Thế Giới Của Tôi Không Phải Ở Đây


Người đăng: buiquoctri1

Chiến đấu kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ mới hoàn toàn chấm dứt, số lượng thây
ma bị mạt sát lên tới 300 con, không nhiều cho lắm. Điều này cũng khó trách,
đội ngũ của Lạc Thần Nhi không có người nào sở hữu cho mình kỹ năng càn quét
diện rộng cả, muốn trong khoảnh khắc tiêu diệt thật nhiều thây ma là điều
không thể.

Trận chiến vừa kết thúc, mọi người đồng loạt ngồi bệt xuống đất thở hổn hển,
sức bền tiêu hao gần như cạn kiệt, dù sao con số 300 cũng không hẳn là ít,
nhất là đối với người chơi ở mấy cấp độ đầu, may mắn dựa vào số đông chống đỡ,
nếu không tuyệt đối sẽ khó có thể an toàn tiêu diệt toàn bộ thây ma.

Duy có ba người chỉ huy Lạc Thần Nhi, Mộc Hàm, Liên Quân Long là không lập tức
nghỉ ngơi, họ điều chỉnh đội hình của mình một chút rồi hướng ánh mắt về phía
đám Vương Nam đằng xa, trong đó phần nhiều là không xem trọng và đề phòng.
Những người mạnh mẽ thường có một cái bệnh rất giống nhau, luôn tự phụ dù
không biểu hiện bên ngoài thì cũng tự nhủ trong lòng, họ rất kiêu ngạo và
không cho rằng mình thua kém bất kỳ ai khác, đó là lý do ba người Lạc Thần Nhi
không xem trọng đám Vương Nam. Còn đề phòng là điều tất yếu cần phải có giữa
thế giới tràn ngập nguy hiểm.

Lạc Thần Nhi nhìn hai người còn lại khẽ gật đầu, Mộc Hàm và Liên Quân Long
hiểu ý không nói lời nào chậm rãi đi tới chỗ nhóm người Vương Nam đang ngồi,
mỗi bước chân của hai người đều cẩn thận tỉ mỉ, tư thế dè chừng tùy thời vọt
chạy bất cứ lúc nào.

Vương Nam nhìn cả hai như thể nai con đang muốn rình xem lão hổ ngủ hay chưa,
khóe miệng khẽ nhếch bất quá vẫn không làm ra biểu hiện gì khác, chỉ ngồi im
chờ đợi hai người Mộc Hàm đi tới.

Quãng đường vỏn vẹn trăm mét mà Mộc Hàm, Liên Quân Long lại tốn mất ba phút,
đủ biết mức độ cẩn thận của hai người cao như thế nào. Lúc này dù là thành
viên vô dụng nhất đoàn cũng phát hiện ra sự hiện diện của họ, cả đám nhao nhao
đứng dậy nhìn chằm chằm hai người với ánh mắt đề phòng.

Đứng trước mặt Vương Nam, Liên Quân Long chỉ hơi liếc nhìn hắn một chút rồi
thôi, hoàn toàn không để hắn vào mắt, đánh giá sơ đội hình một lượt Liên Quân
Long mở miệng nói lớn.


  • Ai là chỉ huy mau theo ta qua bên kia bàn chút chuyện.

Giọng điệu kiêu ngạo của Liên Quân Long khiến đám người Hàn Thanh Tú rất khó
chịu, Lý Tuệ Đông vốn nóng tính định mở miệng mắng to thì đã bị một cánh tay
rắn chắc kéo về, gã quay sang nhìn thì thấy Vương Nam khẽ lắc đầu. Lý Tuệ Đông
đành nén giận hung hăng trừng mắt Liên Quân Long.

Đối với biểu hiện của Lý Tuệ Đông, Liên Quân Long chỉ là cười nhạt một cái sau
đó nhìn nhìn Vương Nam nói.


  • Anh là chỉ huy? Theo chúng tôi nói chuyện một lúc được chứ hả?

Vẫn là thái độ xem thường người khác tuy nhiên Liên Quân Long đã thu bớt, dành
lại cho Vương Nam chút mặt mũi, thái độ làm người của thằng này không đến nỗi
bị tha hóa hết thuốc chữa.

