Phương Hướng


Người đăng: buiquoctri1

Cát Lâm tỏ ra thần sắc tuyệt vọng, nàng chưa bao giờ nghĩ Vương Nam sẽ tuyệt
tình như vậy, dù họ có sai lầm nhưng cũng không đến mức phải cắt đi đường
sống, coi họ như món hàng tùy tiện chém giết, mua bán... Bất quá khi nghĩ đến
chính mình vừa rồi cũng là đặt đồng đội của hắn lên thớt chuẩn bị mổ xẻ, thì
tâm tình bỗng nguội lạnh, đây là ác giả ác báo, tự làm tự chịu, đáng lý trước
khi làm phải tính đến chuyện bị người khác tính toán lại tương tự.

Cát Lâm mỉm cười chua chát, nước mắt chan hòa cùng mồ hôi, nàng mở miệng nói.


  • Anh nói đúng, đi đến bước này là do bọn em thiếu suy nghĩ, trước khi hành
    động không nghĩ đến hậu quả, không nghĩ đến đụng phải đối thủ mạnh mình sẽ gặp
    kết cục như thế nào. Là bọn em đã quá ngông cuồng, quá tự đề cao bản thân, chỉ
    là anh đã đoán sai một việc...

Vương Nam thoáng kinh ngạc, hứng thú hỏi.


  • Việc gì?

Cát Lâm cười, nàng nở nụ cười đẹp nhất từ trước đến nay, trong mắt nàng chỉ
tồn tại một thân ảnh duy nhất.


  • Danh dự của em, anh mua với giá quá rẻ...

Dứt lời trên tay nàng xuất hiện một thanh chủy thủ dài hẹp, động tác tay vô
cùng nhanh nhắm thẳng cổ họng mình đâm tới, một kích này nếu trúng khẳng định
nàng sẽ chết không nghi ngờ.


  • Ngu xuẩn!

Thế nhưng ngay lúc này một tiếng quát như sấm nổ vang lên, một thân ảnh lấy
tốc độ siêu nhiên vượt khỏi nhận định của mọi người thoáng cái hiện ra trước
mặt Cát Lâm, bàn tay to lớn giữ chặt cổ tay của nàng.

Vương Nam trừng mắt gầm lên.


  • Em điên rồi à? Bộ muốn chết vô nghĩa lắm sao? Mẹ nó, tôi bảo các người làm
    vậy là vì muốn cho các người thấy, nếu như gặp phải kẻ địch hùng mạnh thì việc
    ngu ngốc các người đang làm sẽ mang đến hậu quả như thế nào thôi. Đáng lý em
    phải cúi đầu nghe theo rồi chờ ngày đâm lén tôi một nhát chứ...em không biết
    tại thời điểm này mạng sống mới là trên hết à? Ba cái thứ danh dự đó là chết
    vì sĩ diện chứ danh dự cái rắm chó gì...danh dự không thể hiện qua lời nói mà
    phải bằng thực lực tự mình chứng minh, giành lấy.

Ngoài dự đoán, Cát Lâm không phản ứng gì với những lời Vương Nam nói mà chỉ
mỉm cười đắc ý, nàng tinh nghịch nói.


  • Ai bảo anh là chết vô nghĩa, không phải đang rất có nghĩa đó sao.

Vương Nam thoáng thừ người, ngay lập tức nhận ra mình bị lừa, không phải là
Cát Lâm đã nhận ra dụng ý của hắn sớm như vậy chứ? Vương Nam có cảm giác, hình
như nữ nhân nào cũng rất nhạy cảm, giác quan thứ sáu của họ phát triển ghê gớm
thật.

