Kế Hoạch Tác Chiến


Người đăng: buiquoctri1

Vương Nam như đã có tính toán từ trước một mình xông thẳng vào chỗ cánh cửa,
vừa càn quét thây ma vừa thu hút chú ý của những con đang có ý định tiến vào
đại sảnh, đồng thời mở miệng kêu lên.


  • Vương Báo, Đổng Ca, Long Nhị, ba người cắt hướng di chuyển của đám Thạch Cự
    Nhân, cố dẫn dụ ra xa khỏi bọn Nguyễn Hiếu một chút.

Vương Báo tai vểnh lên, từ trong tiếng kêu la tán loạn mò ra được âm thanh
mệnh lệnh của Vương Nam, gã không chút do dự hét vào tai hai người Đổng Ca bên
cạnh.


  • Lão đại có lệnh, chúng ta qua tiếp đón bọn chúng.


  • Tốt!


Đổng Ca bóp nát đầu hai con thây ma Tốc Độ, miệng kêu to hưng phấn. Ngay sau
đó ba người đồng loạt mở đường máu chạy thẳng tới trước mặt bầy thây ma do con
Thạch Cự Nhân giết Điền Thảo cầm đầu, việc dịch chuyển vị trí của họ kéo theo
đại lượng thây ma truy đuổi, cảnh tượng giống như một con rắn lớn săn đuổi một
con chuột nhỏ ngay trên đường ngoặt lối chạm trán với một con rắn lớn khác,
hai con rắn va vào nhau tạo ra hỗn loạn vô cùng kinh khủng.

Sau khi dẫm chết vô số "đồng đội", Thạch Cự Nhân dường như rất phẫn nộ gầm lên
một tiếng, thân hình khổng lồ ầm ầm di chuyển nhắm hướng ba người Vương Báo
rượt đuổi, tốp thây ma sau lưng nó thấy "thủ lĩnh" chuyển hướng cũng nhao nhao
đi theo.

Cứ như vậy áp lực đè ép lên nhóm Nguyễn Hiếu dần dần giảm bớt, bọn họ tiêu
diệt thây ma vốn cực kỳ gắng sức, bây giờ đột nhiên an nhàn khiến ai nấy đều
có chút không thích ứng, ngay cả người chỉ huy đội hình ở sau là Hà Thanh cũng
bất đắc dĩ, nhưng nàng biết đây là bọn Vương Báo đang giúp đỡ các nàng, bằng
không kết cục của ba người Nguyễn Hiếu sẽ không khó tưởng tượng.


  • Đứng thừ ra đấy làm gì, còn không biết phối hợp với Vương Báo bọn hắn? Cứ
    giữ khoảng cách bào mòn lực lượng của bầy thây ma, đến trình độ nhất định rồi
    một kích diệt sạch chúng, đừng đợi tôi phải chỉ mấy người làm gì tiếp theo nữa
    chứ...

Ngay lúc này chợt một giọng nói từ phía xa truyền đến, mọi người ngẩng đầu
nhìn về khu vực cánh cửa Exit bị phá, nơi đó có một thân ảnh đứng im bất động,
lâu lâu di chuyển thân hình một chút, ghê gớm nhất là người đó chỉ cần đứng
chặn ở cửa liền khiến cho không một con quái vật nào có thể bước qua, số lượng
thây ma tiến vào đại sảnh vì vậy mà bị đóng băng không thể tăng thêm nữa. Cảnh
tượng này có thể nói là rúng động tâm linh nhất kể từ khi hắn xuất hiện.


  • Một tướng giữ cửa, vạn địch khó qua là đây chứ đâu...

Trong mắt hai nam sinh to cao bắn ra hào quang nóng rực, những người mạnh mẽ
luôn có sức hấp dẫn trí mạng với bất kì người nào, đừng nói là nam nhân ngưỡng
mộ, tôn sùng như thần tượng, mà ngay cả nữ nhân như Hà Thanh, Mộ Phương Nhi
cũng khó tránh khỏi thẫn thờ ngắm nhìn.

Liếc mắt thấy bọn người kia không những không nghe lời mà còn đứng trơ cái mặt
ra đấy, Vương Nam tức tối hét ầm lên.


