Người đăng: lamphachquanly
Bầu trời dù là ban ngày, nhưng vẫn là ảm đạm vô quang. Mặt trời khuất sau
những đám mây màu xám, tựa hồ như đang muốn che giấu điều gì vậy.
Tuyệt Vọng sơn.
Một ngọn núi mà bất luận là ai, trừ phi biết bay như long tộc, phượng tộc, còn
không thì muốn leo lên, chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Lúc này, ở trên
đỉnh núi, đang diễn ra một trận chiến nảy lửa mà ai cũng muốn né xa để bảo
toàn tính mạng, bởi vì đây là trận chiến giữa tứ đại long vương và Ma Đế của
ma long tộc.
- Chỉ cần giết chết được các ngươi, sau đó lại thanh trừng Long Dật Hiên, vậy
thì ta sẽ trở thành Long Thần, thống trị cả long tộc.
Ma Đế nhìn tứ đại long vương thương tích đầy mình mà cười to, ả hiện tại đang
mơ tưởng đến việc thống trị long tộc, bởi vì ả biết, chỉ cần bốn người họ
chết, Long Dật Hiên sẽ không có ai có đủ khả năng đối phó với ả nữa. Lúc này,
Hàn Thanh Lân phẫn nộ nói, đôi kim mâu tăng thêm vài phần nộ khí:
- Vì lý do gì mà ngươi lại phản bội long tộc, còn cấu kết với nhân loại tiêu
diệt chúng ta?
- Nhân loại cần sủng vật, còn ta cần quyền lực. Đây không phải là hợp tác
công bằng sao?
Ma Đế nói, lúc này tay ả đã hội tụ tinh lực lại đầy đủ, chuẩn bị một đòn giết
chết bốn người họ, nhưng mà với cái tâm lý biến thái là thích nhìn người khác
vùng vẫy trong vô vọng, vì vậy nên ả vẫn tiếp tục đối thoại cho đến khi chán
thì thôi. Hiện tại, Huyền Băng Thiên ở một bên, một mực nãy giờ không lên
tiếng truyền âm cho ba người còn lại, bản thân thì hội tụ tinh lực lại, đủ để
khống chế ả trong một khoảng thời gian nhất định:
"Trung, Phong, Lân, chuẩn bị chung cực chiêu thức đi."
"Thiên, ngươi thật sự muốn dùng Ngưng Đọng Thời Không?"
Mặc Thiên Trung nói, ngưng đọng thời không, cũng như nghịch đảo thời không,
cần rất nhiều tinh lực, đồng thời cái giá phải trả, còn lớn hơn cả bình thường
ngưng đọng thời gian, hoặc nghịch chuyển thời gian, vì vậy không bao giờ Băng
Thiên sử dụng chiêu thức này cả. Lúc này, hắn mới đáp trả lại, xen lẫn là sự
nghiêm túc:
"Chúng ta chỉ có một cơ hội thôi. Sử dụng cho tốt."
"Được."
Nghiến răng nghiến lợi nói, Mặc Thiên Trung hoàn toàn không muốn Huyền Băng
Thiên sử dụng chiêu thức này và chắc chắn rằng, Thanh Lân cùng Tiếu Phong cũng
sẽ không đồng ý việc này. Tuy nhiên, hiện tại là thời khắc sinh tử tồn vong,
không chỉ là của bọn họ mà còn là của long tộc, vì vậy nên họ liền câu giờ để
giúp hắn hoàn thành chiêu thức. Lúc này, Thanh Lân lên tiếng, nộ khí tuy còn
nhưng đã giảm bớt một phần:
- Hợp tác công bằng? Long tộc tộc nhân phải làm thú sủng, đây là công bằng?
- Chỉ cần ma long tộc không làm thú sủng cho bọn chúng, vậy thì ai làm thú
sủng, ta cũng không bận tâm.
Thiên Ma Sơn Hà lên tiếng, lúc này Tiếu Phong mỉa mai nói, đôi môi cũng cong
lên, tạo thành một cái nhếch mép đầy nguy hiểm:
- Thiên Ma, không biết ngươi có nghe tới câu này chưa, nhưng đêm ba mươi,
chưa phải là tết.
- Ý ngươi là sao?
Sơn Hà nói, lúc này vốn dĩ đang ngưng tụ chiêu thức Băng Thiên sẽ không lên
tiếng lại mở miệng, đóng băng mọi cơ hội của ả:
- Ý bọn ta là thế này đây. Ngưng Đọng Thời Không!
