Cứu Người


Người đăng: buiquoctri1

Lắc lắc đầu, Vương Nam biết mình có than trời trách đất cũng không được gì,
Lấy biệt danh Lữ Bố là hắn, chọn chức nghiệp Chiến Quỷ cũng là hắn, chọn vũ
khí Thiên Kích cũng là hắn nốt, vậy thì trách ai bây giờ đây?

Cố lấy lại bình tĩnh, tự tin vốn có, Vương Nam cúi đầu đọc lưu ý cuối cùng.

Đòn đánh thường tiêu hao 2 điểm sức bền, sát thương gây ra = sát thương cơ bản + sát thương vũ khí.


  • 2 điểm, may mà còn cái dòng này lọt lỗ tai, nếu một phát tốn 2 điểm thì cứ
    1 phút mình sẽ đánh được 1 lần, tạm ổn.

Vương Nam hài lòng gật đầu, tay phải nắm Thiên Kích nhẹ nhàng xoay vài vòng,
càng sử dụng càng thấy quen tay mặc dù hắn chưa xài vũ khí bao giờ.


  • Thời gian tiếp theo chính là luyện tập, bất quá bên cạnh không thể có thêm
    đồng đội..

Nghĩ tới điều này tâm tình Vương Nam trở nên nặng nề, có chiến lợi phẩm, có
niềm vui, có vinh quang lại không thể chia sẻ cùng ai, đây là sự cô độc đáng
sợ đến bậc nào, hơn nữa Vương Nam còn không biết mình phải đi trên con đường
nào bao lâu. Chinh phục một thế giới nhỏ bé đã tốn của hắn ba năm thời gian,
vậy thì thế giới mới biết bao thay đổi này phải tốn bao lâu? Vương Nam không
dám tưởng tượng.

Lệnh truy sát mà thế giới cảnh báo vẫn còn đó, Vương Nam nói mặc kệ nhưng thực
sự hắn không để ý sao? Không, hắn cực kỳ để ý, bởi vì quá để ý nên mới không
dám tiếp nhận hai chữ "đồng đội". Trong quá khứ, không ít đồng đội vì hoàn
thành mục tiêu của hắn mà lần lượt ngã xuống, bọn họ đều là chí cốt trong chí
cốt, Vương Nam từng nói rằng, hắn không biết và không quan tâm người thân gia
đình mình là ai, nhưng những đồng đội này dù có đến chết hắn vẫn không bao giờ
quên được.

Bởi vì Vương Nam không có cái gọi là gia đình, hắn chưa từng hưởng thụ được sự
ấm áp đó dù chỉ một lần trong đời, cho nên đám bạn chí cốt kia đã được hắn xem
như gia đình mà chính mình có thể dựa vào mỗi khi mệt mỏi.

Vì sợ điều đó xảy ra lần nữa, cho nên trước khi Vương Nam dám tự tin vào bản
thân có thể tung hoành thế giới này thì hắn hắn sẽ không đặt hai từ "đồng đội"
vào trong từ điển của mình.

Xác định xong hướng đi, Vương Nam nhấp chọn rời khỏi "không gian cường hóa".

Cảnh vật thay đổi, Vương Nam lần nữa hiện diện giữa vị trí cũ, mà nơi này lúc
bấy giờ đã tràn ngập thây ma, quanh hắn có ít nhất là mười con lê lết thân
hình chậm chạp đi lòng vòng tìm kiếm con mồi.

Không đợi bọn chúng kịp phát hiện ra khu vực đột ngột có thêm một con mồi mới
thì con mồi ấy đã hành động trước.

Vương Nam sử dụng tốc độ vừa chuẩn 40 không bị mất sức bền tiếp cận hai con
gần bên phải.