  • Mẹ kiếp, các người không nghe thấy tôi nói cái gì à? Các người còn không
    nhanh xử lý bầy thây ma trong sảnh thì tôi sẽ phải chôn xác ở đây mất.

Tiếng hét làm mọi người giật nảy mình, Hà Thanh vội vàng thu ánh mắt điều
chỉnh đội hình chạy sang chỗ Vương Báo trợ giúp. Giữa đường vô tình nhìn thấy
mấy con sói của Vương Nam chạy lòng vòng bên ngoài giống như đang lùa bầy linh
dương, lâu lâu canh chuẩn thời cơ bay vào táp gọn một đầu thây ma sau đó lại
nhảy ra bên ngoài.

Chính là phương thức điều khiển hướng đi của con mồi sau đó tận dụng sơ suất
của chúng cắt xén bớt từng miếng thịt, cách làm quả thật vô cùng tuyệt diệu,
Hà Thanh lần đầu tiên chứng kiến loại hợp đồng tác chiến hay như thế này cho
nên rất cẩn thận quan sát, học hỏi, trong tiềm thức đánh giá đối với người đàn
ông cường đại không kém phần thần bí kia được đẩy lên một tầm cao hoàn toàn
mới.


  • Nguyễn Hiếu, Miên Tử, Cao Hầu, các cậu nhìn lối tác chiến của mấy người kia
    rồi ghi nhớ, sau này sẽ có cơ hội để chúng ta thử sử dụng đấy, hiện tại học
    theo những gì họ làm. Săn giết thây ma giờ mới thực sự bắt đầu...

Làm đầu tàu, Vương Báo ăn khổ không sao kể siết, toàn bộ sát thương lên ba
người từ đầu đến cuối đều do hắn lĩnh hết, ai bảo hắn là người có phòng ngự
trâu nhất, HP: 2600, phòng ngự: 1040, con số cực kỳ khủng khiếp, Trọng Giáp
Đại Kiếm Sĩ thuộc vào hàng giáp có chỉ số phòng ngự cao nhất, chỉ món Trắng
đẳng cấp 1 đã cộng 45 điểm sức mạnh (giáp cộng sức mạnh không tăng lực công
kích, chương trước mình có ghi chú rõ, ae tìm đọc vài lần để nhớ, tránh sau
này nhầm lẫn), bây giờ mọi công kích của thây ma đánh lên người hắn, cao nhất
chỉ gây 4 điểm sát thương cố định, thành ra dù muốn hay không muốn thì Vương
Báo cũng phải làm tấm khiên thịt che chắn cho Đổng Ca và Long Nhị.


  • Móa! Sau này tao sẽ năn nỉ lão đại đổi chức nghiệp, con mẹ nó làm bao cát
    cho người ta đánh thật đúng là ức chế quá mà.

Vương Báo vừa đưa ngực ra đỡ một đấm của Thạch Cự Nhân vừa tức giận đùng đùng
mắng lớn, lực va chạm đẩy hắn trượt đi vài bước, ngoài ra không vấn đề gì.

Đổng Ca bên cạnh cười ha hả nâng chân đạp Vương Báo sang một bên, tránh thoát
đợt công kích của ba con Địa Ngục Khuyển, hai tay co lại thành trảo chụp vào
cổ hai con, ngạnh sanh vặn gãy cổ chúng, con còn lại Vương Báo tiện tay vung
đao bổ xuống chém rơi đầu nó.

Hai người Vương Báo, Đổng Ca đảm nhận nhiệm vụ thu hút công kích, còn Long Nhị
thì di chuyển tốc độ cao dụ mấy con thây ma vòng ngoài tách khỏi trận hình
khiến lũ sói khát máu bên ngoài chớp thời cơ tấn công bào mòn số lượng.

