Đạp Tuyết Không Dấu.


Người đăng: Hắc Công Tử

"Quên đi, lão gia tử, ông cũng đừng mai mối lung tung nữa." Lý Hàm Sa mở cửa
sổ, tuyết trắng khắp nơi, gió lạnh thổi tới hòa hợp với khí tràng quanh thân
hắn, khiến người khác cảm thấy như đang đứng trong quá trình chuyển đổi tuần
hoàn giữa âm dương.

"Lẽ nào ngươi không muốn kết hôn?" Lão gia tử có chút tiếc nuối.

"Tất cả phải tùy duyên, ngược lại không phải là không kết hôn." Khí tức của
bản thân Lý Hàm Sa càng mạnh hơn, cả người cứ như là lư đồng hòa hợp với thiên
địa vạn vật: "Ta từ khi tu thành Kim Cương Bất Hoại thì đã ra được những đạo
lý, thiên đạo ở nhân gian không phải trong sông núi mà ẩn ở trong nham sắc mà
không lưu luyến nhan sắc, nhìn ảnh trong gương mà trong lòng không phải là ảnh
trong gương, cứ như con người chiếu rọi gương sáng, vô hình trong gương, dưới
ánh nắng chói chang mà đứng thẳng không bóng."

"Cảnh giới của ngươi, ta không thể nào hiểu được." Cả người lão gia tử rất
thoải mái, bên ngoài gió mạnh thổi tới nhưng ông chẳng hề cảm thấy lạnh thấu
xương, trái lại cảm giác sảng khoái, thần trí thanh tịnh, khí hơi ấm trên
người Lý Hàm Sa khiến cho trong lòng ông thấy ấm ấm, như được ngâm mình trong
luồng khí ấm, lỗ chân lông mở rộng.

Sự mát mẻ và dòng nước ấm luân phiên qua lại lẫn nhau, tuần hoàn trong kinh
mạch, bỏ cũ lấy mới, cây khô gặp phải mưa rào.

Ở lâu với đứa cháu này ông càng cảm thấy người này chỉ sợ là huyền thoại thời
xưa, là đại nhân vật chuyển thế đầu thai vào Lý gia.

Tin tức Lý Hàm Sa tấn cấp lên Kim Cương Bất Hoại đã được truyền đi trong các
cao tầng, đồng thời có một vài vị cao tầng biết được được, hắn có hàng loạt
năng lực đặc thù, như là Bồ Tát dừng chân có thể khiến lòng người thanh tịnh,
quanh thân đều là kết giới thanh tịnh cực lạc, kết quả khiến rất nhiều người
muốn mời hắn tới làm khách, muốn gặp gỡ nhân vật cỡ này, nhưng hắn một mực
không gặp.

Việc này chính là đang đắc tội với rất nhiều người thế nhưng với thân phận của
hắn, không một ai dám nói gì, với lại hắn cũng chẳng để ý tới thái độ của
những người khác.

"Nhưng mà, ta nghĩ con gái của vị thủ trưởng kia cũng có chút duyên phận với
ngươi, vị tiểu thư kia tên gọi là Ngọc Tiểu Long của Ngọc gia." Lão gia tử nói
một câu như thế.

"Là một trong ngũ long?"

Tâm linh của Lý Hàm Sa khẽ động, giới sát thủ ngũ long, Đoạn Chiến Long, Kim
Chân Long, Nhiếp Cuồng Long, Ngọc Tiểu Long, Vệ Tử Long, ai cũng đều là cao
thủ tuyết đỉnh, trên tay đã cướp đi rất nhiều mạng người, uy danh từng vượt xa
hắn, nhưng mà hiện tại hắn đã vượt qua những người này, đạp phá thiên nhân đại
đạo, vượt xa ngũ long này.

Hắn giết chết Đoạn Chiến Long, từng gặp qua Vệ Tử Long, còn những người khác
rất thần bí, chỉ có nghe mà chưa từng gặp mặt.

Nhưng mà, hắn biết rất nhiều tư liệu, ngũ long thì Đoạn Chiến Long là tàn nhẫn
nhất, Kim Chân Long là người Hàn Quốc, Vệ Tử Long địa vị rất cao thuộc về quân
đội, Ngọc Tiểu Long vô cùng thần bí, là con gái duy nhất trong ngũ long. Đương
nhiên trong ngũ long, cao thủ đệ nhất chính là Nhiếp Cuồng Long.

Người cũng như tên, hắn chính là một con rồng điên cuồng, võ lực cao nhất, là
thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi lần xuất hiện đều là gió tanh mưa máu,
tạo nên những sóng lớn điên cuồng.

Nghe đồn, một lúc hắn có thể đối phó với hai ba tên long, tuyệt đối đứng thứ
nhất.

