Thế Giới Biến Đổi


Người đăng: buiquoctri1

Sau khi đưa Kim Ti Giáp cho Cao Hầu, Vương Nam bảo Hà Thanh lấy lại hai món
trang bị cơ bản cấp 3 rồi giao cho Long Nhị, tên này ngoại trừ đôi giày có
chút tốc độ ra thì quả thật không có công cụ phòng thân hoặc công kích, hiện
tại có thêm hai món cấp 3 khẳng định ít nhiều vẫn có tác dụng khi chiến đấu.

Xong đâu đó, Vương Năm mặc kệ ánh mắt quái dị của Cao Hầu đi tới chỗ bọn
Phương Lập, mấy tên này từ đầu tới cuối vẫn luôn khao khát những trang bị trân
quý mà Vương Nam đưa cho đám Hà Thanh. Hắn biết nếu không làm yên lòng bọn
chúng thì khó mà chiến đấu cùng nhau lâu dài được, nếu đã quyết định theo mình
kiếm cơm thì Vương Nam nhất định không bạc đãi bất kỳ ai.

Thấy Vương Nam đi lại gần, Phương Lập và người của mình hoảng sợ lùi về sau
mấy bước, trong mắt đồng thời tỏa ra hào quang mong chờ, hy vọng hắn sẽ cho họ
một ít đồ đạc gì đó.

Mà Vương Nam tới cũng là vì mục đích này, hắn lấy ra một đống trang bị cơ bản
vứt lên cái bàn trước mặt, miệng nhàn nhạt nói.


  • Trang bị này được chứ?

Đám Phương Lập nghe vậy theo bản năng nhẹ lắc đầu, ngay sau đó giật mình vội
vàng gật đầu lia lịa, trong lòng là một mảnh khó chịu vô cùng.

Vương Nam nhếch miệng cười cười.


  • Sao? Không phục? Không ngại nói cho các người biết, tôi còn vài món trang
    bị chức nghiệp khác nữa, chỉ là không thích mang ra...

Đây là lời thật, Vương Nam vẫn còn không ít trang bị chức nghiệp trong kho đồ,
chỉ là những trang bị đó hoặc bị trùng lặp với số mà hắn mang ra lúc trước
hoặc là thuộc loại không phù hợp cho người mình dùng, bởi vì nó liên quan đến
hai chữ "Thánh Quang" và "Quang Minh". Cho nên Vương Nam tuyệt đối không thể
cho người mình dùng được, không phải vì sợ, nếu là sợ thì hắn đã không có ý
định bán chúng đi rồi. Chính xác mà nói thì Vương Nam ghét khí tức mà những
trang bị thánh quang hoặc thần thánh ấy tỏa ra, thân là Quỷ Vương, Vương Nam
thực sự không thể hòa nhập cùng phe phái thiên thần được.

Dừng lại giây lát Vương Nam lại nói tiếp.


  • Có hai lý do, thứ nhất nếu các người muốn theo tôi kiếm ăn thì tuyệt đối
    không thể mang số trang bị đó, không cần biết lý do là gì, chỉ cần nhìn Hà
    Thanh và thuộc hạ của tôi thì cũng đoán ra được phần nào rồi đấy, tôi còn
    không lấy chúng ra trước mặt họ. Thứ hai, ấn tượng ban đầu mà các người gây ra
    cho tôi thật sự quá kém, tuy đó là xuất phát từ an toàn, tôi ủng hộ...nhưng ít
    nhất vẫn là đối địch cùng Hà Thanh, cô ấy là nữ nhân của tôi, nếu không răn đe
    các người một chút thì tôi sẽ cảm thấy không công bằng với cô ấy. Các người
    thấy tôi nói có đúng không?

Đám Phương Lập hai mắt nhìn nhau, lời Vương Nam nói quả thật rất có lý, chỉ
riêng lý do đầu cũng đủ thuyết phục lắm rồi, đây hắn cho họ tận hai lý do,
điều đó có nghĩa hắn thực sự coi trọng bọn Phương Lập, ít nhất hiện tại là như
vậy.

Phương Lập là người đại diện, gật đầu nói.


  • Lão đại nói đúng, chúng tôi đã hiểu rồi...vậy còn số trang bị này thì sao
    ạ?

Vương Nam mỉm cười gian xảo trả lời.


  • Rất đơn giản, mỗi người bỏ ra 50 Bạc rồi tự chọn hai món vừa ý.


