Vân Vụ Sâm Lâm .


Người đăng: magicien

Ánh mặt trời mới lên, một tia ánh sáng chiếu vào Vô Danh trên khuôn mặt, làm
hắn như khoác vào một màu vàng sa y.

Hấp thu ban mai một tia tử khí, Vô Danh từ trong tu luyện tỉnh dậy, mở mắt
ra, phun ra một tia trọc khí, Vô Danh vươn mình đứng dậy, hơi hoạt động một
chút cứng ngắc thân thể, hắn sải bước đi đến Trương lão cửa hàng.

Đi vào trong hẻm nhỏ, thuận tiện né một cái chậu nước rửa chân, tiếp tục đi
vào trong cửa hàng, từ hôm qua Trương lão hình như đem hắn ghi hận trong lòng
, đón tiếp hắn bằng một không hoan nghênh gương mặt, nhưng Vô Danh không để
trong lòng, hắn sắc mặt không thay đổi, đối với trương lão nói : '' Trương
lão đầu ,đồ của ta ngươi chuẩn bị xong chưa ''.

'' Hừ, nó ở đây, ngươi xem xét kĩ, có vừa lòng hay không ? '', hừ lạnh một
tiếng, Trương lão đầu rất không tình nguyện từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh
kiếm, đưa cho Vô Danh.

Tiếp nhận lấy đồ vật, Vô Danh khá hài lòng, vật này cùng hắn trên bản vẽ đưa
ra giống gần như, ban đầu hắn định sử dụng ba thanh kiếm, giống như hắn kiếp
trước cái kia Quỷ kiếm sĩ, nhưng rồi lại thôi, hắn không thích bắt chước
người khác, với lại ngậm một thanh kiếm trong miệng rất mất vệ sinh, đối với
hắn, một thanh kiếm là đủ tiêu diệt kẻ địch rồi.

Rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, nhìn lưỡi kiếm sắc bén hàn mang, tuy chỉ là một
hoàng cấp kiếm khí, nhưng Vô Danh có chút yêu thích không buông tay, vuốt ve
bóng loáng thân kiếm, Vô Danh nói : '' Từ nay gọi ngươi là ' Vô ảnh kiếm ' đi
''.

Đặt cho mình vũ khí một cái tên, Vô Danh lúc này mới chú ý sắc mặt không kiên
nhẫn Trương lão, Vô Danh mới từ nhẫn trữ vật lấy ra một nữa thù lao, đưa cho
Trương lão.

Người khác không chào đón, Vô Danh tự nhiên sẽ không tiếp tục mặt dày ở lại ,
cầm lấy ' Vô ảnh kiếm ', Vô Danh xoay người rời đi, ra tới cửa, hắn quay
người lại nhìn Trương lão, thần sắc ân cần nói : '' Trương lão đầu, ngươi đã
có tuổi rồi, lần sau đừng đọc những thứ sách đó, không tốt cho sức khỏe ''.

Nghe Vô Danh nói như vậy, Trương lão đầu sắc mặt tối sầm lại, khó coi đến
cực hạn, tên tiểu tử này dám nói hắn già, hắn năm nay mới sáu mươi tuổi có
được hay không, còn cái gì có hại cho sức khỏe, đơn giản là nói bừa, lão
phu chỉ là coi sách thôi, có làm gì đâu mà có hại cho sức khỏe ?, cho dù có
làm gì đi chăng nữa, lão phu tinh lực dồi dào, làm gì mà có hại cho sức khỏe
, hừ, con ních ranh còn hôi sữa mà cũng bày đặt dạy đời lão phu.

Lúc này Trương lão đã đối với hắn hận niên răng nghiến lợi, hận không thể một
tay bóp chết hắn, nhưng quay đầu lại, nào đâu còn Vô Danh hình bóng.

Lúc này Vô Danh một đường chạy ta khỏi bắc sơn thôn, thẳng đến Vân Vụ rừng
rậm mà đi, Vân Vụ rừng rậm chính là Thanh châu một đại cấm địa, là yêu thú
tập trung điểm, nơi đây hằng năm đều diễn ra thú triều, Nam Hoang Thành
chính là một chỗ nhằm trấn giữ thú triều mà xây dựng, bên trong có Hoàng
Thiên học phủ phái đến cao thủ, chỉ là quanh năm ở Nam Hoang Thành tỉnh tu ,
không chú ý thế sự, chỉ khi có thú triều mới ra tay thôi.

