Người đăng: Hắc Công Tử
"Trầm Anh, hên là vừa nãy có bạn nếu không giấy chứng nhận, thẻ ngân hàng cộng
thêm phí sinh hoạt tháng này sẽ mất sạch rồi." Cô gái tóc dài đi xuống tàu
điện ngầm không ngừng cảm ơn.
Còn mấy chàng trai cô gái đi chung vô cùng hưng phấn, vây quanh cô gái tóc
ngắn Trầm Anh chuyện trò không thôi.
"Trầm Anh, chiêu vừa rồi của bạn vô cùng đẹp mắt nhen, ta còn nghe cả tiếng
xương gãy của tên trộm đó nữa."
"Bạn đã luyện qua võ công à? Chúng ta nhận không ra à nhen, thâm tàng bất lộ
mà."
"Hay là dạy chũng ta chút ít đi, những xã đoàn Taekwondo, Karate, Thái Cực
Quyền hay là Kickboxing đều chẳng có chút năng lực thực chiến gì cả, nếu như
gặp phải mấy tên trộm như thế này thì mấy đao đã bị người chém chết rồi."
Trầm Anh bình tĩnh nói: "Chúng ta mau mau tới trường thôi, những tên trộm trên
tàu điện ngầm sở dĩ lớn mật như vậy khẳng định là có băng nhóm, ta đã bẻ gãy
tay của một thành viên trong số bọn họ, hắn ta chắc chắn cả đời không thể đi
trộm lần nữa, cũng coi như là trừng ác dương thiện, như vậy nhất định chúng sẽ
trả thù. Tên kia dùng dao rạch túi thủ đoạn vô cùng thành thạo, rất khó để bồi
dưỡng được như thế, bất kỳ thứ gì cũng cần phải khổ luyện, coi như là
Kickboxing, ngươi luyện ngày đêm ba năm rưỡi thì cũng có sức chiến đấu cực
mạnh, như ưng trảo tao luyện, phối hợp với Thiết Bố Sam thì đã cần tới sáu năm
mới có uy lực như vậy."
"Quả thật tên trộm kia rất lợi hại, chỉ cần rạch một đường là có thể chiếc bóp
đã nằm trong tay gã rồi, cứ y như là ma thuật vậy, người như thế mà bị phế
đúng là tổn thất nặng nề cho băng trộm cướp này rồi."
Các chàng trai cô gái di chuyển trong tuyết dày, đi qua con hẻm nhỏ hướng tới
trường học.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải chợt dừng ngay đầu hẻm, sau đó trên xe có mười
mấy thanh niên lao xuống trong tay cầm mã tấu sắc bén dũng mãnh xông tới.
Mà ở đầu hẻm kia cũng xuất hiện một chiếc xe tải, cũng có mấy thanh niên lao
xuống, chặn đường hai đầu từ từ ép sát tới, thu hẹp khoảng cách vào trong.
A!!!
Mấy nữ sinh hét ầm lên, nam sinh cũng sợ hãi tới mặt tái mét.
"Không nên hoảng sợ, tập trung lại với nhau."
Trầm Anh ánh mắt trở nên sắc bén nhưng cô chỉ tay không cũng không dám nghênh
chiến, chỉ dũng cảm tiến lên đứng phía trước mọi người.
Hai bên hai mươi thanh niên từ từ bước tới cách những người này khoảng bảy tám
bước chân thì dừng lại.
"Chư vị, ta là truyền nhân Ưng Trảo Môn đời thứ mười bảy, gia sư Trần Tâm,
được bạn bè gọi là Ưng Vương. Các ngươi trộm vật của bạn ta, ta ra tay giáo
huấn hắn, dựa theo luật lệ giang hồ thủ đoạn này của các ngươi thật không đẹp,
không trách người khác được." Trầm Anh đúng là có mấy phần khí thế.
"Người trong giang hồ?"
