Trong Phòng Tắm


Người đăng: buiquoctri1


  • Vương Báo, cậu sang tòa nhà phía Bắc quan sát tình huống khu vực xung quanh
    cho tôi.


  • Rõ!


  • Nguyễn Hiếu, cậu đến tòa nhà phía Tây bên kia đường, cẩn thận một chút
    trong nhà đấy có người, đây là hai kiện trang bị sơ cấp, cậu trước hết lưu lại
    liên lạc, có gì nguy hiểm lập tức gọi tôi.


  • Rõ!


  • Phương Lập, tòa nhà phía Đông là của cậu, bên trong có một vài thây ma
    không mạnh, xử lý chúng rồi làm giống như Vương Báo, dò xét tình huống chung
    quanh, làm tốt tôi tự nhiên có thưởng...còn nữa lưu lại liên lạc gặp nguy hiểm
    không thể giải quyết thì báo tôi biết.


  • Vâng!


  • Thạch Lâm, cậu biết mình nên đi đâu rồi đấy, yên tâm tôi không vô lý đẩy
    các người vào chỗ chết đâu, cứ phóng tay mà hành sự, tận lực làm việc, đến khi
    trời chuyển sắc thì quay về...tốt nhất tránh va chạm với đám sinh vật tiến hóa
    kia, các người hiện tại chưa phải đối thủ của chúng.


Thạch Lâm nghe Vương Nam phân phó cho mình, hắn hơi do dự một chút rồi gật đầu
đáp ứng, đây là một cơ hội tốt để thể hiện mình trước vị lão đại này, nếu làm
tốt hắn chắc sẽ không bạc đãi mình đâu nhỉ?

Bốn người nhận lệnh rời đi, chỉ còn lại Vương Nam và Hà Thanh trong đại sảnh,
thấy Vương Nam như có điều suy nghĩ Hà Thanh cũng không quấy rầy, chỉ ở một
bên yên lặng nhìn hắn.

Qua hồi lâu, Vương Nam thở ra một hơi dài quay đầu thì thấy Hà Thanh đang chắm
chú nhìn mình, hắn khẽ cười nói.


  • Sao vậy, anh biết tuy mình đang quấn băng nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ
    đẹp trai tuấn lãng của mình, em không nên vì vậy mà say mê như thế chứ?

Có vẻ như sau sự việc ở phòng bếp, Hà Thanh cũng đã có trình độ miễn dịch nhất
định với Vương Nam, nàng hừ mũi đáp.


  • Mèo khen mèo dài đuôi, không biết xấu hổ...


  • Haha! À em này...


  • Vâng?


  • Em có ngửi thấy mùi gì đó khó chịu không?


Vừa nói Vương Nam vừa nhíu mày hếch mũi vài lần, Hà Thanh nghe xong cũng bắt
chước thử hít thở mấy hơi, quả nhiên có mùi thôi thối rất khó chịu.

Tìm kiếm một lúc hai người liền biết là do trên người họ tỏa ra, đây hẳn là do
nhiễm mùi từ bọn thây ma ngoài kia, lúc chiến đấu căng thẳng không để ý đến,
bây giờ thả lỏng tự nhiên sẽ dễ dàng nhận thấy.

Hà Thanh vẻ mặt chán ghét cúi đầu nhìn nhìn thân thể mình, con gái có ai không
thích sạch sẽ chứ.

Vương Nam bỗng nảy ra một chủ ý, cười tà nói.


  • Anh có ý này, đi theo anh...

...
Ít phút sau, tại một phòng tắm rộng rãi.


  • Nơi này được chứ?

Hà Thanh vui thích nhìn ngó xung quanh một lượt sau đó lại ủ rũ cúi đầu.


  • Được, nhưng lại không thể mở máy bơm nước...

Vương Nam không hề quan tâm lấy ra một cái thùng màu bạc khá lớn, ở đáy thùng
có một cái vòi nước nhỏ, hắn thả một viên ngọc nhỏ vào nắp thùng sau đó bật
nút, một dòng nước ngay lập tức thông qua cái vòi nhỏ chảy xuống, chẳng mấy
chốc đã đổ đầy bồn tắm lớn.

Lúc này hắn mới đắc ý nói.


  • Như ý em rồi chứ.


  • Ưm...ưm...


Hà Thanh gật đầu liên tục hai mắt tỏa sáng nhìn bồn tắm, nàng hận không thể
nhảy xuống ngâm mình ngay bây giờ. Tuy nhiên có sự hiện diện của Vương Nam nên
nàng cũng không dám làm.

Thấy hắn vẫn đứng lỳ tại chỗ, bất đắc dĩ đành phải nói.


  • Anh ra ngoài trước đi, em tắm xong rồi đến lượt anh...

Vương Nam mặt dày không cho là đúng nói.


  • Người anh cũng bốc mùi.


  • Nhưng em là con gái, anh là đàn ông phải biết nhường nhịn chứ.


  • Anh là người bệnh.


