

Mà một bộ cảnh giác là sao thế, lại còn lấy tay che mông nữa.

Cảnh giác em gái nhà ngươi ý, che mông mẹ nhà ngươi ý. Cả nhà ngươi cảnh giác,
cả nhà ngươi che mông a.

Áp chế bản thân bị tức chết chưa kịp báo thù đã tàn hồn sinh khí mà teo rồi
thì được nghe thanh niên trong giọng nói mang theo sự hồn nhiên: "em gái? mẹ?
mà ngươi sao thế muốn tìm thú vui thì đừng tìm ta a nếu không đi mà tìm A Cẩu
ấy !"

"Hắt xì!"

Hồn nhiên, ngây thơ không để ý có tiếng ngã nhòa trong não mình mà nói tiếp
một mặt nghiêm túc: "Ta giờ đây linh mạch vỡ nát, giúp ta trở lại con đường võ
đạo báo cừu hận diệt tộc hai bên cùng có lợi a"

"Ha ha, chúng ta có điểm chung đều báo cừu hận đấy, tiểu tử hai chúng ta sẽ
trở lại thế giới võ giả này !!"

Mặc dù còn khí nhưng chợt nghe được đối phương nghiêm túc lời nói thì một mặt
hưng phấn:" Các ngươi chờ đấy đao đế sẽ trở lại !!"

"Ồ ! tiểu tử nằm xuống cho ta!" đầu trọc đại hán thấy Vân Phong dưới áp lực
này mà vẫn nhếch miệng cười, thi chiển uy áp tập trung vào Vân Phong nhưng vẫn
thấy hắn lông tóc không tổn hại.

"Ngươi không nay không ăn sáng à?" nghe được âm thanh trào phúng từ Vân Phong,
đại hán tức giận định lao lên đánh chết tiểu tử này thì nghe được âm thanh của
thanh niên Bạch Dã thôn

"Ngươi không phải là đối thủ của hắn, hắn đã là luyện khí tầng một rồi!"

Đám người nhất thời biến sắc, thôn dân Vân Dã thì kinh ngạc và có phần không
tin bởi vì hắn nổi tiếng là khí lực yếu trói gà không chặt thì làm sao có thể
là võ giả được

"Tiểu tử Vân nhà ngươi là võ giả a !?"

"Thúc thúc, bá bá, mọi người chuyện này để sau hẵng nói đã"

Vân Phong bình tĩnh trả lời còn đối diện thanh niên Bạch Dã thôn thì cười
lạnh: " thì sao chứ, cuối cùng cũng bị ta chà đạp thôi!"

"Ta đã tu luyện đến luyện khí tầng một hậu kỳ coi như ngươi thật sự lên cấp
luyện khí thì lại làm sao? Ngươi khả năng không biết luyện khí cấp một hậu kỳ
cùng luyện khí cấp một sơ kỳ sự chênh lệch a, khà khà!"

Khóe miệng xả quá một nụ cười gằn, thanh niên bàn chân đột nhiên đạp xuống mặt
đất, tùy theo đại địa chấn động, thân hình của hắn bắn mạnh mà ra, nhằm phía
Vân Phong. Ở giữa không trung, thanh niên song quyền vung lên, mang theo một
trận chói tai quyền phong.

Không qua mặc dù không có võ kỹ, thanh niên cú đấm này cũng không phải chuyện
nhỏ, chí ít quan chiến thôn dân đầy mặt lo âu mà nhìn Vân Phong.

Chỉ có Cẩu Thạch ngáp một cái chán nản nói thầm: "tiểu tử kia chắc chắn bại,
ai làm sao để kiếm nhiều kim tệ thanh lập tông môn đây, chuyện ở thôn xóm này
đã có Vân Phong tiểu tử này lo rồi"

Phần phật

Quyền phong sắp tới thân thì Vân Phong bình thản ra tay không nhanh không chậm
giơ lên song chưởng, một tiếng nổ vang hai bên song chưởng mạnh mẽ đụng vào
nhau, phát sinh một tiếng oanh.

Sau vài giây một luồng sức mạnh mẽ trên nắm đấm của Vân Phong bạo phát, thanh
niên mắt lộ vẻ hoảng sợ chưa kịp phản ứng thì bị oanh ra ngoài.

"uỳnh"

Đám người trợn mắt há hốc mồm ra, dụi dụi con mắt.

"Ngươi bại rồi!"


Luân Hồi Nhân Sinh - Chương #3