Người đăng: dodanhban
Không biết qua bao lâu, tu vi Hồn cảnh của hắn đạt đến Ngưng Thể viên mãn, áp
lực ngày càng giảm xuống đến khi tắt hẳn. Điểm khác biệt duy nhất giữa hai
người họ Lương hẳn là Việt Hưng là hồn thể còn Đấu Thiên là thực thể.
Quả nhiên áp lực linh hồn lập tức tan biến khi giọng nói thông báo gây ra cuộc
‘tàn sát’ thảm khốc vang lên nhắc nhở những người vượt qua chuẩn bị quan ải
Thạch Tượng còn khốc liệt hơn trước.
Không qua bao nhiêu lâu, tất cả đều lấy lại tinh thần, nhìn ai cũng tỉnh táo,
nhất là Đấu Thiên, không chỉ tinh thần thanh tỉnh mà sâu trong đôi mắt còn ẩn
chứa chiến ý sục sôi.
Chỉ là hắn đang băn khoăn lo ngại tu vi Ngưng Thể cảnh viên mãn của hắn không
thể đối mặt với đám Thạch Tượng.
Hơi thất thần trong chốc lát, quan ải Thạch Tượng đã bắt đầu.
…
…
Ba ngày sau khi A Mao bị đánh thì nó đã biết điều hơn trước, ngoan ngoãn nghe
theo, hóa thân thành những người trong tiểu thế lực này đã vô cùng rõ ràng,
không hề có kiểu tạp nham thập cẩm như lúc trước.
Đặc biệt là lúc nó hóa thân thành toàn thể Tang Tương, Tang Tương lại xông tới
đánh nó khiến nó phải biến thân thành Hồn Thú khác thiên về tốc độ bỏ chạy.
Chỉ là A Mao không hề có được toàn bộ tốc độ của Hồn Thú kia, chỉ có sáu phần
lực lượng, còn lại đều phải dựa vào tu vi chính nó phát huy ra.
A Mao như vậy là vô cùng kinh khủng, nếu bồi dưỡng tốt, có thể hóa thân thành
Cửu U Thôn Thiên Tước, thậm chí là Tang Tương lúc đã tiến hóa hết, uy lực
khủng bố.
Lương Việt Hưng hài lòng với thế lực như này liền an nhàn đọc sách, chỉ có
buổi tối mới đem quân đi thu phục hay tiêu diệt các nhóm Hồn Thú tăng cường tu
vi, tranh thủ thời gian cho bản thân hắn.
Ba ngày, hắn cũng không có tạo ra được đầu long vạn trượng thứ hai nhưng đã có
thể lên tới ngàn trượng. Và thế lực của hắn cũng không có bao nhiêu tiến triển
vì tên A Mao này, may mắn là đám Tang Tương gia nhập đầu tiên đều cường đại,
một đêm có thể thu về một ngàn hồn binh, hai đêm thu thêm được không ít.
Hắn chỉ cần tin tưởng, bản thân hắn nhất định có thể đạt tới viên mãn Vạn
Trượng Bách Long Công.
Trên đỉnh Hỏa Nham Sơn, nơi Nham Vương cư ngụ cùng thế lực của hắn, trên miệng
núi lửa đang đứng khoảng ba mươi thân ảnh đều là nhân hình. Đều là nhân hình!
Chính là đã đạt đến Hồn cảnh ngũ cấp, Hóa Hình cảnh!
Trông qua thì có vẻ vây công nhưng quan sát sâu hơn thì có thể phát hiện ra cả
đám đều đang rất cung kính, cúi đầu hơi thấp xuống dưới miệng núi lửa.
Có được ba mươi Hồn Thú đạt tới Hóa Hình cảnh cung kinh như vậy chắc chắn Nham
Vương đã phải đạt tới lục cấp viên mãn, thậm chí là thất cấp.
Bỗng một người trong đó nói vọng xuống, những người bên cạnh nghe thấy sắc mắt
cũng không có biến hóa, phảng phất như thế lực Lương Việt Hưng không đáng để
trong mắt.
Vương Lãnh là ám chỉ Hồn Thú xưng vương đã có lãnh địa của bản thân, trên nó
còn cấp bậc cao hơn như Hoàng Địa, Đế Chủ. Hoàng Địa là hai người Lưu Hoàng
cùng Điệp Hoàng, Đế Chủ là Bá Đế mà Lương Việt Hưng từng gặp được thông qua
Nhân Quả Thiên Luân Đại Trận.
Dung nham dưới chân miệng núi lửa cũng không có động tĩnh gì ngoài bong bóng
nổi lên rồi nổ tung.
Qua một hồi lâu, vẫn là bong bóng hiện rồi tan biến, ba mươi Hồn Thú đứng bên
miệng núi lửa không có nói gì nhưng ai nấy đều hiểu những bong bóng đó hiện
lên là Nham Vương không để ý tiểu thế lực của Lương Việt Hưng, ba người bên
trong bên cạnh Nham Vương đã lâu liền hướng về phía hai nữ tử nói:
Hai tỷ muội kia dáng vẻ ngoại hình xinh đẹp mê người giống nhau khác biệt duy
nhất là lân phiến đính trên mặt, một người có vài điểm trên lông mày một người
không, bản thể là Huyễn Mị Xà có khả năng mê huyễn người khác nhưng đối với ba
người kia thì cũng chẳng đáng là gì.