Thiên Kích trên tay vung lên dễ dàng chém phăng đầu của con đầu tiên, lúc này
Vương Nam mới tập trung chú ý vào quan sát thuộc tính trị số của chúng, bất
ngờ thay chỉ một ý niệm trong đầu, một khung chat cỡ nhỏ vừa đủ Vương Nam đọc
rõ chữ hiện ra ngay bên trái gương mặt hắn, hiển nhiên chỉ mình Vương Nam nhìn
thấy mà thôi.


  • Chủng loài: thây ma (loại yếu nhất)

  • Cấp độ: 1

  • Bậc: không có

  • HP: 200/200

  • Vòng lặp tấn công: 2s một lần


  • Tốt lắm.


Thứ Vương Nam bảo tốt đương nhiên không phải vì chúng yếu hơn hắn quá nhiều mà
vì cái dòng cuối cùng kia, vòng lặp tấn công: 2s một lần.


  • Tụi bây bị delay hai giây sau mỗi lần tấn công đúng không, khà khà!

Vương Nam cười nhạt lách nhẹ người tránh thoát móng vuốt của thây ma bên cạnh
con vừa chết, sau đó hắn đứng im quan sát mà không làm ra hành động gì khác.

Chỉ thấy con thây ma đó quả thật không thể cử động trong vòng hai giây, ngoài
phần đầu quay sang trừng mắt ếch nhìn hắn ra.


  • Haha! Quả nhiên hữu hiệu.

Xác định điểm yếu của chúng xong, Vương Nam cũng không nương tay nữa, hắn nâng
Thiên Kích tạt ngang một cái, đầu người rơi xuống, máu chảy ra toàn một đen
đặc hôi thối.

Vương Nam chỉ xéo Thiên Kích liếm môi quay đầu nhìn đám thây ma còn lại, bọn
chúng dường như không hề sợ hãi trước cái chết của đồng bạn, vẫn một mực lao
lên hòng cắn xé Vương Nam.


  • Ngu xuẩn!...à quên mất, bọn bây không có trí khôn...nhỉ?

Vương Nam tự biên tự diễn y như thật, đây là sở thích khi chém giết của hắn,
đặc biệt khi phải đánh một mình thì nó càng thêm lộ rõ, bởi vì nếu không làm
vậy Vương Nam sẽ thấy mình cô đơn lắm.

Trong vòng một phút ngắn ngủi, hơn mười con thây ma ngã gục trong tình trạng
thân một nơi đầu một nẻo, Thiên Kích lướt qua, máu không thể không đổ.

Xử lý xong đám thây ma chung quanh, Vương Nam cảm thấy mình cần quay về phòng
trọ lấy một số thứ cần thiết, dù sao hành trình sau này cũng không thể không
có vật dụng cá nhân. Thuận tiện giúp đỡ hai cô gái vừa mới quen kia luôn.

Vương Nam là người quyết đoán, không nói hai lời liền lao như bay về dãy trọ
Thiên Lam, tốc độ tuy nhanh nhưng vẫn chỉ dừng ở 40. Quan niệm có thể tiết
kiệm thì cứ tiết kiệm của hắn xưa nay chưa từng vì bất cứ thứ gì mà thay đổi.

Sau mười phút chạy thục mạng rốt cục cũng về tới dãy trọ Thiên Lam, Vương Nam
cảm thấy mình giống như chưa từng làm gì vậy, không có một tí cảm giác hơi hơi
mệt nào.

Tuy nhiên, Vương Nam không dám đặt lực chú ý quá nhiều vào vấn đề này, bởi vì
trước mặt hắn, khu trọ Thiên Lam hiện tại đang bị vây bởi vô vàn thây ma, chí
ít cũng trên 50 con. Khắp nơi trên mấy dãy lầu chỗ nào cũng vang lên tiếng la
hét thảm thiết, đây là biểu hiện của người bị tấn công hoặc sắp bị tấn công mà
không có sức chống trả.