Vương Nam không trả lời mà cũng chả tỏ ý muốn đi, điều này khiến Liên Quân
Long nảy sinh bất mãn, ta chừa cho ngươi vài phần mặt mũi mà còn không biết
điều, Liên Quân Long hừ lạnh trầm giọng nói.


  • Sao hả? Không muốn đi? Chỉ là một đám đi cầu cạnh người khác mà cũng muốn
    làm cao?

Một câu nói này đã triệt để chọc giận đám Hàn Thanh Tú, bọn hắn định để Vương
Nam tự quyết nhưng lúc này đúng là không thể nhịn được nữa. Lý Tuệ Đông là
người đầu tiên tỏ vẻ bất mãn, gã quát.


  • Cầu cạnh? Mày đang sủa cái gì vậy hả thằng khốn? Bọn ông đến đây là để...

Có điều chưa để Lý Tuệ Đông xả hết câu thì Vương Nam bất ngờ mở miệng cắt
ngang.


  • Được, như cậu nói, bọn tôi đến để cầu cạnh những người mạnh mẽ như cậu, đã
    như vậy cậu sẽ không ngại để tất cả bọn tôi cùng nhập đoàn với các cậu chứ?
    Hơn nữa tôi không phải là chỉ huy ở đây, mỗi người bọn họ đều có quyết định
    của riêng bản thân cho nên một mình tôi theo cậu bàn chuyện là việc hết sức
    thừa thải, phải để mọi người cùng nghe cùng tự đưa ra ý kiến mới hợp lý. Cậu
    nói có đúng không?

Liên Quân Long nghẹn họng, hắn vốn không ngu đến mức cho rằng nhóm sinh viên
trước mặt thuộc loại vô dụng chạy trốn thây ma như mình nói, bởi vì trên người
bọn họ tản mát mùi vị huyết tinh hôi thối mà chỉ có thây ma mới có, từ đó
chứng tỏ phải giết qua không ít thây ma rồi. Liên Quân Long nói vậy chẳng qua
là khó chịu trước thái độ không hợp tác của Vương Nam mà thôi, ai ngờ Vương
Nam lại dùng chính điều đó làm lý do để dẫn toàn bộ lực lượng phe mình lên đàm
phán. Nên nhớ một mình Vương Nam vào sào huyệt Liên Quân Long khác với toàn bộ
phe cánh của Vương Nam cùng vào, ít nhất Liên Quân Long, Lạc Thần Nhi và Mộc
hàm cho rằng như vậy.

Giữa lúc không biết nên làm gì cho phải thì Mộc Hàm bên cạnh gật nhẹ đầu.


  • Không thành vấn đề, chúng ta vào phòng học đằng kia đi, ở đó thoáng mát,
    sạch sẽ hơn nhiều.


  • Tốt!


Vương Nam không do dự dẫn mọi người theo sau.

Thời điểm trông thấy một đoàn người đông đúc tiến lại, nhóm sinh viên sau lưng
Lạc Thần Nhi đồng loạt đứng bật dậy, ngay cả Lạc Thần Nhi cũng bất ngờ không
kém, nàng chỉ dặn dò hai người kia mang tên chỉ huy qua thôi mà.

Lạc Thần Nhi nghiêm mặt nhìn Liên Quân Long, nàng muốn một lời giải thích.

Mộc Hàm thấy Liên Quân Long bối rối rụt cổ thì quyết định giúp gã giải vây
thêm một lần, nàng bước lại gần Lạc Thần Nhi thì thầm gì đó vào tai nàng ta.

Đợi sau khi Mộc Hàm nói xong thì cặp mắt xinh đẹp của Lạc Thần Nhi nhìn Vương
Nam đã khác, nàng chủ động tiến tới mời Vương Nam và mọi người vào trong.

Hành động khác thường này làm cho tất cả giật mình khó hiểu, duy mỗi Vương Nam
là nhận ra ý vị sâu xa, bất quá hắn vẫn giữ im lặng.

Căn phòng học bỗng chốc biến thành phòng học chân chính, có học sinh ở dưới,
có thầy cô ở trên bục giảng, khác ở chỗ người đóng vai toàn bộ đều là sinh
viên.

Căn phòng vừa im lặng được vài giây thì bỗng một tiếng kêu thất thanh vang
lên.


  • Thanh Tú! Thanh Tú, là cậu phải không?

Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi mình, Hàn Thanh Tú ngạc nhiên quay đầu, chỉ
thấy có ba người hai nam một nữ ngồi ở góc cuối lớp vẫy tay với hắn.

Mắt Hàn Thanh Tú chợt nhòe đi, cậu lớn tiếng hô, bất chấp có lịch sự hay không
chạy một mạch xuống ôm chầm lấy ba người nọ.


  • Tiểu Linh, Mạnh Cường, Minh Hào.

Vương Nam bấy giờ mới vỡ lẽ, thì ra đây chính là những người mà Hàn Thanh Tú
dù liều mạng cũng muốn cứu cho bằng được, thậm chí đã từng liều lĩnh lấy đó
làm điều kiện để uy hiếp mình.

"Nếu đã như vậy thì mình cũng đến lúc nên rời đi rồi..."

Thở một hơi dài trong lòng, chiến đấu sinh tử cùng nhau, dù không lâu nhưng
cũng có chút tình cảm gắn bó, tới khi chia tay khó tránh khỏi cảm thán một
phen.

Trừ bỏ mấy người hâm mộ tình bạn của họ ra, đám còn lại mặc nhiên không thèm
để ý, riêng Lạc Thần Nhi thì cảm thấy thứ tình cảm đó tốt nhất nên dành để sát
cánh chiến đấu thì hơn, ngươi khóc ta khóc như vậy còn ra thể thống gì nữa,
một lần nữa nàng dời chú ý lên người Vương Nam, đồng thời mở ra tra xét thông
tin cá nhân.

Có điều dù Lạc Thần Nhi làm kiểu gì cũng không thể hiện bảng thông tin của
Vương Nam cho mình xem, nàng đâu hay biết rằng, không nhất thiết cứ phải chênh
lệch 5 cấp mới không thể dò xét thông tin đối phương.

Trên thực tế Ảo Thực Giới còn tự thiết kế ra một loạt các loại so sánh sự
chênh lệch thực lực, chiến tích, khả năng xử lí tình huống,... giữa tất cả
người chơi với nhau, qua đó có thể xác định bên nào mạnh hơn bao nhiêu, nếu
như vượt quá một ngưỡng nhất định thì các loại hiệu ứng hỗ trợ đặc thù sẽ mất
tác dụng, ví dụ như tra xét thông tin, kể cả các loại hiệu ứng tiêu cực như
khống chế, trói buộc,... cũng mất đi phần lớn tác dụng. Đây là dạng công bình
khác được Ảo Thực Giới thực thi từ xưa đến nay, Lạc Thần Nhi chỉ là một bộ
phận nhỏ chịu thua thiệt trong Ảo Thực Giới mà thôi, bởi vì nàng căn bản yếu
hơn Vương Nam quá nhiều, chút thực lực đó trong mắt hắn quả thực không đáng
nhắc tới.

Chính vì vậy, ngay lúc này thứ Lạc Thần Nhi thấy chỉ có bốn chữ "Thông tin bị
khóa", nàng dù nghĩ nát óc cũng không hiểu đây rốt cục là loại chuyện gì, dù
sao thời gian mọi người bị cuốn vào Ảo Thực Giới quá ngắn, hiểu biết là khuyết
điểm lớn nhất không thể không kể đến.

Vương Nam trong mắt nàng trở thành nhân vật thần bí cần phải khai thác, dù
không khai thác được thì cũng phải biến hắn thành người bên cạnh, trợ giúp cho
mình.

Nghĩ nghĩ, Lạc Thần Nhi quyết định mở lời trước.


  • Anh là chỉ huy của bọn họ sao? Anh tên gì?

Vương Nam kiên nhẫn lắc đầu.


  • Tôi không phải chỉ huy của ai cả, gọi tôi là Vương Nam.


  • Ồ, tôi lại thấy bọn họ dường như rất nghe lời anh a.


Lạc Thần Nhi đảo mắt đáp trả, người này càng muốn chối, nàng lại càng bức hắn
phải nhận. Một khi hắn nhận mình là chỉ huy vậy thì hợp tác song phương sẽ dễ
dàng hơn nhiều, hắn không thể không lo lắng cho người của mình được.