Nói tới nói lui tên này vẫn là không chịu nhường, Hà Thanh cảm thấy có khổ mà
không nói nên lời, sau một hồi dằn co không lại cuối cùng cũng phải để Vương
Nam sử dụng bồn tắm trước.

Chỉ là không đợi nàng quay đầu rời đi, Vương Nam đã đi tới bế xốc nàng lên
nhảy thẳng vào trong bồn tắm.

Một cảm giác mát lạnh lan tỏa toàn thân hai người, Hà Thanh bấy giờ mới phục
hồi ý thức, khuôn mặt đỏ lựng vội vàng muốn trốn, nhưng Vương Nam nào để cho
nàng nguyện ý, một bên tự xé đồ mình ra một bên giữ chặt Hà Thanh.

Biết mình sắp rơi vào hang cọp, Hà Thanh liều mạng giãy dụa, nói thế nào cũng
không chịu ở chung với Vương Nam.


  • Khó khăn lắm chúng ta mới có khoảng thời gian nghỉ ngơi, em lại muốn tránh
    né anh như vậy sao?

Nói xong, Vương Nam thở dài buông tay Hà Thanh ra, còn mình thì nhắm mắt nằm
tựa người vào bồn tắm, còn Hà Thanh thì ngẩn ngơ.

Nàng bỗng cảm giác được mình tỏ ra ngại ngùng, tránh né cơ bản không phải phản
ứng của nữ nhân bình thường mà là ngu xuẩn mới đúng...Vương Nam nói không sai,
sau này thời gian của hai người không hẳn là không có nhưng chắc chắn sẽ rất
ít, hôm nay may mắn có được vài canh giờ nghỉ ngơi thì nàng lại chủ động bỏ
qua, vậy phải chờ đến khi nào nữa a, nên nhớ Vương Nam không chỉ có mình nàng
là nữ nhân của hắn, nàng còn không chịu tranh thủ cho chính bản thân mình, làm
vậy không phải quá đáng buồn hay sao...Hơn nữa, nàng có nghe qua khi con người
giết chóc quá nhiều sẽ sinh ra lệ khí trong lòng, cần phải có chỗ phát tiết
nếu không sẽ để lại di chứng sau này, nàng đã từng hai ba lần phát hiện lệ khí
thấp thoáng trong mắt Vương Nam, hắn đã giết hàng ngàn hàng vạn quái vật, nếu
không sinh ra lệ khí mới là chuyện lạ. Chẳng trách hắn lại liên tục nảy sinh ý
xấu với nàng như vậy.

Nghĩ tới đây, Hà Thanh thầm mắng bản thân mình ngu ngốc.

Cơ bản những gì Hà Thanh suy đoán đã đúng gần hết, Vương Nam trước đây từng
ngủ qua với rất nhiều nữ nhân nhưng hầu hết đều là do hắn vì giết quá nhiều
người nên dẫn đến tích tụ lệ khí cần phải phát tiết, nếu không một khi hắn bị
chi phối lí trí, mất kiểm soát thì hậu quả rất khó lường, di chứng để lại
trong não bộ về sau không nói, chẳng may hắn trở nên điên cuồng đem người thân
giết hết thì muộn quá rồi, đó mới là sự tình nghiêm trọng nhất. Hiện tại Vương
Nam mạnh hơn quá khứ nhiều lần nhưng số lượng sinh linh mà hắn giết qua cũng
vượt trội gấp nhiều lần, lệ khí trong người đã tích tụ đến một mức độ nhất
định, ý nghĩ tà ác không ngừng sản sinh. Vừa nãy hắn giật mình phát hiện mình
sắp làm chuyện có lỗi với Hà Thanh trong khi nàng còn chưa đồng ý, vì vậy cố
gắng kiềm nén bản thân thả nàng ra, hai mắt nhắm lại cưỡng ép chính mình chìm
vào giấc ngủ, có như vậy mới nhanh chóng dịu bớt lệ khí sục sôi gần tới đỉnh
điểm.

Mà Hà Thanh cho tới tận bây giờ mới biết được sự khó chịu Vương Nam đang phải
chịu đựng, khó tránh khỏi nội tâm xót thương một phen.

Nghĩ nghĩ, Hà Thanh cắn răng quay trở lại bồn tắm, ánh mắt nhìn chằm chằm
gương mặt được băng bó cẩn thận của Vương Nam, trong lòng dần hạ quyết tâm...
Hai tay Hà Thanh run rẩy tháo từng món trang bị trên người sau đó cởi luôn bộ
đồ mỏng dính.

Thân hình hoàn mỹ không chút mỡ thừa hiện ra giữa không khí, từng giọt nước
lăn tăn trượt dài trên những đường cong bỏng mắt, dù Vương Nam đang nhắm mắt
tĩnh tâm nhưng vẫn có thể cảm nhận được có cái gì đó mềm mại đang chạm vào
người mình, lúc này hắn cũng khỏa thân cho nên cảm xúc cực kỳ rõ ràng.

