Người đăng: dodanhban
…
…
Cẩm Tuyền hóa thân Lạc Tuyền Ngư xong, hai tay bắt đầu khống chế thủy hệ
nguyên khí của bản thân phát động võ kỹ.
‘Huyền phẩm võ kỹ Vũ Lạc Mê Huyễn!’
Một đám sương mù tạo từ thủy hệ nguyên khí của nàng bắt đầu tán ra xung quanh
che lấp thân ảnh của nàng bên trong, tay trái lật một cái liền xuất ra một
viên thạch đầu trắng ngà vội vàng đem nó hấp thu, tay phải cầm một nhánh cây,
miệng thúc dục võ kỹ tăng tốc.
‘Huyền phẩm võ kỹ Lạc Tuyền Ảnh!’
Thân ảnh nàng di chuyển mờ ảo trong làn sương khói càng thêm lung linh, như
tiên tử hạ phàm đang nhảy múa uyển chuyển mềm mại.
Bảy người Độc gia đội mũ chùm đầu có kí hiệu đặc biệt của tộc nội dừng lại
trên những cành cây to lớn, tay lăm le châm độc, chỉ cần chờ người thứ tám
cùng đội trưởng có hiệu lệnh là phóng.
Người thứ tám là một người có độc trùng chuyên về nhãn pháp, nhìn thấu những
việc xảy ra cách đó không xa chỉ cần không bị những vật cứng che chắn, chứ
sương mù của nàng còn chưa đủ để che mắt hắn, vì hắn có cũng có Huyền phẩm
pháp nhãn.
‘Huyền phẩm pháp nhãn Trùng Đồng!’
Xuyên qua khăn che mặt, đôi đồng tử người này từ màu tím vẫn là màu đó nhưng
trong đó lại ẩn hiện con tiểu trùng nhỏ di động, vô cùng ghê người. Đôi mắt
hắn nhìn vào trong đám sương mù mà Cẩm Tuyền tạo ra, nhìn thấy thân ảnh của
nàng như đang múa mà dần bị hấp dẫn, đôi mắt trùng đồng suýt nữa thì giải trừ,
may mắn có đội trưởng đánh hắn tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi nói:
Mê vụ của nàng vô cùng lợi hại, có thể khắc chế pháp nhãn đồng phẩm, không cần
thận sẽ bị mê hoặc làm phản. Và hắn biết một khi làm phản bất thành sẽ bị lôi
đi làm vật thí nghiệm cho các loại độc mà Độc gia nghiên cứu.
Một phen thoát chết thành công, hắn cắn lưỡi phun tinh huyết vào hai ngón trỏ
bôi một đường lên mắt của mình cùng một đường ở giữa trán.
‘Địa phẩm pháp nhãn Tam Nhãn Tử Đồng!’
Giữa trán của người này từ phẳng lì không một nếp nhăn dần xuất hiện một khe
nhỏ nằm dọc, khe nhỏ mở ra một đôi mắt khác xuất hiện, phối hợp với đôi mắt
của hắn đang phát động Huyền phẩm pháp nhãn Trùng Đồng nhìn thấu qua sương mù,
quan sát hành động của Cẩm Tuyền làm tại bên trong.
Quan sát một lúc, người này nhìn thấy nàng di động uyển chuyển, tay cầm nhánh
cây vẽ trên mặt đất một số đường văn kí tự kì quái, lập tức hét lớn:
Người này vội vàng chỉ ra bốn góc điểm mà hắn cho là yếu nhất trong trận pháp
này, đội trưởng đầu chùm mũ có kí hiệu nhị trùng nghe vậy lập tức phát lệnh
phi châm vào bốn điểm đó.
Bốn tiếng xé gió vang lên, bốn cây châm độc được bắn ra thẳng hướng vị trí
trong sương mù. Cẩm Tuyền bên trong như cảm nhận được có một độc vật nào đó
tiến vào phạm vi sương mù của nàng, lập tức xoay chuyển thân thể, tay phải vẫn
cầm nhánh cây tiếp tục vẽ trận văn với tốc độ mau hơn lúc trước.
Tam Nhãn Tử Đồng của người kia nhìn thấy Cẩm Tuyền xoay chuyển phương vị, lập
tức kinh ngạc, sau đó lại vui mừng nói:
Đội trưởng nghe vậy cũng nửa tin nửa ngờ, nói:
Đội trưởng chỉ tay vào đúng năm người, bao gồm cả tên Tam Nhãn đó, trong gia
tộc không lúc nào là không đề phòng, nếu không chỉ sợ là cái chức Đội trưởng
nhị trùng của hắn cũng không vững. Bên trong gia tộc phân làm ngũ trùng, nhất
trùng là tộc nội, nhị trùng là đội trưởng liệp đội trong tộc nội, tam trùng là
trưởng lão tộc, tứ trùng là gia chủ, ngũ trùng chắn chắn chỉ có một!
Chính là Độc gia Thái trưởng lão!
Hầu như tất cả gia tộc tại phía Nam Huyền Minh đại lục này đều lấy cách đó mà
phân chia địa vị.
