Nguy Hiểm Cùng Kì Ngộ


Người đăng: magicien

Vì không dám xâm nhập sâu, nên Vô Danh chỉ gặp thỏ hoang và gà rừng loại này
vô hại dã thú, nhưng như vậy, cũng đủ cho hắn no bụng.

nhìn đằng xa béo tốt đàn thỏ hoang, hắn liếm môi môt cái, chỉ thấy hắn từ
dưới đất nhặt lên một tảng đá, bỗng nhiên, hắn tròng mắt co rút lại, nhìn
như một con ưng nhãn, khô gầy cánh tay phải bất khả tự nghi phồng lên, hắn
đưa trong tay hòn đá ném ra.

' vèo...! '.

Chỉ thấy hòn đá bay với một khó tin tốc độ, đánh trúng đàn thỏ hoang trong đó
một con.

Nhặt lấy đã chết con thỏ, nhìn có chút sưng phù bàn tay phải, hắn lắc đầu
cười khổ.

Đây chính là kiếp trước hắn vô tình có được dị năng, không sai chính là dị
năng, người khác dị năng thì thao túng, phong, lôi địa ,hỏa...., nhưng hắn
dị năng thì khá là gân gà, đó chính là hắn có thể hoàn toàn thao túng thân
thể mình.

Như mới nãy, hắn co rút lại thủy tinh thể để tăng tầm nhìn, tăng nhịp đập
của tim, dồn máu đến tay phải để tăng sức bật . Nếu như hắn muốn, hắn có thể
giảm tim đập tới mức thấp nhất, rơi vào trạng thái chết giả trong thời gian
dài.

Cũng chính là dị năng này, hắn mới sẽ xuyên qua đây . trước kia hắn từng nghe
nói, một người bình thường nếu đem cơ bắp trên cùng một lúc đánh ra, lực
lượng sẽ đạt một con số kinh người là một trăm tấn, lúc đó hắn không tin ,
sau khi thức tỉnh dị năng thì hắn có một lần nếu thử, hắn không biết khi đó
lực lượng đạt tới bao nhiêu tấn, hắn chỉ biết lực lượng cuồng bạo đưa hắn
thân thể gần như xé rách, linh hồn xuyên qua đây.

Trước đây bị hắn coi là gân gà dị năng, lại là hắn ở thế giới xa lạ này duy
nhất dựa vào, số phận thật đúng là kì diệu.

Xách lên con thỏ hoang, Vô Danh rất nhanh thì có một món thỏ nướng ngon lành
, đã ba ngày không ăn nên một con nặng hai cân bị hắn ăn sạch sẽ.

Sờ có chút no căng cái bụng, hắn thần sắc có chút nghiêm nghị, từ lúc đi đến
thế giới này, hắn luôn có một cảm giác không an toàn, nơi này là một thực
lực vi tôn thế giới, chỉ có nắm giữ thực lực mới có thể nắm giữ vận mệnh của
mình.

Hắn vừa đi đến thế giới này, đối với thế giới này võ đạo biết rất ít, hiện
nay biện pháp duy nhất tăng lên thực lực là rèn luyện thân thể rồi, vừa vặn
rèn luyện thân thể hắn cũng biết một chút môn đạo.

Chỉ thấy hắn ngồi xuống, co bóp lại bao tử để tăng nhanh quá trình tiêu hóa ,
sau đó dùng năng lượng điều dưỡng thân thể, hắn hiện tại thân thể bị suy
nhược, không thích hợp rèn luyện, chỉ có thể bồi bổ thân thể.

Nhung thân thể bồi bổ cũng không thể môt sớm một chiều là xong được, cho dù
hắn có dị năng trợ giúp cũng một tháng mới xong được.

Đều tại bộ thân thể này dinh dưỡng quá thiếu thốn, hắn dị năng còn cảm thấy
thân thể một số ám thương, những ám thương mày tuy nhỏ, nhưng sẽ là thân thể
một số thiếu sót, nhưng bây giờ điều kiện hạn hẹp, hắn cũng không có cách
nào.

Đứng dậy, Vô Danh luyện một bộ cơ sở quyền pháp để tiêu hóa thân thể trong
năng lượng, bộ này cơ sở quyền pháp chính hắn ở bắc sơn thôn học được, chính
là một bộ rèn luyện thân thể quyền pháp, mặc dù phổ biến nhưng rèn luyện thân
thể hiệu quả không sai.

Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã mười ngày trôi qua, hôm nay hắn đến
thế giới này đã được mười ba ngày, qua mười ngày rèn luyện, thân thể hắn
cùng trong thôn sáu bảy tuổi hài tử cũng không kém bao nhiêu.

Lúc này Vô Danh đang ở bắc sơn sau núi, trước người hắn là một đống lửa bên
trong là đang nướng dở con thỏ, hắn lúc này khoan thai đứng một bên, tùy ý
đảo qua biên nướng, nhìn đã gần chín tỏa ra mùi thơm con thỏ, không tự chủ
nuốt nước miếng một cái.

Trải qua mười ngày bồi bổ, thân thể hắn không còn lúc trước thiếu dinh dưỡng
dáng dấp, cùng sáu bảy tuổi hài tử không sai biệt lắm, thân thể tăng lên hắn
rèn luyện cường độ cũng thay đổi nhiều, ngày thường luyện quyền hai tiếng
đồng hồ bây giờ là bốn tiếng đồng hồ.

Xử lý xong con thỏ, hắn quay lại luyện quyền, chỉ thấy hắn đứng đó, từng
quyền một đánh ra, mỗi một động tác đều có một loại nước chảy mây trôi cảm
giác.

Đang lúc hắn đánh quyền thì trong lòng có một loại không tên cảnh triệu, một
loại sởn gai ốc cảm giác từ đáy lòng dâng lên, Vô Danh vội vàng thu quyền lại
, quay đầu lại nhìn thì khuôn mặt tràn đầy hoãng sợ.

Chỉ thấy đằng xa một con cao tới hai mét gấu xám đang từ từ đi tới, nhìn thấy
từ đằng xa đi tới gấu xám, Vô Danh không chút nghĩ ngợi xoay người liền chạy
, mà đằng xa gấu xám thì tăng tốc đuổi theo.

Gấu xám cũng không phải cái gì yêu thú, mà là dã thú chi loại, nhưng như vậy
thì cũng không phải hắn có thể chống lại, vì vậy hắn xoay người liền chạy ,
còn giả chết các loại thì hắn không chút nào nghĩ ngợi, như vậy quá mạo hiểm
hắn sẽ không làm như vậy.

Chỉ lo chạy trốn Vô Danh cũng không biết, mình đang chạy xa khỏi bắc sơn thôn
chính là đang chạy sâu vào bắc sơn.

'' nhanh, nhanh......''.
Vào lúc này Vô Danh chính là điên cuồng mà chạy, nhưng mà gấu xám tốc độ cũng
không chậm, chính là đang đuổi sát theo sau, bắc sơn sau núi cây cối không
nhiều, khắp nơi là nham thạch nên không có nơi ẩn nấp, Vô Danh một đương
chạy vội, một bên tìm cơ hội thoát thân.

Chính là đang chạy khoảng được hai ba dặm, đột nhiên hắn thấy đằng trước có
một khe núi, như được cây cỏ cứu mạng, hắn tăng nhanh tốc độ chạy tới.

Chạy vào trong khe núi, nghe ở ngoài tiếng gầm rú, hắn không cấm được thở
phào nhẹ nhõm, lúc này hắn chỉ thấy cả người mệt lã, hắn lúc này đặt nghĩ
ngơi.

Qua một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, Vô Danh mới cảm thấy cả người có một chút
sức lực, lúc này hắn mới đứng dậy, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy
đây là một nhỏ hẹp huyệt động, động trong nhỏ hẹp và dài không thấy đáy ,
nhất là làm cho hắn kinh ngạc là phía cuối động tự nhiên có ánh sáng '' chẳng
lẽ có đường thông ra ngoài ''.

Bây giờ gấu xám đang chặn ở cửa hang, nên tạm thời hắn không ra được, hắn
quyết định xuống dưới xét, biết đâu có thu hoạch ngoài ý muốn.

nghĩ là làm, Vô Danh đứng dậy hoạt động chút thân thể, cẩn thận đi sâu vào
hang, di qua một đoạn đường, hắn nghe thấy tiếng nước chảy, '' chẳng lẽ
trong đây có mạch nước ngầm không chừng ? '', nghĩ như vậy hắn bước chân cũng
không chậm, nhanh chóng đi đến cuối hang.

Đến cuối hang, dù hắn là người hiện đại, trải qua chuyện kì lạ vô số nhưng
cũng không cấm trợn mắt há mồm.

