Người đăng: buiquoctri1
Mọi người ngây dại nhìn cảnh tượng tất cả thây ma đồng loạt biến mất, không ai
hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Nguyễn Hiếu là người tinh minh nhất, hắn
liếc thấy Hà Thanh mỉm cười nhẹ nhõm thì thầm hiểu nàng hẳn là biết nguyên do,
vì vậy đánh tiếng mở miệng hỏi.
Không thể không nói, tâm tư Nguyễn Hiếu rất linh mẫn, ngay lập tức đã liên hệ
được việc Vương Nam có quyết định kỳ quái, mới đầu thì nghe như Vương Nam rất
vô trách nhiệm, để mọi người trong đoàn đi đánh nhau sinh tử còn mình thì ở
lại ngồi chơi xơi nước... Bất quá cho đến bây giờ, chuyện kỳ quái bất ngờ xảy
ra, toàn bộ thây ma đều biến mất một cách kỳ lạ, mà mọi người ở đây không ai
có khả năng làm được như vậy cả, cho nên quy ra chỉ có thể liên can tới Vương
Nam, người từ đầu tới cuối vẫn luôn ở đằng sau đốc thúc mọi người đi chiến đấu
ở khu vực cách xa trung tâm thương mại.
Nếu nói không dính liếu tới Vương Nam, Nguyễn Hiếu khẳng định không tin.
Hà Thanh nghe câu hỏi của Nguyễn Hiếu cũng biết tên này đã rõ ràng bảy phần
thực hư cho nên cũng không giấu diếm.
Nàng vừa nói xong thì bỗng cảm nhận được khí tức Vương Nam đang dần tiến về
phía mình, khoảng cách chừng 50m. Sắc mặt Hà Thanh thoáng hiện vui mừng, nàng
mỉm cười hô lên.
Nét cười chưa hiện được vài giây lập tức thay bằng tái nhợt, hốt hoảng, Vương
Nam quả thật đang chậm rãi bước từng bước tới khu vực phố đi bộ, nhưng nói
chính xác nên là lê lết cái thân tàn đi mới đúng...
Nhìn bộ dáng chật vật không ra hình người của Vương Nam, mọi người thật không
dám tin vào mắt mình, phải chiến đấu kinh khủng bậc nào mới gây ra bộ dạng khó
coi như.
Trên mặt Vương Nam lúc này có một vết thương kéo dài từ thái dương bên trái
xuống tới cằm, trên trán cũng có hai vệt thấy xương trắng. Thân thể thì càng
khỏi phải nói, từ trên xuống dưới không chỗ nào không da lóc thịt bong, nguyên
cánh tay trái bị tuột sạch gần như toàn bộ da thịt bên ngoài, chỉ chừa lại vài
miếng lát đát đỏ lòm đầy máu me.
Nên nhớ Vương Nam hắn đã cường hóa lên tới mức độ kinh khủng rồi đấy...
Hà Thanh thiếu chút nữa khóc thành tiếng hớt ha hớt hãi chạy tới bên cạnh
Vương Nam, giữa đường còn không quên kéo Mộ Phương Nhi đi theo.
Nhìn nét mặt đôi khi co giật vài cái của Vương Nam mà Hà Thanh nghẹn ngào
không thôi, nàng biết hắn đang cố nén đau đớn, vết thương chồng chất như vậy
dù có là thánh nhân thì cũng đã sớm hét ầm lên rồi.
Sau một thoáng giật mình đám Vương Báo và những người khác cũng vội bu quanh
người Vương Nam, duy chỉ có bốn người Vương Báo là thực sự lo lắng.
Hà Thanh chờ không được vội vàng thúc dục Mộ Phương Nhi.
Chỉ là không đợi Mộ Phương Nhi sử dụng kỹ năng thì Vương Nam đã phất tay, vẻ
mặt có mấy vết chém dữ tợn lạnh lùng nói.
6000HP, Vương Nam nói ra một con số khiến mọi người xém chút bật ngửa, tên này
rốt cục là người hay quái vật, sinh mệnh lực cao khủng khiếp không nói, mà đó
chỉ là con số bị mất thôi nhé, hắn còn đứng đây khỏe mạnh như vậy chứng tỏ
lượng sinh mệnh lực còn lại hẳn là không ít.
Vương Báo nuốt ực một ngụm nước bọt, ấp úng hỏi.
Bất quá sau khi hỏi xong hắn cũng phát hiện mình hỏi hơi thừa, đánh rớt 6000HP
của một kẻ biến thái như lão đại hắn liệu có phải dạng yếu ớt gặp đâu đánh đó?
Vương Nam dường như không để ý lắm, chỉ gật đầu nhẹ giọng trả lời.
Nói xong Vương Nam nhịn không được rùng mình một cái, con BOSS cuối mà hắn
đụng phải thực sự quá đáng sợ đi.