  • 50 Bạc? Nó có tác dụng cao hơn mấy món trang bị này sao ạ?


Phương Lập rất khó hiểu hỏi ngược lại, những người bên cạnh đồng dạng nghi
hoặc nhìn Vương Nam, bọn họ đương nhiên chưa biết được tác dụng của Bạc rồi.
Vương Nam lợi dụng chính là điểm này, hắn không giải thích gì mà chỉ nói.


  • Tác dụng hay không rất nhanh các người sẽ biết, chỉ là hiện thời cứ việc
    như vậy đi đã, yên tâm ta đã trao đổi với giá rất thấp, các người không thiệt
    thòi đâu.


  • Đã như vậy cứ theo lời lão đại đi.


Phương Lập là người đầu tiên chấp nhận trao đổi, hắn muốn gây dựng cảm tình sơ
bộ với vị lão đại cường đại này, hai tay thao tác mở bảng thông tin lên sau đó
nhấp vào tên Vương Nam, chọn chuyển 50 Bạc cho hắn, đây là cách thức trao đổi
đồ vật thông dụng mà Ảo Thực Giới thường dùng, Phương Lập chỉ là vô tình biết
được thôi.

Có Phương Lập dẫn đầu, năm người còn lại cũng nhao nhao lên chọn trang bị rồi
học theo gã hiện bảng thông tin sau đó chuyển 50 Bạc cho Vương Nam.

Nở nụ cười hài lòng, Vương Nam thiện ý nhắc nhở một câu.


  • Các người tranh thủ xem rương vật phẩm nhận từ đánh BOSS đi, đừng lo lắng
    ít % không có đồ xài, bởi vì cách tính này dựa theo lượng sát thương gây ra
    trên BOSS, mà BOSS Phụ tôi tự mình diệt được cũng đã 15 16 con, cho nên phần
    thưởng tổng hợp của chung sẽ vì vậy mà vượt trội hơn bình thường rất nhiều.
    Nói cách khác nếu từ đầu tới cuối diệt một con BOSS Phụ và các người đạt được
    % sát thương cao hơn thì phần thưởng nhận được ngược lại sẽ rất thấp. Cũng như
    lượng kinh nghiệm nhận về, đừng nhìn con số % quá thấp bé mà khinh thường,
    theo như tôi tính toán thì số thây ma tôi diệt được trong phó bản là hơn một
    vạn con, các người nhận được mấy % ít ỏi cũng đã là rất ghê gớm rồi đấy, so
    sánh với lượng thây ma tổng giết được ít mà % cao thì chênh lệch đồng dạng
    cũng không bao nhiêu, nói trắng ra từ đầu tới cuối các người không hề bị thiệt
    thòi về phần thưởng nhận về sau khi phá bản, chỉ là tôi đạt được độ cao hoàn
    toàn khác nên nhận được phần thưởng thích đáng thôi.

Sáu người Phương Lập kinh ngạc há hốc miệng, bọn họ không ngờ còn có vấn đề
nghiêm trọng như vậy, vốn tưởng % ít đến đáng thương là do Vương Nam cướp hết,
phần thưởng vì vậy cũng ít theo. Nào ngờ là do chính Vương Nam đã đẩy phần
thưởng cao lên vượt trội sau đó lấy về thành quả xứng đáng, còn bọn họ vẫn
không thiệt thòi điểm nào.

Phương Lập là người có chút đầu óc, ngay lập tức nhận ra nguyên do Vương Nam
tốn nước bọt giải thích, hẳn là hắn không muốn mọi người vì cảm thấy bất công
mà nảy sinh tâm lý không phục, bất mãn. Nói trắng ra Vương Nam muốn mọi người
tiếp tục đồng hành chiến đấu cùng nhau đấy, trong lòng Phương Lập vui mừng một
trận, xem ra biểu hiện của hắn lúc giết BOSS với bọn Hà Thanh đã được lão đại
thầm công nhận, top 3 sát thương chứng minh hết thảy sự cố gắng nỗ lực của
hắn.

