Hai Cách Và Quyết Định Của Lương Đấu Thiên!


Người đăng: dodanhban

Quanh đi quẩn lại trong khu vực này một hồi lâu không tìm thấy chút thông tin
hữu ích nào, chỉ còn sót lại một tia khí tức nơi trung tâm vị trí màn sương mờ
ảo lan tỏa. Sau khi xác nhận đúng là cô cô lại không thấy chân thân của nàng,
hắn quay về với bộ mặt có chút buồn, nhìn Sở Hành Đoan lại không dám nói thực,
chỉ hỏi:


  • Gia chủ, ngài thấy quyết định năm đó của cố gia chủ là đúng hay sai?


  • Cố gia chủ không đúng cũng không sai. Đây là một cơ hội mở ra một con đường
    sống cho tộc nhân Sở gia, đồng thời cũng ảnh hưởng tới quan hệ hai nhà Long
    Sở.


Năm đó, là thời điểm cố gia chủ vẫn nắm giữ quyền hành tại Sở gia, mà hắn chỉ
là tên nhóc chưa đến mười tuổi, còn gia chủ lúc đó mới chỉ là thiếu chủ đôi
mươi, gia chủ còn phải gọi cô cô một tiếng tỷ tỷ đây.

Sở Hành Đoan không muốn nói nhiều thêm về chuyện ngày đó, liền quay lưng đi về
Táng Địa Cốc, đi được nửa đường liền quay lại nói:


  • Đúng rồi. Hai người đó đã được tạm thời chữa trị, lát nữa về tới ta liền ra
    tay, xem như giúp tỷ một chút gọi là báo đáp.

Sở Mạnh nghe thấy liền an tâm hơn, bản thân hắn cũng cảm thấy như vậy là thỏa
đáng, chỉ là không tìm thấy cô cô khiến hắn có chút tiếc nuối.

Theo sau Sở Hành Đoan, mặc dù bước đi của Sở gia gia chủ này chỉ là một bước
một có chút chậm rãi nhưng thân ảnh của hắn thực thực ảo ảo, mỗi bước đặt
xuống là cách xa Sở Mạnh một đoạn dài, Sở Mạnh bay nhảy trên cành cây còn khó
mà có thể đuổi theo kịp. Về phần trinh sát trong đội thì có lẽ đã sớm được Sở
Hành Đoan thông tri quay về Táng Địa Cốc.

Màn đêm bên trong Táng Địa Cốc, một hang động khô ráo mà ấm áp, không chịu ảnh
hưởng cái lạnh từ giá rét mùa đông lùa vào hang. Tại một túp lều nhỏ, ánh đèn
bên trong chiếu sáng khiến túp lều như chiếc đèn lồng, trên tấm vải che phủ có
thể thấy được hai thân ảnh đứng cạnh nhau đầu cúi xuống nhìn chiếc giường. Bên
trong đúng là Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan.

Sở Hành Đoan nhìn thấy thiếu niên này da lúc trắng lúc xanh lúc tím ngắt, lập
tức nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cầm lấy tay thiếu niên tay làm động tác bắt
mạch, hai mắt nhắm lại đưa nguyên lực theo dòng máu quan sát.

Sở Mạnh đứng bên cạnh cũng bồn chồn không thôi, nếu như biểu đệ của hắn xảy ra
chuyện gì thì lúc đó hắn khó mà ăn nói với cô cô. Còn trung niên là cô trượng
của hắn chỉ bị ngất đi, qua một vài ngày là tỉnh, có thể xuống giường đi lại
bình thường.

Qua một chén trà, Sở Hành Đoan mới mở mắt để lại tay thiếu niên lên giường,
tay bắt mạch mở rộng, nguyên khí kim sắc của hắn xuất hiện tụ lại thành một
đoàn quang cầu thì lập tức có vài vết ban đen xì nổi lên, sau đó là lan ra
toàn bộ quả cầu. Sở Mạnh nhìn thấy có chút kinh ngạc, loại độc này cả gia chủ
cũng bị dính. Ngay lập tức Sở Hành Đoan củng cố thêm suy nghĩ của hắn càng
vững chắc:


  • Một loại độc mới của Độc gia, ẩn sâu trong các đường kinh mạch di chuyển
    tới ăn mòn sâu bên trong khí hải trước mới lan đến thức hải, chậm rãi ăn mòn
    tới khi bản thân thiếu niên này đạt đến cảnh giới nhất định sẽ bộc phát độc
    tính, kích phát cảm ứng của Độc gia… Ân? Sau đó… là bị luyện thành… khôi lỗi
    chiến đấu?