Vương Nam ngẩng đầu nhìn Lạc Thần Nhi nở nụ cười khẽ, nụ cười đó thoáng cái
làm cho Lạc Thần Nhi ngây ngẩn, một phần vì Vương Nam cười thật sự quá dễ hớp
hồn thiếu nữ, một phần vì ý vị thâm trường trong mắt hắn, Lạc Thần Nhi có cảm
giác gã đàn ông trước mặt dường như đã nhận ra hết thảy ý đồ của nàng rồi vậy.

Quả nhiên, Vương Nam cười càng tươi hơn nữa, cười đến mức khiến hai má Lạc
Thần Nhi đỏ bừng, lỗ tai cũng nóng dần lên, một lúc sau hắn đứng dậy, một tay
nhẹ vỗ đầu Lạc Thần Nhi, hành động chẳng khác gì đang vỗ về em gái nhỏ.

Một màn trên làm mọi người trợn mắt há mồm, mà Lạc Thần Nhi cũng quá kỳ lạ đi
chứ, danh tiếng của nàng bình thường là một người rất nghiêm khắc, làm việc có
mục đích, quy tắc rõ ràng, bởi vậy Liên Quân Long mới sợ nàng như sợ cọp. Thế
nhưng bây giờ nữ cường nhân ấy lại chịu đứng im để người khác xoa đầu như đứa
con nít, nói ra há chẳng dọa người sao?

Đừng nói bọn họ, ngay cả Lạc Thần Nhi cũng chả hiểu tại sao mình lại để gã đàn
ông này thoải mái xoa đầu mình, mà nàng lại không hề có tí ý định phản kháng
nữa mới chết chứ.

Cát Lâm đứng gần thì có cảm giác hoàn toàn trái ngược, một cỗ khó chịu bùng
lên ngày càng mạnh mẽ trong người nàng, Cát Lâm muốn ngăn nó lắm nhưng càng
ngăn thì nó lại càng phóng đại dữ dội. Bất đắc dĩ đành phải quay mặt đi chỗ
khác, không nhìn hai người kia "âu yếm" nhau nữa.

Giữa bầu không khí có chút kỳ quặc, Vương Nam đột nhiên lên tiếng.


  • Cô bé, có phải em muốn kéo tôi về phe mình để từ từ thành lập một thế lực
    hùng mạnh nào đó? Hoặc là đủ sức tung hoành giữa thế giới đầy rẫy quái vật
    này?...

Lạc Thần Nhi giật thót mình kinh hô, quên luôn tay Vương Nam còn đặt trên đầu
mình.


  • Sao...làm sao anh biết?

Vương Nam nhẹ giọng đáp.


  • Tôi có thể nhìn ra điều đó từ trong mắt em, bởi vì cách đây khá lâu tôi
    cũng có suy nghĩ giống như em vậy, khác ở chỗ mục tiêu của tôi cao hơn em, và
    cách tôi thực hiện cũng khác em. Bất quá, tôi thật sự rất thích người có can
    đảm đặt những thứ như vậy làm mục tiêu phấn đấu, đặc biệt là nữ nhân thì tôi
    lại càng thích hơn nữa, haha!...

Cười cười một hồi, Vương Nam chỉ tay về phía Cát Lâm và Hàn Thanh Tú đang ngẩn
ngơ nhìn mình.


  • Bọn họ cũng có suy nghĩ giống như em đấy, mấy đứa đều là những người đồng
    đội lý tưởng có thể dựa vào nhau mà sinh tồn, mà tôi thì không nằm trong số
    đó, vì vậy đừng đặt kỳ vọng ở tôi nữa. Sáng hôm sau tôi sẽ rời khỏi đội ngũ,
    thế giới của tôi không phải ở đây.

Ban đầu Lạc Thần Nhi và mọi người còn có điểm ngạc nhiên, khó hiểu, nhưng nghe
đến câu sau cùng thì rốt cục cũng ý thức được điều Vương Nam muốn giải thích
là gì. "Thế giới của tôi không phải ở đây", ngắn gọn và bao hàm toàn bộ ý tứ,
hắn là một con cá mập, chúa tể của đại dương, làm sao có thể bị vây trong một
cái ao chứa chút muối được.

Nghe có vẻ quá mức tự phụ, nhưng không hiểu tại sao, không người nào nghi ngờ
về điều đó cả.


Lữ Bố Tại Thế Giới Mới - Chương #25