Chờ khi người cuối cùng chọn xong trang bị, Vương Nam phất tay thu hết chỗ còn
lại vào kho đồ, việc tặng trang bị của Vương Nam từ đầu đến cuối Thạch Lâm
không thể phát hiện ra được, bởi vì chỗ bọn họ nghỉ ngơi tận sâu trong gian
sau của siêu thị mini, quầy bán thực phẩm đông lạnh, chưa kể đến còn có mấy kệ
hàng xen kẻ che chắn, Vương Báo và Đổng Ca đảm nhiệm canh gác. Thạch Lâm ngoại
trừ lúc đầu đi theo nghe ngóng chút tình hình cùng với việc chiêu đãi Y Sư Mộ
Phương Nhi ra thì không có hứng thú ghé lại lần nữa.

Như vậy Vương Nam tránh được nhiều phiền phức không đáng có, lộ hàng quá sớm
luôn là biểu hiện không tốt, thiếu tính chuyên nghiệp.

Ngay lúc này mặt đất bỗng dưng rung lên dữ dội, không phải có thứ gì đó to lớn
di chuyển mà là động đất thật sự.

Đồng thời trước mặt mọi người hiện lên một khung hiển thị thông báo.

"Hoàn tất quá trình đồng bộ thế giới, sau 5 phút địa vực N1010 sẽ tiến hành
xâm thực toàn phần, khuyến cáo cường hóa giả không ẩn nấp trong công trình
kiến trúc, quá trình xâm thực toàn phần diễn ra trong 30 giây. Sau khi xâm
thực sẽ bắt đầu đợt phóng thích sinh vật tiến hóa đầu tiên, thời gian đợt
phóng thích thứ hai không cụ thể, sẽ phát triển theo tình huống ngẫu nhiên.
Không tồn tại khu vực an toàn, mọi cường hóa giả đều phải tự tạo ra lãnh địa
an toàn dành cho mình, tiến hành lắp đặt quang cầu cách ly sẽ tạo ra một vùng
độc lập tuyệt đối, quái vật không thể ngẫu nhiên tái sinh trong vùng độc lập,
yêu cầu lắp đặt quang cầu, tiêu diệt ít nhất 1000 sinh vật tiến hóa bậc D cấp
10 trở xuống, 100 sinh vật tiến hóa bậc D trên cấp 10, và 10 sinh vật tiến hóa
bậc D trên cấp 20. Đồng thời phải thông qua một đợt sinh vật âm u vây quét mới
đạt đủ điều kiện. Thông báo hết, chúc các cường hóa giả may mắn"

Thông tin vừa đến khiến ai nấy đều chấn động ngây người, thậm chí quên luôn
trận động đất vẫn đang diễn ra, dựa trên việc xâm thực và phóng thích sinh vật
tiến hóa thì có thể khẳng định rằng, Địa Cầu đã chính thức không còn thuộc
quyền sở hữu của chính nó nữa rồi.

Vương Nam là người tỉnh táo lại đầu tiên, hắn nhìn thời gian không còn bao
nhiêu vội vàng chạy tới chỗ Hà Thanh, miệng hét lớn.


  • Tất cả mau ra ngoài!

Mọi người bị tiếng hét như bò rống kia đánh thức, không ai bảo ai đồng loạt
lao ra khỏi siêu thị mini, còn Vương Nam thì trực tiếp bế bổng Hà Thanh lên,
ôm gọn nàng trong lòng sau đó đạp tung cánh cửa kính chạy thẳng ra ngoài đường
lộ.

Thây ma vốn thỉnh thoảng đi lui đi tới trên đường nay bỗng dưng đứng im không
nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt vậy, có người thử tấn công nhưng lại không
cách nào gây nên thương tổn cho chúng được.

Đây hẳn là đang chuẩn bị cho quá trình đồng bộ hai thế giới lại với nhau.

Vài phút sau, trận động đất lên tới đỉnh điểm, không một sinh vật nào có thể
đứng vững được, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất cố gắng tìm một vật gì đó đủ
nặng cố định cơ thể.

Một tràng cảnh rùng rợn phi khoa học đột nhiên hiện ra giữa thành phố, từng
sợi dây leo to đùng giống như những chiếc vòi bạch tuột đâm thủng mặt đất trồi
lên cao, chúng uốn éo quằng quại tự động tìm kiếm đồng bạn ở gần sau đó tự
quấn xen kẻ lại với nhau, tạo thành một đại thụ khổng lồ phá thủng mây xanh.
Có vô số dây leo còn chui từ dưới móng nhà lên quấn quanh tòa công trình đồ
sộ.

Chẳng mấy chốc toàn thế giới đã biến thành một vương quốc lấy thực vật khổng
lồ làm trụ cột, cảnh tượng diễn ra cứ như phim khoa học viễn tưởng vậy.

