Trương Lão .


Người đăng: magicien

Đợi lúc Vô Danh đi xa, Từ Hạo trong đầu vang lên một cái già nua âm thanh :
'' Hạo tiểu tử, cẩn thận, tiểu tử này không đơn giản ''.

Nghe âm thanh nói như vậy, Từ Hạo có chút không phục : '' Tại sao vậy, đan
lão, hắn là cảnh giới gì ? ''

'' ta xem hắn khí tức mờ mịt, nhưng biểu hiện là Chân mạch cảnh tầng bốn '' :
trong đầu hắn thanh âm tiếp tục vang lên.

Nghe như vậy, tên Từ Hạo càng không phục, nói : '' chỉ là Chân mạch cảnh
tầng bốn, ta bộc phát tất cả lá bài tẩy, ngay cả chân mạch cảnh tầng sáu
cũng không sợ, tại sao phải sợ hắn chứ ''.

Nghe Từ Hạo nói như vậy, trong đầu già nua âm thanh hơi trầm mặc một tí, nói
: '' ta thấy hắn trên người sát khí rất nặng, ít nhất cũng giết sáu bảy mươi
người trở lên, hơn nữa tu vi cũng không thấp ''.

Nghe già nua âm thanh nói như vậy, Từ Hạo trong lòng chấn động, khó có thể
tin tưởng.

Lúc này trong đầu thanh âm tiếp tục vang lên hình như không muốn nói đề tài
này nữa : '' Ta thấy hắn đối với ngươi rất nhiệt tình, nhưng ngươi lại khá
lạnh nhạt, tại sao vậy ? ''.

'' Đan lão có điều không biết, hắn đối với ta nhiệt tình, chỉ vì gia gia ta
thôi, ta biết, đối với ta hắn một mực coi thường, ta đã từng thề, một ngày
nào đó, những người coi thường ta sẽ bị ta đạp dưới chân, hắn cũng vậy !'' :
Từ Hạo trả lời, trong giọng nói có một tia hận ý.

Nghe Từ Hạo nói như vậy, trong đầu già nua âm thanh nói : '' Hạo tiểu tử, chỉ
cần ngươi tìm được Dưỡng hồn mộc, giúp lão phu nhớ lại phần lớn trí nhớ, đến
lúc đó, đừng nói tiểu tử kia, cho ngươi tu luyện đến Vạn Tượng cảnh, đều
không thành vấn đề ''.

Nghe như vậy, Từ Hạo trong mắt bắn ra một đạo tinh quang, ánh mắt khẽ nhúc
nhích, nói : '' Dưỡng hồn mộc chính là Linh phẩm linh dược, với ta bây giờ
thực lực, muốn kiếm được, đâu có dễ như vậy ''.

Nghe Từ Hạo nói như vậy, Đan lão hiểu ý, trả lời : '' Ngươi yên tâm, bây
giờ trong đầu ta còn nhớ một bộ [ Đoạt Thiên Đại Pháp ], chính là một bộ
thượng cổ kì công, có thể thôn phệ người khác thiên phú cho mình sử dụng ,
tuy nhiên chỉ có thể để thiên phú tăng lên tới nhất phẩm, nhưng đối với ngươi
, như vậy bây giờ cũng đủ ''..

Đối với chuyện của Từ Hạo, Vô Danh cũng không để trong lòng, lúc này hắn
đang đi đến Trương lão cửa hàng, Trương lão chính là trong thôn duy nhất
luyện khí sư, hắn cũng không phải người trong thôn, mà là hai năm trước
chuyển đến.

Trong thôn này, hắn là Vô Danh duy nhất nhìn không thấu người, rõ ràng là tu
vi không phải rất cao, chỉ là Chân mạch cảnh tầng bốn, nhưng lại cho hắn một
loại mờ mịt cảm giác, điều này rất không bình thường.

Trương lão cửa hàng nằm ngay một căn hẻm, ít người qua lại, dù Trương lão là
trong thôn duy nhất luyện khí sư, thì có rất ít người đến chỗ này luyện khí ,
vì giá cả đắt gấp đôi thị trường, với lại lão già tính cách cục cằn, không
được lòng người trong thôn.