Ma Ngục Miêu Vương, thú cưng của Nữ Chúa Bóng Tối - Queen, lượng sát thương
của nó chỉ có 600 điểm, nhưng 600 điểm này lại chính sát thương cố định, tức
là bỏ qua tất cả phòng ngự của mục tiêu. Chưa kể đến nó còn một kỹ năng cực kỳ
khó chơi, "Di Hình Hoán Vật" chỉ cần xung quanh nó còn sinh vật âm u thì Vương
Nam sẽ không cách nào đụng được vào người nó, bởi vậy chỉ với 10.000HP ít ỏi
cũng đã đủ khiến Vương Nam có bộ dạng như bây giờ.
Làm Vương Nam toát mồ hôi lạnh là trong lúc đánh nhau với Ma Ngục Miêu Vương,
đôi khi nó sử dụng kỹ năng triệu hồi một đòn công kích của Queen, tuy chỉ gây
cho Vương Nam chút rắc rối nhưng cái chính là không ngờ, một kích đó nện lên
người Vương Nam đánh cho hắn tuột hết 3000HP, điều này thể hiện rõ Queen, một
trong tam đại vương giả của Âm Giới có thực lực cường đại vô cùng, nếu không
phải sức mạnh của quái vật trong phó bản Quận 2 đã bị giảm đáng kể thì chỉ sợ
một kích đó đủ để Vương Nam đang sống sờ sờ đem giết chết.
So với Queen, Orc Lãnh Chúa thật không tính là thứ gì, mà Queen đã ghê gớm như
vậy thì thật không biết vương giả tối cao của Âm Giới - Doom sẽ còn cường đại
đến mức nào nữa...
Mọi người thấy sắc mặt Vương Nam âm trầm, biết điều không nói thêm câu nào
nữa, chỉ có Hà Thanh là vẫn ân cần xé vải băng bó cho hắn.
Qua một lúc suy nghĩ thất thần, Vương Nam dần khôi phục lãnh tĩnh, phất tay ra
hiệu.
Vương nam nói rất có lý cho nên không ai phản bác, kể cả đám Phương Lập vốn
nghĩ xong chuyện này sẽ xách đít rời đi, không ngờ cũng nhất nhất nghe theo
Vương Nam sắp xếp, cùng với đoàn người Hà Thanh tiến về Quận 4.
Di chuyển tầm hai canh giờ mọi người mới tới được địa phận Quận 4, đây là do
Vương Nam cố tình không sử dụng Sói Hoang làm công cụ di chuyển, binh lính của
hắn đâu phải hở cái là sử dụng lung tung, bây giờ chưa biết lòng người như thế
nào, ngoại trừ người bên cạnh đã biết hắn có một bầy sói dũng mãnh ra thì chưa
ai thấy, giấu đi dùng để làm con bài chưa lật cũng tăng thêm phần an toàn.
Suốt cả quãng đường không xuất hiện bóng dáng một con thây ma nào, chắc hẳn là
do thời gian reset phó bản chưa tới.
Đi dọc con phố Thuận Lợi, đoàn người do Vương Nam dẫn đầu gặp không ít xe cộ
chết máy đậu lung tung trên đường, phần lớn đều bị đập phá hư hại gần hết, mà
thây ma xung quanh cũng đi lui đi tới không ít. Vương Nam ra lệnh Vương Báo đi
dọn dẹp xe cộ chặn đường, còn Đổng Ca, Miên Tử, Cao Hầu thì tranh thủ chém
giết thây ma, bây giờ chúng còn yếu dễ dàng bị tiêu diệt, nếu để lâu dài không
ai biết chúng sẽ tiến hóa đến cái trình độ nào.
Chừng nửa tiếng sau, Vương Nam phát hiện một cái siêu thị mini liền kêu mọi
người tiến vào, mặc dù hắn cảm nhận được bên trong có không ít người nhưng
hiện tại ai cũng đã đói bụng, mệt mỏi cho nên cũng không quản nhiều, cứ vào
trước kiếm ít đồ lót bụng rồi tính sau.
Khi cách cửa siêu thị còn khoảng năm sáu mét thì từ bên trong siêu thị đi ra
một nhóm người năm nam một nữ, sắc mặt tên nào cũng bất thiện nhìn chằm chằm
đoàn người Vương Nam, trông thấy đầu lĩnh thương tích đầy mình, băng vải quấn
khắp nơi thì kinh ngạc một trận.
Do Hà Thanh nhất quyết quấn băng luôn cả gương mặt nên Vương Nam hiện tại
không tiện mở miệng, tất cả đều do Hà Thanh lên tiếng.
Đương Nhiên, Hà Thanh không nhất thiết phải khiêm nhường như vậy, bất quá đều
là con người với nhau cho nên nàng vẫn lịch sự ở mức cho phép, nếu đối phương
không biết điều thì giải quyết bằng bạo lực cũng chưa muộn.
Sáu người đối diện nghe thấy đề nghị của Hà Thanh cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ
quay sang nhìn nhau, thì thầm to nhỏ như là muốn hội ý các mặt lợi hại.
Hội ý cũng không lâu, rất nhanh bọn họ đã có câu trả lời, một gã nam nhân
tướng mạo dễ nhìn bước lên nói.
