Thần Thoại Võ Lâm.


Người đăng: Hắc Công Tử

Ưng Vương Trần Tâm, là một trong võ lâm Tứ Vương, hung uy hiển hách, dựa vào
Ưng trảo Thiết Bố Sam ngang dọc cả võ lâm, phát triển Ưng Trảo Môn ngày càng
nổi tiếng, đừng có xem thường cái tiểu viện nhỏ xíu này, nó đã bồi dưỡng ra
rất nhiều cao thủ, lượng lớn đệ tử đã đầu nhập vào các giới quân sự, chính
trị, thương gia và cả xã hội đen, quan hệ rộng rãi, thế nhưng cái "Tổ Ưng"
trước mắt này mới chính là nơi quan trọng nhất.

Không phải là đệ tử nòng cốt của Ưng Trảo Môn thì đừng hòng bước vào "Tổ Ưng"
nửa bước.

Tu hành bên trong đều là những cao thủ thật sự, nhìn đám người đứng tấn vận
chuyển khí huyết thì có thể biết được, không có kinh nghiệm hai mươi năm trở
lên thì cơ bản không thể tới cái trình độ như thế này.

Lúc này Ưng Vương Trần Tâm híp mắt, như là một con đại bàng màu vàng đứng ở
trên vách đá thật cao nhìn xuống muôn dân, đứng ở đỉnh của chuỗi thực vật.

Ông ta không phải là chim ưng to lớn mà là đại bằng vẫy cánh lên chín vạn dặm.

Đại bằng bay lượn ở trời cao, tìm kiếm rượu ngon để uống, rượt thần long để
làm mồi.

"Ta đã hỏi tên bạn già Nguyên Thần và đã biết được nhiều tin tức, người trẻ
tuổi kia gọi là Lý Hàm Sa, từng là sát thủ, chẳng chút tiếng tăm gì, rồi đột
nhiên xuất hiện, quyết chiến với một trong Tam Tiên, Chung Nam kiếm tiên, phá
sinh tử huyền quan, bước vào Kim Cương bất Hoại... Tu luyện công phu chỉ cần
có nghị lực, sức chịu đựng thì có thể xứng đáng với một chữ Giỏi, là cao thủ.
Tiến thêm bước nữa, nếu như có ngộ tính, thông minh, trời sinh là người luyện
võ vậy thì xứng đáng với một chữ Đại, đại sư võ học. Nếu như lại tiến thêm
bước nữa, vậy cần phải có lòng cầu đạo, bỏ qua tất cả, không gì lo sợ, có dũng
khí kể cả trời long đất lở cũng chẳng hề dao động, mới có thể xứng là một chữ
Tông, vậy chính là một Đại Tông Sư. Một đại tông sư mà tiến thêm bước nữa, mới
là thần thoại võ lâm, siêu thoát thế tục, người như thế đã không quan hệ với
tư chất bản thân rồi, có lẽ ứng kiếp mà sinh, giống như Phật Đà xuất hiện trên
thế gian, là vì duyên phận vô cùng lớn."

"Con lại gặp được người như thế? Thần thoại võ lâm?" Trầm Anh khó mà tin được,
nhớ lại cảnh tượng lúc đó cứ ngỡ là trong mơ, đã phá vỡ toàn bộ sự hiểu biết
về võ học trong cô, trong cách lý giải của cô, công phu có cao thâm tới đâu
thì cũng phải e sợ loạn đao, thân pháp dù tốt cách mấy cũng bị loạn súng bắn
chết.

"Ta muốn gặp người này, võ lâm hiện nay người có cảnh giới này rất khó gặp, họ
đều không cất bước trên đời này, chỉ có người này vẫn còn ở trong hồng trần,
giờ mà không nhân cơ hội hiếm có này gặp gỡ, sợ sau này rất khó gặp được." Ưng
Vương Trần Tâm đứng thẳng lên, đặt ấm trà lên trên chiếc ghế: "Trầm Anh, đi
theo ta, đi tới tập đoàn Nguyên Thần."

Tập đoàn Nguyên Thần.

Trương Nguyên Thần ngồi đối diện với Ưng Vương Trần Tâm, Vệ Tử Long đứng ở sau
người Trương Nguyên Thần, còn Trầm Anh thì đang đánh giá xung quanh, đang tìm
kiếm Lý Hàm Sa đã cứu mình ngày đó.