Nhưng Long Nhị dù sao cũng chưa thành thục nắm giữ tốc độ quá nhanh, bởi vì
hắn vốn chỉ có 50 điểm tốc độ, bây giờ đùng một phát tăng lên 90, khó tránh
khỏi không kịp thích ứng, cho là Vương Nam thì cũng phải chiến đấu liên tục
hàng giờ liền mới chậm rãi tiếp nhận được, càng không nói tới tay mơ như Long
Nhị. Gã rất nhanh đã bị vài con thây ma Tốc Độ đuổi kịp đánh trúng, chưa hết,
lúc phân tâm đón đỡ thì gặp phải ba con Cuồng Bạo như ba cái máy ủi lao tới,
Long Nhị không kịp phản ứng bị một con đấm văng, đương trường ói vài ngụm máu,
tuy nhiên bay trên không chưa được bao lâu thì lại bị một con khác húc vai.
thân hình Long Nhị như diều đứt dây rơi rụng ra ngoài vòng vây thây ma, vừa
vặn tới ngay dưới chân bọn Hà Thanh đang chạy đến.

Vương Báo trông thấy Long Nhị bị đánh tơi tả, nội tâm sốt ruột kêu lên.


  • Long Nhị!...A...Khốn kiếp!

Vương Báo định nói cái gì đó thì đụng phải mấy con thây ma Cuồng Bạo cản
đường, trước ngăn sau tới khiến hắn bị vây đến mức thở không nổi, chỉ có thể
mắng ầm lên phát tiết buồn bực.

Lại nói Hà Thanh vừa quan sát thấy thân ảnh Long Nhị xơ xác rơi xuống thì vội
vàng bảo Cao Hậu và Miên Tử đón lấy, miệng anh đào hé mở phân phó.


  • Hạ Vy! Cậu nhanh chữa trị cho anh ta đi.

Mộ Phương Nhi gật đầu bước lên phía trước, hai tay đặt lên ngực Long Nhị, tức
thì một luồng ánh sáng màu xanh biết bằng mắt thường dung nhập vào trong người
gã.

*Kỹ năng Diệu Thủ Hồi Xuân: hồi phục thương thế mục tiêu cố định, có tác dụng làm lành vết thương, hồi phục lượng lớn sinh mệnh lực, đối với vết thương trí mạng có xác suất 10% giữ mạng sống cho mục tiêu trong 2 canh giờ, sau hai giờ không có cách chữa khỏi thì mục tiêu chết chắc. HP hồi phục 100 điểm/s, duy trì 3s, MP tiêu hao 12 điểm.

Nhìn chung thì kỹ năng này ăn đứt kỹ năng hồi phục của Phạm Thu Nhiên, nhưng
để học được nó, Mộ Phương Nhi đã tiêu tốn 2 điểm kỹ năng, đồng thời chức
nghiệp mà nàng theo đuổi là thuần Y Sư, không như Phạm Thu Nhiên là Thánh
Quang Trợ Sư, cho nên khả năng hồi phục đương nhiên phải tốt hơn rất nhiều.

Thanh sinh mệnh của Long Nhị dần đầy trở lại, sắc mặt cũng không còn trắng
bệch như trước, hắn chậm rãi đứng dậy cảm thụ bản thân một phen, thấy thương
thế hồi phục toàn bộ, Long Nhị nhịn không được mừng rỡ trong lòng, đoạn hắn
xoay người hướng đám Hà Thanh gật đầu cảm tạ.


  • Phiền cô cậu rồi, cám ơn nhé.

Mộ Phương Nhi thanh thuần tươi cười dễ thương nói.


  • Đừng nói vậy, các anh đã giúp chúng tôi không ít, đây chỉ là chút bổn sự
    nho nhỏ mà tôi có thể hồi đáp, anh cám ơn như vậy tôi không dám nhận đâu.


  • Hạ Vy nói đúng đấy, anh không cần quá câu nệ, chúng ta hiện tại là đồng
    đội, khách sáo quá là điều không nên, hơn nữa chúng ta vẫn có việc cần phải xử
    lý gấp, nếu không lão đại của các anh sẽ trách tội mất.


Hà Thanh nhếch miệng cười khẽ, ánh mắt hướng Vương Nam đằng xa một chút sau đó
nghiêm nghị tập trung quan sát chiến trường chỗ Vương Báo.

Long Nhị cũng đang có ý nhanh chóng quay về làm tiếp phận sự, gã gật đầu nói.


  • Được! Các người theo tôi gia nhập vòng chiến, đồng thời chọn ra một người
    có tốc độ tốt cùng tôi dụ thây ma tách bầy.

Nghe vậy, Nguyễn Hiếu không do dự đứng ra tự đề cử mình.


  • Để tôi đi!

