Công Và Dược.


Người đăng: Hắc Công Tử

Đạn ra khỏi nòng tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt qua khỏi cực hạn của sức
người, cho dù hạng cao thủ như Lý Hàm Sa cũng không thể tay không đón đỡ.

Thế nhưng hắn lại có thể phán đoán đường bay của viên đạn, dùng đao đón lấy,
không phải dùng đao chém vào viên đạn mà là viên đạn tự động bắn trúng thanh
đao.

Thanh đao rung động, lực của viên đạn suy yếu, hắn dễ dàng chụp vào tay.

Kỳ thực với tu vi hiện giờ, nếu như là với một khẩu súng lục được bắn ở nơi xa
hơn 100m khi đó tốc độ đạn sẽ giảm, thì hắn việc dùng tay không chụp lấy viên
đạn cũng không phải là không thế.

Tầm sát thương của súng lục chính là từ 50 - 100m, trong khoảng cách ấy không
thể dùng tay không bắt lấy.

Súng ống chính là kẻ địch lớn nhất của người luyện võ, súng pháo đã xuất hiện
từ thời nhà Thanh cho tới hiện tại hoàn toàn đã phá hủy đi sự tự tôn của người
luyện võ, người không sợ súng có được mấy người? Coi như Lý Hàm Sa hiện tại,
hơn trăm khẩu súng đồng loạt nổ súng thì cũng rất là kiên kỵ, nhưng mà vài
khẩu thậm chí mười mấy khẩu thì hắn cũng chưa để vào mắt, cứ như là đùa giỡn
với trẻ nhỏ vậy.

Gã thủ lĩnh đầu trọc bị viên đạn xuyên thủng đầu hoàn toàn không thể sống, bời
vì não màu trắng đã từ từ chảy ra ngoài rồi.

Những thanh niên khác liên tiếp lùi về sau, không biết đã xảy ra chuyện gì,
bọn họ chỉ thấy được lão đại của mình móc ra một khẩu súng rồi bóp cò, thế
nhưng viên đạn không biết vì cớ gì lại bay ngược lại rồi bắn thủng đầu mình.

Đây là một người hoàn toàn đã chết, hơn nữa còn là lão đại, tất cả mọi người
sợ hãi.

Bọn họ trơ mắt nhìn, đột nhiên lại xuất hiện một thiếu niên mặc quần áo thể
thao ngay cả súng cũng chẳng sợ, mã tấu chém vào tay cũng chẳng thể chặt đứt,
họ tưởng mình đang mơ.

Giết.

Một tên lưu mạnh không sợ chét hét lớn, lần nữa bổ mạnh về phía Lý Hàm Sa.

Lý Hàm Sa cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, cứ để mã tấu bổ xuống bả vai mình,
thanh mã tấu bị cương khí chấn cho vỡ thành những mảnh nhỏ phóng ngược trở
lại, cái tên lưu manh kia lắp bắp kinh hãi, trên mặt xuất hiện vệt máu tươi,
rên rỉ liên hồi.

"Đi mau..."

Rốt cuộc tên lưu manh cũng đã biết lợi hại, liên tiếp thối lui, đột nhiên như
là ong vỡ tổ chạy mất dép.

Lý Hàm Sa cũng chẳng thèm đuổi theo, tuy rằng những người này không phải không
có tội nhưng pháp luật của thế tục sẽ trừng phạt bọn họ.

"Có người chết." Đám học sinh này chấn kinh, có người gọi điện báo cảnh sát,
lại có người co rúm lại một chỗ, chỉ có Trầm Anh mới duy trì được trấn định,
đứng thẳng lên rồi bước tới nhìn cảnh tưởng trước mắt, khiếp sợ không gì sánh
được, thủ đoạn mà Lý Hàm Sa thi triển lúc nãy đã vượt qua sự hiểu biết về võ
học của cô.

Sư phụ, sư tổ của cô là nhân vật lợi hại trong Ưng Trảo Môn, Thiết Bố Sam đã
luyện tới mức độ đăng phong tạo cực, cũng không thể đạt tới cảnh giới này
được.

"Xin hỏi anh là..." Cô hỏi.

"Trên người cô đang chảy máu kìa, băng lại đi." Lý Hàm Sa cũng không có giúp
đỡ: "Ưng Trảo Môn của cô hẳn cũng có phương pháp để chữa thương, đặc biệt là
thương tích ở gân cốt, nếu như ta nhớ không sai thì Nối Xương Sinh Cơ tán,
thuốc cầm máu, thuốc kim sang, rượu thuốc của Ưng Trảo Môn đều là những bài
thuốc bí truyền, trong môn phái võ lâm thì truyền công tất truyền dược, không
dược không thể luyện công, cô nếu đã là chân truyền của Ưng Trảo Môn thì bên
người cũng có mang theo những thứ này."

Người trong võ lâm, đạt được chân truyền nhất định phải đạt được dược, không
có dược công của môn phái thì tuyệt đối không thể gọi là chân truyền. Đặc biệt
là công phu Ưng trảo Thiết Bố Sam cần phải khổ luyện này thì càng cần phải có
phương thuốc bí truyền này để sử dụng."

"À, quả thật ta cũng quên mất." Trầm Anh vội vàng lấy ra vãi cầm máu trong
chiếc túi mang bên mình, còn có thuốc mỡ để cầm máu, quả nhiên rất thần kỳ
không còn chảy máu nữa.

Kỳ thực Lý Hàm Sa cũng có thể ra tay giúp cho Trầm Anh không có bị thương,
nhưng vậy không có ý nghĩa gì, người luyện võ không trải qua huyết chiến thì
dùng làm sao tiến bộ?

Rèn luyện lần này, đối với Trầm Anh còn có tác dụng hơn cả khổ tu ba năm.

Chính là hắn từ khi xuất đạo tới hiện tại cũng không biết đã bị thương bao
nhiêu lần, nhưng mà sau khi Kim Cương Bất Hoại đại thành thì toàn bộ những
thương tích, nội thương nhỏ bó đều đã biến mất.

"Vừa nãy những gì anh dùng đều là võ công?" Trầm Anh rốt cuộc cũng đã nói lên
suy nghĩ của mình.

"Đương nhiên là võ công rồi, quyền pháp cao thâm của Ưng Trảo Môn cô nếu đã tu
luyện tới cảnh giới tối cao, cũng sẽ là như thế." Lý Hàm Sa nói: "Các cô đi
đi, sau này cẩn thận một chút, chuyện nơi đây không cần để ý, cảnh sát tới thì
cứ để họ sử lý."

"Thật là không có chuyện gì chứ? Chúng ta muốn giúp để điều tra, dù sao cũng
có người chết, còn gây thương tích mấy người nữa." Bên trên mặt đất đầy tuyết
trắng, ngoại trừ gã đầu trọc chết ra thì còn có mấy tên lưu manh đang bị
thương, Trầm Anh biết chuyện này khó mà giải quyết tốt được.

"Ta nói không có chuyện gì thì sẽ không có chuyện gì." Lý Hàm Sa không nhiều
lời, lần này cũng chỉ là đột xuất cứu lấy mấy chàng trai cô gái này, chuyện
này hắn cũng không thích nói thêm gì nữa: "Hữu duyên mà nói, ngược lại ta rất
muốn gặp một vài cao thủ Ưng Trảo Môn các cô."

Hắn một bước bước ra ngoài, rất nhanh biến mất trong trời tuyết.

nguồn: Tàng.Thư.Viện


Long Xà 2 - Chương #58