Đáng tiếc, Lý Hàm Sa không có ở đây.

"Trầm Tâm lão huynh, xem sắc mặt ông, chắc tinh tuy của Đại Bằng Minh Vương
Quyền gần hiểu thông rồi chớ gì nữa, đại huyệt toàn thân ấm áp như say, thẳng
tới trời xanh."

"Nguyên Thần huynh, vị kia là?" Ưng Vương Trần Tâm ánh mắt đảo qua.

"Hắn đã ở trong vườn hoa, lẽ nào ông chưa phát hiện ư?" Trương Nguyên Thần
đứng dậy, chậm rãi bước tới cửa sổ rồi đẩy mạnh một cái, bên ngoài có vài mẫu
đất được xây dựng theo kiến trức lâm viên Giang Nam, rất có phong cách hoàng
gia, ở phương Bắc này quả thật vô cùng hiếm thấy.

Lúc này, phương Bắc đã tới mùa tuyết đầy mặt đất, mai vàng nở rộ, bên trong
lâm viên này đều là hoa mai, mùi thơm nức mũi.

Mà một người trẻ tuổi đang đứng dưới một cây mai, khí tức cuồn cuộn và mênh
mông, thẳng đứng kết hợp với trời, tựa hồ là không tung không tích, rồi lại
đâu đâu cũng có.

Ai cũng chưa nhìn thấy được thần linh nhưng ai ai cũng biết, nâng đầu ba thước
chính là vị trí thần linh, lúc này cũng đang quan sát động tĩnh của ngươi.

Người trẻ tuổi cùng người bình thường đã không ở cùng một cái không gian rồi.

Chính xác mà nói, tâm linh của hắn đã ở một thời không khác, mà sắc thân vẫn
còn ở nơi đây hiện ra cho muôn dân thiên hạ quan sát.

Ưng Vương Trần Tâm vừa nhìn thì đột nhiên lao nhanh xuống, quần áo không gió
mà bay phần phật, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn như suối phun, trong cổ
họng của ông vang lên tiếng chim ưng kêu, vang vọng cả phòng.

Vốn thân thể có chút thấp bé nhưng đột nhiên cao lớn hẳn, khí tức dồi dào, tựa
hồ thời gian đảo lộn khiến ông trở về thời kỳ trung niên.

Hùng ưng bay lượn, thương ưng chín biến, đại bàng giương cánh, nuốt rồng xé
hổ.

Khí thế phát động.

Trong nháy mắt, ông đã tới lâm viên kia.

Ưng trảo thò ra, bắt lấy bên cạnh người trẻ tuổi.

Hơi hơi lay động, bóng trảo như núi, áp lực từng tầng, dù là voi lớn cũng phải
bị xé rách.

Trầm Anh mở to mắt, cô biết sư phụ mình rất lợi hại thế nhưng không ngờ lại
đạt tới cảnh giới như vậy.

"Đây chính là thực lực của Ưng Vương ư?" Vệ Tử long âm thầm hoảng sợ, hắn là
cường giả thật sự, tự tin rằng mình không kém gì anh hùng thiên hạ, nhưng đòn
đánh này của Ưng Vương lại khiến cho hắn cảm thấy khí thế của mình không đủ,
đối mặt với vị tông sư thế hệ trước này còn chênh lệch đôi chút.

Tứ Vương không hổ là Tứ Vương, mạnh hơn Ngũ Long một ít.

Tông sư tranh đấu, chính là so đấu khí thế với đại thế.

"Chúng ta lại gặp nhau." Tâm thần Trầm Anh kích động, muốn xem cuộc đại chiến
giữa người trẻ tuổi kia với sư phụ mình nhưng bên cạnh lại xuất hiện một
người, vỗ vỗ bả vai cô.

Không phải Lý Hàm Sa thì là ai?

Trong lâm viên, Ưng Vương Trần Tâm một đòn thất bại, cây mai kia bị kình phong
đảo qua, như là lưỡi dao sắc bén cắt ngang, bay tán loạn, phá đi ý cảnh đầy
tuyệt đẹp nơi đây.

nguồn: Tàng.Thư.Viện


Long Xà 2 - Chương #66