Còn tiếng mắng chửi như có như không ít ỏi, khẳng định là đám người có dũng
khí kháng cự, đánh nhau với lũ thây ma. Hoặc cũng có thể bọn họ đã tìm được vũ
khí thích hợp để giết thây ma sau khi hạ gục một hai con ngẫu nhiên nào đó.

Vương Nam đứng nghe ngóng một hồi vẫn chưa vội tiến vào, cổ nhân có câu biết
người biết ta trăm trận trăm thắng. Hắn trước hết muốn kiểm tra sức bền của
mình để xác định có thể hạ được tổng cộng bao nhiêu con trong thời gian ngắn.

Thông tin cá nhân.


  • HP: 700/700

  • MP: 20/20

  • Sức bền: 400/400


  • Xen ra chạy bộ vừa rồi cũng hồi lại đủ sức bền, vậy thì không cần lo lắng
    nữa. Chiến thôi!


Kyaaaaa!!

Hét lớn một tiếng lấy tinh thần, đồng thời gây sự chú ý với đám thây ma, Vương
Nam không chút chần chừ xoay tròn Thiên Kích một đường xông thẳng vào khu trọ
Thiên Lam.

Nghe thấy tiếng hét phát ra từ đằng sau, mấy con thây ma ở vòng ngoài chậm
chạp quay đầu trợn mắt nhìn về phía Vương Nam, có điều chỉ một hành động đơn
giản ấy liền là hành động cuối cùng trong sự nghiệp gieo rắc nỗi ám ảnh của
chúng.

Một lưỡi Thiên Kích hình trăng lưỡi liềm lấy tốc độ khủng bố nhẹ nhàng lướt
qua, vì lưỡi dài tận 30cm cho nên dễ dàng hái đầu đám thây ma xuống. Một kích
giết hai con, Vương Nam vừa đánh vừa tập cách giảm thiệt hại sức bền xuống mức
thấp nhất, Thiên Kích không phải trường thương, tuy giống nhau về hình dáng
nhưng lại có thể làm ra nhiều động tác mà trường thương không thể làm, tương
tự cú quét ngang vừa rồi, trông chả khác gì đại đao thường dùng của mãnh tướng
thời xưa cả.

Lưỡi kích sắc bén nháy mắt kéo theo từng dòng, từng dòng máu tươi đen ngòm,
nhỏ giọt xuống mặt đất tạo ra hàng máu trên đường đi.

Vương Nam không ngừng nghỉ, liên tục nâng Thiên Kích lên rồi chém xuống, hoặc
bổ đôi người thây ma hoặc hái đầu chúng xuống. Bởi vì đánh kiểu gì cũng chỉ
tốn hai điểm sức bền cho nên Vương Nam không chút lưu tình, vận dụng sức lực
không hề chừa đường lui cho đám tiên phong kém may mắn này.

Vương Nam để ý đuôi kích có một mũi thương hơi ngắn chìa ra, vì vậy đôi khi
biến ảo chiêu thức trở chuôi thành vũ khí, đục ra vài lỗ trên người mấy con
thây ma.

Vương Nam dũng mãnh một đường càn quét bầy thây ma đứng chen chúc dưới dãy trọ
Thiên Lam, số còn lại tuy đông nhưng lại nằm rải rác khắp các phòng trọ.

Vì phòng Vương Nam nằm ở tầng trệt cho nên hắn nhanh chóng tiến vào thu dọn
một số đồ dùng cá nhân cất vào một chiếc ba lô gọn nhẹ. Đeo ba lô lên lưng,
Vương Nam phóng vọt lên lầu ba tuyệt không hề quan tâm những người ở trọ khác,
hắn không phải thánh nhân, cứu người không cần hồi đáp, xã hội cũ vốn đã mạnh
được yếu chết càng đừng nói là bây giờ. Cứu xong đám người kia, nhỡ đâu lúc bỏ
chạy không đủ sức bền thì ai cứu hắn? Câu trả lời rất ngắn gọn, không ai cả.