Mà hắn nhị trùng Độc Điểm Mã, nay mới hai mươi bảy tuổi, thân tín cũng chỉ có
ba, toàn bộ đều được điều đi bắt người. Vì vậy mà hắn mạnh dạn ở lại với bốn
con sói.
Ba thân tín của hắn được chỉ định đi bắt người cũng có chút bất an, nhưng vẫn
tin tưởng đội trưởng với cảnh giới Hoàng Kim lục tinh vẫn có thể khống chế cục
diện, lập tức gật đầu phóng nhanh về hướng hai người chạy thoát.
Độc Điểm Mã cùng Tam Nhãn Tử Đồng gọi Độc Thiên Dương ở lại, người người bất
an. Độc Điểm Mã sợ bốn người Độc Thiên Dương nhân lúc hắn sơ ý đánh hắn một
đòn phủ đầu thì khó mà thoát chết đoạt công. Đồng thời Độc Thiên Dương cũng lo
lắng y chang, muốn tranh giành chiến công thì khó mà có thể đánh lại Hoàng Kim
lục tinh chấp bốn người Hoàng Kim nhất tinh như chúng.
Độc Điểm Mã đứng thẳng, đồng tử màu tím thỉnh thoảng lại liếc qua những người
kia, tránh cho bọn chúng phối hợp với Cẩm Tuyền mà đánh chết hắn, sau đó đem
nàng ta về gia tộc báo công.
Trọng điểm lần truy bắt này là đứa bé kia chứ không phải Cẩm Tuyền, dung mạo
nàng tuy xinh đẹp động lòng người, dáng người mềm mại, phổng phao nhưng hắn
không phải lòng người. Hắn là lòng lang dạ sói, chuyên tính kế người ta mới có
được chức vị cùng thực lực như ngày hôm nay.
Đương nhiên nếu có thể bắt nàng về cho Tam trưởng lão ham mê sắc đẹp thì chắc
chắn cái bệ ghế của hắn được đổi từ gạch đá sang sắt thép.
Khoảng cách Táng Địa cốc chỉ còn lại bảy dặm, trung niên nhân bế người con của
mình trốn khỏi truy sát của Độc gia lâu ngày chưa được nghỉ ngơi, nhưng may
mắn hắn có yêu thú Sa Mạc Đà làm bạn, có thể dự trữ lương thực nhiều ngày
trong bụng mà không lo chết đói, chạy nhiều ngày vẫn không mệt mỏi nhưng lại
chẳng có chút sức chiến đấu nào, còn phải mặc thêm đống áo trông mập mạp vô
dụng vô cùng, khiến hắn cảm thấy có lỗi với nàng. Làm nam nhân trụ cột trong
nhà lại phải chạy trối chết, bỏ lại thê tử sau lưng mình.
Người trung niên đang chạy vội bỗng nhìn thấy thân ảnh mờ ảo không rõ bao
nhiêu người trong khu rừng sương mù gần Táng Địa cốc hướng phía mình, còn
tưởng là một đội truy binh khác làm hắn hốt hoảng vội vàng quay đầu chạy ngược
lại hướng bọn họ.
Những thân ảnh phía xa đó bỗng như nhìn thấy được thân ảnh người trung niên,
lập tức phóng nhanh về phía hắn.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đuổi theo thân ảnh của trung niên nhân bế một thiếu
niên trong ngực ôm túi gấm thêu hình hoa sen. Người bên trái chạy nhanh nhất
định ra chiêu giết người này nhưng động tác của hắn lập tức dừng lại vì đội
trưởng đang cầm tay hắn, tay trái của hắn vẫn còn chưa bị tóm, lập tức lật tay
lấy ra một viên đá bắn vào chân trung niên nhân làm hắn ngã khuỵu xuống.
Đội trưởng này mang khuôn mặt chính trực, cương nghị, đôi mày sắc bén, ánh mắt
hình viên đạn nhìn thẳng vào mắt người vừa ra tay kia, làm người kia cảm thấy
một loại áp lực vô hình, như đứng trước đầm rồng hang hổ, phía sau thì bị đủ
loại yêu thú cuồng bạo miệng máu mở rộng tùy thời muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Thân thể người này cao lớn hơn trung niên kia một cái đầu, khoảng bảy tám
xích, mặc y phục để lộ chân tay cường lực to lớn đầy sẹo, thân hở ngực, làm
trung niên cảm thấy mình như một con kiến đứng trước con voi.
Liệp đội này toàn bộ đều mặc áo choàng kim sắc, mỗi người đều thêu lên một đôi
cánh dơi, may mắn không phải man tộc không thì hắn đã chết rồi.
Phu quân của Cẩm Tuyền đang suy nghĩ xem lai lịch người này là ai mà lại ở
trong khu rừng thì đôi mắt bắt đầu choáng váng, không còn thấy gì cả ngất lịm
đi nhưng tay vẫn nắm chặt lấy túi gấm cùng bàn tay nhỏ bé của con trai mình.