Người đàn ông cầm đầu đầu tóc trọc lóc, khoác một chiếc áo choàng bằng da,
trong lay cũng không có cầm mã tấu, giơ tay chặn lại khiến cho đám hung thần ở
phía sau tạm thời không nói lời nào: "Đây là thời đại nào hả? Còn Ưng Trảo
Môn, Thái Cực Môn nữa à, cái gì mà Ưng Vương ta cũng chưa từng nghe nói qua,
hôm nay ngươi phế anh em của ta thì nhất định phải hoàn trả, đi theo chúng ta
cùng thương lượng phương án bồi thường, năm triệu cho một tay của anh em ta,
năm triệu, đến lúc đó thông báo cho gia trưởng các ngươi mang tiền chuộc tới
là được rồi."
"Các ngươi muốn bắt cóc hả? Lẽ nào ngay cả pháp luật cũng chẳng sợ?" Cô gái
tóc dài nơm nớp lo sợ: "Cút mau nếu không ta sẽ báo cho cảnh sát giờ."
"Báo cảnh sát?" Kẻ cầm đầu đầu trọc ánh mắt liếc ngang: "Tiểu thất, bắt cô ta
lại."
"Dạ, lão đại." Ở bên cạnh hắn có một gã đàn ông tráng kiện, trên mặt có một
vết đao, hung thần gian ác đi tới. Một tay cầm đao một tay tùm lấy mái tóc của
cô gái, chiếc đao kia vô cùng sắc bén trong lúc quơ quơ thì có thể dễ dàng
chặt đứt ngón tay của người khác.
Hơn nữa, đao pháp gã cũng đã luyện qua, không phải là người bình thường thì sẽ
không cầm lấy một thanh đao, tay của gã rất mạnh, trầm ổn, cánh tay run run,
thật giống như là cây thương lớn, ngược lại cũng có chút công lực, cứ như thế
tay không mà đoạt đao đúng là có chút hung hiểm.
Nếu như người thường mà cầm đao, người luyện võ chỉ cần tìm cơ hội một đá là
có thể đá văng thanh đao đó ngay, thế nhưng cũng là người luyện võ, có vũ khí
với không có vũ khí đúng là cách biệt mười vạn tám ngàn dặm, bằng không Nhẫn
tiên sinh cũng sẽ không bị đại sĩ kia giết chết.
Rầm!
Cô gái tóc ngắn Trầm Anh vặn vòng eo, thân hình như rắn nước, những đốt xương
sống cứ như là rắn lướt qua, cả người lắc trái tránh phải, năm ngón tay thò
tới đã tới ngay yết hầu của "tiểu Thất"
"Tiểu Thất" chẻ mạnh xuống một độ cong nhất định nhằm chém đứt cánh tay để
chặn chiêu số này, một chiêu này vô cùng mạnh mẽ, ánh đao tạo gió, chính là
chiêu số trong Bát Quái đao.
Trước mắt cánh tay của Trầm Anh muốn bị chém đứt, đột nhiên vung thành hình
bán nguyệt, góc độ trảo pháp biến hóa trở thành Hạc mổ, tránh né đòn vừa rồi,
nhanh chóng mổ mạnh về gan bàn tay.
Keng! Tiểu Thất trúng phải cú mổ đầy uy lực này thì cả cánh tay tê dại, thanh
đao liền rơi xuống đất.
Vào lúc này, Trầm Anh đột nhiên tung ra một cước trúng nay cẳng chân đối
phương, răng rắc vang lên, cẳng chân lập tức bị gãy, gã ngã quỵ xuống dất, cô
lại tung thêm một cước, liên hoàn thập tự thối đá trúng ngay ngực của tiểu
Thất, gã đàn ông này lập tức hôn mê miệng phun bọt máu.
Lần ra tay này, gọn gàng nhanh chóng.
"Luyện Bát Quái đao pháp mấy năm, cũng không có chân truyền, chỉ là học chút
da lông, đối phó với người bình thường thì được nhưng trước mặt ta, còn non
lắm." Trầm Anh thủ thế.
