Cô Gái Ưng Trảo.


Người đăng: Hắc Công Tử

Sự mạnh mẽ của Kim Cương Bất Hoại không phải ở thân thể mà là ở tinh thần.

Người thường không thể nhìn thấy quỷ thần, sát khí, thậm chí là phúc họa may
rủi, hay là vận mệnh đất nước.

Những thứ này thuộc về giác quan thứ sáu chỉ có hiểu chứ không thể nói bằng
lời được.

Tuyết rơi đầy trời, che đi ô uế.

Khi Lý Hàm Sa bước ra ngoài thì sắc trời đã là buổi chiều, mặt đường đóng
băng, xe cộ khó qua lại, tất cả đều di chuyển vô cùng chậm sợ còn chậm hơn cả
người đi bộ.

Việc này chẳng hề đáng kể gì với hắn, đi ra ngoài cũng không cần ngồi xe hay
là lái xe, cứ thế bước đi là được.

Kỳ thực, với tốc độ đi của hắn thì mỗi bước đều trên 30m, vượt xa cực hạn của
nhân loại, với tốc độ liên tục như thế này thì trên trăm km chỉ cũng giống như
đang đi tản bộ mà thôi, nếu toàn lực mà đi thì không ai biết được sẽ kinh
khủng đến cỡ nào.

Đương nhiên hắn không muốn thể hiện ra sự hơn người của mình, vì lẽ đó nên hắn
chuẩn bị đi tàu điện ngầm để tới căn cứ quân sự ở ngoại thành phía Tây kia.

Hiện tại là giờ cao điểm cổng thêm tuyết rất dầy nên dòng người như nước lũ,
phóng tầm mắt đâu đâu cũng là người, nam nữ già trẻ lớn bé tấp nập qua lại,
chen lấn xô đẩy.

Đây là một thời đại của việc bùng nổ dân số.

Những người xung quanh có hấp tấp, có lo lắng, có âm trầm, có vui sướng...
Những tâm tình này khiến cho hắn cảm nhận được, hầu hết những người đi tàu
điện ngầm này đều là những người đi làm, nhịp độ sinh hoạt nhanh, áp lực công
việc lớn, mỗi thời mỗi khắc đều không được khỏe cho lắm.

"Những người này đều rất vất vả, rất mệt mỏi, thế nhưng lại không biết cách tu
hành sinh mệnh, bên tỏng hồng trần, vẫn là tầm thường." Hắn cũng không có thả
ra khí tức của chính mình mà là thu lại, cũng giống như những người bình
thường này, dù là cao thủ tuyệt thế thì đã sao, hắn đứng phía trên thế giới
này, đứng ở đỉnh cao nhất, thậm chí là "tiên" khiến cho chính quyền thế tục
đều phải kiên kỵ vạn phần.

Hắn lắc lư trong dòng người, cảm thụ khí tức mỗi người, có nóng bỏng, có tươi
mới, đây chính là khí tức duy nhất ở thế tục, hoàn toàn khác với thiên đạo mà
hắn theo đuổi, nhưng nếu không có so sánh thì cũng không thể nào phát hiện ra
được sự tôn quý của thiên đạo.

Có thể, thiên đạo được ẩn giấu ở trong đó.

Rất vất vả để mà chen lấn trong tàu điện ngầm này, bên cạnh hắn có mấy nam nữ
đang độ xuân thiếu, mười tám đôi mươi, hơi thở non nớt, hẳn là mới bước vào
đời.

"Hả? Trên tàu điện ngậm có kẻ trộm?"

Lý Hàm Sa nhạy bén phát hiện, có mấy người đàn ông đang chen lấn tới bên này,
phẩm chất vô cùng hèn hạ, những chuyện trộm gà trộm chó đã làm qua rất nhiều
lần cho nên sẽ tự nhiên sản sinh ra loại phẩm chất như thế này.

Một người đàn ông trong số đó đang chú ý tới chiếc túi của một cô gái tóc dài,
lưỡi dao lóe sáng trên tay, không một chút tiếng động rạch một đường trên
chiếc túi đó.

Vào lúc này, tàu điện ngầm đã tới trạm dừng, dòng người ùa vào, người đàn ông
kia hai ngón tay kẹp lại kéo ngay bóp tiền ở bên trong ra, động tác vô cùng
thành thạo gọn gàng, cửa mở, người đàn ông đó muốn xuống xe.

