Người đăng: buiquoctri1
Lượng thông tin biến thái đập vào mắt đám Vương Báo, Hà Thanh khiến họ kinh
hãi thất sắc, mặt mũi trắng bệch.
*Thông tin quái vật: sinh vật tự nhiên.
+ Chủng tộc: Thạch Cự Nhân (trưởng thành)
+ Đẳng cấp: 1
+ Bậc: không có
+ HP: 1200/1200
+ Giá trị thạch giáp: 500/500
+ Sát thương vật lý: 200/250
+ Phòng ngự: 320
+ Kháng Mộc Hệ: 120
+ Kháng Kim Hệ: 150
+ Trí tuệ: 130
+ Tốc độ đánh: 0.6
+ Tốc độ di chuyển: 50
+ Mức độ nguy hiểm: 6
*Chủng tộc trời sinh thần lực, lực phòng ngự siêu cường, cùng so sánh với tộc Cơ Giới là một chín một mười. Thạch Cự Nhân trưởng thành sở hữu kỹ năng Ném Cự Thạch vô cùng khó chơi, mức sát thương dựa trên kích cỡ tảng đá được ném, thấp nhất là 150 sát thương Thạch Hệ. Đồng thời chủng tộc này bình sinh cực kỳ ghét sinh vật âm u, chỉ cần thấy là không ngần ngại triển khai giết chóc, chỉ khi quân đoàn Âm Ma xuất hiện trấn áp mới nhượng bộ thu tay.
Dòng thông tin * cuối cùng đương nhiên mọi người không ai đọc được trừ Vương
Nam, nhưng chỉ với bấy nhiêu chỉ số ở trên cũng đủ khiến bọn họ khó có thể
chấp nhận nổi, nếu xuất hiện có một con thì cũng thôi, đây chúng tới một lần
hai ba chục con thì ai chơi, nhìn ra không gian tối tăm bên ngoài là thấy được
vài thân ảnh như tòa cao ốc di động, còn không phải đám Thạch Cự Nhân này sao?
Trong lúc bọn họ bị nỗi sợ hãi chiếm cứ thì Vương Nam, đồng dạng hoảng sợ
không kém, bất quá hắn hoảng sợ là vì chuyện khác.
"Không đúng, tại sao lại như vậy...con người đá kia không thể yếu đến mức độ
sĩ nhục như vậy được, còn nữa...không phải chúng căm thù sinh vật âm u sao? Rõ
ràng nhìn kiểu gì cũng là hai bên đang hợp tác mà?"
Không sai, những gì Vương Nam thắc mắc hoàn toàn chính xác, dựa trên thực lực
thật sự thì Thạch Cự Nhân hẳn phải mạnh hơn thây ma Cuồng Bạo không ít, thậm
chí mức độ nguy hiểm cũng cao hơn một điểm, vậy thì tại sao toàn bộ chỉ số đều
thấp đến đáng thương.
Và còn một chi tiết cực kỳ quan trọng, mà Vương Nam sắp sửa nhận ra, đó là
toàn bộ sinh vật bất kể thây ma hay quái thai dị dạng gì cũng bị giảm chỉ số
sức mạnh hơn phân nửa. Mấy con thây ma Hỏa Chủng cũng chịu chung số phận, HP
bị hạ thấp còn 120 điểm, sát thương cũng không quá 100.
Đây rốt cục là loại chuyện gì a??
Lấy sự thông minh nhanh nhạy vượt trội của Vương Nam, hắn rất nhanh đã tìm ra
đáp án.
Một danh tự không quá xa lạ chợt hiện ra trong đầu Vương Nam, hắn dám chắc chỉ
có loại khả năng này mới biến đám sinh vật ngoài kia trở nên yếu ớt như vậy,
còn lý do vì sao đột nhiên khu vực Quận 2 này lại biến thành một map phó bản
thì hắn không biết.
Suy nghĩ của Vương Nam không phải là không đúng, bởi vì phó bản được tạo nên
là để người chơi vượt qua, dù không dễ dàng thì cũng không đến mức khó khăn
không cách nào phá nổi, nếu như những sinh vật kia không bị giảm sức mạnh thì
với sức của mười mấy người cộng thêm Vương Nam cũng chưa chắc có thể thoát ra
khỏi phạm vi Quận 2. Bây giờ vô tình hay hữu ý, Ảo Thực Giới lại biến toàn
Quận 2 thành một map phó bản có độ khó thấp nhất, và căn cứ theo cấp độ người
chơi thời điểm khởi đầu để giảm sức mạnh quái vật xuống mức hợp lý.