Người luyện võ, cho dù cùng một sư phụ, cùng luyện tập chung một mái hiện
nhưng có đạt được chân truyền hay không, đó chính là khác biệt một trời một
vực.
Khổ luyện mười năm, không bằng danh sư nói một lời.
Trong Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không được Bồ Đề lão tổ nói thẳng huyền cơ nên lập
tức đắc đạo, trường sinh bất lão, những đệ tử khác cũng sớm chiều cùng với hắn
nhưng chẳng có tác dụng gì.
Trầm Anh chính là đạt được chân truyền, mà gã đàn ông này cũng từng theo sư
phụ học võ công nhưng chỉ học được chiêu thức không có đạt được chân ý chân
truyền.
"Xông lên!"
Gã đầu trọc tức giận.
Lập tức hơn mười tên thanh niên cùng nhau xông lên, ánh đao lấp lánh dù là
người có ba đầu sáu tay cũng bị chặt thành thịt vụn.
Hơn mười chiếc mã tấu cùng chém thẳng tới Trầm Anh.
Cô cũng chẳng thèm đếm xỉa tới, không chút hoảng sợ, nhưng cũng biết rằng hai
tay khó chống lại bốn, loạn đao càng nhiều thì thể nào cũng phải trúng chiêu.
Giết!
Cô ra tay, một quyền một cước tốc độ vô cùng nhanh, quyền gọi là Ưng Kích Trời
Cao, cước gọi là Thỏ đạp Ưng, đây cũng là sát chiêu, hai thứ phối hợp lại một
chính một phản, có hai tên thanh niên chưa kịp chém xuống thì đã bị đánh ngã
xuống đất, trên thân thể toàn là máu tươi.
Nhưng việc này cũng chẳng ăn thua gì, mặt sau bốn năm chiếc mã tấu đã chém
tới, cô vội vàng lăn qua tránh né, một chiêu "Chuột đào lỗ" vột ra ngoài. Vào
lúc này, thanh niên ở mặt sau chém trúng khiến cho nàng dính phải một vệt máu
dài.
"Ngăn ả lại!"
Bốn năm thanh niên lần nữa xông tới, mã tấu bổ mạnh xuống dưới.
Mắt thấy cô không còn đường trốn nào nữa, cao thủ phải chết dưới loạn đao, một
cánh tay xuất hiện trước người cô, cánh tay này cũng không có cơ bắp gì mà
trắng hồng, mịn màng, gần như chẳng hề có lỗ chân lông, cứ như là viên ngọc
vậy.
Mã tấu chém trúng cánh tay này phát ra những hoa lửa, cánh tay kia run lên thì
toàn bộ những chiếc mã tấu này bỗng dưng gãy nứt, tựa hộ cánh tay này không
phải là thân thể máu thịt mà là bách luyện kim cương.
Lý Hàm Sa xuất thủ cứu lấy cô gái tóc ngắn Trầm Anh này.
Ầm!
Tên trọc đầu kia không biết đã lấy ra một khẩu súng từ lúc nào, nhắm thẳng vào
Lý Hàm Sa, vô cùng chuẩn xác, có thể thấy được gã đã luyện tập bắn súng quanh
năm.
Đạn bắn ra tất lấy tính mạng.
Nhưng trên tay Lý Hàm Sa không biết sao lại xuất hiện một chiếc mã tấu, tựa hồ
đã thấy được quỹ tích đường đi của viên đạn được bắn ra kia, ánh đao bổ trúng
viên đạn đang bay tới.
Viên đạn va chạm với chiếc mã tấu liền xuất hiện hoa lửa.
Thân đao gãy vụn, Lý Hàm Sa chụp lấy viên đạn rồi ném thật mạnh ra tạo nên một
luồng khí minh thật dài xuyên thủng đầu tên đàn ông trọc đầu kia.
nguồn: Tàng.Thư.Viện