Ưng Vương.


Người đăng: Hắc Công Tử

Này!

Đôi chân thon dài của Ngư Bắc Dao vô cùng linh động, đá cao quá đầu, không
ngừng đá rầm rầm lên bao cát khiến cho nó rung động không thôi.

Đây là chiêu đá cao trong Taekwondo.

"Ta rất là phục cậu đó." Vương Trần lắc đầu với Lý Hàm Sa: "Bắc Dao muốn học
võ công, cậu chỉ cần kiếm đại một môn nào đó dạy cô ta thì còn ngon hơn cả cái
Taekwondo đó nhiều, đá cao như thế thì có tác dụng quái gì? Ta đây muốn một
quyền đánh chết ngươi cho rồi, luyện võ đầu tiên là đứng tấn, dùng việc thả
lỏng sức lực để có được khí, căn cơ phải ổn thì làm mấy trò mèo như thế này dễ
như trở bàn tay."

"Tư thế của Taekwondo rất là bắt mắt, ta cảm thấy cũng chẳng tệ, lộn mèo, đá
cao, đá xoáy." Lý Hàm Sa đứng dậy, nắm lấy tay của Ngư Bắc Dao.

Lập thức thân thể Ngư Bắc Dao liền bay lên không, liên tục lộn người ra sau,
lần nữa đá nát tấm ván gỗ dùng để luyện tập.

Cô đứng yên tại chổ, tỏ vẻ vô cùng vui sướng.

"Vô dụng, vô dụng, toàn là những trò mèo cào." Vương Trần khịt khịt mũi đầy
coi thường.

"Luyện võ việc đầu tiên là phải yêu thích, tiếp theo là đứng tấn tạo khí, mấy
người có thể làm được? Sớm nắng chiều mưa muốn yên lặng nhưng lại lo âu. Ta
cảm thấy Taekwondo, Karate cũng rất ổn, những tư thế thì rất tự nhiên, kẽo dãn
gân cốt, giúp cho thiếu niên cảm thấy thích thú. Mấy người đó cảm thấy thú vị
thì sẽ biết tầm quan trọng của đứng tấn." Hàng ngày Lý Hàm Sa vô cùng rãnh
rỗi, chính là kẻ nhàn rỗi.

Dựa theo đạo lý, người trẻ tuổi như hắn hẳn là phải vùi đầu vào công việc, cả
ngày du thủ du thực chắc chắn bị người khác chê cười. Đặc biệt là con em của
gia tộc lớn nhất định phải năng nổ hơn.

Thế nhưng hiện tại, cho dù mấy vị thủ trưởng ở "Đại nội" cũng không thể nào
cao hơn hắn, không có cảm giác từ trên nhìn xuống.

"Nghe nói mấy người trước cậu đi gặp Ngọc Tiểu Long hả?" Vương Trần chuyển đề
tài: "Cũng là đi gặp mặt?"

"Ngọc Tiểu Long là ai?" Ngư Bắc Dao trở nên sốt sắng.

"Là một cô gái vô cùng lợi hại." Vương Trần có chút ma mãnh: "Vị kia của Ngọc
gia, công phu cực cao, là một trong Ngũ Long, lợi hại hơn ta rất rất nhiều, là
truyền nhân của Việt Nữ Kiếm, căm cơ của gia tộc cô ta thậm chí còn hùng hậu
hơn cả Lý gia, Vương gia chúng ta nữa, trên cơ bản sẽ không thể sụp đổ, đây
không phải là trọng yếu, sau lưng cô ta chính là Long Mạch hệ, sư phụ lại là
Hàn Băng kiếm tiên, môt trong Tam Tiên.

"Long Mạch hệ là gì?" Ngư Bắc Dao nghe chẳng hiểu gì cả.

"Thế lực lớn nhất, ẩn giấy trong giới quân đội, giới chính trị, giới kinh
doanh, phố phường, võ lâm, xã hội đen..." Vương Trần nói: "Bọn là một nhóm phe
phái, thậm chí có thể ảnh hưởng tới tương lai quốc gia."

"Cô có phải là người của Long Mạch hệ?" Lý Hàm Sa hỏi.

"Không phải, ta không có tư các gia nhập Long Mạch hệ." Vương Trần lắc đầu một
cái: "Thậm chí anh của ta cũng không phải, phải là người nhàn hạ, võ công cũng
không thuộc về môn phái nào, hoàn toàn được học tập trong quân đội."

Võ học truyền lưu rất rộng, tư liệu về võ học quân đội nắm giữ một lượng lớn,
thậm chí còn có một vài phương thuốc bí truyền, rồi còn nghiên cứu cải tiến,
tiến thêm một bước.

Gia nhập môn phái cũng có chỗ tốt của nó, có thể đạt được chân truyền, thế
nhưng cả đời phải dương danh lập vạn vì môn phái, không thể phản bội, còn có
rất nhiều quy củ võ lâm, ràng buộc quá lớn.