Không đúng...Vương Nam chợt nhìn thấy Cát Lâm, Lạc Thần Nhi và cả Hà Thanh
đồng thời nhìn nhau cười thầm, tuy họ rất kín đáo trao đổi ánh mắt nhưng làm
sao thoát khỏi thần nhãn của hắn, cơ mặt Vương Nam có chút co giật. Hắn đoán
chừng nếu như sự tình thật sự diễn ra đúng theo những gì mình uy hiếp trước đó
thì Hà Thanh vẫn sẽ bảo vệ các nàng thoát khỏi việc trở thành công cụ ban
thưởng. May mắn Cát Lâm đoán đúng dụng tâm lương khổ của Vương Nam, thành ra
mới có cuộc trao đổi vui mừng nho nhỏ giữa các nàng.

Vương Nam sống từng ấy năm, kinh qua không biết bao nhiêu loại nữ nhân, đây là
lần đầu tiên hắn bị chơi trên cơ một vố nặng như vậy. Hắn gầm qua kẽ răng từng
chữ.


  • Tốt! Tốt! Rất tốt! Ta chưa bao giờ bị lừa trên đầu trên cổ như vậy, các
    ngươi khá lắm...

Đương nhiên Vương Nam không đến mức nhỏ nhen chấp nhặt như vậy, hắn chỉ là bộc
phát tức giận nhất thời vài câu qua loa thôi, vậy mà đám nữ nhân kia lại tưởng
thật, hoảng hốt không biết làm sao.

Vương Nam hừ lạnh quát.


  • Nhặt trang bị lên rồi theo ta.

Mọi người bây giờ sợ hắn còn hơn sợ mấy con quái vật khủng bố ngoài kia, tất
cả vội vội vàng vàng cúi xuống nhặt trang bị mặc vào người.

Hà Thanh, Cát Lâm, Lạc Thần Nhi giống như nữ hài tử làm sai, lủi thủi bám theo
sau lưng Vương Nam, phía sau là đám Vương Báo, Hàn Thanh Tú. Một đoàn người
đông đúc di chuyển vô cùng trật tự, miệng tên nào tên nấy câm như hến.

Sau hồi lâu lòng vòng trong chung cư cao ốc, Vương Nam dẫn mọi người xuống đại
sảnh tầng trệt, ở đó rộng rãi thoáng mát, chứa đủ số lượng người đông đúc. Tại
đây còn có một bộ bàn ghế dài dành cho khách chờ.

Vương Nam ngồi xuống vị trí chủ tọa sau đó ra lệnh cho những người có thực lực
ngồi quanh bàn, số còn lại thì đứng sau lưng họ, tràng cảnh chả khác gì mấy
anh đại xã hội đen đi bàn chuyện thanh toán lẫn nhau.

Chờ sau khi mọi người đã ổn định Vương Nam mới lạnh giọng nói.


  • Chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu, tính tôi rất để bụng, nếu không làm gì
    đó khiến tôi vừa lòng thì các người cứ chuẩn bị trả giá đi là vừa.

Đại nhân gia ngài để bụng? Ai tin? Tuy trong lòng mỗi người đều không cho là
đúng nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu,

Vương Nam nói tiếp.


  • Vừa nãy ai gây thương tích cho Nguyễn Hiếu tự giác đứng lên.

Lời nói vừa xong thì Lý Tuệ Đông, Hàn Thanh Tú, Lạc Thần Nhi, Cát Lâm đồng
loạt đứng lên, vẻ mặt ai nấy đều xấu hổ hướng Nguyễn Hiếu cúi đầu xin lỗi, tên
này cũng độ lượng, chuyện qua rồi tự nhiên không đặt trong lòng, dù sao họ
cũng không mang sát cơ khi tấn công hắn, cho nên thù oán không sâu lắm.

Tuy nhiên Vương Nam lại không dễ tính như vậy, hắn là rõ ràng đâu ra đó, vì
vậy hừ lạnh nói.


  • Cứ như vậy liền xong?

Cát Lâm khổ sở lí nhí đáp, nàng sợ hắn vẫn còn giận chuyện hồi nãy.


  • Vậy anh bảo bọn em phải làm sao?

Cười gian một tiếng, Vương Nam thong thả đáp.


