Ma Đầu


Người đăng: Ginko

"Trần Phong, nơi đây đã sớm bày thiên la địa võng, lần này ngươi nhất định đầu
lìa khỏi xác!!!"

"Trần Phong ma đầu, ngươi vì luyện chế ma huyết đan mà giết hàng trăm vạn
người tính mạng. Ngươi đã phạm vào ngập trời tội nghiệt, tội không thể tha
thứ, tội lỗi chồng chất!!"

"Cưỡng bức hơn ngàn nữ tử, thiếu phụ, loại người như ngươi không xứng tồn tại
tại đại lục này!"

Ma sơn, quần hùng vây quanh, sớm đã không còn sinh lộ, Trần Phong cả người tàn
phá hắc bào, tóc tai bù xù, toàn thân huyết hồng, thần sắc dữ tợn, ánh mắt âm
lãnh.

Đại cục đã định, hôm nay chắc chắn phải chết.

Vây công hắn chính đạo ngàn võ giả đấu khí trên thân mặc dù không đạt đỉnh
phong nhưng cũng sâu không lường được, thâm bất khả trắc hiển nhiên đều đạt
đến bán thánh cấp bậc.

Dẫn đầu là một bạch y nữ tử, kinh khủng đấu khí tràn ra từ người nàng, bao la
như đại dương vậy, hào quang tỏa ra từ người nàng nghiền ép hết thải mọi thứ
xung quanh.

Khủng khiếp đấu khí có chút không kiểm soát được, mọi người ở đây đều rõ ràng
vì nàng vừa đột phá thánh cảnh xong đang làm quen cảnh giới mới.

Nàng là ai, Mộc Lâm Tuyết tuyệt thế thiên tài, yêu nghiệt của thời đại này,
dung mạo tuyệt trần như cửu thiên tiên nữ không nhiễm hồng trần, kinh tài
tuyệt diễm và giờ đây nàng đã là thánh giả.

Thánh cảnh a, cảnh giới truyền thuyết phất tay có thể rung chuyển thiên địa có
thể phá không xuyên lên thiên giới, Thần Châu đại lục vì thiếu sót cho nên
ngàn năm qua không có ra một thánh giả nào cả.

"Hừ, ta chết thì tất cả cùng chết trên Ma sơn này đi!!" Trần Phong dữ tợn
thét, mắt hắn lộ rõ vẻ điên cuồng, nương theo tiếng thét của hắn là cả ngọn
núi rung chuyển.

Bất quá mặc dù tử vong đến nhưng trong lòng hắn một mảnh bình thản, không lay
động, trong mắt hắn đằng sau vẻ điên cuồng thì sâu kín trước sau như một vẻ
thản nhiên.

"Ai, kiếp sau nên làm gì đây?, viện trưởng học viện? tông môn? chuẩn rồi!!!
tạo ra một tông môn bồi dưỡng thiên tài a, tông chủ thâm bất khả chắc đây!"

Hắn không sợ chết vì hắn đã chết rất nhiều lần rồi, đây cũng chỉ là một luân
hồi của hắn mà thôi.

Hắn bản là người Việt xuyên qua thế giới này, thiếu chủ thánh vực một đường
thẳng tắp võ đạo, tu luyện không bình cảnh lên đỉnh phong đạp không xuyên qua
các map 1,2,3...

Khi đến đỉnh phong rồi không thể tiến thêm được nữa thì mới ngộ ra nhân sinh
bình thường không sâu sắc nên đã liều mạng lao vào luân hồi hà và cơ duyên đến
chiếm được luân hồi quyết.

Luân hồi chuyển thế sống qua các kiếp, lục đạo luân hồi lục cõi, cõi thiên,
cõi thần, cõi nhân, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục.

Lúc là thiếu chủ phế vật đối hôn một tiếng hót kinh người, lúc là một con cẩu
sống hai mươi nẳm rồi bị thịt, kiếp trước hắn là trụ trì Thiếu Tiền tự công
đức vô lượng trách trời thương dân nên kiếp này làm nhân vật phản diện cái.