Lúc này Vô Danh chính là đang đứng trước Trương lão cửa hàng, thì đột nhiên ,
một chậu nước lạnh bay ra, phản ứng kịp thời, Vô Danh lui về sau hai bước ,
nhìn vào trong cửa hàng, hô to : '' Trương lão đầu tử, lão có mắt không thế
?, đây là lần thứ ba rồi đó ! ''.

Nghe Vô Danh nói như vậy, bên trong cũng không trả lời, mà nói sang chuyện
khác : '' thế nào Vô Danh tiểu tử, không có chuyện gì, đến chỗ ta làm gì ?
''.

Bước vào trong cửa hàng, tiện tay lấy trên bàn một ly trà uống sạch : ''
không có chuyện gì ta đến cái này phá cửa hàng làm gì ?, mà ông mở cửa hàng
có phải là làm ăn không thế ?, vừa đặt trong hẻm ít người, đã như vậy ,
khách hàng đến cũng phải ăn một chậu nước rửa chân ! ''.

'' Hừ, ngươi biết cái gì ?, ta chính là xem bọn họ thành ý, có thành ý
người, mới quý trọng vũ khí ta làm ra '' : lúc này, trong gian nhà một ông
già năm sáu mươi tuổi đi ra, đây là một thấp lùn lão giả, nhưng trên thân
lại tràn đầy cơ bắp, từng cục gân xanh nổi lên, trông rất là dọa người.

'' đúng rồi, ngươi đến đây có chuyện gì ?, nói mau đi, ta còn đang rất bận
'' lão già trên mặt lộ ra thiếu kiên nhẫn, đối với Vô Danh nói.

'' Ta đến đây đương nhiên là để luyện khí '' nói xong hắn từ trong nhẫn trữ
vật lấy ra một bản vẽ, đây là hắn đã chuẩn bị kĩ hồi lâu.

Nhận lấy bản vẽ, Trương lão vạch ra xem xét, chỉ thấy bên trong là một thanh
giống kiếm mà không phải kiếm, giống đao mà không phải đao vũ khí, vũ khí
dài một mét hai, rộng khoảng hai ngón tay, nó giống như một thanh kiếm bị bẻ
cong, mài sắt ở một đầu, đây chính là Vô Danh kiếp trước rất thích một thanh
kiếm, ở kiếp trước người ta gọi nó là katana hay kiếm nhật.

Vô Danh chính là muốn dùng nó để phối hợp với [ Vô ảnh sát ].

Nhìn trong tay bản vẽ, Trương lão hơi gật đầu, nói với hắn : '' Tốt, ngươi
đưa ra vật liệu, một nữa tiền thù lao, sau đó đi về đi ''.

Nghe Trương lão nói như vậy, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đã chuẩn bị sẵn
vật liệu cùng linh thạch đưa ra, hơi bĩu môi nói : '' làm cái gì gấp vậy, ta
ở lại chơi một chút không được sao ? ''.

Ngồi trên ghế, hắn tùy ý lấy một cuốn sách lật ra coi, nhưng vừa đọc cái tựa
đề, hắn trợn tròn mắt, mới uống một ngụm nước suýt nữa phun ra : '' cái gì ?
, [ Bách Hoa Tông Phong Lưu Kí ], Trương lão, sở thích của ngươi củng thật
là nặng, tự nhiên xem loại sách này ! ''.

[ Bách Hoa Tông Phong Lưu Ký ] chính là kể một thanh niên, giả làm nữ nhi ,
lẻn vào trong chỉ toàn là con gái Bách hoa tông, từ đây, chính là một cái
tràn đầy phong lưu cố sự . Cũng bởi vì cuốn sách này, mà hàng loạt thanh niên
giả nữ nhi, lẻn vào bách hoa tông.

Nhưng đáng tiếc, Bách Hoa Tông là bát phẩm tông môn, nắm giữ đặc thù tra xét
thủ đoạn, những người lẻn vào đó, toàn bộ bị giết chết, còn thằng viết cuốn
sách này, kết cục vẫn rất bi thảm à.

Không để ý đến sắc mặt đỏ tới mang tai Trương lão đầu, hắn tiếp tục lật một
cuốn sách khác : '' gì đây ?, [ Ta Cùng Thái Âm Nữ Vương Tình Một Đêm ], oa ,
Trương lão đầu, sách này ông cũng dám xem, nghe nói đây là sách cấm, người
nào xem bị Thái Âm Giáo bắt được, kết cục liền bi thảm à ''.


Luân Hồi Chi Chủ - Chương #19