Vương Nam sợ Cát Lâm chống cự không nổi cho nên phá lệ đẩy tốc độ lên 60, lao
vùn vụt qua từng phòng trọ, người bên trong thấy bóng người lướt qua nhưng
không kịp kêu thì đã biến mất dạng.


  • Có thực lực thì hãy tự cứu sống bản thân, đừng chờ đợi ai đến cứu cả.

Lẩm bẩm một câu trong miệng, Vương Nam ngay cả liếc mắt cũng không liếc lấy
một cái, lạnh lùng là vậy, vô cảm là vậy, sống chết mặc bây quá phù hợp cũng
là vậy, nhưng hắn không làm sai gì cả.

Sau hai phút di chuyển tốc độ cao cuối cùng cũng đến phòng Cát Lâm, phòng 306,
Vương Nam hao tổn hết 20 điểm sức bền, vậy mới biết dùng cái này tiêu tốn đến
mức nào, hắn thầm hạ quyết tâm, không đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt không đẩy
tốc độ vượt quá cho phép.

Trở lại với thực tại, từ bên ngoài Vương Nam vẫn nghe được rõ ràng tiếng đập
đồ kèm theo tiếng la thất thanh từ bên trong.

Vương Nam quyết đoán sử dụng Quét Tan thổi bay bức tường chật hẹp này đi, hắn
sử dụng vũ khí dài, chiến đấu trong môi trường thiếu chỗ thoáng cực kỳ phiền
phức.

Chỉ với một ý niệm trong đầu, kỹ năng Quét Tan liền được kích hoạt.

Chỉ thấy viên ngọc nhỏ nơi mũi kích thoáng phát sáng sau đó trong đầu Vương
Nam hiện ra một hình ảnh quỹ tích di chuyển, không chút do dự Vương Nam bước
lên một bước, tay phải nắm chặt thân kích hoành ngang một cái.

Viên ngọc theo đó phát ra quang mang chói mắt, lập tức một màn thần kỳ xảy ra,
một đường cung rực lửa đỏ bám theo quỹ tích được vẽ lên, phạm vi công phá của
nó xa hơn sải kích một mét.

Bức tường trước mặt giống như tờ giấy mỏng ầm ầm vỡ tan nát, người bên trong
cùng với thây ma bị đánh động, thây ma thì hơi quay đầu một chút rồi thôi, còn
riêng hai cô gái ở bên trong chịu sự vây công của chúng thì triệt để kinh hãi.

May mắn sau khi bức tường đổ sập xuống thì một thân ảnh quen thuộc xông thẳng
vào, chỉ vài đường kích đơn giản liền tiễn mấy em thây ma về với đất mẹ.


  • Đi!

Vương Nam không thừa lời quát lớn một tiếng sau đó chạy vọt ra ngoài, khu vực
này rất nhanh sẽ tràn ngập thây ma, nếu di chuyển nhanh thì sẽ có cơ hội chiếm
được khu an toàn để dừng chân, bằng không phải chiến đấu liên tục không ngừng
nghỉ, trâu bò như Vương Nam cũng chưa chắc chịu đựng nổi cường độ cao như vậy.

Cát Lâm và Hương Hương đưa mắt nhìn nhau, người vừa rồi cứu hai người đương
nhiên cả hai đều biết, Cát Lâm còn khá quen thuộc nữa kìa.

Nhưng nàng vẫn còn chút lo lắng, khi nãy trên đường hắn đột ngột biến mất đúng
thời điểm xảy ra chuyện, nếu không chút nghi ngờ mới là bất bình thường.

Nghĩ thì nghĩ vậy, Cát Lâm cũng không nói ra ngoài, hiện tại không phải thời
điểm để chất vấn, thăm hỏi các kiểu. Tình huống đã phát triển đến tình trạng
này thì mạng sống mới là quan trọng nhất.