Lấy kinh nghiệm bao nhiêu năm, Vương Nam làm sao không biết chạm vào mình là
thứ gì chứ, dục hỏa đã dịu bớt nay bỗng được đà bốc lên nghi ngút, hai mắt
nhắm chặt choàng bật mở

Đập vào mắt hắn là gương mặt đỏ rực của Hà Thanh, bờ môi đỏ mọng lần đầu tiên
chủ động dâng lên miệng hắn.

Không thể nhịn thêm được nữa, Vương Nam lật người đè lên thân thể mềm mại của
Hà Thanh, cộng thêm làn nước mát lạnh bập bềnh tạo nên xúc cảm khó nói nên
lời.

Vương Nam một bên ngấu nghiến bờ môi ngon ngọt, một bên hưởng thụ sự mềm mại
đàn hồi vô địch của cặp nhũ phong chỉ có trong truyền thuyết, tay hắn là lần
đầu tiên được nắn bóp thứ đồ chơi tuyệt vời đến vậy, thậm chí còn không thể
cầm hết một bên ngực trong bàn tay to lớn, đủ biết kích cỡ khủng bố như thế
nào.

Dưới sự ma sát không ngừng từ tay Vương Nam, hai hạt anh đào hồng nhuận dần
căng cứng lên, Vương Nam thích thú trêu đùa một phen khiến Hà Thanh kêu rên
thoải mái không ngừng.

Dây dưa với cặp hung khí cự đại hơn mười phút đồng hồ, Vương Nam mới luyến
tiếc buông tha, còn có việc trọng đại hơn cần hắn làm.

Sau một tiếng kêu đầy thống khổ, Hà Thanh rốt cục cũng chính thức chấm dứt
khoảng thời gian thiếu nữ của mình.


  • Nhẹ thôi, người ta đau chết đi được...


  • Anh xin lỗi, để anh nhẹ nhàng hơn vậy.


Vương Nam quả thật làm rất nhẹ nhàng, hắn vốn cũng không có di chuyển mạnh mà
là do lần đầu của Hà Thanh không hiểu tại sao lại đau hơn người bình thường,
nguyên nhân chỉ có thể vì nàng là Quỷ Hậu, ngoài ra Vương Nam thật sự không
tìm được lý do khác.

Nhưng là sau khi cơn đau qua đi, sự sung sướng thoải mái mà hai người cảm nhận
được lại vượt trội nhiều lần bình thường, điều này làm hai người hưng phấn tới
mức đại chiến một hơi hai canh giờ liền.

Vương Nam ngâm mình trong nước, lưng tựa lên thành bồn tắm, trên người hắn là
cơ thể mềm mại tuyệt mỹ của Hà Thanh, nàng lúc này nhắm chặt mắt, vẻ mặt thỏa
mãn vô cùng.

Vương Nam đặt tay lên ngực nàng nhẹ nhàng xoa nắn, miệng khẽ nói.


  • Thực ra, anh không phải vì giết chóc quá nhiều mà sinh ra lệ khí, sức đề
    kháng của anh vốn dĩ rất mạnh, chỉ là cách đây vài năm trong một lần phá hủy
    căn cứ của một băng đảng khủng bố, ánh dính phải phóng xạ từ phòng nghiên cứu
    của chúng, cho nên từ đó hễ là giết chóc bất kể sinh vật gì, lệ khí sẽ rất dễ
    sinh ra, anh không cách nào phản kháng được. Mà người con gái anh từng yêu
    thương nhất cũng mất đi trong lần đó...

Hà Thanh khẽ ngửa người ra sau một chút để bàn tay ma quái của Vương Nam dễ
dàng hưởng dụng bầu sữa của mình hơn.


  • Anh đừng nói với em rằng vì em giống người đó cho nên ngay từ đầu mới lựa
    chọn cứu bọn em đấy nhé?

Vương Nam khẽ giật mình, bàn tay đang hoạt động cũng ngừng lại, hắn không ngờ
nữ nhân lại nhạy cảm như vậy, bất đắc dĩ cười khổ nói.


  • Không sai, chỉ là cho đến bây giờ anh đã nhận ra em khác xa cô ấy.

Nghe xong, Hà Thanh vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn Vương Nam, nghe tình lang bảo vì
mình giống người yêu cũ nên mới chọn mình, có cô gái nào không khó chịu trong
lòng đâu.


  • Khác chỗ nào.

Vương Nam cười thần bí đảo mắt qua người Hà Thanh một vòng, bàn tay hung hăng
nhéo một cái lên ngực nàng rồi nói.


  • Em can đảm hơn cô ấy...


  • Là sao?


  • Hắc hắc, về phương diện này cô ấy không thể chịu đựng được một canh giờ,
    chưa kể mỗi lần đều là bị anh cưỡng ép mà không phải là tự chủ động như em...


  • Anh...khốn nạn...



Lữ Bố Tại Thế Giới Mới - Chương #54