Nghe xong, Hà Thanh và mọi người không có gì gọi là bất ngờ cả, hiển nhiên đã
từng có hội mời bọn họ vào rồi. Đối với chuyện này Hà Thanh không dám tự tiện
quyết định mà là quay sang nhìn Vương Nam, thấy hắn gật đầu thì mới trả lời
nam thanh niên kia, tuy nàng hơi nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Nghe Hà Thanh gật đầu đồng ý gia nhập, nam thanh niên tự nhiên vui vẻ trong
lòng, rất sảng khoái đáp ứng ngay.
Nói xong nam thanh niên xoay người dẫn đầu đi vào trước, bên này Hà Thanh cũng
cất bước dẫn đầu đi sau, chỉ là không đợi Hà Thanh kịp đi thì Vương Nam đã níu
tay nàng lại, hắn đưa mắt nhìn nàng, thái độ nghiêm khắc sau đó bước lên chắn
trước mặt nàng dẫn đầu đi vào trước tiên.
Hà Thanh sững sờ một chốc rồi bỗng bật cười khúc khích, trong lòng ngọt ngào
vô cùng, nàng rõ ràng Vương Nam làm vậy là lo lắng cho nàng thôi, chẳng may
vào trong lại bị bọn người kia chơi xấu, phục kích bất ngờ tấn công thì căng.
May mắn sự tình mà Vương Nam lo lắng không xảy ra, nam thanh niên kia quả thật
có ý chiêu mộ cho nên không làm ra hành động ngu xuẩn nào.
Vừa vào siêu thị Vương Nam đã kéo theo người của mình đi thẳng tới chỗ quầy
thức ăn sống đông lạnh.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn lấy ra một vài dụng cụ nấu nướng do
Ảo Thực Giới chế tạo sau đó lần lượt đặt đồ ăn sống lên.
Quá trình nấu nướng diễn ra không lâu, chỉ năm phút liền có một nồi thức ăn
nóng hổi, Vương Nam tiếp tục lấy ra dụng cụ nêm nếm, hắn chậm rãi rắc đều thứ
bột kỳ lạ lên thức ăn rồi trộn đều. Tức thì một mùi thơm nức mũi tràn lan khắp
siêu thị, kể cả nhóm thanh niên xa lạ kia cũng bị thu hút ngẩng đầu nhìn sang.
Mặc kệ nước bọt người xung quanh chảy dài, Vương Nam cầm thìa nhỏ ăn thử một
miếng, cảm thấy không vấn đề gì liền múc một bát lớn đưa cho Hà Thanh, chờ
nàng cầm thìa ăn xong miếng đầu tiên thì chớp chớp mắt, ý hỏi ăn có ngon
không.
Không khiến hắn thất vọng, Hà Thanh ăn xong thìa đầu tiên liền múc thìa thứ
hai vừa thổi vừa ăn, đầu gật lia lịa, sắc mặt rạng rỡ sảng khoái vô cùng.
Vương Nam thở phào một hơi, lúc này mới đánh mắt với đám người Vương Báo, mấy
tên này chỉ chờ có vậy ngay lập tức bát lớn bát nhỏ tranh nhau múc, ai múc
nhiều ăn nhiều, ai múc ít ăn ít. Chẳng mấy chốc đã hết sạch nồi thức ăn.
Đổng Ca còn nhai thức ăn trong miệng lắc đầu than thở.
Vương Nam sao không hiểu Đổng Ca ám chỉ cái gì cơ chứ, hắn tùy ý vứt vài viên
bi tròn nhỏ màu trắng đục vào bệ nấu bên dưới nồi, lập tức nhiệt độ bắt đầu
tăng lên. Đổng Ca, Vương Báo mừng rơi nước mắt, thầm hô lão đại là nhất sau đó
nhao nhao đặt thức ăn lên.
Chờ năm phút trôi qua lại bắt đầu công cuộc đánh chén.
Hà Thanh ở một bên dịu dàng đút từng thìa cho Vương Nam ăn, đáng tiếc miệng
hắn mở không được lớn cho nên chỉ có thể húp nước dùng gọi là đỡ thèm thôi.
Thấy hắn luyến tiếc nhìn nồi thức ăn, Hà Thanh vừa thương vừa tội, bất đắc dĩ
đành phải cho hắn tạm thời tháo băng.
Bất quá tháo băng xong Hà Thanh mới biết mình phạm sai lầm, tên này căn bản
không quan tâm tới vết thương, một mình hắn xông tới đẩy đám người đang bu
quanh nồi thức ăn ra, độc chiếm toàn bộ chỗ thức ăn nóng hổi còn lại, trông bộ
dạng hung thần ác sát chẳng khác gì tiểu bá vương, bởi vậy không thằng ngu nào
dám nhảy vào tranh dành.
Cứ như thế, nửa nồi thức ăn nhanh chóng trôi hết vào bụng Vương Nam, mãi đến
khi ánh mắt bất mãn của Hà Thanh quét tới thì hắn mới thu chút thèm thuồng
cuối cùng lại, ngoan ngoãn ngồi ra một góc để Hà Thanh quấn băng lại như cũ.