Trần Phong ngửa mặt lên trời, ánh mắt xuyên phá thẳng đến ta nghĩ thầm: "Thiên
đạo a, cứ kể lể tiểu sử ta ra hết vậy?? làm như mi là dẫn truyện không bằng!"

"Nếu như đây là tiểu thuyết thì đúng là dẫn truyện a, ai bản thân ta vô dụng
quá còn chưa qua map 1 đã teo rồi!" lắc đầu chuẩn bị tự bạo thì đã thấy sinh
cơ tuyệt diệt, thủ cấp bay thẳng vào vách tường gần đó.

May mắn là hắn trước khi teo thì kịp để một bộ mặt dữ tợn đúng chất phản diện
a. Từ lâu hắn đã biết nữ tử này linh hồn thập phần cường đại mà ở trên đại lục
thiếu sót này thì chỉ có hai khả năng.

Đại nhân vật chuyển thế hoặc người xuyên không, hắn cũng không ngạc nhiên vì
ai nấy điều là nhân vật chính trong đời mình, không ai đặc biệt cả, bản thân
xuyên được thì người khác không làm được chắc.

Linh hồn của hắn vạn vẹo, xoáy lại theo vòng tròn rồi nhỏ dần nhỏ dần từ từ
tan biến. Dù sao thì việc ở đây chả liên quan đến hắn nữa rồi cũng chẳng quyết
luyến gì nữa cả.

"Ai lúc nào ta xuất hiện cũng đều trong đau đớn cả!" cảm thán một tiếng rồi từ
từ mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một khu rừng còn đầu thì đau như búa
gõ vậy. Linh hồn của thân xác cũ trước khi tan biến thì hắn nhanh tay bắt lấy
phần tàn hồn chứa ký ức rồi chậm rãi dung hợp.

Đến hồ nước gần đó để xem mặt thì thấy tướng mạo phổ thông, tiểu nhân vật
không thể tiểu được nữa: "Ai, kiếp trước ta tuấn tú tiêu sái, nữ tử nào cũng
ao ước thế là ta chấp hết, mẹ nhưng lại bị mác dâm tặc mới sợ chứ!!, thôi kiếp
này ăn chay a!!!"

Biết quyên nhân chết của tên A Cẩu này thì chỉ thở dài: "Vận mệnh khó dò a,
aii!"

A Cẩu một thôn dân chất phác hiền lành có nuôi một con cẩu tên A Miêu, do vào
rừng phát hiện tổ ong thì trên đường kiếm mật gặp một con gấu thế là tử vong
không phải do gấu mà là trên đường chạy thì va vào lão thạch đâm đầu vào cây
rồi tử vong.

"Cha mẹ mất sớm, sống nội tâm cũng chẳng có giao tình gì nhiều với thôn làng
cả nên ta cũng đỡ phiền phức a" loại người như A Cẩu đây thì vơ cả nắm ngoài
kia phổ thông không thể phổ thông hơn nữa.

"Quan trọng bây giờ là phải nghĩ một danh tự bá khí a, A Cẩu nghe chả có gì cả
a, Diệp Thiên? Tần Vấn Thiên? Dương Kỳ? Ôn Bình? Trương Huyền?...."

Dù sao hắn không phải A Cẩu và tên này đã chết rồi cũng chẳng có thù oán gì cả
nên thôi cứ yên tâm phụng dưỡng cha mẹ a.

"Ah, đúng rồi coi như tưởng nhớ cái chết này thì là ..."

"Cẩu Thạch đi"

Tác giả: Haizz đây là lần thứ 4 ta viết chương 1 rồi 3 lần trước đều 1 cái bị
lỗi tên truyện 2 lần viết gần xong thì tắt mẹ crom may mắn lần này thành công.
Ta lần đầu viết truyện nên có gì mất đạo hữu bỏ quá cho.


Luân Hồi Nhân Sinh - Chương #1