Lo Lắng!


Người đăng: dodanhban

Việt Hưng lừa được Tiểu Hổ đi cùng để bảo vệ mình, hắn liền vui vẻ phần nào,
tay vỗ vào người nó nói:


  • Biến về bản thể của ngươi rồi đi thôi!

Tiểu Hổ lập tức nghe lời, biến trở về bản thể to lớn để Việt Hưng cưỡi trên
lưng mình rời đi. Bỏ lại căn nhà gỗ không cửa bị gió lùa vào nhưng không làm
nó trở nên lạnh giá hơn, vì nơi này đã tràn ngập hơi thở nồng nặc của Hỏa
Huyết Lang Tửu.

Theo Lương Việt Hưng hắn thấy thì Tiểu Hổ này vừa to lớn, mà lại bị hai người
Sở Mạnh hợp lực, đánh ra nhất kích phẫn nộ mà không chết, riêng Sở Hành Đoan
chặt đuôi bằng đinh ba thì không nói làm gì, chỉ một mình Sở Mạnh sử dụng bản
mệnh thần thông Bạch Hỏa Viên Vương Biến thôi cũng chỉ đánh bay Tiểu Hổ mười
trượng, còn chưa kể tới tu vi hai người đều vô cùng cao. Đặc biệt là nó vô
cùng hiểu tiếng người, tuy một phần có lẽ là do việc bị nô dịch mà linh trí
tăng nhưng việc nó làm trước đó như trêu đùa với hắn thì có thể khẳng định
được rằng Tiểu Hổ này rất có thể là yêu thú mang tu vi trên Hoàng Kim cảnh.

Mà Sở Hành Đoan lại có thể đánh Hỏa Hổ một cách vô cùng tùy ý, không hề có cảm
giác gọi chút áp lực, càng khẳng định tu vi của Sở Hành Đoan cũng vô cùng cao,
vượt qua cả Hỏa Hổ, có lẽ đạt tới cảnh giới của các Thái trưởng lão cũng nên.

Lương Việt Hưng dẫn theo Tiểu Hổ đi theo bên mình, lao nhanh về hướng Nam, nơi
mục tiêu kế tiếp hắn cần ở tại nơi đó, Thiết Bảo Diệp cùng Phủ Hoàng Đằng.

Cưỡi trên lưng Tiểu Hổ to lớn, nhãn giới của hắn được nâng cao lên, không còn
phải nhìn mấy con tiểu trùng, hay kiến nhỏ li ti sinh hoạt dưới chân mình nữa
thay vào đó là một đám chim chóc bay lượn trên trời.

May mắn Hỏa Hổ to lớn thường mở rộng miệng phún hỏa, thiêu đốt những gì cản
đường phía trước, Lương Việt Hưng trên lưng mới không bị cành lá đập vào mặt.
Không thì tóc tai, mồm miệng hắn đã đầy lá cây.

Với tốc độ của Hỏa Hổ thì chưa đến một nén nhang, hai người Lương Việt Hưng đã
đến khu vực cần đến.

Trước mắt hắn là một khu rừng rậm xanh thẳm, dù đang là mùa đông nhưng lá cây
vẫn xanh um tùm, rậm rạp chằng chịt, cành lá nhiều tới mức che phủ cả bầu
trời, mau mắn hiện tại đang có nắng, một số tia xuyên qua các kẽ lá chiếu rọi
xuống chứ trời mà nhiều mây thì trong này tối không khác gì ban đêm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tâm tình Việt Hưng như được thư giãn, toàn thân nhìn
vào tràn ngập cảm giác ấp áp, nhưng lập tức hắn tự tát vào mặt mình một cái
sau lại giật lông mao của Hỏa Hổ dưới thân, đánh nó đang mơ mơ màng màng chuẩn
bị gã xuống đất đứng thẳng trở lại.

Việt Hưng cảnh giác cảm nhận xung quanh thì phát hiện ra một mùi hương là lạ
lưu động trong khu rừng tạo thành lớp sương mỏng vô cùng khó phát hiện. Một
mùi hương có thể nói là…

Vừa định truy tìm tiếp thì Lương Việt Hưng đã hôn mê trên lưng Hỏa Hổ. Tiểu Hổ
không còn được Việt Hưng tạo động lực đánh tỉnh, thần trí trở nên mơ hồ rồi
cùng nằm xuống bên cạnh gốc đại thụ ngay rìa rừng rậm, một bên xanh um, một
bên trụi xơ xác.

