Người đăng: dodanhban
Thời điểm hắn nghĩ lại thì trời cũng đã ngả tối, mặt trời và mặt trăng giao
thoa đổi chỗ, Việt Hưng suy nghĩ xem có nên nhổ hai cây đem về hay không? Cuối
cùng hắn quyết định quay lại, tay nhanh chóng đào xung quanh hai loại cây một
cái hố đất nhỏ.
Tay cầm lấy thân cây liên tục đập nhẹ vào thân đại thụ trụi lá bên cạnh để đất
đá bám trong bộ rễ mau chóng rơi xuống. Đất đá rơi xuống, bất ngờ có một thứ
gì đó thu hút ánh mắt của Việt Hưng. Lương Việt Hưng mau chóng tiến tới nhìn
thì thấy một cục đất tròn hơi nhô lên trong cái hố hắn đào, một vài lớp đất
trên đó bong tróc để lộ một phần như vỏ trứng trắng sáng dính chút đất cát.
Thấy vậy, hắn bắt đầu dùng tay mình đào bỏ thêm lớp đất bên ngoài thì mới thực
sự lộ ra chân diện mục của thứ này. Tay phải ôm nó vào ngực, liên tục quan
sát, bản thân hắn lại vô cùng cảm thấy kỳ lạ trước những hoa văn ẩn hiện như
đang lưu động trên vỏ trứng.
Nhìn đống hoa văn ẩn hiện kỳ lạ như vậy, bản thân hắn lại không hề biết chút
gì về hoa văn thần bí này nên đành gác tạm sang một bên, bỏ vào bên trong túi
càn khôn rồi mau chóng rời đi trước khi trăng lên đỉnh đầu.
…
Việt Hưng rời đi chỗ đó một lúc lâu, tại vị trí hố đất được Việt Hưng lấp trở
về nguyên dạng xuất hiện một màn sương khói mờ ảo, yên vụ bỗng xuất hiện giữa
màn đêm lạnh giá khiến nơi này trở nên âm u, huyền bí.
Sau đó là thân ảnh nhỏ bé mờ ảo không rõ của một người đứng thẳng, nhìn về
phương vị Việt Hưng vừa mới bỏ đi mỉm cười. Thân ảnh người đó mang nét mặt
điềm đạm, bình tĩnh, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng đó như muốn gửi gắm hy vọng
vào người vừa mới tại đây.
Bỗng từ đâu đó hiện lên một đám yên vụ tử sắc bắt đầu lan tràn khắp nơi mà yên
vụ kia từng tại. Thôn phệ! Yên vụ tử sắc đó chính là đang bắt đầu cắn nuốt như
muốn đồng hóa yên vụ thông thường kia thành yên vụ tử sắc.
Thân ảnh người kia mờ ảo nhìn yên vụ tử sắc lộng hành mà mặt vẫn bình tĩnh
nhìn lấy toàn bộ. Ánh mắt hi vọng nhìn phương xa giờ kèm theo cả một tia ý chí
quật cường.
…
Mỗi một mùa trôi qua là có một số đặc điểm không bình thường, như mùa đông này
đây, thủy hệ yêu thú có hàn khí, trong thiên địa xuất hiện một đống yêu thú
phong hệ cùng một số hỏa hệ.
Mùa xuân thì xuất hiện mộc hệ cùng thổ hệ yêu thú rất nhiều, hỏa hệ yêu thú
giảm một chút sức mạnh, và thủy hệ thì tăng một chút. Mùa hạ thì hỏa hệ mạnh,
thủy hệ cũng mạnh. Mùa thu thì có lẽ là cân bằng nhất trong cả năm. Những yêu
thú hệ khác thì gần như ít thấy trong bốn mùa, đặc biệt là ba mùa chênh lệch
kia, chỉ có mùa thu xem như ổn định nhất.
Nằm trên chiếc võng mắc giữa căn nhà gỗ, Sở Hành Đoan nhớ lại việc mình làm
ngày đó, một mình ngồi suy ngẫm tự hỏi bản thân. Nhưng bản thân hắn liền đập
nát cái ý chí tự hối lỗi đó, theo hắn nghĩ thì chính là do bọn chúng ngu ngốc
tin tưởng vào bên trong là có thể sống sót, không tranh thủ thời gian mà chạy
lại còn cố gắng chui vào thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
Nếu như trong Sở gia mà có một người cấp bậc như Thái Trưởng lão tồn tại thì
Sở Hành Đoan tin chắc, người đó còn đáng để đám tộc nhân đó dựa dẫm hơn là
hắn. Nghĩ một kiểu như cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với Sở gia như vậy, thâm
tâm hắn cũng cảm thấy yên lòng phần nào.
Chỉ là… việc của hai phụ tử họ Lương lại khiến tâm hắn có lỗi, thấy hành động
của mình sai vô cùng sai.
Đang nằm vắt tay lên trán suy ngẫm, bỗng một mùi hương thơm phức, nóng hổi
tiến vào trong sự cảm nhận khứu giác của hắn, khiến hắn trở về thực tại mở cửa
phòng rồi ra bên ngoài.
Bên ngoài trời đầu mùa khá rét, Việt Hưng quay về từ sớm đã bắt tay vào làm
vài món làm ấm cơ thể. Hỏa Huyết Lang Tửu được rót ra thành hai chén cho hai
người họ Sở, Lương Việt Hưng thì còn trẻ nên chưa thể uống mặc dù nó có lợi
cho bản thân hắn trong mùa đông. Nhưng chỉ mấy món có lạt tiêu hay hồ tiêu
chắc cũng đủ để giữ nhiệt, chưa kể đến thịt Hỏa Bạo Lang cũng có thể làm ấm cơ
thể. Tuy ít hơn so với hỏa tửu nhưng đỡ hơn là biến Việt Hưng thành một tửu
quỷ.