Lý Hàm Sa muốn ngăn cản lại, tuy rằng với thân phận Kim Cương Bất Hoại như hắn
đi bắt một tên trộm vặt vãnh quả thật giống như dùng bom để giết muỗi vậy,
nhưng mà cũng không quan trọng, là một người luyện võ gặp chuyện bất bình
chính là một bản năng.

Thế nhưng, hắn vẫn không có ra tay, bên trong đám nam nữ này đột nhiên có một
cô gái tóc ngắn vươn tay ra, năm ngón tay uốn lượn như móc câu, tốc độ vô cùng
nhanh, chỉ trong nháy mắt đã túm lấy tên trộm kia, răng rắc, bẻ gãy tay tên
trộm đồ này.

"Đại lực ưng trảo?"

Lý Hàm Sa thay đổi sắc mặt, đây chỉ là một cô gái tóc ngắn sinh viên đại học,
trong lúc chụp tới tự như hùng ưng nhào xuống, ngón tay mạnh mẽ trầm ổn, khớp
xương không có thô to nhưng lại cứng cáp vô cùng, vừa nhìn thì biết ngay đã
trải qua rất nhiều năm khổ luyện.

Một chiêu này gọi là Đại Bàng Vồ Sói, hung ác, quả đoán, không ra tay thì thôi
một khi ra tay chính là đứt gân gãy xương. Đại bàng với sói đều là những động
vật hung ác, đại bàng từ bầu trời lao xuống dùng vuốt sắc chọc thủng thân sói,
như vậy cần phải dùng tới sức mạnh lớn tới cỡ nào?

Cao thủ Ưng trảo, lực đạt đầu xương, một trảo thi triển có thể móc ra ruột gan
của người khác, xuyên thủng cả bụng trâu.

Ưng trảo của cô gái tóc ngắn tuy chưa đạt tới trình độ đó nhưng bên trong lại
ẩn chứa sự ảo diệu, có thể xuyên thủng bao cát, xé rách vỏ cây cũng là chuyện
bình thường.

Người đàn ông ăn trộm rên rỉ đầy đau đớn, thân thể ngồi xổm xuống mặt đất, thế
nhưng gã cũng không dám kêu to, mà ánh mắt đầy oán độc, thân thể từ từ lùi về
sau.

Ưng trảo tóm lấy như là bắt chim sẻ, bóp tiền và lưỡi dao kia đều lọt vào tay
cô gái tóc ngắn, chiêu này gọi là "Chim ưng nghịch chim sẻ", chính là thủ pháp
tinh xảo của Ưng Trảo môn.

"Cút!" Cô gái tóc ngắn quát nhẹ rồi trả lại bóp tiền cho bạn học, khuôn mặt
của cô gái này dễ thương, vóc người khoảng 1m68, giữa hàng lông mày có chút
anh khí, dáng người vô cùng chuẩn.

Người luyện võ chỉ cần khắc khổ rèn luyện thì chắc chắn vóc dáng sẽ vô cùng
hoàn hảo.

Tên trộm biết gặp phải nhân vật hung ác, vội vàng xuống tàu, chạy trốn tựa như
bay.

Nhưng mà, mấy người bạn của gã trao đổi ánh mắt với nhau, cũng không có xuống
tàu mà bắt đầu tản ra, bí mật quan sát mấy học sinh này.

"Nhóm trộm cướp này muốn trả thù, cô gái tóc ngắn mới ra đời cũng không biết
gian hồ hiểm ác như thế nào." Lý Hàm Sa làm sát thủ nhiều năm, đối với những
chuyện về đám người nham hiểm thì đều rõ mồn một.

Rất nhanh lại tới trạm tiếp theo, mấy nam nữ sinh viên đại học này bắt đầu
xuống tàu.

Quả nhiên, đám trộm cướp kia cũng xuống theo.

Lý Hàm Sa cười cười, nếu như hắn đã nhìn thấy thì cũng không thể nào khoanh
tay đứng nhìn được: "Bạn ơi, thấy thủ pháp ưng trảo chắc là truyền nhân chính
tông của Ưng Trảo môn, người hiện đại học võ đại đa số đều là Thái Cực quyền,
Karate, Taekwondo, Bát Cực quyền, Hình Ý quyền, Bát Quái chưởng, Kickboxing,
ưng trảo Thiết Bố Sam quả thật là hiếm thấy."

Tu luyện ung trảo nhất định phải kết hợp với Thiết Bố Sam, nếu không trảo kia
sẽ chẳng hề có uy lực, quả thật cùng với long ngâm Thiết Bố Sam của hắn có
cùng nguồn gốc.

nguồn: Tàng.Thư.Viện


Long Xà 2 - Chương #56