Không biết qua bao lâu, một đoàn người đi tới nơi này, bọn họ cũng chỉ mặc một
tấm da lông che phần dưới, thân để trần lộ cơ bắp sáu múi vô cùng rõ rệt.
Trông bọn họ có vẻ giống như thổ dân nhưng đầu tóc vô cùng gọn gàng, vô cùng
kỷ luật, ai nấy đều có một vài vết sẹo trên thân mà không hề dữ tợn, hung hãn,
chỉ có một vẻ dũng mãnh, thiện chiến.

Đặc biệt là người đi đầu, người này bên tay đeo một chiếc vòng làm từ răng
nanh, trên những chiếc răng vẫn còn một vài vết máu đỏ thẫm khô lại, khuôn mặt
chính trực luôn nhìn về phía trước, không hề kiêu ngạo một chút nào.

Một đoàn này có khoảng bảy người, ai nấy đều mặc một bộ đồ giống nhau, nhưng
chỉ có người đi đầu là có lang nha hoàn trên cánh tay trái, trên tay bọn họ
cầm một cây giáo làm từ sắt bóng loáng, vô cùng sắc bén.

Không ngờ tận bên trong rừng sâu, đám người trông như thổ dân này lại có thể
làm ra được một thứ vũ khí sắc bén, tinh xảo như vậy.

Đoàn người này đi từ phía sâu trong rừng ra bên ngoài, trên thân có không ít
vết máu đã được xử lý, cầm máu, có lẽ đã phải trải qua một trận chiến nào đó
trên đường. Dẫn đầu đoàn người đi tới biên giới giao thoa giữa ‘thiên đàng’ và
‘địa ngục’, hai người đi phía sau người có lang nha hoàn trên tay, chỉ về phía
trước nói:


  • A nha nha! Có một đại miêu xuất hiện ở bìa rừng của bộ tộc chúng ta! Tối
    nay chúng ta có thể thỏa mãn cơn đói được rồi a! Đội trưởng, ngài xem chúng ta
    nên làm gì với đại miêu này đây? Nướng? Hấp? Hay là nấu canh cho đại tẩu bồi
    bổ? A kha kha kha…

Đám người nghe thấy vậy cũng vui vẻ cười lớn, làm người gọi là đội trưởng đi
đầu, khuôn mặt trẻ trung đã có nét trưởng thành, khoảng hai mươi bảy tuổi có
chút xấu hổ, mặt hơi đỏ nhưng cười vô cùng hào sảng:


  • Mấy người các ngươi đều đã lớn cả rồi mà vẫn chưa thèm lấy vợ, sinh con
    giúp bộ tộc chúng ta lớn mạnh đi, mà vẫn còn tâm tư chơi bời? Nếu không phải
    là tộc trưởng có nhiệm vụ giao cho chúng ta, chắc các ngươi vẫn còn đang trốn
    phụ mẫu các ngươi ngụp lặn ở chỗ nào đó cũng nên. Ha ha ha ha ha…

Đội trưởng nói ra lời khiến bọn hắn vô cùng đau đầu, bọn hắn đều là huynh đệ
vào sinh ra tử cùng nhau nhiều lần, cũng chỉ vì một đứa con gái mà không dám
ra tay, sứt mẻ tình huynh đệ. Cả đám đều gãi đầu cười cười, liền tiến tới bên
cạnh Hỏa Hổ, kiểm tra.

Tới nhìn một lúc thì có hai người hướng về phía đội trưởng trẻ hô lớn:


  • Đội trưởng! Chúng ta thấy một đứa trẻ!

Nghe thấy tiếng kêu phát hiện một đứa trẻ của hai người kia, đội trưởng lập
tức đi tới bên cạnh, ngồi xuống tay đặt lên trán Lương Việt Hưng, để hai tay
tại mũi phát hiện có gió lưu động liền thả lỏng tâm tình một hơi.

Tại buổi tối ngày hôm trước, trong một túp lều da nhỏ, bên trong tối om, chỉ
có cây nến trên bàn lộ cái bóng một người qua khe hở dưới túp lều đó, bên
ngoài là một trung niên nhân, thân xăm mình long xà, thuồng luồng các thứ lên
trên thân, bên dưới là một chiếc khố bằng vải, để lộ thân trần với vài vết sẹo
nhưng không thể làm các nhóm cơ mất đi nét hoàn mỹ, tóc dài xõa sau lưng,
khoanh chân ngồi trước cửa lều.

Người này vô cùng có ý tứ, không hề ngồi lên trên chiếc bóng qua khe mà ngồi
như đối diện, bóng đối bóng, vì đằng sau người đó là một cây đuốc chiếu hắc
ảnh của hắn xuống mặt đất.

