Cảm Thấy Ra Sao.


Người đăng: Hắc Công Tử

Binh khí trong tay ba người Ngọc Tiểu Long, Chu Bạch Xuyên, Mã Tử Ngọ trong
nháy mắt bị đánh bay, Lý Hàm Sa không ra tay thì thôi, một khi ra tay chính là
kinh thiên động địa, đao pháp Âm Dương Lục Yêu đã vượt qua thứ võ công bình
thường, gần như đã là yêu thuật và thần thông.

Ba người thối lui về sau, hoàn toàn tan rã.

Lý Hàm Sa đứng thẳng không chút động tĩnh.

Ngọc Tiểu Long nhìn thanh kiếm rơi trên mặt đất, cũng không tái chiến rồi lắc
đầu thở dài: "KIm Cương Bất Hoại không hổ là Kim Cương Bất Hoại, đã không phải
là người nữa và cũng không thể chiến thắng được, quốc gia sợ hãi với nhân vật
cỡ này hoàn toàn đều có nguyên nhân, nếu như thời xưa, ba trăm năm trăm người
như thế này thì cũng chẳng đáng kể là boa, không thể nào ảnh hưởng tới đại cục
được, thế nhưng hiện tại vật tư phong phú, nhan vật như vầy bắt đầu nhiều hơn,
đây không phải là phúc của quốc gia mà."

"Quốc gia có tương lai quốc gia, con người có tương lai con người, quan tâm
nhiều cũng vô dụng." Lý Hàm Sa lại ngồi xuống, vừa nãy hắn chỉ thể hiện ra đôi
chút thân thủ nhưng thắng cũng chỉ là chuyện đương nhiên, nếu không Kim Cương
Bất Hoại sao lại làm cho cấp trên sợ hãi tới cỡ đó được chứ?

Hơn nữa, người có thời gian bước vào Kim Cương Bất Hoại càng lây thì càng đáng
sợ.

Tiềm năng tâm linh từ từ được khai mở, mọi cử động cứ như là yêu ma, như chân
tiên, bất thình lình tọa nên sức cuốn hút đối với mọi người, đây mới là điều
kinh khủng nhất.

Mà Mã Tử Ngọ cũng không có tiến tới nhặc thanh đao của mình, bởi vì thanh đao
này đã vỡ thành rất nhiều mảnh, đâu đâu cũng có mản vụn sắt cả.

Bách luyện tinh cương đao cứ như là thủy tinh bị chưởng của Lý Hàm Sa đập
thành mảnh nhỏ, bởi vậy có thể thấy được sự rung động đó lớn cỡ nào, nếu như
đánh vào thân thể con người chỉ sợ cũng giống như thanh đao đó.

"Ta còn cách cảnh giới Kim Cương Bất Hoại chỉ một bước, không ngờ rằng lại
cách biệt anh lớn đến thế?" Ngọc Tiểu Long cẩn thận cầm thanh kiếm lên, mặt
kiếm cũng không hề có chút vết tích hư hao nào, biết được đối phương đã hạ thủ
lưu tình, kiếm này chính là vật đã theo cô mười năm, tâm huyết đặt vào đó rất
nhiều, nếu như chỉ tổn hại chút xíu cũng khiến cô đau lòng không thôi.

"Cách biệt một bước, chính là một trời một vực, Thái Tử và Hoàng Đế cũng cách
biệt một bước." Lý Hàm Sa nói: "Ngộ đạo và chưa ngộ đạo cũng chỉ là một ý
nghĩ, nhưng lại khác biệt như phàm nhân với Phật Đà."

Ngọc Tiểu Long hít sâu một cái, lập tức trong cơ thể có thứ gì đó lưu chuyển,
đó chính là đang vận chuyển khí huyết đến huyệt Ngọc Chẩm ở ngay sau đầu nhưng
cũng không thể nào xông lên được nữa; "Làm thể nào mới có thể phá sinh tử
huyền quan?"

"Sinh tử huyền quan, cây cầu thiên địa, bị kẹt ở giữa thân thể cùng lục dương
khôi thủ, nhất định phải dùng ý niệm để nối liền, vận chuyển khí huyết cũng
chỉ là hình thức mà thôi, tâm ý không thể phá sinh tử, khí huyết đến cùng cũng
vô dụng. Tâm ý phá, khí huyết sẽ nước chảy thành sông." Lý Hàm Sam từ từ nói:
"Cái này phải xem cơ duyên của từng người, nào, cùng uống trà thôi."

Tu vi của Mã Tử Ngọ và Chu Bạch Xuyên vẫn còn kém rất xa, cảnh giới không thể
như Ngọc Tiểu Long nên không thể chạm tới sinh tử huyền quan được, nhưng bọn
họ có kiến thức rộng rãi, cũng ngồi xuống: "Chúng ta đã gặp Nhiếp Cuồng Long,
tu vi của hắn sâu không lường được, không biết cùng với anh ai cao hơn một bậc
nữa?"

"Nhiếp Cuồng Long trời sinh thần lực, hắn vẫn không thể đột phá Kim Cương Bất
Hoại, nhưng hắn rất là đáng sợ, cả người chính là một con rồng điên thời loạn
lạc, so với cao thủ Kim Cương Bất Hoại, ai thắng ai thua đúng là khó mà nói
được." Trong ánh mắt Ngọc Tiểu Long có chút mong chờ: "Nhưng hiện tại hắn đang
ở nước ngoài, không cách nào chạy về đây được."