Ba người kia trên đầu đều mọc sừng, không khác gì sinh ba, người bên trái
không có gì nổi bật nhưng người ở giữa cùng bên phải có một điểm cùng hai điểm
chấm đỏ trên trán. Theo thứ tự hẳn là lão đại, lão nhị cùng lão tam.
Tỷ muội song sinh kia nhìn về phía Tam Đại Tướng kia lập tức bất mãn phản bác
kèm vài phần chế giếu:
Hừ! Chỉ là một tiểu thế lực nhỏ nhoi một ngàn hồn thú, còn không đủ để ba
mươi hồn binh của ta nhét đầy bụng! Ta thấy chỉ cần năm ngàn là đủ!
Các ngươi tùy ý làm, nếu không xong thì các ngươi cứ đợi mà chịu nộ hỏa của
đại nhân đi!
Ba thân tín của Nham Vương nghe vậy liền phất tay. Mọi người rời đi ngay sau
đó, chỉ còn ba người đứng đó nhìn nhau, lão tam dò hỏi:
Lão đại! Huynh thực sự tin tưởng để cho hai lão thái bà đó đi sao? Sao
chúng ta không tranh công đi trước, càng kiếm thêm sự tin tưởng của Nham
Vương!
Các ngươi thì biết cái gì? Nham Vương cần là sự phục tùng tuyệt đối, mà
chúng ta đã có nó, hai bà nương kia làm như vậy chính là trái với ý Nham
Vương, sớm muộn cũng bị Nham Vương trừng phạt.
Lão nhị nói với lão tam khiến lão tam khó nói thêm điều gì, suy nghĩ một chút
quả thực đúng là như vậy liền gãi đầu cười cười.
Lão đại cũng không có để ý hai người, ánh mắt luôn hướng về phía xa xăm không
biết nghĩ gì. Hai người thấy lão đại như vậy cũng không có thắc mắc gì, lão
đại luôn luôn trầm mặc như thế kể từ khi phụ mẫu bọn họ chết đi.
Có lẽ là suy đoán nguyên nhân dẫn tới cái chết của phụ mẫu.
Lương Việt Hưng không hề hay biết Nham Vương bắt đầu sai người tới đánh hắn mà
hắn thì vẫn đang ngồi trong phòng đọc sách chờ đợi trời tối ra ngoài thu phục
hồn thú.
Theo hắn thấy thì trời tối đều có nhóm hồn thú tụ tập lại thành đàn đi với
nhau càng dễ thu phục, thêm vài con mồi yếu ớt thành đoàn nữa lại càng dễ.
Trời tối lại đến, Lương Việt Hưng đóng lại cuốn sách đi ra bên ngoài pháp
trận, Mạc Tà thì vẫn ngồi ở trung tâm hấp thu lấy linh hồn khí xung quanh đã
nhạt dần và chuẩn bị cạn kiệt,
Thời gian mà hắn đột phá lâu hơn Lương Việt Hưng tưởng, nhưng hắn tin chắc một
điều tên này đột phá xong nhất định sẽ cường đại rối tung rối mù.
Ra ngoài pháp trận nhìn hồn thú chi chít đủ chủng loại lăn lê nằm ườn trước
nhà, Lương Việt Hưng lắc đầu ngao ngán, tâm thần nhất động điều đi Hắc Điêu, A
Ngạo cùng Bạch Hạc và nửa số quân đi vào trong rừng gia tăng thế lực của bản
thân.
Tiến vào trong rừng sâu, để lại một nửa số quân cảnh giác phòng bị tại gia,
Lương Việt Hưng nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt.
Đại quân hắn chọn đi đều là hồn thú thuận lợi trong bóng đêm, rất khó phát
hiện ra. Bạch Hạc đi đầu cùng năm sáu con tiểu thú nhất cấp bày ra bộ dáng
thận trọng đi trong rừng vô cùng điêu luyện, chắc chắn chỉ có người đã thực
hiện kế này nhiều lần mới có thể như vậy.
Ngay cả đám tiểu thú theo sau Bạch Hạc cũng là như thế, tuy khác biệt với đại
quân nhưng đều là hồn thú thiên về tốc độ nhanh chóng gia nhập dưới trướng
Bạch Hạc nên vô cùng quen thuộc tình cảnh này.
Lúc mới đầu cũng không có thuận lợi cho lắm, chỉ thu về được hai ngàn con hồn
thú, lần hai đã có kinh nghiệm nên khá khẩm hơn chút, được hơn hai ngàn rưỡi.
Việt Hưng cũng vô cùng mong chờ lần ba này sẽ lên ba ngàn hay nhiều hơn nữa.
Không có suy nghĩ nhiều, Lương Việt Hưng liền đem bản thân hắn ẩn nấp vào
trong cơ thể Hắc Điêu quan sát tình hình phía dưới.
Toàn bộ đại quân đều thành hình vòng cung bao vây vòng ngoài bảo hộ bọn họ,
chỉ cần cắn câu, bọn hắn liền thu lưới.
Trận thế lần này có chút xưng hư động chúng nhưng để nhanh chóng thu phục lập
lên đại quân hùng mạnh lật đổ Nham Vương, Lưu Hoàng cùng Điệp Hoàng, hắn nhất
định phải làm như thế.
Đồng thời hắn cũng phải không ngừng tu luyện nâng cao tu vi của bản thân, kéo
giãn khoảng cách với đám thú nếu không thì sẽ chỉ giới hạn tại hồn thú nhị
cấp, và khi bọn chúng ngày một đông hơn ắt sẽ sinh tâm làm phản.