Vô Danh một đường chạy vội đến Vân Vụ rừng rậm, nơi đây cùng bắc sơn tiếp
giáp, thỉnh thoảng sẽ có yêu thú từ đó tràn vào bắc sơn, từ xa nhìn về phía
Vân Vụ rừng rậm, Vô Danh như lọt vào thời tiền sử, tùng lâm cao vót, cự mộc
che trời, xa xa tiếng thú hống truyền đến, tràn đầy hoang dã cảm giác.

Vân Vụ rừng rậm sở dĩ gọi là Thanh châu một đại cấm địa không phải vì ở đây
yêu thú, mà là cái như tên của nó, rừng rậm bên trong mây mù dày đặc, như
mộng như ảo, rất dễ khiến người ta lạc đường, bình thường mây mù đối với võ
giả không có tác dụng gì, nhưng Vân Vụ rừng rậm mây mù có suy yếu người ta
lục giác năng lực, nhất là mối mười năm một lần, rừng rậm bên trong mây mù
sẽ bộc phát, khiến cho nơi đây tràn đầy mây mù, cho dù Chân hải cảnh đi vô
cũng sẽ bị lạc đường.

Vô Danh sở dĩ không lo lắng, là vì hắn tinh thần lực mạnh mẽ, ở đây mấy mù
đối với hắn không có tác dụng gì, hắn từ từ xâm nhập Vân Vụ rừng rậm.

Bởi vì ít người qua lại, nơi đây còn giữ được nguyên thủy hình thái, bên
trong ngoại trừ yêu thú bên ngoài, chỉ còn lại một ít man hoang bộ lạc.

Những bộ lạc này không bị nhân loại chấp nhận, bị kì thị, ở một số ác liệt
địa vực, họ còn bị gọi là Hoang tộc, bị xem như khác loại.

Những nguyên thủy bộ lạc này, không tu luyện võ đạo, mà là tế tự Ma Thần ,
từ đó thu được sức mạnh, đây là họ bị bài xích nguyên nhân chủ yếu.

Ma Thần chia làm hai loại, Tiên Thiên Ma Thần đó là những được thiên địa sinh
ra sinh linh, bọn chúng có cao quý huyết mạch, được thiên địa sủng ái, vừa
ra đời đã có thực lực khủng bố, nhưng loại này Ma Thần ít thấy, loại này Ma
Thần sẽ không chấp nhận những kia bộ lạc cúng bái, họ có sức mạnh kinh khủng
, một số cường đại Ma Thần có đoạt thiên địa tạo hóa, sáng tạo của mình bộ
tộc năng lực.

Loại thứ hai Ma Thần chính là Hậu Thiên Ma Thần, hay còn được gọi là Tế Tự Ma
Thần, thời xa xưa khi còn người còn chưa biết đến võ đạo, con người kính sợ
thiên nhiên, thường đối với một số vật trong tự nhiên hình tượng hóa, như
mưa, gió, lửa, đất đá, cây cối, thậm chí cả yêu thú nữa . Họ gọi chúng là
Thần, đối với bọn chúng cúng bái, lâu dài tín ngưỡng lực lượng càng ngày
càng nhiều, những cái này thần được sinh ra, ban đầu những Thần này ban cho
con người sức mạnh, giúp họ có thực lực sinh tồn, được con người tế bái.

Nhưng dần dần, những Thần này là do tín ngưỡng lực lượng sinh ra, tín ngưỡng
càng mạnh, thì thực lực của họ càng mạnh, lâu dài một cuộc tranh dành tín
ngưỡng sinh ra, ban đầu những Thần này chỉ dùng những thủ đoạn nhỏ, như ngu
dốt nhân loại, hay là chế tạo hạn hán các loại, nhưng sau này, có một cuộc
Thần chiến diễn ra.

Người ta gọi đó là Thần Ma đại chiến, sau cuộc đại chiến, những Thần Ma này
bị con người bài xích, được gọi là Tà Thần, bị xua đuổi ra khỏi con người
lãnh thổ.


Luân Hồi Chi Chủ - Chương #21