Không dám chậm trễ quá lâu, Cát Lam quyết đoán kéo tay Hương Hương đuổi theo
Vương Nam.


  • Tin anh ta được không?

Hương Hương vẫn chưa thoát khỏi hoảng sợ, bây giờ ngoài Cát Lâm nàng không dám
tin ai nữa cả.

Cát Lâm hơi đắn đo một chút nhưng bước chân vẫn chưa hề ngừng lại, sau hồi lâu
nàng mới trả lời.


  • Sống rồi nói tiếp!


  • Ưm!


Hai nàng chạy thục mạng vài phút cũng đuổi kịp Vương Nam, hắn đang chạy phía
trước cách cả hai không xa, Thiên Kích trên tay cách vài giây liền huy động,
chém giết thây ma cản đường, tốc độ không hề vì đánh nhau mà chậm lại, vẫn duy
trì ở 20 vừa đủ để hai cô gái đằng sau bắt kịp.


  • Người này không ngờ lại lợi hại đến như vậy!

Bản tính hám trai của Hương Hương lại bộc phát, hình tượng Vương Nam trong
lòng nàng nháy mắt thăng lên một cấp bậc hoàn toàn mới, nàng đã quên mất cảnh
tượng chém giết khủng bố kia rồi.

Chỉ có Cát Lâm giữ được chút bình tĩnh, nàng vậy mà không hoảng sợ trước cảnh
máu me tanh hôi ấy, đáy mắt vẫn chuyên chú đánh giá thực lực mà Vương Nam đang
thể hiện, thái độ khá chuyên nghiệp, dường như là đã thành thạo và quen thuộc
lắm vậy.

Vương Nam cảm nhận được phía sau có người chạy theo nên từ từ giảm tốc độ
xuống, chẳng mấy chốc đã ngang hàng với Cát Lâm và Hương Hương, hắn lúc này
mới chậm rãi mở miệng, còn ánh mắt thì nhìn đông ngó tây quan sát tình hình.


  • Tình cảnh hiện tại chắc hai em đã biết?


  • Đã biết!


Cát Lâm là người trả lời, nàng hiểu rõ Vương Nam đang ám chỉ điều gì.

"Thế giới loạn thật rồi!"

Vương Nam gật đầu nói tiếp.


  • Tốt lắm! Anh may mắn biết được một ít thông tin khá hữu hiệu, cái này mọi
    người ai còn sống đều sẽ dần dần biết hết, nhưng biết trước có cái lợi của nó,
    các em sẽ có được sự chuẩn bị cần thiết, không còn bị động như trước nữa.

Cát Lâm hơi bất ngờ một chút, tuy nhiên khi liên tưởng tới thời điểm Vương Nam
biến mất thì có thể liên kết lại được, từ đó xác định điều Vương Nam sắp nói
đáng tin mấy phần.

Cát Lâm lựa chọn tin tưởng, thà tin người cứu mình còn hơn phụ người mình tin.

Nàng gật đầu nhẹ giọng nói.


  • Cám ơn anh!

Vương Nam lắc đầu khẽ cười.


  • Không cần thiết, chúng ta gặp nhau xem như có duyên, sức người có hạn, giúp
    được thì anh sẽ giúp. Còn về sau thế nào thì do bản thân hai em mà thôi.

Cát Lâm mở lớn hai mắt nói nhanh.


  • Ý anh là anh sẽ không đi cùng bọn em ư?


  • Qua bên kia nói chuyện.


Vương Nam không đáp mà chỉ vào căn nhà đối diện, ở đó có vài con thây ma vây
quanh chứ không vào được, chứng tỏ hàng rào bao quanh nhà không dễ phá.

Cát Lâm không nói gì thêm, gật đầu kéo tay Hương Hương chạy nhanh theo sau
Vương Nam, cô nàng này còn đang chìm đắm trong ảo tưởng về hắn.

