Người đăng: dodanhban
Hoàn thành hạ xuống linh hồn khế ước, Việt Hưng liền thu hồi lại đầu long năm
thước kia trở lại. Dường như A Mao cũng không có bận tâm tới cái tên của mình
cho lắm, lúc thả xuống cũng không có làm ra hành động phản kháng gì mà tiếp
tục là bộ dạng cũ, như chuyện vừa nãy chưa hề xảy ra.
Nhìn tiểu tử này lại lười nhác như vậy, hắn liền có chút phẫn nộ, liền đem đầu
long dài mười thước ra trước mặt nó nhưng nó lại không thèm để ý. Hắn thu hồi
lại đem ra đầu long dài mười trượng, lúc này A Mao cùng đám tiểu thú xung
quanh liền sợ hãi tránh xa, còn A Mao thì run rẩy, không dám phản kháng ý chỉ
chủ nhân.
Hắc Điêu, A Sưu cùng A Ngạo dường như từng bị tên này ngó lơ nên nhìn thấy bộ
dạng hiện tại liền vô cùng khoái chí cười lăn lộn trên mặt đất. Tang Tương
cùng Bạch Hạc vẫn tùy ý ở chung quanh không thèm để ý đám người này.
A Mao thì sợ hãi run rẩy, mang đôi mắt long lanh van xin nhìn về phía Việt
Hưng, nhưng Việt Hưng không hề cảm động trước chút việc nịnh nọt này, liền
điều khiển đầu long mười trượng kia gầm lên một tiếng.
Long ngâm khuếch tán, lông mao A Mao rơi rụng theo sóng âm bay về phía sau,
thân thể lại càng run rẩy.
Việt Hưng ra một lệnh liền điều khiển đầu long mười trượng kia từng bước lại
gần A Mao, khí thế kinh người đè ép A Mao từ quả bóng tròn dần biến dạng.
A Mao hiểu tiếng Việt Hưng nói, tiểu mao cầu trên đầu nó lập tức hiện lên dấu
hỏi, hẳn là đang suy nghĩ, nhưng lập tức nó lắc lắc không biết là đầu hay thân
khiến khuôn mặt Lương Việt Hưng xám xịt âm trầm nhìn A Mao, đầu long đang uy
hiếp khí thế lại càng bùng nổ.
A Mao liền sợ hãi, thân thể bỗng dưng biến ảo, mềm dẻo uốn lượn như nước, bỗng
biến thành một đầu long không ra long, hình dạng xấu xí nguệch ngoạc không
khác gì cho mấy tiểu hài tử ba bốn tuổi vẽ ra, long lân mờ ảo vẫn còn mang
lông mao của nguyên thể.
Thực làm mất hình tượng bá khí, cao ngạo và lãnh đạm của Long tộc.
A Mao biến ảo long mà trông như giun liền vui mừng sung sướng dùng bốn chân bò
bò trên mặt đất một hồi liền chạy lông nhông khắp nơi, miệng thỉnh thoảng kêu
lên vài tiếng gào gào như tiểu hài tử giả trang mãnh thú.
Việt Hưng nhìn như vậy, trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ cười khổ không thôi. Tâm
động thoáng cái liền điều khiển đầu long mười trượng thu nhỏ lại còn hai
trượng đem con giun xấu xí kia trói chặt lên cây.
Lương Việt Hưng trói xong tiểu tử này liền truyền tin cho đám Hắc Điêu. Bọn
chúng vô cùng biết nghe lời, đem thân thể của mình hóa lớn một chút đi lại
trước mặt A Mao.
A Mao thấy chủ nhân vẫn còn mà đám Hồn Tướng thực lực cường đại đi lại trước
mặt hắn, linh trí kém còn chưa hiểu lắm nhưng đi lại vài cái nó liền hiểu ra,
tận lực nhỡ kỹ từng chi tiết trên thân thể Hồn Tướng.
Qua khoảng một nén nhang, A Mao biến ảo thân hình, không còn làm nhục Long tộc
với con giun xấu xí, đầu như Hắc Điêu, thân dài như A Sưu có lông ngắn mọc
toàn thân, hẳn là của A Ngạo, trên thân mọc ra ba đôi cánh tròn xoe của Tang
Tương, dưới thân mọc đôi thân mảnh mai thon gọn của Bạch Hạc.
Hình dạng kỳ lạ như vậy, ngay cả Tang Tương trầm mặc cũng phẫn nộ, vỗ vỗ đôi
cánh chuẩn bị phát ra lực lượng khủng bố, muốn đem tiểu tử này đánh tan thành
mây khói.
Có lẽ sâu trong thâm tâm Tang Tương, mang huyết mạch Phượng Hoàng là chủng tộc
cao quý, cao ngạo từ sâu trong linh hồn không cho phép bất cứ một loài nào
biến thành. Ngay cả A Mao cũng thế, nhưng vì mệnh lệnh chủ nhân không thể trái
lại, Tang Tương cũng phải làm theo.