Chỉ trước mắt là một là một cổ quái hồ nước, nước trong hồ không phải trong
suốt, mà là lóe sáng lên đủ mọi màu sắc, các loại màu sắc từ trong hồ lóe
lên chiếu sáng khắp cả động, lấy Vô Danh kiến thức cùng lịch duyệt đến xem ,
cũng phải ngơ ngác một hồi, hồi lâu hắn mới tỉnh hồn lại, thầm nghĩ thế giới
không thiếu thứ lạ.

Đến bên hồ, vớt lên một ngụm nước đến xem, chỉ thấy nước khi ra khỏi hồ thì
biến thành bình thường trong suốt chi sắc, chỉ có điều không giống như nước
thường, mà là đặc sền sệt như mật ong.

Càng làm cho hắn hết ý là trong nước như vậy lại có cá, chỉ thấy trong hồ là
lượng lớn cá, những con cá này lớn nhất cũng chỉ bằng hắn ngón tay út lớn nhỏ
, toàn thân đỏ như một khối hỏa hồng sắc bảo thạch vậy.

Nhìn phía dưới hồ nước đàn cá, Vô Danh lắc đầu cười khổ một cái, lúc này hắn
cũng đã đói bụng, nhưng nhỏ như vậy cá thì bao nhiêu mới lấp đầy bụng, tuy
rằng nghĩ như vậy nhưng hắn động tác không chút nào chậm, một cái lắc mình
nhảy xuống dưới hồ, hồ này cũng không sâu lắm chỉ có khoảng ba bốn trăm mét
trái phải, vì nước hồ sền sệt nên Vô Danh đi lại rất khó khăn.

Tốn hơn cả ngày công phu Vô Danh đành phải lên bờ, nhìn trong tay bé bằng
ngón tay con cá, hắn có chút không nói gì, chỉ là hắn không ngờ những con cá
này tốc độ lại nhanh như vậy.

'' thôi thịt muỗi thì cũng là thịt '',
Tự an ủi mình một câu, hắn ném con cá vào trong mồm.

'' Oanh ...''.
Lúc này Vô Danh chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, con cá chui vào trong bụng
hóa thành khổng lồ năng lượng bạo phát, không ngừng trong cơ thể hắn bạo phát
, khổng lồ năng lượng tùy ý trong thân thể hắn tàn sát bừa bãi, lúc này hắn
không dám suy nghĩ nhiều, lập tức khoanh chân ngồi xuống, sử dụng dị năng từ
từ luyện hóa trong cơ thể năng lượng.

Chỉ thấy hắn lúc này thân thể đỏ bừng như một đun sôi con tôm, từng hạt xám
đen thủy châu từ trong thân thể hắn không ngừng chảy ra, lúc này hắn chính là
dùng dị năng dẫn dắt trong cơ thể năng lượng, tẩy trừ trong cơ thể tạp chất ,
rèn luyện thân thể, năng lượng như một dòng lũ, những nơi đi qua tạp chất bị
tẩy trừ, thân thể dần dần được cường hóa.

Mãi đến khi cỗ năng lực dần dần yếu bớt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mở mắt
ra hắn cảm nhận được thân thể biến hóa, lúc này hắn chỉ cảm thấy thân thể nhẹ
nhàng, như bỏ đi một tầng giáp ngoài, hoạt động trở nên trôi chảy tự nhiên.

Vươn mình đứng dậy, Vô Danh gia tay đánh về phía trước một quyền, chỉ thấy
quyền đầu phía trước sinh ra quyền phong, hắn mừng rỡ trong lòng . '' lực
lượng tăng lên khoảng mười cân '' phỏng đoán mình lực lượng, Vô Danh ánh mắt
lửa nóng nhìn trong hồ đếm không hét đàn cá.

Kiềm chế trong lòng xúc động, Vô Danh tiếp tục đánh quyền, lực lượng tăng
lên quá nhanh cũng không phải là điều tốt, có được dị năng hắn sẽ không lo
không khống chế được sức mạnh thân thể, nhưng nếu lực lượng tăng lên quá
nhanh chóng thì thân thể chắc sẽ từ từ hỏng mất, tu luyện chính là như vậy ,
từng bước từng bước một, mỗi bước một dấu chân.

Đánh thêm mấy lần quyền pháp, tiêu hóa trong thân thể dư thừa năng lượng ,
hắn mới dừng lại, hắn dự định đi xung quanh xem xét một chút, đã nơi này
thần kì như vậy, biết đâu sẽ có điều bất ngờ gì thì sao.


Luân Hồi Chi Chủ - Chương #2