Người đăng: buiquoctri1
10 vạn, đừng nói là cường hóa giả bình thường, cho là Vương Nam hùng mạnh
nghịch lý thế nào đi nữa, một khi vào giữa biển thây ma số lượng khổng lồ cỡ
đó cũng bị nhấn chìm đến chết.
Vương Nam tung quyền đấm thủng một lỗ trên vách tường rồi thuận thế đu người
trên cao mặc kệ đàn thây ma ở dưới kêu gào.
Trong đêm tối, một cơn gió mát lạnh bất thường chợt thổi sượt qua mặt Vương
Nam, hắn khẽ giật mình vội đưa tay lên cao bắt lấy phương hướng mà ngọn gió
thổi tới.
"Tây Bắc... Khu thương mại Tân Đông Á..."
Thầm nhớ ra một cái tên đã cất giữ trong đầu từ lâu, Vương Nam không hề do dự
nhảy thẳng xuống dưới đất, giữa không trung triệu hoán Quỷ Lang Vương.
Yên vị đáp lên lưng Quỷ Lang Vương, chớp mắt, con sói khổng lồ dùng tốc độ
kinh hãi thế tục xuyên thủng một đường giữa biển thây ma không có kẽ hở, Vương
Nam một tay vịn vai sói một tay vung vẩy Thiên Kích chém giết thây ma, mở
đường cho Quỷ Lang Vương bớt hao phí sức lực.
Một người một sói xông qua chiến trường tràn ngập kẻ thù giống như đại tướng
quân bách chiến bách thắng, dũng mãnh vô song. Nếu dẫn thêm vài người đột phá
vòng vây thì có lẽ Vương Nam làm không nổi, nhưng chỉ một mình hắn và tọa kỵ
thì mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều, trừ khi gặp BOSS, bằng không chỉ vài
con thây ma đẳng cấp cao cũng không làm gì được hắn.
Quãng đường tới trung tâm thương mại Tân Đông Á vốn gần hai dặm, lúc này với
tốc độ cường hãn của Quỷ Lang Vương, cả hai đã có mặt ở đó sau năm phút, đây
là do có thây ma cản trở, đủ thấy chủ tớ nhà này điên cuồng cỡ nào. Thân hình
Quỷ Lang Vương cũng có thêm hàng loạt vết thương lớn nhỏ, thanh sinh mệnh tụt
xuống còn một phần năm.
Tuy nhiên, nó và Vương Nam dường như không hề để tâm đến đống thương tích đó,
chỉ thấy Quỷ Lang Vương đạp nát cổ hai con thây ma Alpha rồi ngoạm hai cái đầu
lâu nhiễm đầy máu tươi vào miệng. Sau khi ăn xong đầu thây ma Alpha, tức thì
thanh sinh mệnh tăng lên nửa ống, tiếp tục cắn nuốt vài cái đầu khác thì đã
đầy.
Năng lực tái sinh của Quỷ Lang Vương chính là khủng bố nhất trong tất cả sinh
vật Địa Ngục, nó gần như là bất tử, chết đi thì chỉ sau một giờ liền hồi sinh
lại, thực lực lại vô cùng đáng sợ, nói không ngoa trong Binh Đoàn Địa Ngục thì
Quỷ Lang Vương được xếp trên cả Đại Ma Vương và Quỷ Hậu một bậc. Nhược điểm
trí mạng duy nhất đó là phạm vi hoạt động không thể vượt quá 50m quanh Quỷ
Vương, điều này đã hạn chế năng lực chiến đấu của nó rất nhiều, cho nên hầu
hết thời gian đều chỉ dành cho công việc làm tọa kỵ mà thôi. Cơ mà được cái,
Quỷ Vương và Quỷ Lang Vương giống như một thể sinh mệnh, cả hai không thể tổn
thương lẫn nhau, Quỷ Vương chết Quỷ Lang Vương Chết Theo, Quỷ Lang Vương chết
thì Quỷ Vương cũng bị thương tổn ít nhiều.
Ngẩng đầu nhìn mấy con chữ neon to đùng trên cao, Vương Nam cảm thán thời gian
sao qua nhanh, bảy năm trước Tân Đông Á còn chưa có quy mô tầm cỡ như bây giờ.
Lắc lắc đầu, Vương Nam xoay vòng Thiên Kích chém rơi đầu năm con Địa Ngục
Khuyển đang bay đến, Quỷ Lang Vương cũng không khách khí vừa chạy vừa nhai
nhồm nhoàm món "thức ăn" mà nó cho là khoái khẩu.