Chính xác nhất mà nói thì toàn bộ chuyện này đều do Vương Nam mà ra, nếu hắn
không có mặt ở đây, dù Ảo Thực Giới có giảm sức mạnh quái vật xuống thì thế
nào, đám Hà Thanh Vương Báo có đủ khả năng để phá phó bản à? Căn bản là không,
đây là một kết cục vây giết tuyệt đối. Lại nói Vương Nam mà không đến đây, thì
Ảo Thực Giới việc quái gì phải biến Quận 2 thành cái map phó bản? Cứ việc để
thây ma vây giết bọn Hà Thanh luôn cho nhanh.
Vì vậy có thể nói, Quận 2 bị chuyển thành một map phó bản hết chín phần là do
Vương Nam, hiện tại chưa thể nói rõ vì sao lại như vậy, bất quá hắn vẫn dư sức
khẳng định vấn đề này.
Mà một khi nơi đây trở thành map phó bản, vậy thì thứ Vương Nam vẫn một mực
chờ đợi có khả năng rất lớn không xuất hiện lúc này. Hắn nếu tiếp tục giấu mặt
cũng không phải ý tưởng khôn ngoan, cool ngầu gì, ngược lại càng khiến hắn
giống một thằng ngốc hơn.
Trầm ngâm giây lát, Vương Nam quyết định ra mặt vẫn là tốt nhất, giữa đêm tối
tràn ngập tiếng gào thét gầm rú đinh tai nhức óc, bất chợt một tiếng sói tru
vang lên, tiếng tru không quá lớn nhưng lại vang vọng khắp không gian.
Đám người Hà Thanh càng là đại biến sắc mặt, bọn họ còn tưởng thêm một loại
hung thú đáng sợ nào đó xuất hiện, duy có bốn người Vương Báo là đại hỷ, Vương
Báo hưng phấn khoa trương, vỗ bộp hai tay vào nhau một phát rõ to.
Hà Thanh và mọi người như nghe được chuyện thần kỳ nhất trần gian, đầu không
tự giác ngẩng lên nhìn trần nhà, ngay lúc này một thân ảnh to lớn như gấu xám
từ trên cao rơi xuống đại sảnh, đánh ra hàng loạt vết nứt lớn nhỏ, đồng thời
chấn cho sàn nhà rung lên nhè nhẹ.
Hiện ra là một con sói khổng lồ dị thường, bộ lông màu xám rậm rạp, tứ chi
cường tráng, móng vuốt còn sắc bén uy vũ hơn Đổng Ca một đường. Đặc biệt là
cặp đồng tử đỏ ngầu tràn đầy khí tức hùng tàn, cuồng bạo khiến cho người ta
không dám nhìn thẳng vào mắt nó.
Trên lưng sói lớn là một thanh niên nam tử dáng người cao ngạo, khuôn mặt đẹp
như vẽ, chỉ có quần áo rách nát đến đáng thương là làm mất hình tượng. Có điều
không một ai trong đại sảnh có can đảm hé miệng cười cả, mà họ cũng không thừa
tinh lực để quan tâm điều đó, bởi vì tất cả mọi người đều bị khí tức cường đại
mãnh liệt tỏa ra từ người gã trấn áp cho không thở nổi.
Hành tung thần bí, suy nghĩ kỳ quái, vậy mà lúc xuất hiện lại như chiến thần
hạ phàm, đây là suy nghĩ của hầu hết mọi người.
"Vậy ra anh có bộ dạng như thế này sao? Uy phong đấy, rất cao ngạo, chẳng
trách lại dám bảo sẽ giết tôi nếu tôi mắc sai lầm..."
Hà Thanh chớp động đôi mắt xinh đẹp, trong lòng nghĩ ngợi lung tung, quên béng
luôn cả mối nguy hiểm đáng sợ từ bầy quái vật ngoài kia.
Vương Nam quét ánh mắt nhìn toàn trường một lượt, sau đó nhíu mày đánh giá
tình hình hiện tại, một khắc sau hắn mở miệng nói.
Vừa nói hắn vừa nhìn qua Phương Lập khiến thân hình gã mềm nhũn, xém chút nữa
quỳ rạp xuống đất, áp lực mà Vương Nam mang đến cho Phương Lập giống như là cả
bầu trời đổ ập lên người gã vậy, muốn mở miệng phân trần một câu mà lực bất
tòng tâm, không tài nào tống hơi lên cổ họng được.
Cảm thấy hung uy vừa đủ, Vương Nam lạnh lùng nhìn sang những người khác, ánh
mắt hắn đi tới đâu ai nấy đều nhao nhao gật đầu.