Long Nhị đánh giá cậu một chút rồi gật đầu đồng ý.


  • Tốt, nhanh theo tôi, thời gian chúng ta không còn nhiều nữa.

Cứ như thế, đoàn sáu người do Long Nhị dẫn đầu dần tiếp cận vòng chiến rồi xâm
nhập vào trong, mà bên kia, bọn Phương Lập đứng chôn chân tại chỗ không biết
nên làm gì, tên nào tên nấy trừng mắt ếch nhìn nhau.

Một người theo bản năng nhìn "thủ lĩnh" Phương Lập dò hỏi.


  • Theo anh chúng ta nên làm gì bây giờ?

Một người khác chen vào nói.


  • Còn làm gì nữa, tốt nhất là nên chạy lên tầng trên cho an toàn, chỗ này quá
    nguy hiểm đi.


  • Hừ! Anh dám chạy, tôi cũng không cản, nhưng anh nên nhớ gã lão đại đằng kia
    khủng bố như thế nào, một khi hắn thực sự dọn xong chỗ này thì anh khó tránh
    khỏi cái chết.


Phương Lập hừ lạnh, không nể nang gì giáo huấn gã phát ngôn lung tung ấy một
phen, nói thật trong lòng Phương Lập giờ đã hình thành bóng ma với Vương Nam
rồi đấy, hắn thà liều mạng với thây ma còn hơn trái lời Vương Nam.

Một tên khác nghe vậy, nao nao nhỏ giọng hỏi, mắt lé đôi khi nhìn về phía
Vương Nam.


  • Vậy anh nói chúng ta phải tiếp tục chiến đấu à?

Phương Lập thở dài gật đầu.


  • Không còn cách nào khác, chúng ta không mạnh bằng người, chống lại chỉ
    chuốc lấy đau khổ, hơn nữa đánh nhau với thây ma không phải không có chỗ tốt,
    chỉ cần chúng ta cẩn thận giữ gìn cái mạng nhỏ thì rất nhanh sẽ trở nên mạnh
    mẽ.


  • Không sai, ta thấy Phương Lập nói rất có lý.


  • Tốt vậy chúng ta tiếp tục chém giết thây ma thôi, tôi không tin nhân loại
    lại không thể đánh thắng lũ sinh vật thiểu năng này.


Bắt đầu có người đứng ra ủng hộ ý kiến của Phương Lập, có người đi trước nên
rất nhanh tất cả đều tán đồng, tất nhiên vẫn có ý kiến trái chiều bất quá đa
số thắng thiểu số, người kia không thể không nghe theo.

Phương Lập cảm thấy lâng lâng, cảm giác làm lão đại quả nhiên sảng khoái vô
cùng. Hắn nghiêm mặt giơ tay ra hiệu mọi người trật tự, âm thanh a dua dần
biến mất, lúc này Phương Lập mới nói.


  • Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không ngại đưa ra chút nhận định của mình, mọi
    người thấy nhóm Hà Thanh chứ, bọn chúng chắc chắn là được lão đại chỉ cách
    tiêu diệt thây ma cho nên mới dám liều mạng xông vào vòng chiến hỗn loạn. Một
    khi có cách chém giết thây ma hiệu quả thì sao chúng ta không học theo, cùng
    đồng hành với tụi Hà Thanh một lần, cũng không phải thiệt thòi gì, tránh voi
    chẳng xấu mặt nào mà.

Uy vọng đã có, lời Phương Lập nói ra chiếm được sự tán thành tuyệt đối, tên
này cũng khôn, hắn không mở đầu bằng việc nhận trọng trách thủ lĩnh, mà là
dùng ý kiến của mình để tiếp tục thu hút đồng tình, phục tùng từ mọi người, từ
đó khiến uy vọng trong đoàn đội tăng cao hơn, về sau có chuyện gì thì họ vẫn
sẽ nghe lời mình trước nhất, cái chức thủ lĩnh bất quá chỉ là hư danh mà thôi,
người thông minh cần là sự tín nhiệm.

Không lâu sau, Phương Lập dẫn theo người của mình chậm rãi gia nhập vòng
chiến, phương hướng di chuyển hoàn toàn là bắt chước nhóm Hà Thanh.


Lữ Bố Tại Thế Giới Mới - Chương #42