Vương Nam truyền động ý niệm, Quỷ Lang Vương có tâm linh câu thông nên hiểu rõ
hắn muốn gì, tứ chi nhảy vọt lên cao, móng vuốt sắc bén cái nào cái nấy to hơn
ngón chân cái mạnh mẽ cắm phập vào bờ tường cao vút.
Quỷ Lang Vương vậy mà sử dụng tốc độ đỉnh cao chạy một mạch lên gần tới đỉnh
nóc tòa nhà sau đó phá tung một cánh cửa sập thông gió lao vào bên trong.
Vương Nam cưỡi sói khổng lồ đứng trên đường ống thông khí nhìn xuống nền nhà
phía dưới, một cái nhà bếp có sáu khoang cất chứa dụng cụ nấu ăn và thực phẩm,
ngoại trừ bày biện lộn xộn, đồ đạc vứt tung tóe giữa phòng ra thì còn có nhiều
vết máu đã khô, có máu đen thẫm hôi thối quen thuộc và cả máu đỏ tươi bắt mắt.
Tràng cảnh hỗn loạn khiến Vương Nam nhíu mày, dựa vào vị trí vết máu thì đúng
thật là có vài con thây ma từ hư không hiện ra hoặc dưới nền gạch chui lên tấn
công mấy tay đầu bếp, dựa vào tình cảnh lúc đó hẳn phải chết rất nhiều người,
vì đâu có ai để ý kịp sự thay đổi mà Ảo Thực Giới mang lại đâu.
Vương Nam thở dài ra lệnh cho Quỷ Lang Vương đi vòng vòng quanh đây xem xét
tình hình, trung tâm thương mại rất rộng nên phải cẩn thận di chuyển tìm kiếm,
may ra mới phát hiện tình huống dị thường.
Bốn bàn chân rậm rạp đầy lông cùng những móng vuốt sắc như dao cạo nện từng
bước trầm ổn xuống nền nhà, Quỷ Lang Vương sở hữu đôi mắt nhìn xuyên bóng đêm,
cho nên trong đêm tối nó vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật cực kỳ rõ ràng.
Phóng xuống dãy cầu thang máy dài hơn 10m, Quỷ Lang Vương chợt sững người lại,
cái mũi cực thính trời cho hít mạnh vài lượt sau đó hất đầu ra hiệu cho Vương
Nam, thấy hắn gật đầu đồng ý thì nó biến thành bóng ma vọt thẳng tới khu vực
bán đồ trang sức cách vị trí đứng vừa rồi ba tầng lầu.
Chạy nhanh như vậy nhưng âm thanh bước chân phát ra lại rất nhỏ, gần như là
không nghe thấy, bởi vì khoảng thời gian chân Quỷ Lang Vương tiếp xúc với mặt
đất quá ngắn nên lực tác động giảm đi đáng kể, nói nó lướt trên mặt đất cũng
không sai chút nào.
Rất nhanh mục tiêu mà Quỷ Lang Vương nhắm đến đã hiện ra trước mắt Vương Nam,
hắn đứng trên tầng lầu cao nhìn xuống không gian rộng rãi bên dưới.
Xa xa chỗ cánh cửa Exit là những cái thùng to và thanh sắt dài chắn ngang,
phía bên kia cánh cửa truyền đến từng đợt âm thanh va chạm rầm rầm, chỗ kính
vỡ thò ra mấy cánh tay thâm tím không ngừng quơ qua quơ lại, cào cấu mấy cái
thùng bên dưới.
Còn khu vực trước cửa là một đám người già có trẻ có, thậm chí cả con nít cũng
tận ba đứa, tại nơi nguy hiểm như thế này thì trẻ con chính là gánh nặng,
nhưng không phải ai cũng tình nguyện vứt bỏ chúng vì sinh tồn của bản thân.
Những tủ kính trưng bày trang sức đã được dời đi che chắn gần cửa Exit, nên
không gian tầng dưới hiện tại khá là thoáng, xung quanh còn trưng lên mấy ngọn
nến cỡ lớn, thắp sáng cả đại sảnh.
Trước ánh nến leo lắt, đám người còn sống phân ra làm hai phái, đứng tách hẳn
về hai bên nên dễ dàng nhận biết được. Bọn họ đang mắng chửi nhau rất kịch
liệt, dường như tranh cãi vì vấn đề nào đó, ở khoảng cách của Vương Nam tự
nhiên là vẫn nghe được.