Ba người Vương Nam đến thu hút chú ý của bầy thây ma, bọn chúng hửi được mùi
thức ăn cho nên nhao nhao bu lại. Vương Nam không chút lưu thủ di chuyển trái
phải hợp lý, Thiên Kích vung lên tàn sát tất cả thây ma cản đường.


  • Oa! Thật mạnh!


  • Ừ! Mạnh thật.


Hương Hương vừa hưng phấn hô lên thì Cát Lâm đã đáp lời, nàng không thể không
thừa nhận, từ cách di chuyển cho tới chiêu thức, không một chỗ nào nàng nhìn
ra được sơ hở. Điểm này Cát Lâm tự thẹn xa xa không bằng, vì thế trong lòng có
chút bồn chồn khó chịu.


  • Hai đứa lại đây!

Đến sát cánh cổng thép cao vút, Vương Nam quay đầu gọi, Cát Lâm và Hương Hương
không hiểu mô tê gì chỉ biết nghe lời đến gần hắn.

Còn chưa kịp ú ớ thì thấy thân hình nhẹ bẫng, cả người chớp mắt đã đứng bên
kia cánh cổng rồi.


  • Khinh công?

Cát Lâm là người có hiểu biết giật mình hô lên.

Vương Nam gật đầu sau đó lại lắc đầu, khóe miệng thì treo nụ cười khổ.


  • Không phải?

Cát Lâm tò mò hỏi lại lần nữa.

Lần này thì Vương Nam thỏa mãn cho nàng.


  • Nếu là trước đây thì nó chính xác là khinh công, thậm chí còn có thể bay
    cao hơn vừa nãy không ít...nhưng thế giới đã không còn như trước nữa rồi, cái
    anh vừa làm cùng lắm chỉ gọi là có sức bật hơn người nên nhảy cao qua cánh
    cổng thôi. Rất nhiều thứ đã bị hạn chế sau khi thế giới thay đổi, võ công
    trong truyền thuyết không còn xài được nữa, khí công...nội lực...vứt hết đi là
    được rồi, thứ dùng được chỉ có kinh nghiệm và chiêu thức làm màu.

Càng nghe Vương Nam nói Cát Lâm càng ngẩn ngơ, nàng không tưởng tượng được
ngay cả những thứ đó cũng bị biến đổi, phải biết người tu luyện có thành tựu
không phải chuyện dễ dàng ngày một ngày hai, mà được tính bằng năm, chục năm,
mấy chục năm, có người cả đời còn không gặt hái được gì.

Nàng cũng là người theo đuổi con đường võ đạo cho nên hiểu rất rất rõ điểm
này, bây giờ nghe thấy chợt cảm thấy chua xót.


  • Nhưng!

Vương Nam bất thình lình nói một chữ làm cho Cát Lâm giật mình, vội vàng chùi
mặt vểnh tai nghe Vương Nam nói tiếp.


  • Thế giới bây giờ chính là một thế giới hoàn toàn theo chủ nghĩa cơ hội
    thuần túy.


  • Ý anh là sao?


  • Anh không dám nói chắc, nhưng qua những gì anh vừa thấy, vừa gặp thì anh có
    thể đoán được rằng, tất cả sinh vật trên thế giới đều bị đưa quy về một điểm
    xuất phát, ai biết tận dụng thì sẽ trưởng thành nhanh chóng, giúp bản thân bảo
    đảm được an toàn cho chính mình và thậm chí là đạt được những thứ cao hơn.


Cát Lâm cái hiểu cái không, nàng vừa định hỏi tiếp thì Vương Nam đã mở miệng.


  • Em thử dùng ý niệm trong đầu, liên tưởng về một cái gì đó giống như là
    thông tin cá nhân, đại loại vậy.

Cát Lâm gật đầu, theo lời Vương Nam làm thử.