Việt Hưng sắc mặt cũng không được tốt, cổ quái nhìn về phía A Mao, trong tâm
thầm mặc niệm hi vọng tiểu tử này không chết.
Khí thế Tang Tương ngày càng khủng bố, Hồn Binh, Hồn Tướng cùng Hồn Đại Tướng
xung quanh lập tức bỏ chạy khoảng trăm dặm mới dừng, đứng từ xa cũng giống
Việt Hưng, mặc niệm một Hồn Tướng vừa mới gia nhập liền ra đi.
Đồng dạng, A Mao cũng trở nên vô cùng sợ hãi nhìn về phía Việt Hưng cùng những
Hồn Đại Tướng khác cầu cứu nhưng không ai đứng ra.
Trong đầu nó hoảng loạn ập ẹ kêu cứu, Việt Hưng giả vờ như không nghe thấy,
quay đầu đi chỗ khác.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người đều quay đầu đi, không dám quay
đầu nhìn Tang Tương khủng bố hành hạ A Mao. A Mao thì không ngừng giãy dụa,
hai chân đạp đạp về phía trước như muốn thoát ra, nhưng đầu long mà Lương Việt
Hưng tạo ra trói vô cùng chặt.
Không thể thoát khỏi việc bị đánh, A Mao liền cam tâm chịu đánh, vô lực mềm
nhũn trượt xuống nhưng lại không thể.
Ánh mắt lập tức nhìn về phía Lương Việt Hưng đầy oán hận, khẳng định đang chửi
mắng hắn.
…
…
Lương Đấu Thiên đứng bên trong Mê Hồn quật với sương khói mờ ảo xung quanh sau
khi nghe xong những lời già nua thần bí kia nói, nhiệt huyết của hắn lại dâng
trào có thể thấy rất rõ qua ánh mắt.
Đấu Thiên tuy nghe như vậy vẫn nghi ngờ hỏi thăm danh tính, chức vụ của chủ
nhân giọng nói kia.
Nói xong, Đấu Thiên cũng bất đắc dĩ, tiền bối đó quá mức cường đại, cường đại
khiến hắn khó mà có thể biết, thậm chí còn mạnh hơn cả Thập Nhị, Thập Tam cùng
Thập Tứ.
Trong lúc suy nghĩ, một đạo quang mang lóe lên, bắn thẳng vào mi tâm của hắn
khiến hắn giật mình nhìn về phía bên trong, định mở miệng thì lão giả đó liền
giải thích cho hắn:
Đấu Thiên nghe vậy, tâm thần hoảng hốt, nhưng trải qua nhiều lần ảo cảnh khiến
tâm tính hắn bình ổn, chậm dãi hỏi:
Vậy nhi tử của ta? Hắn…
Không cần thiết! Huyết mạch của hắn vốn mạnh hơn ngươi! Chúng ta đều đã
phong ấn lực lượng bên trong cơ thể hắn, chỉ chờ thời cơ vừa tới, hắn liền tự
nhiên biết được tất cả! Thiên Nguyên Khải Hoàn đan là thứ tốt! Đưa dược liệu
cho ta!
Còn chưa nói xong, lão giả liền lên tiếng khiến Đấu Thiên cảm thấy bản thân
còn quá kém cỏi, nhiệt huyết lại càng dâng trào, mong muốn vượt xa tất cả.
Nhất là khi nhắc tới thần dược vừa trị thương vừa tăng cường thực lực, Đấu
Thiên không chút do dự lập tức lấy từ bên trong túi càn khôn ra hàng loạt dược
liệu đưa vào trong sương mù mờ ảo, không biết đi tới nơi đâu.
Không thể thấy được quá trình luyện dược, Đấu Thiên lẳng lặng đứng chờ đợi,
không biết qua bao lâu, thanh âm xấu hổ phát ra khiến vẻ mặt Đấu Thiên cổ
quái, trong nội tâm thầm nghĩ:
Không phải chứ! Tiền bối mà cũng có lúc như vậy sao?
Khụ! Khụ! Mau cầm lấy rồi đi đi!
Lão giả bên trong như nghe thấy tiếng lòng của Đấu Thiên, vội ho vài tiếng lập
tức đưa trở lại một viên đan dược gồ gề thô ráp, lưu động không ít thanh
tuyến, mùi hương tỏa ra tràn ngập không gian khiến người hít vào đều thấy toàn
thân sảng khoái.
Đấu Thiên trong lòng lại nghi ngờ, làm sao chỉ có một viên, không phải bị lão
đầu này lừa mất rồi chứ?
Đang suy nghĩ, một trận đau nhức xuất hiện khiến hắn không dám nghĩ nhiều, lập
tức cúi đầu rối rít xin lỗi rồi tầm mắt trở nên mơ hồ.