"Ta cũng muốn một lần thấy con rồng điên này, nước ngoài cũng có người trời
sinh thần lực, quốc nọi đúng là hiếm thấy." Lý Hàm Sa biết, người mà được trời
sinh thần lực thì khủng bố hơn người bình thường nhiều, dù cho là không có tu
luyện võ công nhưng khi còn bé cũng có thể hàng phục trâu nghé, chơi đùa với
những tảng đá, nhanh nhẹn như khỉ.

Đại tướng quân có uy danh hiển hách thời xưa, đa số đều là những người trời
sinh thần lực, như là Hạng Vũ, Lữ Bố chẳng hạn. Nếu dùng khoa học hiện đại để
lý giải, chính là đột biến gien, thế nhưng trong lịch sử xuất hiện cực ít,
không phải tu luyện là có thể nắm giữ, hoàn toàn đều dựa vào ông trời.

Người như thế mà luyện võ, chính là võ học kỳ tài vạn người chưa chắc có một.

"Hôm nay rốt cuộc cũng đã nhận biết được đâu là võ công chân chính, phải trở
về để tiếp tục tu luyện, cậu ngồi chơi nhen." Ngồi được một lúc, nói chuyện
đôi ba câu thì Chu Bạch Xuyên và Mã Tử Ngọ cùng đứng dậy chào ra về, hiển
nhiên là dành không gian riêng tư cho Ngọc Tiểu Long với Lý Hàm Sa.

Nhưng trước khi rời đi hai người cũng đưa danh thiếp cho Lý Hàm Sa, bên trên
có ghi số điện thoại riêng của chính mình: "Hàm Sa tiên sinh, cậu mặc dù là
thần thiên trong loài người nhưng dù sao cũng sinh hoạt trong thế tục, tuy thế
lực của gia tộc cậu khổng lồ nhưng lúc nào cũng có khả năng gặp hải vấn đề, và
không tiện huy động lực lượng của gia tộc thì chúng tôi có thể giúp phần việc
nhỏ này."

Lý Hàm Sa cũng chẳng khách khí mà nhận lấy, rồi nói bản thân không có danh
thiếp sau đó đưa số điện thoại: "Gọi là thiện duyện thiện quả, sau này nếu các
anh có chuyện gì không giải quyết được thì tim tôi cũng được, nếu như có thể
khiến tôi ra thay thì tôi rất là hứng thú."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, mừng rỡ như điên.

Nhận được câu nói này của Lý Hàm Sa, quả thật chính là bùa hộ mệnh vậy.

Nhìn thấy hai người đã rời đi, Ngọc Tiểu Long nói: "Hai người này đều có quyền
lớn trong quân đội, gia du rộng rãi, sinh ra đã là võ lâm môn phái, môn phái
của bọn họ ba mươi năm qua đều trợ giúp cách mạng, hiện tại đã đứng vững trong
quân đội, đúng là không thể coi thường."

"Cô mới thật sự là nắm quyền lớn trong tay." Lý Hàm Sa nhìn lò lửa đang cháy:
"Ngọc gia có địa vị còn cao hơn cả Lý gia ta, thế nhưng cô lại lựa chọn con
đường rất chính xác này."

"Bình thường những gia tộc lớn sẽ đưa con gái mình ra nước ngoài học tập, giao
tiếp nhiều người, sau khi trở về sẽ làm ăn, hưởng thụ nhân sinh, thế nhưng
việc này chẳng có chút ý nghĩa gì cả." Ngọc Tiểu Long rất tán thành: "Ta sẽ
không bao giờ hối hận gì những việc mà mình đã chọn, vốn ta cho rằng mình là
kẻ dị biệt trong những gia đình gia giáo, nhưng không ngờ rằng ngươi mới thật
là dị biệt."

"Dị biệt thì không tính, ta cảm thấy chính là trí giả mới đúng." Tâm tư của Lý
Hàm Sa tựa như trở lại mấy ngàn năm trước, vị Thái Tử kia đã hưởng hết vinh
hoa phú quý thì rời xa vợ con ra ngoài tu hành cuối cùng đã chứng đạo, thành
tựu vô thượng, uy năng đến tại cũng không hề suy.

Trên đường sinh tử, người tầm thường thì vô vi không có chí tiến thủ, bình
thản một đời, cho dù là bậc Đế Vương thành tưu thiên thu nhưng cũng phải trở
về với cát bụi, bởi vì bọn họ không thể nào trốn chạy được.

Trí giả lại giãy dụa bằng mọi giá, theo đuổi chuyện không thể kia.

"Hôm nay chúng ta có tính là xem mắt hay không đây?" Ngọc Tiểu Long đột nhiên
nở nụ cười: "Có vẻ như cha mẹ ta, cha mẹ anh đều đang giật dây bắc cầu, ta
biết anh năm nay đã 25 tuổi, tuổi ta thật ra nhỏ hơn anh 1 tuổi, cũng đã tới
tuổi nơi chuyện cưới xin, anh cảm thấy lần gặp mặt này ra sao?"

nguồn: Tàng.Thư.Viện


Long Xà 2 - Chương #62