Sở Hành Đoan bước ra bên ngoài sân, nhìn lấy hai chén hỏa tửu, một đống món ăn
lấy xích huyết sắc làm chủ đạo bày trên mặt bàn như làm nhiệt đồ xung quanh
tăng lên không ít, một đám củi lửa vẫn còn đang cháy phừng phừng chiếu sáng
xung quanh cũng bớt vài phần lạnh giá, tối tăm.
…
…
Tại một nơi nào đó, tối tăm, mùi ẩm xông vào mũi, xung quanh có vài con chuột
nhắt chạy qua lại giữa những cái hố nhỏ bên dưới bức tường đất thỉnh thoảng
quay đầu kêu chít chít rồi để lộ đôi mắt đỏ. Một vài con côn trùng nhỏ nhỏ
xuất hiện tại nơi đây cũng không có linh trí như lũ chuột nên chỉ có di chuyển
một cách vô định.
Giữa căn phòng đó có mộ cái bồ đoàn bằng vải đã mục nát, chuột cắn tả tơi mà
bên trên bồ đoàn là một người toàn thân gầy trơ xương, mặc một cái áo bào hắc
sắc rách nát, tóc chỗ có chỗ không, cúi đầu tĩnh tọa như đã chết.
Bỗng thân ảnh người đó động dậy làm đám chuột nhỏ xung quanh đấy kiếm ăn hốt
hoảng bỏ chạy.
Thân hình người này rung lắc một vài lân rồi đôi tay gầy gò của hắn bắt lấy
những sinh vật nhỏ bé xuất hiện trong tầm mắt hắn nhét vào miệng nhai ngấu
nghiến như một tên quỷ đói đầu thai. Hắn ăn bất chấp hình tượng, ăn tới điên
cuồng, những con chuột bị hắn bắt được đều bị hắn nhai sạch sẽ, từng tiếng gào
rít thảm thiết vang lên trong căn phòng u ám.
Từng giọt máu rơi xuống cùng đám xương cốt nhỏ còn chút huyết sắc lưu lại xuất
hiện trên mặt đất chỗ hắn ngồi. Dần dần, cả căn phòng này chẳng còn lại một
thứ gì, ngoại trừ xương cốt chất thành đống, khuôn mặt hốc hác xanh xao đã có
chút khởi sắc, miệng dính máu vẫn còn chảy xuống, mắt đỏ ngàu với hốc mắt thâm
đen. Toàn thân người này tràn ra một loại khí tức quỷ dị như muốn thôn phệ tất
cả, một loại khí thế ăn cả thiên hạ.
Miệng máu mở rộng để lộ một đống răng nhọn như răng hổ, ngực mở lớn phồng lên
như hấp khí sau lại sẹp xuống, liên tục như vậy nhiều lần, thân hình của người
này từ gầy trơ xương đã thành một đại hán cường tráng, đầu tóc lởm chởm giờ đã
rụng sạch để lại đầu bóng lưỡng. Khuôn mặt vẫn không khác nhiều, chỉ đầy đặn
và có thêm thịt hơn lúc trước.
Thân hình người này trở thành như vậy, khuôn mặt có chút thỏa mãn, sương mù
bỗng xuất hiện bao quanh lấy hắn rồi rời đi. Căn phòng trống rỗng trở lại bên
trong u ám, đống xương cốt hồi nãy giờ lục đục di chuyển như sống lại. Từng
đoạn xương ghép thành một khung xương hoàn chỉnh của một con chuột liền đi như
trước lúc bị thịt.
…
Lương Việt Hưng sau khi ăn xong, cái bụng căng tròn, no nê thỏa mãn vỗ nhè
nhẹ, mặt đỏ ửng trông vô cùng hạnh phúc. Còn hai người Sở Mạnh, Sở Hành Đoan
mặt đỏ chót như lạt tiêu đang cầm lấy một cái chén đựng hỏa tửu đã cạn liên
tục cụng ly rồi ‘rót không khí’ vào trong cơ thể.
Bọn họ làm động tác này đã rất nhiều, nhiều tới mức một mình Việt Hưng sợ phí
phạm thức ăn mà phải ăn hết. Đây mới chỉ một chén thôi đã khiến cho bọn họ say
quên trời quên đất như vậy, nếu mà là Lương Việt Hưng thì không biết hắn sẽ
làm ra loại động tác xấu hổ nào đây a…
Nhìn lấy hai người bọn họ say xỉn mà hắn lại không chút e ngại, vì bản thân
hai người đều có một điểm chung là chỉ cần lúc bọn họ say mà bị đánh tỉnh thì
chắc chắc một điều là bọn hắn sẽ phẫn nộ vô cùng, dù là kẻ địch có mạnh đến
đâu cũng khó mà có thể ngăn cản kết cục bị đánh ra bã.
Bỏ mặc bọn họ say xỉn làm đi làm lại một động tác, Việt Hưng mang theo cái
bụng căng tròn vào trong nhà, nằm trên chiếc võng mắc sẵn, từ bên trong túi
càn khôn lấy ra quả trứng trông lạ hoắc, hết sờ chỗ này lại sờ sang chỗ khác,
sờ tới mức muốn mòn cả vỏ, không chỗ nào là không có dấu tay của hắn.
Ôm nó vào trong lòng mình đu đưa trên chiếc võng, bất tri bất giác hắn đã rơi
vào giai đoạn hai của giấc ngủ.