Vài phút tiếp theo, biểu tình trên mặt Cát Lâm biến hóa liên tục, từ bình tĩnh
chuyển sang kinh ngạc, từ kinh ngạc chuyển sang kinh hãi, từ kinh hãi chuyển
sang chết lặng, mà chết lặng là trạng thái lâu nhất.

Vương Nam không hề cảm thấy buồn cười chút nào, bởi vì chính hắn cũng đâu giữ
được bình tĩnh khi mấy khung chat đó xuất hiện.


  • Em thấy rồi đúng không!


  • Vâng...


Cát Lâm gian nan trả lời, bây giờ trong đầu nàng không hề nghĩ được thứ gì
nữa, cuối cùng thì nàng đã hiểu ý Vương Nam nói từ đầu đến giờ là gì, hơn nữa
còn cảm thấy phán đoán của hắn hết 90% là hoàn toàn chính xác.

Sau hồi lâu, Cát Lâm lấy lại bình tĩnh, nàng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng
quay sang chỉ Hương Hương còn đang ngơ ngác bên cạnh cách thấy thứ quái dị
kia.

Không ngoài dự đoán, Hương Hương chết sững như trời trồng, thậm chí nước mắt
cũng bắt đầu rơi xuống.

Cát Lâm vừa an ủi Hương Hương vừa quay sang tính nói với Vương Nam điều gì đó,
người này thực sự giúp hai người các nàng quá nhiều, đừng nghĩ thông tin đó
không quan trọng, đừng nghĩ ai rồi cũng biết mà bỏ qua, nếu Vương Nam âm thầm
lặng lẽ giữ cho riêng mình thì hắn sẽ nhanh chóng trở thành người đứng đầu thế
giới, mà kẻ mạnh nhất luôn luôn có được mọi thứ mà hắn muốn. Cát Lâm dám chắc
cái thông tin vừa rồi ít nhất phải một tuần nữa mới có người nhận ra, đâu phải
ai cũng có can đảm tiêu diệt thây ma? Đâu phải ai cũng có sức mạnh đủ diệt
nhiều con như vậy?

Dường như hiểu được Cát Lâm đang định nói gì, Vương Nam chỉ úp úp mở mở nhẹ
giọng nói.


  • Nếu em muốn sống lâu thì không nên ở bên cạnh anh, đúng là trong hoàn cảnh
    thế này càng đông người sẽ càng có khả năng sống sót cao. Thế nhưng chỉ riêng
    anh là không được phép làm như vậy.


  • Vì sao?


Một câu hỏi đơn giản nhưng lại là toàn bộ những gì Cát Lâm muốn hỏi, ý muốn
hỏi trong câu đó nhiều lắm...

Vương Nam vẫn trả lời một cách bình thản.


  • Nếu cuộc sống bây giờ một nửa là game một nửa là đời thực thì anh chính cái
    BUG lớn nhất tồn tại trong nó, hoặc có thể nói, trò chơi này anh không nên
    xuất hiện, không được phép tồn tại. Đi với anh chính là vi phạm quy luật của
    trò chơi, sẽ bị trừng phạt, mà bởi vì đây cũng là sự sống bình thường cho nên
    một khi bị trừng phạt nhất định sẽ không còn đường gỡ, biến mất vĩnh viễn có
    lẽ là cái kết cuối cùng. Thời điểm anh biến mất tại chỗ em cũng thấy mà, đúng
    không?

Đúng vậy, Cát Lâm gật đầu, nàng có thể nghe ra được sự cô độc trong lời nói
của Vương Nam, nhưng lại không thể làm gì khác, đây là quyết định của hắn,
nàng không có tư cách thay đổi, trên hết dù có muốn chen chân đồng hành cùng
hắn thì cũng chỉ làm gánh nặng cho hắn mà thôi, ai biết được thế giới đáng sợ
hiện tại còn đang ẩn dấu điều gì hay không? Khó nói lắm.


Lữ Bố Tại Thế Giới Mới - Chương #6