Sở Hành Đoan nói xong, bàn tay hắn vung một cái viên cầu trong tay lập tức
biến mất, không biết đi nơi nào. Sở Mạnh nghe được càng cảm thấy khiếp hãi với
Độc gia, trong lòng thầm nhủ sau này gặp mặt người của Độc gia càng phải cận
thận nhiều một chút, nếu không cẩn thận bị hạ loại độc này… khó mà nói hắn có
thể sống nổi hay không.

Sở Mạnh tự nhủ xong quay sang nhìn Sở Hành Đoan, nói:


  • Gia chủ, ngài có cách nào cứu hắn hay không?

Sở Hành Đoan nghĩ nghĩ một lúc, bỗng linh động một điểm nhưng lại cảm thấy có
chút khó xử, nói:


  • Cách thì đúng là có, chỉ là độc này đã lan ra toàn thân của hắn, kinh mạnh
    tuy thông lại ẩn chứa nguy hiểm, lấy độc trong thân thể hắn thì kinh mạch, khí
    hải và thức hải của hắn vẫn ẩn chứa độc này. Xem ra… chỉ còn một cách cực đoan
    nhất…

Sở Hành Đoan hơi ngừng lại một chút, trong lòng Sở Mạnh càng cảm thấy bất an,
mỗi giây trôi qua không khí trong lều lại trầm thêm một tầng. Bỗng phía trước
lều được vén lên, một người đàn ông trung niên mặc quần áo dày cộm, mặt mang
vết sẹo dài vẫn còn chút tái xanh bước vào được vài bước lập tức quỳ xuống cúi
đầu, nói:


  • Xin Sở gia chủ đại nhân ngài cứu lấy nhi tử của ta! Ta cũng chỉ còn một đứa
    này là duy nhất, hi vọng ngài có thể cứu sống nó. Nếu không có nó ta có sống
    cũng không có dũng khí đối diện với thê tử của ta.

Sở Hành Đoan thấy người này cầu xin như vậy cũng trầm tư một lúc liền nói sơ
qua về loại độc cũng như phương pháp giải quyết:


  • Cách khác chính là đem độc tố toàn thân thể chuyển về bên tay trái, sau đó
    đem chặt đi. Vừa loại được độc tố thể nội, vừa có thể đem bản thân hắn thiếu
    khuyết mất một đoạn kinh mạch hạn chế bản thân hắn phát triển kích thích độc
    tố.

Lời này vừa ra liền khiến trung niên họ Lương tên Đấu Thiên cảm thấy như bị
một gáo nước lạnh dội vào mặt khiến hắn sực tỉnh, bây giờ quyết định của hắn
sẽ ảnh hưởng đến bản thân con trai Lương Việt Hưng của hắn.

Trầm tư mất mấy tiếng, hai người Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan sớm chơi được hai
ván cờ vây mới chịu lên tiếng:


  • Ta đã quyết định! Làm đi! Sau này ta sẽ tìm cách chữa khỏi cũng như khôi
    phục lại cánh tay cho hắn!

Sở Hành Đoan thấy được quyết tâm trong mắt Lương Đấu Thiên, cũng đứng dậy tới
bên cạnh giường Lương Việt Hưng, lật ngược hắn để hắn nằm úp người xuống sàn,
ngón tay chỉ điểm di chuyển khắp toàn thân, cuối cùng tụ về tay trái của hắn.
Sở Hành Đoan khóa chặt mạch máu khiến cánh tay của Lương Việt Hưng tím tái,
sau đó nguyên lực kim sắc của hắn hóa thành một thanh quang nhận.

Tay hắn giương cao, phập một tiếng, không có chút máu nào bắn ra cả, mà Lương
Việt Hưng cũng không có cảm giác đau đớn chút nào, cánh tay bị đoạn kia thu
hút toàn bộ chất độc vừa đứt xong lập tức bị hoại tử, thịt cơ toàn bộ bị ăn
mất chỉ còn lại một căn xương khô mục nát.