  • Mỗi đứa giao ra 100 Bạc coi như là tiền thuốc men, tạm thời cứ chuyển qua
    cho tôi, phần còn lại tự tôi sẽ giải quyết với Nguyễn Hiếu.

Trắng trợn, tống tiền quá trắng trợn, đám người Cát Lâm thật không biết nói
làm sao với vị thủ lĩnh cường đại này, quen nhau một đoạn thời gian vẫn không
hề hay biết hắn có bản tính gian thương, bây giờ thì rõ mười mươi rồi. Kể cả
Nguyễn Hiếu cũng á khẩu, nhưng rồi cảm thấy chuyện này không ảnh hưởng đến
mình lắm nên cũng kệ, tránh khỏi đắc tội với Vương Nam.

Cảm thấy chưa đủ, Vương Nam còn gọi Phương Lập chỉ cho họ cách chuyển Bạc, thế
là hắn lại có thêm 400 Bạc trong tài khoản, làm giàu chưa bao giờ dễ như vậy.

Dừng đôi chút Vương Nam lại nói, lần này là vào chính đề.


  • Được rồi, tôi vào vấn đề trọng yếu, trong các người ai đã từng tiếp xúc qua
    với thế lực nào hay chưa? Từng người một, bắt đầu từ em.

Hắn nhìn Hà Thanh ra hiệu, nàng gật đầu chậm rãi nói.


  • Cha và anh họ của em từng là trùm buôn bán ma túy ở Hà Minh cho nên có thế
    lực không hề yếu, bây giờ cũng có một đội ngũ cố định, họ thường xuyên chiêu
    mộ các cường hóa giả khác, còn người bình thường không có khả năng chiến đấu
    thì không thèm để ý. Ngoài ra em không biết các thế lực khác.

Vương Nam hài lòng gật đầu nhìn sang Cát Lâm bên cạnh nàng.


  • Tiếp!


  • Cha em là đại tá trong quân đội, ở Quận 7 có một căn cứ đóng quân thuộc sở
    hữu của ông ấy, cấp dưới ở đó rất quý ông, cho nên em đoán hẳn cũng là một thế
    lực không nhỏ.


  • Tiếp!


  • Em không có!


  • Em cũng không!


...
Đến phiên Thạch Lâm thì gã có hơi chần chừ, Vương Nam nhíu mày nói.


  • Nếu có điều khó nói thì thôi, người tiếp theo.

Nghe ra ý tứ mất kiên nhẫn trong lời nói của Vương Nam, Thạch Lâm gấp gáp nói.


  • Lão đại, không phải tôi không muốn nói mà là...


  • Cậu sợ tôi gây bất lợi cho họ sao?


Bị nói trúng tim đen, Thạch Lâm ấp úng.


  • Tôi...

Vương Nam phất tay tỏ vẻ không cần để ý, hắn nói.


  • Tôi không thừa hơi làm mấy cái việc tầm phào như vậy, tôi muốn biết các thế
    lực khác cốt yếu là để tính toán tìm kiếm lãnh thổ một phen, mọi người cũng
    biết rồi đấy, hiện tại muốn an toàn nhất thiết phải có vùng độc lập, nếu không
    nắm rõ tình hình của các phương thế lực khác thì chúng ta sẽ dễ vướng phải rắc
    rối không cần thiết. Tôi đoán họ cũng sẽ rất nhanh làm ra hành động giống như
    tôi thôi. Hơn nữa tôi cần thông tin của các thế lực đó để tiện làm một vài
    giao dịch.

Thạch Lâm lúc này mới hiểu mình lo lắng là thừa, cho nên hắn cũng không giấu
diếm nói toạc ra thế lực sau lưng mình là dạng gì.

Không lâu sau cuộc trao đổi thông tin các phương thế lực kết thúc, Vương Nam
nhận được tin tức cụ thể của 6 cái lớn nhỏ và 4 cái mơ hồ không rõ. Tuy còn xa
không đạt tới yêu cầu của hắn nhưng tạm thời cứ vậy cái đã, có nhiều thứ không
thể vội vàng được.