Có người nói hắn đã tới Kim Cương Bất Hoại, có người nói hắn chỉ thiếu một
chút, lại có người nói hắn thần lực trời sinh, lúc mà Lý Hàm Sa vẫn còn trong
tổ chức kia thì cũng đưuọc rất nhiều cao thủ để ý, nhưng khi gặp phải Nhiếp
Cuồng Long chỉ có một cách duy nhất chính là trốn, trốn càng xa càng tốt, có
thể chạy thoát hay không thì phải xem tạp hóa của chính mình rồi.

Lý Hàm Xa cũng từng xem qua những tư liệu bí mật, quả thật Nhiếp Cuồng Long
chính là thần lực trời sinh.

Nghe đồn từ khi còn nhỏ hắn đã có sức mạnh vô cùng, cho dù khi ở cảnh giới võ
học thấp cũng có thể đánh chết cường giả ở cảnh giới cao.

Luyện võ, việc đầu tiên chinh là xem tố chất thân thể.

Ngươi thân cao không tới 1m7, cho dù khổ luyện ba năm rưỡi cũng không thể là
đối thủ của người cao 2m cao lớn vạm vỡ, chỉ mới luyện võ mấy tháng trời.

Mà tố chất thân thể không phải xem ở cá nhân mà là xem ông trời, phải xem gien
từ khi còn trong bụng mẹ.

Nếu như một người trời sinh thần lực, rồi lại tiến bộ dũng mãn, nhận được danh
sư, toàn tâm toàn ý theo đuổi võ đạo, như vậy người đó vô cùng khủng bố.

Nhiếp Cuồng Long chính là người như thế.

Trước đây Lý Hàm Sa từng nghe qua đại danh thế nhưng chưa từng thấy mặt, hiện
tại khi tiến cấp Kim Cương Bất Hoại quả thật đã động tâm tư, muốn gặp mặt mấy
con long còn lại.

Trước mắt, con gái của vị thủ trưởng kia chính là Ngọc Tiểu Long khiến cho hắn
thay đổi sắc mặt, lẽ nào bên trong những gia tộc quan lại này cũng có người
cầu đạo như mình?

Thích Ca Mâu Ni thân là hoàng tử, thế nhưng lại rời xa gia tộc một lòng cầu
đạo không hề hối hận, rốt cuộc cũng hoàn toàn đại ngộ, đốt lửa đèn sáng, soi
sáng vạn cổ, cho đến ngàn năm sau uy danh không hề suy giảm, có thể nói là báo
thân thế gian.

Cái gọi là báo thân, chính là giúp trí tuệ của người ta được giác tỉnh, là Sư
vạn thế, dĩ nhiên là đạt được kính ngưỡng quả báo của vạn thế.

Động lòng, chính là cơ duyên gây nên.

Lý Hàm Sa đứng thẳng lên.

Tới cảnh giới hiện tại, hầu như võ đạo đã cực trí, con đường tiến về phía
trước sẽ đi như thế nào? Trăm nghìn năm qua chưa có một kết luận nào chính xác
cả, mỗi một cường giả Kim Cương Bất Hoại đều là đại đạo độc hành, trú thế dài
đằng đẵng để tìm kiếm con đường đó.

Hắn cũng chỉ có thể điên đảo nơi sâu hồng trần, khổ sơ tìm kiếm thứ mà mình
muốn chiếm lấy.

Trên thế giới này, cô độc như hắn hầu như cũng chỉ tìm được mấy người, phong
vũ đồng lộ.

"Vậy thì gặp vị Ngọc Tiểu Long này xem sao, cô ta ở nơi nào thế?"

"Một mình ngươi đi thôi hả? Cô ta ở trong căn cứ quân sự ngoại ô phía Tây,
thuộc về khu vực cấm không thể tự tiện xông vào." Lão gia tử nói: "Đầu tiên ta
phải thông báo với cha cô ta đã."

"Không sao, ông cứ thông báo đi, tuyết lớn như thế, mười năm không gặp, ta
cũng muốn ra ngoài một chút." Lý Hàm Sa tới cửa đột nhiên thu lại khí tức, cả
gian phong này chợt gió lạnh thổi vù.

Sau đó, hắn bước vào trong sân.

Trong sân tuyết vốn đã bao phủ kín, rất là xốp, còn có những vết chân của chim
chóc chó mèo.

Thế nhưng những nói hắn đi qua lại không có chút vết chân nào, tựa hồ cả người
như không có trọng lượng vậy.

"Đạp tuyết không dấu!" Kiến thức của Lý lão gia tử rất rộng thế nhưng xưa nay
chưa bao giờ cho rằng lại có người đạp tuyết không dấu trái với quy luật vật
lý này, không ngờ rằng lại tận mắt nhìn thấy: "Hàm Sa, còn chưa nói địa chỉ cụ
thể mà."

"Không cần, nếu như đã ở căn cứ quân sự ngoại ô phí Tây thì chắc chắn nơi đó
sẽ có thiên nhân giao cảm, quân nhân tụ tập, sát khí quân uy ngút trời." Âm
thành của Lý Hàm Sa truyền tới thì người đã ra khỏi đại viện rồi.

nguồn: Tàng.Thư.Viện


Long Xà 2 - Chương #55