Sở Hành Đoan thấy vậy lập tức gọi người vào đem căn xương này bỏ vào trong một
cái hộp cẩm thạch nhỏ rồi đem nó vứt xuống hố sâu trong Táng Địa cốc thông
xuống tít phía dưới đáy mà bản thân Sở Hành Đoan chưa thể khai phá hết.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng mà vang vọng trong hang động, xung quanh không có
một ngọn đuốc nào, trời tối bên ngoài làm cho nơi này không hề thấy gì cả, chỉ
còn lại một màu hắc ám. Không khí lành lạnh lùa vào khiến tiếng bước chân
thỉnh thoảng lại vang thêm vài tiếng nhẹ khác, có lẽ là do trời lạnh quá khiến
người này có chút rùng mình run chân.

Trên tay người này cầm một hộp cẩm thạch làm từ một loại thạch nhũ trong hang
động này mới có, chuyên dùng để đem chôn một thứ kỷ vật người nào đó xuống
dưới kia. Biết đâu qua vạn năm nữa cái hố lâu năm tại nơi này sẽ được san bằng
với đống hộp cẩm thạch này cũng chưa biết chừng.

Đôi chân người này bước nhẹ nhàng đều đặn như tiếng gõ mõ, trang trọng mà thêm
phần uy nghi, trên tay cầm hộp cẩm thạch tộc trưởng đưa cho, từng bước cẩn
thận đi tới khu vực hố sâu.

Khi còn cách với hố sâu khoảng vài thước, bên dưới như có tiếng kêu gọi vang
vọng lên khiến nơi đây càng quỷ dị ám ảnh, tuy vậy tinh thần người này luôn ở
trong trạng thái thanh tỉnh, luôn luôn như vậy. Tới gần thêm ba thước, hắn đã
đứng bên bờ vực một bước địa ngục một bước thiên đàng, thả hộp cẩm thạch trên
tay hắn rơi xuống động không đáy đó, bản thân như thoát nạn lấy lại bình tĩnh
một lúc rồi quay đầu bước đi như cách hắn tới.


Tại nơi tăm tối khác, vài tiếng gió vù vù lướt qua giống như có vật gì đó rơi
xuống… không biết qua bao lâu tiếng gió rít dừng lại, thay vào đó là một tiếng
bịch trầm đục như đánh mạnh vào lồng ngực.

Vật thể lạ không biết là gì rơi xuống tới mặt đất, nhưng lại không có tiếng vỡ
nào đó phát ra, có lẽ do chất liệu làm ra nó có chút đặc biệt. Bỗng từ sâu
trong bóng tối, ánh lên hai tia huyết quang, sau đó là một đôi huyết cầu đỏ
chói xuất hiện chiếu sáng vật thể vừa rơi xuống.

Vật thể đó là một chiếc hộm từ thạch nhũ tinh xảo, vuông vắn bốn góc cạnh,
chạm trổ điêu khắc có thể nói là vô cùng tỉ mỉ được đóng kín. Đôi huyết cầu đó
nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đó mãi không rời, sau đó đôi huyết cầu đó như
dùng gió đánh bật nắp hộp ra. Lộ ra trước đôi huyết cầu là một cốt thủ dính
đầy độc ban, một luồng kim vụ nhè nhẹ được phát ra từ phía huyết cầu, bao bọc
lấy đôi cốt thủ, chiếu sáng nơi đây.

Xung quanh chiếc hộp từ thạch nhũ đó là một đống chiếc hộp khác giống y hệt,
không khác một chút nào như từ một khuôn đúc ra. Đồng thời cũng để lộ bản chất
đôi huyết cầu, chính là đôi mắt của một con biên bức, mũi lợn răng nanh dài
nhọn hoắt, toàn thân lớn khoảng bảy trượng, đậu dưới đất bằng đôi cánh liền
với tay cùng hai chi sau.

Toàn bộ những chỗ nào có xương của nó đều được bọc một lớp kim giáp, cả hai
tai của nó cũng chỉ để hở một cái lỗ thông tới màng nhĩ, đầu cũng được bảo vệ
trong lớp khôi giáp, sau thân hình nó là đống kim vụ lượn lờ, có lẽ là vừa mới
xuất hiện.

Nhìn thấy chiếc cốt thủ này, Kim Bức quay đầu mang theo đôi cốt thủ rời đi,
nơi đó dần chìm vào bóng tối cảm giác như ánh sáng chưa từng xuất hiện tại nơi
đây.


Long Việt Thần Hoàng - Chương #9