"Cuộc tranh giành của Đại hội võ lâm Nam Bắc, cô có biết không?" Lý Hàm Sa lại
hỏi.

"Cậu cũng biết?" Vương Trần ngạc nhiên: "À, chắc Ngọc Tiểu Long cũng đã nói
qua với cậu rồi, nhờ cậu tới trấn áp bọn họ, cũng chỉ có cậu mới có thể biến
chiến tranh thành hòa bình được, miễn cho xảy ra những xung đột đẫm máu. Đương
nhiên, sư phụ Hàm Băng kiếm tiên của Ngọc Tiểu Long cũng có cừu oán với Nộ
Quyền Phật trong Nhị Phật, nghe nói là gút mắt tình cảm. Ngọc Tiểu Long hi
vọng cậu đi hóa giải."

"Cô rất quen thuộc với người trong võ lâm? Ta với Ngọc Tiểu Long cũng không có
bàn luận rõ lắm." Lý Hàm Sa suy nghĩ chút xíu: "Ta chỉ biết, Nhị Phật gồm Nộ
Quyền Phật với Định Hải Phật, trong đó Nộ Quyền Phật là hòa thượng xuất gia,
Định Hải Phật lại là người trong thế tục."

"Trong quân đội có tài liệu rất tỉ mỉ, để ta lấy cho cậu xem." Vương Trần đột
nhiên nói: "Đúng rồi, mấy ngày trước có phải cậu từng cứu nữ đệ tử của Ưng
Trảo Môn? Là một sinh viên đại học?"

"Có chuyện này." Lý Hàm Sa nhớ tới việc trong cái hẻm nhỏ đầy tuyết kia, chính
mình đã ra tay giết người nên cần phải có người tới khắc phục hậu quả, chuyển
này che giấu không được, hắn cũng không có ý định che giấu.

"Sư phụ của cô bé kia chính là một trong Tứ Vương, Ưng Vương Trần Tâm, người
này rất mạnh, ông ta đang hỏi thăm khắp nơi hy vọng có thể gặp mặt cậu một
lần." Vương Trần nói: "Cậu có gặp hắn không?"

"Một trong Tứ Vương? Có thể cũng Quyền Vương xưng Tứ Vương chắc hẳn sẽ không
có chỗ vô ích, vậy thì gặp một lần." Lý Hàm Sa nhớ tới vị Quyền Vương trong
Bắc Đẩu hệ kia, thực lực lúc trước xa hơn mình rất nhiều.

Nhất Thần, Nhị Phật, Tam Tiên, Tứ Vương, Ngũ Long, Lục Phách, Thất Yêu, Bát
Ma, Cửu Hổ, Thập Thiếu. Xếp hạng càng cao thì thực lực càng lợi hại.

Đương nhiên, điều này cũng không hẳn là tuyệt đối, ví như Nhị Phật với Tam
Tiên kỳ thực khác biệt cũng không lớn.

Tứ Vương, mỗi người đều có uy danh hiển hách. Mà Nhiếp Cuồng long đứng đầu Ngũ
Long có thể có thực lực trên Nhị Phật.

Vùng ngoại ô, một góc bên trong tứ hợp viện đầy vắng vẻ có mấy người trẻ tuổi
ở trần đang đứng tấn ở trong sân tràn đầy băng tuyết và gió lạnh thấu xương.

Cả người như là sắt thép, bên trong lại như cây tùng mềm mại, trầm như bóng
cao su, tuy rằng không có động tác gì cả thế nhưng dưới việc vận chuyện khí
huyết thì lỗ chân lông quanh thân có khí nóng bốc hơi còn hơn cả việc vận động
thật nặng.

"Hôm nay mỗi người đứng tấn phải hòa tan toàn bộ băng tuyết trong phạm vi năm
bước thì mới được thu công." Một ông già cầm lấy ấm trà, mặc áo lông chim,
ngồi trước mái hiên, bên trên lò lửa còn có bánh thơm ngát.

"Sư phụ, tình huống ngày đó là như thế, người kia thật là lợi hại, võ công vô
cùng kỳ diệu, mấy ngày nay người đã tra ra được ai chưa vậy?" Thiếu nữ Trầm
Anh đứng sau lưng ông lão, vết thương đã lành lặng, kia cũng chỉ là bị thương
ngoài da, chỉ là một vết đao xướt qua mà thôi, thuốc của Ưng Trảo Môn được lưu
truyền mấy trăm năm, trị liệu những vết thương như thế quả thật chẳng đáng
nói.

Ông lão này chính là chưởng môn của Ưng Trảo Môn, Trầm Tâm, đôi mắt sắc bén,
nhìn người nào là người đó trở nên run rẩy, ngay cả dũng khí động thủ cũng
chẳng còn.

nguồn: Tàng.Thư.Viện


Long Xà 2 - Chương #65