Vương Nam mặt không cảm xúc, tay phải cầm Thiên Kích bỗng dưng vung về phía
sau một phát, tức thì mũi kích phát ra ánh sáng chói mắt bắn ra một luồng đao
khí phô thiên cái địa màu đỏ rực, nháy mắt toàn bộ sinh vật trong tầm 10m
không một con nào còn sống, kể cả đầu Thạch Cự Nhân kia cũng té xuống chết bất
đắc kỳ tử, mặc dù chỉ là bị chém đứt bắp chân. Thậm chí bầy thây ma phía sau
cũng lâm vào khủng hoảng vô cớ, kêu gào chạy loạn lung tung, có mấy con còn
điên cuồng va vào nhau cấu xé đồng bọn.
Tràng cảnh diễn ra ngắn ngủi một hai giây nhưng đã để lại trong lòng mọi người
ấn tượng khó quên, cường đại, cường đại đến nghịch lý.
Hà Thanh và nhóm bạn sững sờ ngoác to miệng, qua Vương Báo bọn họ phần nào
đoán ra vị lão đại kia sẽ rất mạnh, tuy nhiên chỉ là dừng lại ở rất mạnh thôi,
như thế này thì quả thật quá không thực tế rồi.
Đối với kết quả mình vừa tạo ra, Vương Nam không mảy may để ý, hắn làm vậy chủ
yếu là để câu chút thời gian bày kế hoạch sắp xếp hướng đi tiếp theo, đồng
thời muốn thử một chút phần thưởng nhận về có giảm bớt hay không, quả nhiên
kinh nghiệm nhận được là giảm gần một nửa, vật phẩm thì không thể xác định bởi
vì tỉ lệ rơi của nó Vương Nam không nắm rõ ràng
Giọng nói trầm thấp truyền vào tai mọi người khiến họ bừng tỉnh khỏi giấc
mộng, ánh mắt toàn bộ tập trung lên người Vương Nam.
Cảm nhận được sự nghiêm túc của họ, Vương Nam cũng không dài dòng nữa, nói
ngay vào vấn đề.
Ngẩn ngơ, hoàn toàn ngẩn ngơ, mọi người đưa mắt nhìn nhau không hiểu Vương Nam
nói cái gì, sao lại Quận 2 lại biến thành phó bản cơ chứ, quá điên rồ.
Nhìn vẻ không tin của mọi người, Vương Nam mặt không đổi sắc nói tiếp.
Ý gì đây? Vị lão đại này càng nói càng làm người ta khó hiểu, bất quá vẫn có
một vài người đứng ra thử kiểm tra như lời hắn nói, là bốn người Vương Báo và
Hà Thanh, bốn tên kia không quá bất ngờ, nhưng Hà Thanh thì có hơi...
Vương Nam khẽ liếc Hà Thanh, trong mắt xẹt qua tia sáng khó phát hiện.
Sau một hồi dò xét, năm người đồng loạt về vị trí cũ, trong quá trình đó sắc
mặt bọn họ biến đổi qua mấy lượt, có hoảng sợ, có vui mừng, có phấn khích, mà
cũng có chút tuyệt vọng.
Vương Nam nhảy khỏi lưng sói bước tới gần Hà Thanh, cúi đầu nhìn nàng dò hỏi.
Hà Thanh đã tính là không thấp nhưng trước mặt Vương Nam nàng vẫn phải hơi
ngước cổ mới nhìn rõ khuôn mặt hắn.
"Người này..."
Hít sâu một hơi, Hà Thanh nhẹ giọng trả lời.
Lời này vừa nói ra, không khí lập tức bùng nổ, đây là cái vấn đề chó má gì vậy
chứ... Không để bọn họ kịp hỏi lung tung, Vương Nam đã mỉm cười nhìn Hà Thanh
tiếp tục hỏi, bất quá nếu ai để ý là có thể nghe ra thanh âm của hắn nhẹ nhàng
hơn trước nhiều.
Hà Thanh khẽ mím môi ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.
Thanh âm náo nhiệt chợt tắt hẳn, bọn họ tất nhiên nghe ra lời Hà Thanh nói đều
chính xác hết, mà tin xấu kia rõ ràng đang át chế tin tốt, số lượng quái vật
bên ngoài căn bản là không thể tưởng tượng, xông bừa chỉ có kết cục là chết
chắc.
Chỉ có Vương Nam là mỉm cười hài lòng, phảng phất như hắn chẳng hề quan tâm
cái bố cục hiện tại là gì, khó xơi như thế nào. Vương Nam nâng bàn tay to lớn
béo nhẹ vào cái má phúng phính của Hà Thanh, hành động nhanh đến mức khiến
nàng không kịp phản ứng, chỉ thấy gò má nóng bừng lên định há miệng mắng chửi
vài câu thì gã đàn ông thúi kia đã xoay người rời đi, miệng rộng còn hô hào.
Mệnh lệnh đưa ra làm cho mọi người không muốn theo cũng không được, trừ khi là
có ý định đâm đầu ra biển thây ma ngoài kia để chịu chết.