Giữa lúc mọi người ngơ ngác chứng kiến kỳ quan thì một khung thông tin khác
hiện lên, đồng thời còn phát ra tín hiệu để nhắc nhở.

"Chú ý, quá trình xâm thực toàn phần hoàn tất, sinh vật tiến hóa chuẩn bị được
thả ra, tất cả cường hóa giả nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, sau 10 phút nữa khắp
nơi sẽ tràn ngập sinh vật tiến hóa. Quá trình đếm ngược bắt đầu"

Lần này thật sự là chơi lớn rồi, 10 phút? Ngại cường hóa giả sống sót nhiều
quá rồi sao...

Toàn bộ cường hóa giả trên thế giới gần như là đồng loạt tìm kiếm kiến trúc
kín đáo mà vọt đi, vẻ mặt tên nào cũng bất chấp, bây giờ cho dù là tìm được
chỗ trốn giống nhau thì cũng là cùng tiến vào, tạm thời làm bạn đồng hành, đâu
có ai rảnh rỗi thời điểm này lại đi tranh giành lẫn nhau.

Cứ như vậy khắp mọi ngóc ngách đường phố tràn ngập người sống sót không biết
từ đâu ra, nay bỗng nhiên nháo thành một bầy, đặc biệt là mấy khu vực có hội
nhóm đông đảo càng là hỗn loạn, chỉ có vài chỗ kỷ luật nghiêm minh thì mới may
ra trấn định được nhân tâm mọi người, cùng nhau đi tìm chỗ trốn. Mà nhóm sinh
viên Cát Lâm, Hàn Thanh Tú, Lạc Thần Nhi chính là một trong số đó.

Vương Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần chuyển thành sắc đỏ nhàn nhạt, hắn
không nói hai lời phất tay ra lệnh mọi người đi theo mình, hắn dẫn đầu nhắm
một căn biệt thự nằm ở hướng Tây Bắc chạy đi, cuối đường số 27.

Hà Thanh mấy lần ra hiệu mình có thể tự chạy được, nhưng Vương Nam cứ nhất
quyết không cho, hắn biết cô nàng này không có bao nhiêu tốc độ di chuyển, một
khi tự chạy thì sẽ mất rất nhiều sức bền, làm vậy không đáng. Bên kia Vương
Báo cũng bế Mộ Phương Nhi chạy sát sau lưng Vương Nam.

Đám Thạch Lâm ban đầu còn hơi do dự nhưng lúc sau cũng cắn răng đuổi theo
Vương Nam, có thể chỉ huy nhóm đông người như vậy sống sót qua đại nạn, khẳng
định là một vị đội trưởng không tồi, đã vậy thì đánh cược một lần, dù sao chạy
đâu cũng là chạy, càng đông càng an toàn.

Dọc đường gặp không ít người xa lạ, bất quá ai cũng đều tập trung chú ý tìm
kiếm chỗ ẩn nấp, nào còn để ý đến người khác. Vương Nam bất ngờ nhìn thấy
không ít cường hóa giả có thực lực không tồi, có người còn đạt đến đẳng cấp 3,
chỉ là mấy tên này chủ yếu đi theo đội, ở thời kỳ nóng như chảo lửa này trừ
một vài kẻ biến thái như Vương Nam có thể tự độc hành ra thì không một ai có
khả năng chỉ dựa vào bản thân liền đi đến một bước như vậy được, nên nhớ dù
nhóm Vương nam đã thông qua phó bản, nhận không ít kinh nghiệm, nhưng chỉ có
Hà Thanh và Đổng Ca là đạt đến đẳng cấp 4, Vương Báo đẳng cấp 3, đủ chứng tỏ
tăng cấp cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Nghĩ nghĩ Vương Nam lại cảm thấy có chút lo lắng cho bọn Cát Lâm, đã mấy ngày
không thấy họ rồi, không biết đã phát triển đến mức nào.

Thử mở bảng thông tin liên lạc lên thì thấy, Cát Lâm, Hàn Thanh Tú và Lạc Thần
Nhi, ba người không ngờ đều đạt đẳng cấp 3, một tin tức vô cùng tốt đối với
Vương Nam lúc này.

Tới đây hắn cũng không còn lo lắng điều gì nữa, một mạch dẫn theo đoàn người
nhắm hướng biệt thự cuối đường mà chạy.


Lữ Bố Tại Thế Giới Mới - Chương #52