Một gã nam tử tóc ngắn, mắt một mí, cằm chẻ, dáng người cao ráo bước ra khỏi
đội ngũ chỉ tay về phía những người già và trẻ con đang ngồi trong góc, ánh
mắt hắn âm trầm tuy nhiên vẫn còn cố kỵ ít nhiều nên không dám làm quá.
Cô gái được gọi là Hà Thanh là một thiếu nữ vận đồ bó sát, dáng người tuyệt
mĩ, ngực vểnh mông cong, đồi núi trập trùng căng tròn dán sát vào áo như muốn
bạo phá mà ra, vòng eo con kiến càng tôn thêm thân hình ma mị của nàng, khuôn
mặt thì càng khỏi phải bàn, mi dài, mũi cao, làn da trắng hồng tự nhiên, góc
cạnh tinh xảo, đặc biệt là mái tóc đen nhánh phủ dài tới eo được búi con rết
cuộn tròn lên trên, vừa gọn gàng vừa cá tính, nhìn tổng thể nàng chả khác gì
một tiên nữ thực thụ, so với Cát Lâm và Lạc Thần Nhi đều vượt trội mảng lớn.
Đây là cô gái xinh đẹp nhất mà Vương Nam từng gặp qua, đánh giá ngoại hình của
nàng làm cho hắn không thể không liên tưởng tới người con gái từng làm bạn
tình của mình trong quá khứ.
Đối với lời nói của thanh niên kia, Hà Thanh một chữ cũng không nghe vào, tính
cách của nàng, cần dịu dàng sẽ dịu dàng, cần nũng nịu sẽ nũng nịu, cần nghe
lời sẽ nghe lời, nhưng đó chỉ là những mặt thể hiện khi nàng ở cạnh người quan
trọng với mình, còn người mà nàng không có hảo cảm thì bảy phần lạnh nhạt, ba
phần nghiêm túc. Đồng thời cách làm người của Hà Thanh đồng dạng dễ khiến
người khác yêu mến, nàng đặc biệt bao dung và rộng lượng hơn bất kỳ ai, chính
phần tình cảm này đã khiến nàng chứa chấp và bảo vệ nhiều miệng ăn được cho là
vô dụng như vậy.
Hà Thanh không thèm quan tâm đến thanh niên, mấy cái bánh trên tay không hề
ngừng lại dịu dàng đặt vào tay ba đứa nhỏ và các trung niên lão thành bên
cạnh.
Ba đứa nhỏ cảm thấy ấm áp trong lòng, miệng há lớn cắn một ngụm lên mẫu bánh
mì, cái đầu nhỏ gật lia lịa.
Mấy trung niên nhân cũng cảm động không kém, bọn họ thật không biết diễn tả
cảm xúc của mình như thế nào, họ chỉ biết với tình cảnh như hiện tại, kiếm
được một người có tấm lòng cao cả giống Hà Thanh rất là khó, khả năng gần như
là bằng không.
Bọn họ định nói gì đó nhưng khi thấy vẻ mặt của thanh niên ở phía đối diện thì
hoảng sợ nuốt ngược vào bụng.
Không sai, Phương Lập bây giờ phẫn nộ không sao nói hết, hắn đã ba lần bảy
lượt khuyên bảo Hà Thanh nhưng hết lần này đến lần khác, nàng chẳng để ý dù là
một câu, ban đầu còn vì nhan sắc tuyệt trần cùng năng lực sức mạnh có chút bưu
hãn nên gã nhịn, bất quá giọt nước làm tràn ly, cực hạn chịu đựng của hắn đã
hết, tưởng hổ không ra oai nên chó gà dễ bắt nạt sao.
Hà Thanh mắt tràn đầy ý cười châm biếm liếc nhìn Phương Lập, miệng đào hời hợt
nói.
Phương Lập bị cái nhìn khiêu khích đó chọc giận, quát lên.
Nghe Phương Lập nói, Hà Thanh biết gã đã động sát cơ với mình rồi, có điều
nàng không sợ, nàng từ xưa tới nay chưa từng dựa vào bất cứ người nào, càng
không quan tâm cái gì chống lưng như lời Phương Lập nói, cuộc sống của nàng
còn chưa có ai đủ tư cách xen vào đâu.
Hà Thanh hừ lạnh đứng thẳng người dậy.