Không để cho Thiên Ma Sơn Hà có cơ hội trở tay, thế nên Băng Thiên đã sử dụng
tới chung cực chiêu thức, Ngưng Đọng Thời Không, đóng băng hoàn toàn không
gian và thời gian của một khu vực tùy theo thực lực. Lúc này, tam long vương
còn lại cũng đồng thời ra tay, chung cực chiêu thức vây đánh Sơn Hà đến không
thể thở nổi:
- Huyết Giới!
- Đoạn Hồn!
- Hỗn Độn Nhất Kích!
Tam đại chung cực linh kỹ đồng thời đổ ập lên người Sơn Hà, toàn bộ sát thương
đều được tập trung vào một điểm duy nhất, vì vậy khi Băng Thiên giải trừ chiêu
thức, ả coi như không chết cũng tàn phế. Lúc này, cả bốn người đều hoàn toàn
kiệt sức, nhưng họ vẫn cảnh giác cao độ, tuy nhiên họ cuối cùng, cũng không đỡ
được chiêu thức mà ả chuẩn bị cho tình huống này:
- Nếu đã là như vậy, các ngươi hãy bồi ta xuống hoàng tuyền đi.
- Nếu có thể.
Sinh tử tồn vong, chỉ trong nháy mắt. Tứ đại long vương hiểu được điều này, vì
vậy họ cũng chấp nhận nó. Chẳng qua là họ không biết rằng, ở một nơi nào đó
trong vũ trụ bao la, có một thanh niên đang ngồi ăn bắp rang xem kịch hay, sau
khi thấy họ đồng quy vu tận thì chép miệng một tiếng và nói:
- Lũ này cũng khá đấy, nhưng đến cuối cùng, long tộc cũng sẽ loạn lên cho
xem. Thôi thì coi như lão tổ tông ta tích phúc, cho bọn chúng sống lại vậy.
Lời vừa dứt, một cây bút và một cuốn sách liền xuất hiện trước mặt thanh niên,
sau đó hắn ghi ghi chép chép cái gì đó chả biết, nhưng có thể đoán được rằng
nó có liên quan tới bốn người họ. Sau khi ghi xong, quyển sách sáng lên, chứng
tỏ rằng điều đó đã thành hiện thực và cũng vì vậy mà thanh niên này liền đi
đâu mất tiêu, nhưng giọng nói vẫn còn vang vọng trong không gian:
- Yến Nhi!!!!! Ta đến đây.
Long Cốc.
Đây là nơi mà long tộc sinh sống và cũng chính là quê hương của tứ đại long
vương, ngôi nhà mà họ luôn muốn bảo vệ. Hiện tại, ở bốn ngôi nhà nhỏ, phân
biệt theo thứ tự bốn ngôi làng mà bốn bộ tộc lớn sinh sống, có bốn tiểu hài tử
vừa tỉnh dậy, đôi mắt bên trong đầy sự hoang mang đến kỳ lạ và cùng một lúc,
họ đã có chung một suy nghĩ:
- Đây không phải là ta lúc tám tuổi sao!?
Đúng vậy, bốn người này chính là tứ đại long vương lúc nhỏ, chẳng qua là hiện
tại, huyết mạch chưa thức tỉnh nên nhìn họ không giống với lúc trước thôi.
Hiện tại thì cả bọn đang cảm thấy kỳ lạ, bởi vì theo lý, nếu đã chết rồi thì
làm sao mà họ lại ở đây, ở tại ngôi nhà thân thương chứ và đồng thời, một suy
nghĩ khác lại lóe lên trong đầu họ:
- Chẳng lẽ ta trùng sinh?
Nếu họ đã chết, vậy thì tình huống này sẽ không xảy ra, vì vậy chỉ có một
trường hợp duy nhất, đó chính là bọn họ trùng sinh. Nghĩ tới đây, ký ức lại
tràn về những hình ảnh của Ma Đế, thành công khơi dậy sự tức giận của họ lên,
đồng thời sự phấn chấn, cũng xuất hiện:
- Thiên Ma Sơn Hà, kiếp trước không giết được ngươi, vậy thì kiếp này, ta
thề, ma long tộc cùng ngươi, sẽ phải biến mất khỏi thế giới này.
Nắm chặt tay lại, bốn người âm thầm thề, bất luận là điều gì đã xảy ra với họ
hiện tại, họ cũng không quan tâm nữa, bởi vì phải có thực lực, mới quan tâm
được mấy thứ này. Lúc này, bọn họ xếp bằng tu luyện, bắt đầu từng bước thay
đổi bản thân, cũng như thay đổi số phận cho cả tộc./.