Một giọng nói khàn khàn từ trong chiếc lều da đó phát ra, ngắt quãng vô cùng
khó hiểu, nhưng trung niên kia vẫn cúi đầu lắng nghe như tiểu bối nghe giảng
bài:


  • Bìa rừng… Thiếu niên… Hổ… Hưng… Điềm…

Nghe thấy xong một số từ ngữ khó ghép lại thành câu, trung niên còn đang xoắn
não suy nghĩ thì một tiếng gió thổi qua khe cửa vào của túp lều làm ánh sáng
vụt tắt, chiếc bóng không còn xuất hiện. Trung niên nhân kia cũng không có tò
mò cố nhìn vào bên trong mà chỉ đứng dậy, yên lặng rời đi.

Ra khỏi khu vực cửa lều, trung niên nhân cho người gọi một nhóm liệp đội tới,
dặn dò đôi chút liền phất tay bảo bọn họ rời đi, sau đó liền chắp tay sau lưng
mặt trầm ngâm suy ngẫm, rồi cũng rời khỏi nơi này.

Đi ngang qua một bức tượng vô cùng to lớn, nhìn lên trên thì hắn thấy được,
thân hình một con đại quy vô cùng to lớn, với quang mang từ những tinh trần
giữa trời đêm làm nó trở nên vô cùng huyền ảo.

Trời trở tối, màn đêm phủ xuống cánh rừng xanh um, tĩnh lặng khiến nó trở nên
âm u, u tối, ám ảnh, lạnh gáy lẫn rùng rợn bởi tiếng quạ thỉnh thoảng kêu lên
trong đêm tối.

Đoàn người để thân trần, thân dưới đủ che lại bằng tấm da thuộc, trên vai
khiêng theo một con đại miêu bị trói chặt nằm trên chiếc chõng bọn họ làm suốt
buổi chiều bằng gỗ. Bên trong lòng Hỏa Hổ đó còn có một thiếu niên, tướng mạo
bình thường, đoạn mất tay trái hôn mê nằm đó.

Chính là Lương Việt Hưng cùng Tiểu Hổ mới bắt lúc sáng nay. Dẫn đầu là một
thanh niên còn ba năm nữa là bước sang tuổi ba mươi, tay đeo lang nha hoàn,
thẳng hướng rừng sâu mà đi.

Tại căn nhà gỗ, nơi mà Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan đạp tung cánh cửa nhỏ, hai
người đều đang ngồi trước cửa, tay chống cằm suy tư.

Bỗng nhiên Sở Mạnh ngồi bên trái mở miệng:


  • Đoan thúc, sao ngài không lo lắng chút gì vậy? Rõ ràng là Lương Việt Hưng
    mất tích cùng Hỏa Hổ sao ngài lại không có chút động tĩnh gì?

Sở Mạnh vội vã trách móc Sở Hành Đoan, nhưng lập tức bị Sở Hành Đoan đáp trả
khiến bản thân câm nín:


  • Ngươi! Tên ngu ngốc! Nếu như Việt Hưng có chuyện thì ta còn bình tĩnh như
    vậy sao? Liên hệ giữa ta cùng Tiểu Hổ vẫn còn a…

Lời nói này khiến Sở Mạnh phải yên lặng ngồi, bĩnh tĩnh suy nghĩ lại chính bản
thân mình. Đồng thời trong lòng thầm cảm khái, đánh giá Sở Hành Đoan:

‘Quả nhiên lão bất tử lâu năm, sống trong âm mưu quỷ kế luôn luôn bình tĩnh!’

Ắt xì!! Sở Hành Đoan dường như cảm thấy có người nói xấu sau lưng mình, liền
nhảy mũi một cái. Chính cái nhảy mũi này làm Sở Mạnh có chút giật mình, vội
vàng biện hộ:


  • Ai… Trời trở lạnh, mặc không ấm ra ngoài dễ bị cảm lạnh! Mau! Chúng ta tới
    làm chén Hỏa Huyết Lang Tửu cho ấm bụng, rồi đi tìm tin tức Việt Hưng sau cũng
    được.

Sở Mạnh nói xong, không biết từ bao giờ đã lôi ra hai cái chén nhỏ đựng một
chất lỏng, tỏa ra một mùi men nồng nàn lẫn theo huyết khí nhàn nhạt nức mũi
uống vào trong bụng, sau lại đẩy một chén khác sang cho Sở Hành Đoan, ép hắn
lại phải uống.

Kế tiếp chính là một màn Lương Việt Hưng từng chứng kiến qua. Kẻ đưa người
cụng, liên tục rót không khí vào trong bụng rồi lại cụng, một cách vô cùng
nhiệt tình.


Long Việt Thần Hoàng - Chương #23