Nhìn trời đã tối, Vương Nam đứng dậy ra lệnh.


  • Không còn sớm nữa, Hà Thanh, Cát Lâm, Lạc Thần Nhi, Vương Báo, Đổng Ca,
    Phương Lập, Hàn Thanh Tú, Thạch Lâm, Mộ Phương Nhi, Nguyễn Hiếu, Phạm Thu
    Nhiên, Lý Tuệ Đông, các người ở lại, những người khác tự tiện tìm phòng nghỉ
    ngơi, phát hiện cái gì bất thường lập tức la lên để người khác tới giúp.


  • Rõ!


Mọi người nhận lệnh nhanh chóng tản đi, chỉ những người được gọi tên mới ở lại
chờ đợi Vương Nam phân phó.


  • Trước hết, Vương Báo, Thạch Lâm, Phương Lập, các cậu thông báo tình huống
    khu vực của mình cho tôi biết.

Vương Báo xung phong trả lời trước.


  • Lão đại, tình hình bên khu Bắc rất không ổn, mặt sau của chung cư khắp
    đường đều là lũ sinh vật quái dị khổng lồ, ngay cả thây ma chúng cũng nhai
    nuốt, cường hóa giả xông ra đường chết dưới miệng chúng không ít.


  • Bên em cũng vậy, em còn thấy một vài con to hơn cả tòa chung cư năm sáu
    tầng, không biết lũ này rốt cuộc mạnh đến mức nào nữa.


Người nói là Phương Lập, tên này xem ra cũng khá tận lực kiểm tra khu vực xung
quanh như lời Vương Nam giao phó. Đối với biểu hiện của Phương Lập, Vương Nam
rất hài lòng, chỉ cần thêm một hai lần hoàn thành tốt nhiệm vụ nữa, hắn sẽ cho
Phương Lập một trang bị tốt.

Thạch Lâm bên cạnh nhanh miệng tiếp lời.


  • Khu tôi vắng hơn một chút, trên đường nằm trong tầm mắt của tôi có không
    quá mười con tiến hóa, hình thể cũng không lớn, chỉ tầm con thằn lằn bị lão
    đại giết lúc sáng đổ lại thôi.

Nghe xong, hai mắt Vương Nam sáng lên, như có điều tính toán hắn đứng dậy vung
tay.


  • Tốt! Chúng ta sẽ qua bên khu Tây trước, nếu tình hình khả quan chúng ta sẽ
    đại khai sát giới một lần. Trước hết thành lập tổ đội đi đã.

Vương Nam mở bảng thông tin chọn thành lập đoàn đội, có một dòng thành lập
công hội nhưng bị mờ đi, đoán chừng là do không đủ đẳng cấp. Mà thành lập đoàn
đội không ngờ lại tốn Bạc, 100 Bạc cho 5 người trở xuống, 150 Bạc cho 9 người
trở xuống, 200 Bạc cho 15 người trở xuống, 300 Bạc cho 20 người trở xuống.

Hắn nhịn không được mắng một câu.


  • Móa...vậy cũng tốn tiền.

Nói thì nói, Vương Nam vẫn nén đau xót chọn lập đội 15 người, tiêu tốn hết 200
Bạc, thời gian sạc lại là một tuần. Tác dụng khá tốt, mọi người trong đội có
thể liên lạc với nhau thông qua kênh Đội, đồng thời lúc đi phó bản hay giết
BOSS, chỉ cần có tham gia sát thương thì sẽ được phân chút kinh nghiệm tương
ứng sau khi giải quyết xong. Quan trọng nhất là có thể theo dõi thanh sinh
mệnh và năng lượng của mỗi người trong đội, đây là điểm thiết yếu khiến Vương
Nam lựa chọn sử dụng loại hình thức tác chiến này.


Lữ Bố Tại Thế Giới Mới - Chương #56